Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 84: Tội Chết

Chương sau
Danh sách chương

Diệp Thành bị kéo tới Giới Luật Đường, phía sau còn có cả đoàn người nhốn nháo đi theo.

Lại lần nữa vào Giới Luật Đường lạnh lẽo mà uy nghiêm, Diệp Thành cứ thế bị người ta dùng xích sắt xích vào cột đồng.

Còn hai tên đệ tử chân truyền cũng phạm môn quy thì chỉ phải chịu gông xiềng rồi kéo tới Giới Luật Đường, so với sự thảm hại của Diệp Thành thì cách đãi ngộ mà bọn họ có được rõ ràng được ưu ái hơn.

“Diệp Thành, dùng Thiên Lôi Chú trong tông môn, tội này ngươi có nhận không?”, Doãn Chí Bình chắp tay đứng thẳng trước mặt Diệp Thành, nhìn Diệp Thành rồi cười lạnh lùng.

“Bọn họ muốn giết ta, ta chỉ bảo vệ mình mà thôi”.

“Giết ngươi? Ngươi có bằng chứng không?”, đệ tử của hai ngọn núi lần lượt lên tiếng.

“Diệp Thành, ngươi đúng là ngậm máu phun người.

Rõ ràng là cọ sát, sao lại trở thành bọn ta giết ngươi được?”

“Doãn sư huynh minh xét, đừng nghe tên Diệp Thành này ăn nói hàm hồ, hắn rõ ràng đang biện lý do cho mình”.

Lúc này, từng đệ tử của hai ngọn núi lên tiếng nhốn nháo.

“Diệp Thành sử dụng Thiên Lôi Chú, đáng chết”.

“Xử lý hắn”.

“Tuổi còn trẻ mà đã có dã tâm như vậy rồi, không biết hắn lớn tuổi hơn còn thế nào nữa”.

Trong Giới Luật Đường, tiếng mắng chửi, tiếng la hét của các đệ tử chân truyền vang lên không ngớt, bọn họ hết sức căm phẫn, đổi trắng thay đen và còn quay lại cắn người, quy tội hết cho Diệp Thành.

Lúc này Diệp Thành bị trói trên cột đồng giống như phạm nhân giết người chịu đủ lời dèm pha mắng chửi.

Trong Giới Luật Đường không chỉ có đệ tử chân truyền của hai ngọn núi mà còn có cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông đi theo.

Mặc dù bọn họ biết chân tướng sự thật không phải như những tên đệ tử kia nói, nhưng không một ai đám dứng ra nói đỡ cho Diệp Thành, chỉ sợ sau này lại bị đệ tử của hai ngọn núi kia trả thù, và Diệp Thành lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Vốn chỉ là diễn kịch nhưng Doãn Chí Bình nghe đệ tử của hai núi nói xong thì mặt lạnh lùng nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, ngươi còn có gì để nói không?”

Diệp Thành không nói gì, còn có gì để nói, hắn còn có thể nói gì nữa sao?

Từ giây phút bị lôi vào Giới Luật Đường, hắn đã nghĩ tới kết cục của bản thân.

Đệ tử hai núi và Giới Luật Đường đã liên thủ với nhau từ trước.

Hắn chỉ là một tên đệ tử thực tập tu vi ở cảnh giới ngưng khí, chẳng có lấy một chỗ dựa, có nói thêm nhiều cũng vô dụng.

Hoặc có lẽ là hắn đã đánh giá thấp thủ đoạn của bọn họ, cứ thế lún sâu từng bước vào cái bẫy bọn họ gài ra từ trước.

Thế nhưng mãi cho tới lúc này, hắn lại không hề cảm thấy hối hận vì mọi việc mình làm cho Hổ Oa và Trương Phong Niên.

Lúc này Diệp Thành đột nhiên hiểu rõ giới tu sĩ không hề sáng đẹp như vẻ bên ngoài, sự tàn khốc trong đó quả khiến người ta phải xót xa.

Trước mặt, Doãn Chí Bình thấy Diệp Thành không nói lời nào thì lạnh giọng: “Ngươi không nói có nghĩa là nhận rồi phải không?”

“Đừng thừa lời nữa, tới đi”, giọng Diệp Thành khản cả lại, cơn đau đớn lao lực trước nay chưa từng có khiến mắt hắn mờ hẳn đi.

“Được, tốt lắm”, Doãn Chí Bình bật cười, hắn lật tay lấy ra một cổ quyển rồi lật mở giống như đang tuyên đọc thánh chỉ vậy: “Theo điều chín môn quy Hằng Nhạc Tông, đệ tử trong môn nếu dùng Thiên Lôi Chú thì phạm phải tội chết”.

Đọc xong, Doãn Chí Bình gập cổ quyển lại, sau đó liếc mắt nhìn sang đệ tử hai bên.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng hình già nua cố gắng bò ra khỏi đám đông, nếu nhìn kỹ thì mới biết đây chính là Trương Phong Niên.

“Không được giết hắn, không được giết hắn”, Trương Phong Niên cố bò vào đây, khuôn mặt thê lương nhìn Doãn Chí Bình: “Cầu xin các ngươi, đừng giết hắn, nếu giết thì giết ta đây đi”.

“Ông à, đừng cầu xin bọn họ”, đôi mắt nhoà đi của Diệp Thành lúc này chợt nhìn rõ hơn một chút, hắn cố gắng vùng vẫy nói.

“Cháu ngốc ơi, cháu đừng nói gì nữa cả”, Trương Phong Niên nhìn Diệp Thành sau đó lại nhìn sang Doãn Chí Bình, thân hình cúi khom không thể nào khom hơn được nữa, ông ta lên tiếng nói với Doãn Chí Bình: “Doãn sư điệt, nó chỉ là đứa trẻ, tha cho nó đi”.

“Tha cho hắn?”, Doãn Chí Bình bật cười: “Trương Phong Niên, có phải ông già rồi nên hồ đồ không? Hắn dùng Thiên Lôi Chú trong tông môn đấy, đó là tội chết”.

Nào ngờ, “bịch” một tiếng, Trương Phong Niên già lão đột nhiên quỳ phịch xuống dưới chân Doãn Chí Bình.

Giây phút này đôi mắt Diệp Thành như muốn nhảy ra khỏi tròng, mắt hắn hằn lên từng vân máu đỏ, nước mắt cứ thế trào ra.

Thấy bóng hình già lão mà ti tiện đang quỳ dưới đất, dòng nước mắt mang theo máu cứ thế lăn dài trên khuôn mặt hắn.

“Ông ơi, sao ông có thể quỳ xuống như vậy?”, sau giây phút ngắn ngủi, Diệp Thành hét lên vang vọng khắp Giới Luật Đường.

A……

A……

Hắn điên cuồng vùng vẫy, chỉ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của những xiềng xích.

Diệp Thành không sợ chết, nhưng khi thấy người thân mà mình bảo vệ lại phải hạ mình hèn mọn quỳ dưới chân kẻ khác xin tha, hắn thật sự rất khó chịu.

Nghe tiếng hét của Diệp Thành, cơ thể Trương Phong Niên run lên nhưng ông ta không đứng dậy.

Cộp!

Cộp!

Cộp!

Trong Giới Luật Đường vang lên từng âm thanh cộp cộp, đó chính là âm thanh mà Trương Phong Niên không ngừng dập đầu xuống đất.

“Xin, xin cháu, tha cho nó đi”.

“Cầu xin cháu, tha cho nó”.

Mỗi lần dập đầu xuống đất, Trương Phong Niên đều nói như vậy.

Mỗi lần cúi đầu, khuôn mặt già lão của ông ta lại có thêm từng dòng nước mắt lăn dài.

Ông ta là Trương Phong Niên, có tuổi đời ngang hàng với môn chủ Hằng Nhạc Tông thế mà lúc này lại phải hạ mình quỳ xuống dưới chân một hậu bối, đây là cảnh thê thảm trước nay chưa từng có, và hơn cả là cảnh tượng vứt bỏ đi tôn nghiêm của bản thân.

“Hắn ta phạm phải tội chết, không ai có thể cứu được hắn”, Doãn Chí Bình liếc nhìn xuống dưới chân, cứ thế ngó lơ, hắn hất cằm cao cao tại thượng.

“Vậy thì giết ta đi, dùng mạng của ta đổi lại mạng của Diệp Thành.

Doãn sư điệt, cầu xin con”, Trương Phong Niên ôm lấy chân Doãn Chí Bình.

Bị ôm chân đột ngột như vậy, Doãn Chí Bình cau mày, đôi mắt hắn tỏ vẻ khinh thường, sau đó hắn tung một đạp đạp Trương Phong Niên ra chỗ khác rồi lên giọng nạt: “Ông là loại ăn hại, dựa vào ông mà cũng đòi ra điều kiện với tôi?”

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo linh quang bay bay ra khỏi Giới Luật Đường, đánh bay toàn bộ đại đao mà những tên đệ tử kia cầm lên, sau đó một giọng nói chậm rãi vang vọng khắp đại điện.

“Ha ha ha, Giới Luật Đường quả là náo nhiệt”.

Dứt lời, một bóng hình mờ ảo dần hiện thân trong đại điện.

Người này có dáng người cao ráo mang theo phong cách tiên nhân và cốt cách của người tu đạo, khí chất ngời ngời.

Mặc dù không có làn gió nào thổi tới nhưng đạo bào cứ thế tung bay, xung quanh người này có ánh sáng rực rỡ bao quanh, đến cả cây phất trần trong tay cũng ánh lên ánh sáng, đôi mắt xa xăm toát lên cái thần thái của một con người nhìn xa trông rộng.

“Ông ta là…”

Đột nhiên đệ tử của hai núi và cả Doãn Chí Bình đều chắp tay phủ phục, thần sắc cung kính vô cùng..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Võ Truyền Kỳ


Chương sau
Danh sách chương