Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 57: 18+ tiếp. Cấm phụ nữ có thai


Vừa bước ra khỏi phòng của Tuyết Cầm vài bước thì cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một cánh tay kéo hắn vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại.

Bên trong phòng, trước mặt Thiên Tà là Ngọc Linh trưởng lão của Bách Hoa Cốc, người lúc chiều đã bị hắn ép qùy xuống đất. Lúc này nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏng, bên trong không có gì khác, dưới ánh đèn, hắn có thể nhìn thấy trước ngực hai núm vú hơi phồng lên trên lớp áo, phía dưới chân còn có một điểm màu đen. Cảnh tượng dụ hoặc khiến người ta muốn phun máu mũi. Thiên Tà ánh mắt không một chút nào rời khỏi thân thể nàng, miệng vẫn nghi hoặc hỏi:

- Ngọc Linh trưởng lão, có việc gì vậy?

Ngọc Linh nhìn hắn, nói:

- Thiên Tà trưởng lão, ngài vừa làm gì trong phòng Tuyết Cầm?

Thiên Tà nghe vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc, không lẽ đã bị phát hiện?

- Ta và Tuyết Cầm trưởng lão có một số việc cần trao đổi một chút, Ngọc Linh trưởng lão cần ta nói ra không?

- Ta biết hai người các ngươi làm gì trong đó, yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai. Không giấu gì Thiên Tà trưởng lão, Ta là mẹ của Tùy Cầm.

- Mẹ của Tuyết Cầm...

Thiên Tà kinh ngạc nói, ánh mắt di chuyển lên quan sát khuôn mặt của nàng. Khuôn mặt khá giống với Tuyết Cầm, nhưng cũng không già hơn Tuyết Cầm một chút nào.

- Ta sinh Tuyết Cầm năm mười tám tuổi, từ nhỏ nàng đã không có sự yêu thương của cha, cha nàng đã chết từ lúc nàng chưa ra đời. Một mình ta nuôi dạy nàng lớn lên, nhưng không nghĩ tới, nàng số phận cũng không tốt hơn ta chút nào. Tuyết Cầm lập gia đình được vài năm, thì chồng nàng cũng ra đi. Mấy năm nay nhìn một mình nàng tịch mịch, ta vô cùng đau lòng. Ta đã nhiều lần muốn cho nàng tái giá, nhưng nàng không đồng ý, nàng nói tâm mình đã chết. Vừa rồi chuyện xảy ra trong phòng giữa hai người, nàng chắc hẳn cũng đã có cảm tình với Thiên Tà trưởng lão. Ta chỉ hy vọng Thiên Tà trưởng lão đối xử tốt với nàng một chút, Tuyết Cầm đã chịu đủ khổ sở rồi, ta không muốn nàng chịu thêm đau khổ nữa. Mặc dù nàng là quả phụ, không xứng đáng với Thiên Tà trưởng lão, nhưng Coi như ta cầu xin ngài, đừng vứt bỏ nàng.

Ngọc Linh nhìn Thiên Tà nói, nước mắt từ từ chảy xuống.

Nhưng Thiên Tà lúc này đâu có để ý đến những gì nàng nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào từng bộ phận mấu chốt trắng thân thể của nàng. Hơi thở của hắn cũng trở lên nặng nề hơn, ánh mắt tràn ngập dục vọng.

- Thiên... Thiên Tà trưởng lão.... Ngài... Ngài.... Muốn làm gì...

Ngọc Linh hoảng sợ hỏi, đối diện với ánh mắt tràn ngập dục vọng của hắn, nàng cảm thấy thân thể của mình dần nóng lên, gần một trăm năm dục hỏa đã bị vùi lấp trong cơ thể nàng chậm rãi bùng cháy trở lại, khuôn mặt nàng cũng nhanh chóng đỏ lên.

- Dĩ nhiên là làm ngươi.

Thiên Tà nói xong rồi nhào tới ôm lấy nàng, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng. Một tay nhanh chóng xé toang áo ngủ mỏng manh của nàng.

Ngọc Linh vội vàng cắn chặt hàm răng, không cho đầu lưỡi hắn tiến vào bên trong, đồng thời cũng ra sức giãy giụa.

Thiên Tà thấy nàng vùng vẫy kịch liệt như vậy, còn không chịu há miệng, hai tay hắn di chuyển xuống xoa bóp bờ mông của nàng, miệng ghé sát vào tai nàng nói nhỏ:

- Ngọc Linh, ta sẽ tốt với Tuyết Cầm, sẽ tốt cả với nàng nữa. Không phải nàng muốn ta đối tốt với Tuyết Cầm sao? Sao nàng không nghĩ bây giờ nàng đâu có khác gì với Tuyết Cầm lúc trước.

Ngọc Linh nghe hắn nói vậy, hơi sửng sốt một chút, thân hình cũng không giãy giụa nữa, nghĩ đến chính mình cũng đã lâu không có người chạm, nàng cũng cảm thấy vô cùng khát vọng có một nơi dựa vào, nhưng nàng vẫn kiên cường nói:

- Thiên Tà trưởng lão, Ta... Ta là mẹ Tuyết Cầm, ngươi làm sao có thể như vậy, mau buông tay, ta sẽ không nói cho ai biết chuyện này. Mà ta cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thiên Tà thấy nàng đã không còn mạnh mẽ vùng vẫy nữa, biết nàng đã có một chút mềm lòng, hắn ôm chặt lấy nàng, nói:

- Ngọc Linh, ai cũng có quyền truy cầu hạnh phúc của mình, mà ta là người có thể mang lại hạnh phúc cho nàng . Không lẽ nàng chỉ nghĩ đến Tuyết Cầm, không suy nghĩ cho nàng một chút. Nàng bao nhiêu lâu nay vẫn luôn suy nghĩ cho con mình, lần này nghĩ cho mình một chút được không? Chỉ một lần này thôi.

Ngọc Linh không nói gì, cắn chặt răng nhìn Thiên Tà.

Thiên Tà cảm thấy được thành công sắp tới, hắn nhẹ cắn lấy vành tai nàng, tiếp tục nói:

- Ngọc Linh, chồng nàng đã qua đời lâu như vậy, ta biết nàng đã rất lâu không được nam nhân chạm vào, vô cùng tịch mịch, cô đơn. Từ giờ hãy để ta tới yêu thương nàng, thỏa mãn nàng, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Ta có thể giúp được Tuyết Cầm, làm sao lại không thể giúp nàng, nghe lời ta đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Ngọc Linh bị những lời nói ôn nhu, nhẹ nhàng của hắn đánh động, nàng không nói gì, nhưng thân thể cũng đã mềm xuống, dựa vào trong ngực hắn.

Thiên Tà thấy nàng như vậy, đã biết mình thành công. Hắn lại cúi đầu xuống hôn môi nàng, Ngọc Linh lần này cũng đã mở ra hàm răng, tiếp nhận đầu lưỡi của hắn tiến vào bên trong. Toàn thân nàng hơi run lên một chút, nhớ tới vừa rồi trong phòng con mình truyền ra thanh âm, trong nội tâm lại bùng lên một ngọn lửa nóng, hai tay không tự chủ được mà ôm lấy hắn, đầu lưỡi cũng bất đầu vụng về đáp trả.

Ngọc Linh lúc này tóc dài đã rối loạn, bởi vì áo ngủ bị Thiên Tà xé rách lên toàn thân nàng trần trụi trước mặt hắn. Làn da của nàng rất trắng, xem ra đã được bảo dưỡng rất tốt. Mặc dù nàng đã sinh nở qua nhưng Trước ngực cặp vú to không có một chút nào xệ xuống, mà vẫn rất tròn trịa và căng mọng. Núm vú màu đỏ thẫm, to bằng hạt lạc, trông vô cùng mê người. Vòng eo thon gọn như eo thiếu nữ, không có một chút mỡ thừa. Cặp mông to lớn, mềm mại cao cao vểnh lên. Giữa hai chân lông đen dày đặc, che khuất hai mép âm đ*o, đám lông này vẫn còn hơi ướt át, bết vào nhau, có lẽ vừa rồi Thiên Tà và Tuyết Cầm đại chiến nàng cũng đã nổi lên phản ứng. Thiên Tà không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thân thể của nàng.

Ngọc Linh mặc dù đã không chống cự nữa, nhưng thân thể lần thứ nhất bại lộ trước mắt một người nam nhân không phải chồng mình, lửa nóng ánh mắt của hắn không ngừng quét khắp thân thể mình, nàng vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, nói:

- Thiên Tà... Đừng như vậy.... Đừng nhìn ta như vậy.

Thiên Tà nhìn thấy nàng biểu cảm đáng yêu như vậy, hắn vội vàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn môi nàng, bàn tay hắn cũng cầm lấy vú nàng, xoa nắn.

Ngọc Linh thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực nào ngăn cản hắn xâm phạm mình. Khi một bên núm vú bị hắn ngậm vào miệng, nàng toàn thân run lên, khoái cảm chạy thẳng lên não, khiến nàng không tự chủ được mà kêu nhẹ một tiếng.

Thiên Tà dần dần ép nàng vào mé tường, đồng thời hắn cũng tách hai chân nàng ra, đôi chân từ từ mở ra, lộ ra âm đ*o đã giàn giụa d*m thủy, hai mép âm đ*o màu hồng hồng như của thiếu nữ, đang không ngừng khép vào mở ra.

Thiên Tà lập tức ngồi xuống, đầu lưỡi nhẹ liếm một cái. Ngọc Linh chưa bao giờ được người khác làm cho như vậy, nàng rên rỉ một tiếng rồi nói:

- A.... Không... Thiên Tà... Chỗ đó bẩn.... Làm sao có... Thể như vậy liếm nha....

- Làm sao lại bẩn nha, ta cảm thấy rất thơm, hơn nữa trên người nàng không có chỗ nào bẩn cả.

Thiên Tà nói xong lại dùng đầu lưỡi liếm mút lấy âm đ*o của nàng.

Ngọc Linh hai tay ôm lấy đầu hắn, miệng không ngừng thở dốc, nàng đã buông ra chính mình để hưởng thụ khoái cảm do hắn mang đến. Lúc trước đây khi nàng lấy chồng, chồng nàng cũng không phải rất thường xuyên làm tình với nàng, mà dù có làm thì cũng vô cùng nhanh chóng, nàng một chút cảm giác thoải mái cũng không có, mà toàn là cảm giác đau đớn. Mà lúc này Thiên Tà lại liếm mút lấy âm đ*o của nàng, không một chút nào chê bẩn tưởi, điều này khiến nàng vô cùng cảm động, vì vậy nàng đã buông ra chính mình, mặc sức hưởng thụ cảm giác sung sướng chưa bao giờ được trải nghiệm.

Thiên Tà phục vụ nàng vô cùng tận tình, đầu lưỡi hắn hết liếm âm đ*o của nàng, lại ngậm lấy một bên mép âm đ*o vào miệng mút, rồi còn ngậm lấy hạt đậu đã hơi nhô ra, sau đó lại dùng đầu lưỡi đâm vào bên trong âm đ*o, thám hiểm, ngọ nguậy bên trong. Tay hắn còn giơ lên cao, xoa xoa núm vú của nàng. Những thứ này làm cho Ngọc Linh vô cùng sung sướng, hai chân nàng không ngừng run rẩy, tay nắm chặt lấy tóc hắn đẩy đầu hắn vào giữa hai chân mình, miệng còn phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.

Phục vụ nàng một lúc, Thiên Tà ngẩng đầu lên, nói:

- Ngọc Linh, thoải mái sao?

- Thoải... Thoải mái...

Ngọc Linh gật gật đầu. Thiên Tà cười dâm đãng đứng dậy, đẩy nàng ngồi xuống đất, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Sau đó một tay cầm lấy Cự Long đã bành trướng hết cỡ ma sát xung quanh miệng nàng, nói:

- Ngọc Linh a giúp ta một chút nào.

Ngọc Linh xấu hổ nhìn hắn một chút, lại nhìn xuống Cự Long khổng lồ của hắn, trong lòng thầm nghĩ kích thước này phải to gấp ba lần chồng trước của nàng, thảo nào vừa rồi Tuyết Cầm rên rỉ dâm đãng, lớn tiếng như vậy. Xung quanh Cự Long vẫn còn dính d*m thủy của con mình, nàng Cắn răng một cái, sau đó chậm rãi há miệng ra ngậm lấy Cự Long vào miệng liếm mút. Chưa ăn qua thịt heo nhưng có ai lại không biết heo chạy thế nào, nàng mặc dù là lần đầu nhưng cũng đã nghe qua đám đệ tử trong Bách Hoa Cốc bàn tán với nhau.

Thiên Tà lặng im hưởng thụ nàng phục vụ, mặc dù kỹ xảo của nàng không tốt bằng Huyền Nguyệt của hắn, nhưng nghĩ tới nàng là mẹ của Tuyết Cầm vừa bị hắn chơi cho ngất đi, Cự Long còn dính d*m thủy của nàng bây giờ lại trong miệng mẹ nàng, hắn cũng cảm thấy vô hạn khoái cảm, kích thích.

Để cho Ngọc Linh liếm mút một chút, hắn để nàng quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía mình, mông to cao cao nâng lên. Ngọc Linh lúc đầu còn do dự một chút, sau đó nghĩ tới Cự Long to lớn của hắn mang đến khoái cảm, lại còn vừa rồi mới ở trong âm đ*o con gái mình ra ra vào vào, trong lòng cảm giác kích thích vô cùng, âm đ*o của nàng cũng tràn ra d*m thủy, nàng nhanh chóng quay lưng lại, qùy trên đất.

Thiên Tà định trêu chọc nàng một chút, nhưng lại thôi, hắn dùng tay tách ra hai mép âm đ*o, Cự Long ma sát ngoài cửa một chút, sau đó từng chút một tiến vào bên trong. Nghĩ tới đây là nơi sinh ra Tuyết Cầm, hắn lại cảm thấy hưng phấn vô cùng, nhìn Cự Long từng chút một bị âm đ*o bao phủ, hắn chỉ cảm thấy Cự Long đâm vào một hang động vô cùng chặt chẽ, không khác gì xử nữ, mặc dù nàng đã sinh con.

Ngọc Linh toàn thân kịch liệt run rẩy, âm đ*o đã lâu không bị ai tiến vào lúc này bị Cự Long khổng lồ của Thiên Tà xâm nhập, nàng cảm thấy hơi đau một chút, nhưng cũng có cả khoái cảm, khiến nàng ngửa mặt rên rỉ dâm đãng.

Cự Long đã toàn bộ vào bên trong âm đ*o, Thiên Tà cũng không vội vàng, hắn ghé xuống người nàng, vú của nàng rất giống với vú của Tuyết Cầm, đều rất to lớn, lại tròn trịa, hai tay xoa bóp bộ ngực lớn của nàng, dâm đãng nói:

- Ngọc Linh, ngực nàng rất giống Tuyết Cầm nha, không hổ là mẹ con. Thoải mái không?

- Thoải... Mái...

Ngọc Linh nói xong câu đó, nước mắt của nàng chậm rãi chảy ra. Nàng nghe hắn nhắc đến Tuyết Cầm, trong lòng lại vô cùng hối hận, Tuyết Cầm là con nàng nha, sao nàng có thể cùng hắn như thế này. Nàng bò lên phía trước một chút, để Cự Long trượt ra khỏi âm đ*o, sau đó đứng lên định bỏ chạy. Thiên Tà cũng giật mình khi thấy nàng đột nhiên bỏ chạy, hắn vội đứng dậy, ôm lấy nàng rồi ép vào tường, miệng hỏi:

- Ngọc Linh, nàng sao vậy?

Ngọc Linh bị hắn ôm lại, Cự Long của hắn còn không ngừng ma sát âm đ*o của mình, nàng run lên, cố gắng kìm nén khoái cảm trong lòng, khóc nức nở nói:

- Thiên Tà... Chúng ta không thể... Không thể như vậy được... Ta là mẹ của Tuyết Cầm nha, ta như vậy thì làm sao có thể đối mặt với nàng.

Thiên Tà nghe xong cũng hiểu ra, nhưng hắn không nghĩ buông tha cho nàng, tuy nàng cố gắng kìm nén mình, nhưng hắn vẫn nhìn thấy trong mắt nàng có một tia khát vọng, mong muốn.

- Ngọc Linh, nàng thật sự không có chút nào nghĩ đến mình sao. Từ trong mắt nàng ta nhìn thấy một tia khát vọng, sao nàng phải cố gắng kìm nén mình, đừng suy nghĩ nhiều nữa, hưởng thụ đi.

Thiên Tà nói xong xoay người nàng lại, cho nàng hai tay chống tường, hắn từ phía sau nhanh chóng điều khiển Cự Long cắm vào bên trong âm đ*o của nàng. Thiên Tà cũng không nhẹ nhàng như lúc trước nữa, lần này hắn một lần mạnh mẽ cắm toàn bộ Cự Long vào sâu bên trong.

- A A...

Ngọc Linh rên rỉ một tiếng, không biết là thoải mái hay đau đớn, thân thể run rẩy một chút.

Thiên Tà nắm lấy mông nàng, bắt đầu mãnh liệt đâm thọc. Ngọc Linh cắn chặt hàm răng, không để cho mình phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng, nhưng vài phút sau, nàng cũng không chịu nổi, miệng cũng đã từ từ phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng. Trong lòng thầm nghĩ, Thiên Tà Cự Long lớn như vậy, Tuyết Cầm từ giờ trở đi sẽ vô cùng hạnh phúc, lại nghĩ đến bản thân mình, nàng cũng vô cùng tịch mịch, khát vọng được yêu thương, mà thế giới này chỉ cần có sức mạnh thì cho dù làm sai cũng không ai dám phản đối. Mình thông dâm mới hắn thì có làm sao, chỉ cần không để cho ai biết, cắn răng một cái, nàng bắt đầu đong đưa bờ mông phối các với hắn.

Thiên Tà mãnh liệt tấn công một lúc, đột nhiên cảm thấy âm đ*o của nàng co bóp dữ dội, biết nàng sắp tới cao trào, hắn càng thêm mãnh liệt đâm thọc, tay còn vòng ra trước ngực nàng, xoa xoa bộ ngực cùng với núm vú.

- A... A.... Nhanh.... Nhanh nửa... Ta... Ta sắp... Sắp tới... A... A.....

Ngọc Linh hét ầm lên, thân thể cứng nhắc lại, sau đó mềm nhũn ra, không ngừng co giật. Bên trong âm đ*o d*m thủy ầm ầm phun ra, tưới lên trên Cự Long. Nàng lần đầu trong đời được hưởng thụ cao trào, cảm giác sung sướng truy tới khiến nàng muốn bay.

Bởi vì vừa rồi mới điên cuồng với Tuyết Cầm, hắn cũng đã khá mệt mỏi, cố gắng đâm chọc thêm vài chục cái nữa rồi rút Cự Long ra khỏi âm đ*o của nàng, buông nàng ra. Ngọc Linh toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, Thiên Tà đi tới trước mặt nàng, vuốt nhẹ Cự Long một chút, sau đó một dòng tinh dịch nóng bỏng phun ra, dính đầy trên mặt nàng. Bởi vì Ngọc Linh thở dốc lên miệng còn hơi há ra để hít thở, Thiên Tà chớp lấy cơ hội, cắm Cự Long vào trong miệng nàng, số tinh dịch còn xót lại toàn bộ bắn vào bên trong.

Ngọc Linh lúc này linh hồn đã ly khai thân thể, nàng chỉ cảm thấy trong miệng có rất nhiều nước, nàng nhanh chóng nuốt xuống bụng.

Thiên Tà ở một bên nhìn thấy nàng như vậy, thân thể hắn lại nóng lên, nhưng sau đó hắn kìm chế lại, lau sạch tinh dịch dính trên mặt nàng, sau đó ôm nàng lên giường ngủ.

( Chương này chưa hết nhé, còn đại chiến trên giường nữa)

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm