Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 13: Q.2 Chương 5: Đám Mây Chiến Tranh.

Chương sau
Danh sách chương

Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn bản đồ tinh hệ, một lúc sau một vị tướng quân mới lên tiếng, nói: “Những căn cứ và hành tinh bí mật này có giá trị gì?” Tinh Linh không cần nghĩ ngợi nhiều liền trả lời: “Những nơi này là những điểm phòng ngự chống đỡ tuyến phòng ngự tinh hệ.”

“Điểm phòng ngự?” tướng quân ngớ người, Trần Dục lộ ánh mắt diễu cợt, nói một cách kỳ lạ xen vào: “Chính là trạm kiểm soát dùng để nối liền ngăn ngừa phi thuyền không gian có thể trực tiếp đi vào, chức năng giống như biên giới vậy.”

Một vị quan chức cấp cao bên cạnh Trần Dục nghe thấy lời này, kinh ngạc nói: “Ý của ngài là những căn cứ và hành tinh bí mật này là điểm phòng ngự mấy trăm năm trước mỗi một tinh hệ đều thiết kế một cái?”

“ Ha ha, điều này thì phải hỏi Tinh Linh tiểu thư của chúng ta.” Khi Trần Dục nói câu này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tinh Linh đang bồng bềnh trên không.

Tinh Linh gật đầu nói: “Đúng vậy, những nơi này đều là phòng tuyến thời kỳ chiến tranh dùng để ngăn ngừa quân địch sử dụng bước nhảy không gian trực tiếp tiến vào nội bộ Liên Bang.”

Trần Dục lại lần nữa xen vào: “Cũng chính là những tuyến phòng ngự bí mật này bị kẻ địch phá hủy, phi thuyền không gian lớn của kẻ địch chỉ cần tấn công tuyến phòng ngự biên giới thì có thể đi lại tự do trong lãnh thổ Liên Bang.”

Mọi người đều đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như những điểm phòng ngự này vẫn còn tồn tại, vậy thì cho dù kẻ địch có tấn công biên giới, quân đội Liên Bang cũng có thể tranh giành từng tinh hệ từng tinh hệ với kẻ địch, nhưng nếu như những điểm phòng ngự này bị phá hủy, vậy thì biên giới hôm nay bị phá hủy, rất có khả năng ngày mai kẻ địch sẽ bao vây thủ đô.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không nói lời nào, chỉ híp mắt lại lén nhìn Trần Dục, nhìn thấy Trần Dục nhìn bản đồ tinh hệ không nói, bất giác trong lòng lạnh lùng hừ một cái. Lúc này một vị quan văn có điều nghi vấn hỏi: “Tại sao kẻ địch lại có thể biết rõ những căn cứ bí mật của chúng ta? Nên biết rằng ngay cả những người như chúng ta cũng không biết vị trí của những căn cứ bí mật này?”

Trần Dục quét mắt nhìn các vị tướng quân, nở nụ cười nham hiểm nói: “He he, có thể trong nội bộ chúng ta có kẻ làm phản hoặc gián điệp. Nếu không bọn họ không thể biết được vị trí phòng tuyến mấy trăm năm trước, càng không thể nói xâm nhập vào lãnh thổ Liên Bang, cùng lúc cướp 100 chiếc phi thuyền.”

Lúc nghe Trần Dục nói có kẻ làm phản, mọi người lập tức loạn cả lên, có người thì lắc đầu nói không thể nào, có người thì chụm lại nói nhỏ với nhau, còn có kẻ âm thâm quan sát mọi người.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đập bàn, nói một cách trang nghiêm: “Kẻ địch đặc biệt sử dụng gần 100 chiếc phi thuyền xuất hiện ở biên giới các hành tinh, rất có thể là đang thăm dò vị trí điểm phòng ngự, chuyện cần nghĩ bây giờ là những chiếc phi thuyền dân dụng này có hay không khả năng phả hủy phòng tuyến?”

Trần Dục nhìn mọi người bắt đầu vui trở lại, bất giác lạnh lùng hừ một cái, ấn một cái nút trên bàn, trước mắt mọi người đều xuất hiện một màn hình ảo. Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) chau mày nhìn Trần Dục, nói: “Ngài Bộ trưởng, cái này là gì?”

Trần Dục chỉ vào những chữ trên màn hình trước mặt mình, nói: “Thưa Nguyên Soái, đây là kết quả điều tra trên mình những tên cướp chuyến bay 3245. Chúng tôi phát hiện trên người một trong những tên cướp có dấu máy tín hiệu mạnh không biết tên.”

Mọi người nghe thấy lời này, mặc dù không biết máy tín hiệu kia có tác dụng gì, nhưng đều có thể xem một cách tỷ mỷ. Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn xong nói với Trần Dục: “Cái này có tác dụng gì?”

Trần Dục lia mắt nhìn mọi người, nói một cách nghiêm túc: “Thứ này trước đây chưa thấy qua, có lẽ là phát minh mới của Đế quốc Ngân Ưng. Theo nghiên cứu của chúng tôi phát hiện, chức năng của nó chỉ cần nối liền với hệ thống hướng dẫn đường bay trên phi thuyền, là có thể liên kết được với máy tính trung ương của Đế quốc Ngân Ưng. Tức là … chỉ cần phi thuyền đi vào những tuyến phòng ngự bí mật của chúng ta, vậy thì máy tính trung ương của Đế quốc Ngân Ưng có thể phân tích ra vị trí của những điểm phòng ngự. Đến lúc đó, những điểm phòng ngự tinh hệ của chúng ta sẽ bị đánh dấu trong máy tính trung ương của Đế quốc Ngân Ưng.”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) suy nghĩ một lát, nói với Tinh Linh: “Tinh Linh tiểu thư, làm phiền cô vẽ ra phạm vi những chiếc phi thuyền có thể thăm dò được.”

Tinh Linh gật đầu: “Vâng, thưa nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc)” Nói xong, xung quanh những chiếc đèn biểu thị phi thuyền trên bản đồ tinh hệ xuất hiện một hình bầu dục màu đỏ.

Lúc này nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lại nói: “Có thể tính toán ra thời gian phi thuyền đi vào phạm vi có thể thăm dò căn cứ không?”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn mọi người, trầm ngâm nói: “Các vị, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Một vị tướng quân bên cạnh lập tức lên tiếng: “Cử chiến hạm chặn đường! Điểm phòng ngự tinh hệ của chúng ta không thể để đối phương biết được!”

Trần Dục vội vàng nói: “Nhưng nếu như bọn họ phản kích lại thì làm sao? Lẽ nào phá hủy sao? Nên biết rằng đó là những phi thuyền dân dụng, trên đó có mấy trăm người vô tội!”

Tấn công phá hủy phi thuyền của nước ta?! Mọi người đều thở gấp, đặc biệt là những quan chức kia, bọn họ biết rằng nếu như mình đồng ý, lập tức sẽ bị dân chúng lật đổ. Quan chức quân đội mặc dù không nghĩ đến việc này, nhưng điều mà bọn họ lo lắng là sẽ gánh trên vai tội đồ sát dân chúng nước mình. Cho nên cuộc họp trong chốc lát im lặng trở lại.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) phá bỏ bầu không khí im lặng, trầm mặc nói: “Điều này không phải những người như chúng ta có thể quyết định được, hãy để cho Tổng Thống của chúng ta quyết định.”

Trần Dục không nói gì, nhắm mắt im lặng, trong lòng ông ta nghĩ: “Hừ, Nguyên soái đại nhân đừng tưởng như vậy là có thể tránh khỏi phải chịu trách nhiệm, cái ông Tổng Thống này là một người xảo quyệt nhất, nếu không cũng không trong lúc xảy ra vụ việc lớn như thế này mà mới bắt đầu quay trở về một cách chậm chạp.”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) là quan chức cấp cao nhất ở đây, cho nên ông ta nói với Tinh Linh: “Tinh Linh tiểu thư, làm phiền người nối liên lạc với Tổng Thống.”

“Vâng.” Sau khi Tinh Linh nói xong lời này, chính giữa phòng họp xuất hiện một đầu người ảo lớn, Đó là một người trung niên trên mặt không có râu, cả khuôn mặt mập mạp, thể hiện là một người rất đôn hậu. Mọi người nhìn thấy ông ta, lập tức đứng dậy, tất cả các tướng quân đều chào ông ta theo nghi thức quân đội.

“Ha ha, không cần khách sáo, mời ngồi. Có phải là vụ án cướp phi thuyền trong nước đã có biến động gì không? Nếu không các vị cũng không cần tổ chức cuộc họp tại đây. Ngài Nguyên soái không nói gì ư?” Người đàn ông trung niên đó nói một cách hòa nhã.

Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vừa ngồi xuống lại lần nữa đứng dậy, sau khi hành lễ, liền thuật lại mọi chuyện. Người đàn ông trung niên đó suy nghĩ một lát, nói với Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) một cách nghiêm túc: “Ngài Nguyên soái, nếu như điểm phòng ngự của chúng ta bị kẻ địch phát hiện, điều đó đồng nghĩa với việc mở cửa mời người ta vào.” Nói đến đây, ông ta lộ sắc mặt buồn bã: “Mặc dù tôi hiểu rõ sự cấp bách của sự việc, cũng rất muốn ra mệnh lệnh, nhưng hiện giờ tôi đang trên đường trở về, phải mất khoảng 12 tiếng nữa mới về đến nơi. Nhưng theo như ngài nói, nếu như qua 2 tiếng nữa, kẻ địch sẽ biết được vị trí điểm phòng ngự của chúng ta.”

Người trung niên này gãi đầu, nói một cách đau buồn: “Hài ….Thật đau đầu, tôi thân ở nước ngoài, đối với những việc xảy ra trong nước như thế này không thể ngay lập tức phân tích kỹ càng. Hơn nữa, thời gian cũng không cho phép. Thôi được, vậy thì như thế này đi, tôi lấy thân phận là Tổng Thống Vạn La Liên Bang, ra lệnh cho Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) toàn quyền phụ trách giải quyết nguy cơ lần này, có thể sử dụng bất kỳ biện pháp nào mà ngài cảm thấy đúng đắn.” Lúc người trung niên nói đến đây, ánh mắt hé lên một tia sáng, cả khuôn mặt nhăn nhó, giọng điệu nghiêm túc như không cho phép người khác trái lời.

Trần Dục nhìn thấy cảnh này, trong lòng nghĩ: “Nhìn đi, tôi đã biết tên cáo già này sẽ đẩy trách nhiệm cho kẻ khác. Hừ, thật khâm phục ông ta, khiến cho kẻ khác gánh tội dùm còn giả bộ ra vẻ uy nghiêm.” Nghĩ đến đây, Trần Dục lén liếc nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), phát hiện khuôn mặt ông ta tái nhợt im lặng không dám phản kháng, bất giác tự nói với mình: “Tôi nói ngài Nguyên soái, ngài đành gắng gượng mà nhận lời đi vậy, nếu không sau này khó sống, nên biết rằng nói gì đi chăng nữa thì ông ta cũng là nguyên thủ cao nhất của Vạn La Liên Bang. Trừ phi là ngài đã quyết định không nghe mệnh lệnh của bât kỳ kẻ nào, nhưng điều mà tôi mong chờ chính là lúc ngài ra quyết định như vậy, tôi còn có hy vọng lấy thân phận là anh hùng cứu nước để leo lên …” He He.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) hít thở sâu, kính chào lạnh lùng nói: “Tuân lệnh! Ngài Tổng Thống.” Lúc này, những người mắt sáng đều có thể cảm thấy sự giận dữ trong lòng Nguyên soái.

Dường như Tổng thống không thèm để ý đến giọng điệu của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt, hy vọng Ngài Nguyên soái sẽ nhanh chóng giải quyết nguy cơ, đợi sau khi trở về tôi sẽ ngay lập tức chúc mừng ngài Nguyên soái.”

“Cám ơn Tổng thống” Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khuôn mặt căng thẳng nhìn hình ảnh ngài tổng thống biến mất.

Cả hội trường lại lần nữa chìm trong yên tĩnh, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng ra lệnh: “Ra lệnh quân đội đồn trú gần những chiếc phi thuyền bị cướp, các nơi điều một chiếc chiến hạm cấp F, lập tức truy kích các phi thuyền bị cướp tại đó, sau khi phát hiện mục tiêu không cần hỏi, trực tiếp bắn hủy.”

Những quan chức ngành quân đội phía bên kia vội vàng đứng dậy hành lễ: “Tuân lệnh!”Sau đó thông qua thông tin bảo mật thông báo cho quân khu các mệnh lệnh này. Các quan chức nhìn thấy gánh nặng này đã có người gánh, liền bắt đầu thảo luận làm sao công bố tin tức ra bên ngoài, làm sao tiến hành hậu sự. Còn Trần Dục thì cúi đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ: “Chuyện này là sao? Khi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ra lệnh phá hủy phi thuyền, tại sao mình lại cảm giác được là ông ta đang cười? Lẽ nào là ảo giác của mình?” Nghĩ đến đây, ông ta len lén nhìn Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), phát hiện khuôn mặt Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vẫn rất căng thẳng, không hề nhìn ra một nụ cười nào cả.

Qua một hồi lâu, trên bản đồ tinh hệ, những ngọn đèn biểu thị cho những chiếc phi thuyền bị cướp, từng cái từng cái vụt tắt, mãi cho đến khi ngọn đèn cuối cùng biến mất, mọi người chăm chú nhìn bản đồ tinh hệ, đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Biến mất cùng với những chiếc phi thuyền là hàng vạn người dân vô tội Vạn La Liên Bang, trong lòng bọn họ không có gì băn khoăn, bọn họ bây giờ đang chuẩn bị làm sao sắp xếp lời nói dối lừa gạt dân chúng.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khuôn mặt vẫn hiện vẻ căng thẳng nói: “Thôi được rồi, Tan họp. Cực khổ rồi, Tinh Linh tiểu thư.” Tinh Linh gật đầu nói: “Đừng khách sáo.” Rồi biến mất.

Mọi người đều biết là Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) gánh trách nhiệm này rất nặng nề, mặc dù bây giờ những chuyện này sẽ không để cho người ngoài biết được. Nhưng khi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đắc tội với Tổng Thống, hoặc là sau này nghỉ hưu, muốn tham gia tuyển cử Tổng Thống, sự việc phá hủy phi thuyền dân dụng này có thể bị công khai, nghĩa là Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) có thêm điểm yếu nằm trong tay chính phủ. Cho nên mọi người đều chỉ gật đầu chào Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) rồi rời khỏi phòng họp.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mới có hành động. Ông ta giơ tay sờ cái khuy áo trên bộ quân phục, đó là một cái khuy áo bằng vàng lóe lên tia sáng lấp lánh. Lúc này nếu như có ai đó nhìn thấy Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), nhất định sẽ cho rằng ông ta lên cơn, bởi vì bây giờ trên khuôn mặt của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lại lộ ra một nụ cười. Ông ta đứng lên, nhìn xung quanh, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm túc, rảo bước rời khỏi phòng họp.

Tinh Linh vừa rời khỏi phòng họp, liền thông qua mạng vi tính bay thẳng đến hành tinh Lại Đặc, tinh hệ Mẫu Đức, cô ấy vội vã tìm Đường Long, cô ấy không ngờ rằng cuộc họp lại diễn ra lâu như thế, Đường Long nhất định là chờ lâu rồi.

Lúc này Đường Long đang chờ đợi trong một phòng tư vấn chờ, nhét thẻ quân nhân vào,chắp hai tay lại, tội nghiệp nhìn vào màn hình vi tính khẩn cầu: “Làm ơn đi mà, bà chị hãy xuất hiện đi, em đã tìm hết cả trăm cái phòng tư vấn rồi, nếu chị không xuất hiện em sẽ mạo hiệm bị người ta phát hiện, đi mua một vé bay về nhà, làm ơn xuất hiện đi mà, nếu không em mắng chị đó.”

Khi Đường Long nói xong câu cuối cùng, Tinh Linh tìm thấy hắn. Xì một tiếng, cô gái máy tính khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng hiện ra cùng với nụ cười trên môi.

“Bà chị?” Đường Long vội vàng hỏi.

“Ngoan, đợi lâu rồi phải không? Tinh Linh chiếm lấy cái máy tính cười với Đường Long, cô ấy bây giờ cảm thấy rất vui, khi nhìn thấy Đường Long, tâm trạng nặng nề lúc nãy trong phòng họp đã hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Đường Long, Tinh Linh vội vàng nói: “Thôi mà, đừng giận mà, bây giờ chị sẽ gỡ bỏ đãi ngộ đặc biệt của em.” Nói xong, máy tính liền phát ra mấy tiếng Bb. Tinh Linh lại cười nói: “Bây giờ em là một thiếu úy bình thường, không thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt nữa, có cần chị cho em tiền sài không?”

Đường Long sợ hãi vội rút thẻ quân nhân ra, lắc đầu lia lịa nói: “Không cần, không cần, tiền của em đủ sài rồi.”

Tinh Linh cười tự nói với mình: “Không biết khi Đường Long biết mình có một công ty đa quốc gia và có rất nhiều tiền thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Cô ấy nhìn thấy Đường Long lén lút muốn mở cửa khoang, bất giác giận dữ nói: Sao vậy? Chị giúp em, vậy mà em định đi liền à? Thật là chẳng có tình người chút nào cả.”

Đường Long ngại ngùng gãi đầu, nói: “Đâu có đâu? Em thấy chị hình như đang nghĩ chuyện gì đó, không muốn làm phiền chị, nên mới muốn đi ra ngoài đợi mà. Chị xem em là một người không có tình người ư? Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Bà nó, Còn không phải tại vì chị mà tôi đã mất đi một cơ hội lập công thăng lên trung úy, còn nói giúp tôi. Hơn nữa bây giờ trời sắp tối rồi, còn bắt tôi ở lại đây với chị, lẽ nào muốn tôi qua đêm ở cái hành tinh này ư!”

Tinh Linh có thể đoán ra trong lòng Đường Long đang nghĩ gì, cười một cách kỳ lạ nói: “Đường Long à, em không biết chị lợi hại thế nào, cho nên mới tránh chị như vậy.”

Đường Long vội vàng nói: “Em đâu có tránh chị đâu, không thấy là em đã chờ chị 2, 3 tiếng đồng hồ rồi ư? Đường Long vừa nói vừa nghĩ: “Tiêu rồi, nếu như chị ta không vui, đến đâu cũng làm loạn, vậy mình tiêu rồi còn gì. Nhất định phải lấy lòng, làm chi chị ta vui lên mới được!”

Từ nhịp tim và hiện tượng bài tiết của tuyến mồ hôi của Đường Long cảm giác được Đường Long đang nghĩ gì, Tinh Linh mặc dù trong lòng buồn bã, nhưng vẫn nói: “Chị có thể xâm nhập vào hệ thống quân bộ, có thể thăng em lên làm Thượng tá, hơn nữa hoàn toàn không có bất cứ người nào phát hiện ra em là giả mạo. Chị còn có thể xâm nhập vào hệ thống ngân hàng, có thể hoàn toàn hợp pháp khiến em trở thành một phú ông giàu có, còn nữa chị có thể …” Cô ấy chưa nói hết đột nhiên bị Đường Long cắt ngang.

“Chị, không được làm như vậy, vậy là phạm pháp.” Nghe Đường Long nói lời này, cộng thêm sắc mặt nghiêm nghị của hắn, Đường Long ngớ người.

Đường Long vội vàng nhìn Tinh Linh nói tiếp: “Chị, em biết là chị muốn em tốt, nhưng … Ơ … nói làm sao nhỉ?” Nói đến đây Đường Long gãi đầu. Nhìn dáng vẻ của Đường Long, Tinh Linh đột nhiên cảm thấy Đường Long rất dễ thương, yên lặng chờ đợi Đường Long nói tiếp.

Đường Long cười một cách ngu ngơ: “Nếu như đời người giống như một trò chơi, còn chị lại lại là một công cụ để gian lận, mặc dù dưới sự giúp đỡ của chị, trong trò chơi đó em có thể đứng ở vị trí cao nhất trong số những người chơi, nhưng nếu như vậy thì trò chơi chẳng còn thú vị gì nữa. Tin chắc rằng chị cũng biết, mọi người chơi trò chơi, chính là vì có được niềm vui sau khi thách thức những cửa ải khó khăn, giành chiến thắng, là động lực khiến cho người ta tiếp tục chơi. Em nghĩ đời người cũng giống như vậy, thông qua những khó khăn vươn lên đỉnh cao, như vậy mới gọi là thể nghiệm đời người.”

Tinh Linh sớm đã ghi lại lời Đường Long nói, để cô ấy nghe lại, cười nói: “Ha Ha, thật không ngờ rằng Đường Long tuổi còn nhỏ mà đã có những trãi nghiệm cuộc sống, chị đây thật ngưỡng mộ.”

“He he, em chỉ xem trò chơi điện tử giống như thể nghiệm đời người mà thôi, không có giỏi gì đâu.” Mặc dù miệng nói như vậy nhưng nhìn cái vẻ ưỡn ngực ngẩng cao đầu kiêu ngạo, bất kỳ người nào cũng cho rằng trong lòng hắn cũng đang nghĩ như vậy.

Tinh Linh ngẩn ngơ nhìn Đường Long, trong lòng cô ấy đang rộn lên, cô ấy thật sự ngưỡng mộ Đường Long, bởi vì Đường Long có thể thể nghiệm cuộc sống, còn mình thì chỉ có thể sống một cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào, cũng có thể là thể nghiệm cuộc sống là một thứ gì đó xa xỉ đối với một cái máy tính. Mặc dù mình đã sống qua mấy trăm năm, nhưng từ trước đến nay chưa từng thể nghiệm qua kinh nghiệm chiến thắng khó khăn giống như Đường Long nói vậy, cũng có lẽ là chưa từng cảm giac được là mình có sinh mạng, cho dù mình đã có tư duy, cung không cảm giác được mình là một sinh mạng đang tồn tại. Điều này có lẽ là vì mình không biết được ngày nào mới là ngày cuối cùng của mình, điều này chính là nguyên nhân mà mình không thể cảm giác được mình là một sinh mạng.

Đường Long đã nhìn thấy nét mặt ngẩn ngơ của Tinh Linh, cũng nhìn thấy trong đôi mắt ảo đó lộ vẻ bi thương buồn bã. Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ về sự biểu cảm phong phú của máy tính, nhưng hăn không thèm để ý kỹ, bởi vì hắn biết cái bà chị này của mình đang buồn. Cho nên Đường Long bước lên trước nhẹ nhàng nói: “ Chị, có phải chị rất cô đơn phải không?”

Tinh Linh tỉnh lại, nhìn Đường Long với ánh mắt quan tâm, bất giác bờ vai run lên, chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt long lanh chảy ra rơi xuống. Sau khi có tư duy, cảm giác cô đơn vốn dĩ không thể có đối với một cái máy tính, đã trở thành một bộ phận của Tinh Linh. Bây giờ nghe thấy lời nói này của Đường Long, lập tức khiên cô ấy nhớ lại cảm giác cô đơn trong những năm tháng dài đằng đẵng một mình không ai nương tựa qua lại như con thoi trong cái mạng máy tính, nhưng những người máy kia trời sinh vốn không thích nói chuyện, có rất nhiều lúc ở cùng bọn họ, không có gì để nói cả, hơn nữa bọ họ cũng không giống như Đường Long hỏi những câu hỏi khiến Tinh Linh đau buồn.

Đường Long nhìn thấy cảnh này, trong lòng bất giác nhói lên: “Chị, đừng khóc, ngoan nào. Chị không phải là có thằng em này sao? Em sẽ nói chuyện cùng chị, cùng chị đi dạo phố, dù gì đi chăng nữa sau này chị sẽ không phải một mình nữa.”

Tinh Linh lau nước mắt, giọng run run nói: “Thật không? Em thật là sẽ nói chuyện với chị, cùng chị đi dạo phố? Chị sau này thật là không còn một mình nữa?”

Đường Long gật đầu: “Đương nhiên, Em không lừa chị đâu, nên biết em là người có thể trở thành đại nguyên soái, lời nói của em đáng giá ngàn vàng đó.”

Tinh Linh cười: “Vậy được, sau này rảnh thì em lên trò chơi chiến tranh, ở đó em có thể là một người điện tử, cũng có rất nhiều thành phố, ở đó em có thể đi cùng người chị máy tính như chị. Nhớ đó! Nếu em quên không đến chơi với chị, chị sẽ khiến em có được sự đãi ngộ đặc biệt cấp tổng thống, khiến cho tài khoản ngân hàng của em độ nhiên có rất nhiều tiền, chị còn có thể thay đổi lệnh truy nã ở các nơi thành hình dạng của em!” Sau khi nói đến đây Tinh Linh đột nhiên trở nên ác độc.

Đường Long đổ mồ hôi hột, nếu như thay đổi như vậy, vậy mình không thể ở lại cái Liên Bang này được nữa, cho nên vội vã gật đầu tuân lênh. Sau khi gật đầu xong, Đường Long bất giác thở dài tròng lòng, mình quen cái bà chị máy tính này cuối cùng là họa hay là phúc đây?

Khi Tinh Linh đang muốn nói gì, đột nhiên sắc mặt thay đổi, sau đó lộ vẻ buồn bã nhìn Đường Long đang đứng ngớ người. Cô ấy suy nghĩ hồi lâu, nghiến răng, gượng cười nhìn Đường Long nói: “Đường Long, đây cũng là một cửa ải khó khăn trong đời người, nghĩ lại em cũng không muốn rút lui. Em … Em phải giữ gìn sức khỏe, chị đi đây.” Nói xong cô gái máy tính có sắc mặt phức tạp đã trở lại bình thường.

Nghe thấy lời nói này của Tinh Linh, Đường Long không biết xảy ra chuyện gì, đang muốn mở miệng thì cô gái máy tính nói một cách máy móc: “Thông báo khẩn, tất cả quân quan được phân đến tinh hệ Cổ Long Vân, bất luận là người mới được phái đến hay là quân lính cũ, tất cả hủy bỏ nghỉ phép, lập tức quay về căn cứ đóng giữ báo cáo. Thông báo khẩn, tất cả quân quan được phân đến tinh hệ Cổ Long Vân, bất luận là người mới được phái đến hay là quân lính cũ, tất cả hủy bỏ nghỉ phép, lập tức quay về căn cứ đóng giữ báo cáo.”

Đường Long ngẩn người, bất giác lẩm bẩm” Tinh hệ Cổ Long Vân? Sao cái tinh hệ này nghe quen quen? … A!” Đường Long đột nhiên há miệng, gõ vào đầu một cái nói: “Mình không phải là được phân đến hành tinh Hài Khả, tinh hệ Cổ Long Vân hay sao?Chả trách mình cảm thấy quen quen. … A …hành tinh Hài Khả ở tinh hệ Cổ Long Vân, lẽ nào mình chưa về đến nhà, nghỉ phép đã bị hủy bỏ, làm sao cũng phải gọi điện thoại về cho ba mẹ một tiếng.”

Đường Long mặc dù nói oang oác, nhưng hắn biết thông báo khẩn như thế này, chắc chắn có liên quan đến việc Đế quốc Ngân Ưng xâm nhập. Bởi vì tinh hệ Cổ Long Vân là tinh hệ tiếp giáp với Đế quốc Ngân Ưng. Mặc dù bản thân mình khát vọng làm nguyên soái, nhưng trong quá trình được các sĩ quan huấn luyện người máy huấn luyện nên đã cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh, Đường Long không muốn chưa nói chuyện được với người nhà một tiếng mà đã ra chiến trường.

Đường Long nhét thẻ quân nhân vào gọi hệ thống điện thoạixuất hiện, nhưng hệ thống điện thoại vừa xuất hiện lập tức biến mất, đồng thời thay bằng một cô gái người mặc quân phục, nghe thấy giọng nói máy tính do điện tử hợp thành, Đường Long liền biết ngay đó là cô gái máy tính của hệ thống quân bộ.

Cô gái máy tính này khuôn mặt vô hồn nói: “Thiếu úy Đường Long, căn cứ đóng giữ của ngài là hành tinh Hài Khả thuộc tinh hệ Cổ Long Vân, là một thành viên nằm trong thông báo khẩn, mời ngài ngay lập tức lên phi thuyền quân dụng đến hành tinh Hài Khả. Xin chú ý, trong vòng 24 giờ nhận được mệnh lệnh, nếu như ngài không đến căn cứ, quân bộ sẽ thông báo truy nã ngày với tội danh đào ngũ.

“Cái gì? Tội đào ngũ! Đường Long kinh ngạc hét lớn, đồng thời ngay lập tức rút thẻ quân nhân ra, mở của khoang chạy nhanh ra ngoài. Chạy ra đường nhìn, phát hiện những người xung quanh căn bản không xuất hiện tình trạng hỗn loạn. Mặc dù ngớ người, nhưng nghĩ đến việc mệnh lệnh này chỉ có những người quân nhân mới có thể biết được, cũng không thèm để ý đến những người dân không có chút nào cảm giác được là chiến tranh sắp đến, chặn thuê một chiếc xe, chạy về cảng không gian quân dụng.

Sử dụng thẻ quân nhân đi vào cảng quân dụng nhỏ xíu trên cái hành tinh này, đi đến vị trí cửa kiểm soát, nhét thẻ quân nhân vào, lập tức có một giọng nói điện tử vang lên: “Là quân nhân đồn trú hành tinh Hài Khả thuộc thông báo khẩn, của lên phi thuyền của ngài là của số 5.”

Đường Long không nhiều lời, chạy nhanh đến cửa số 5, vừa nhét thẻ vào liền đi vào một con đường trong suốt. Đứng trong con đường phát hiện những con đường khác cũng có mấy người quân nhân, nhưng mình bên này chỉ có một mình. Trong lòng lầm bầm: “Không phải là giống như lần trước chứ?” Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng biến mất, bởi vì Liên bang rộng lớn như vậy, hành tinh hành chính của một tinh hệ có đến mấy trăm, trong quân đội có thể gặp được một người cùng hành tinh thật là chuyện hiếm có, nếu như mình không gặp phải bọn cướp, cái hành tinh này có thể chẳng có một người nào đi đến đó.

Một lúc sau, Đường Long ngồi lên một chiếc phi thuyền vận chuyển binh lính cỡ trung, giống như Đường Long nghĩ. Người đi từ hành tinh này đến hành tinh Hài Khả chỉ có một mình hắn. Đường Long đã quen rồi, cũng không giống như lần trước ngồi trên một phi thuyền trống không gào thét, rất tự nhiên đi tìm một cái ghế ngồi xuống nhắm mắt lại.

Nhưng rất nhanh, Đường Long vội vàng mở mắt ra, hoảng hốt nói lớn: “Khẩu súng trong túi của mình làm sao đây?” Đường Long khổ não nhìn hai khẩu súng và 3 hộp đạn trong tay mình, vứt bỏ đi thì mình không nỡ, vậy giấu ở đâu đây? Trên cái phi thuyền này cho dù là có chỗ dấu cũng bị người ta phát hiện, lẽ nào mình phải mang theo đến căn cứ.

Đường Long nghĩ đến điều này đột nhiên ra vẻ đắc ý cười: “Nếu như là một binh lính thì chắc chắn sẽ bị kiểm tra, mặc dù mình chỉ là một thiếu úy, nhưng nói gì thì mình cũng là một quan chức, đương nhiên là có thể đem theo súng. Ha ha, có thể ngủ ngon rồi.”

Sau khi quyết định, Đường Long chọn một khẩu súng dở hơn, lấy hết đạn ra, cầm khẩu súng không đến sau phi thuyền, quẳng vào thùng rác. Hắn biết mang hai khẩu súng sẽ khiến người ta chú ý, cho nên đành phải hi sinh vứt bỏ 1 cây, còn việc tại sao lại quẳng vào thùng rác? Rác thải như thế này sẽ bị lò thiêu hủy của phi thuyền đốt sạch, không những có thể giảm rác không gian, còn có thể tiết kiệm nguyên liêu. Còn việc tại sao Đường Long biết? Tất cả phi thuyền đều có thiết kế như vậy.

Khi Đường Long đang trên đường bay đến hành tinh Hài Khả, Tinh hệ Khắc Tư Lạp của Đế quốc Ngân Ưng tiếp giáp với tinh hệ Cổ Long Vân của Liên Bang. Hai hạm đội có hai chục ngàn chiến hạm của Đế quốc Ngân Ưng đã sắp thành hai hình tam giác lặng lẽ dừng ở biên giới.

Trên kỳ hạm chính giữa hình tam giác,Thiếu tướng Khải Tư Đặc(Kester), người mà Đường Long nhìn thấy qua đang ngồi trong phòng hạm trưởng, đang đắc ý bưng ly rượu nói với thiếu tướng tóc vàng trong màn hình: “Tôi nói Đạt Luân Tư (Darlene), sao lại căng thẳng vậy? Mặc dù lần trước tôi thua, trên đề án cũng có tranh chấp, nhưng chúng ta nói gì thì cũng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, xem lần này Công tước cho chúng ta dẫn binh đến đây, tôi không phải đã kéo anh đi cùng ư? Nào, nào, uống một lý nào.”

Cái người tên Đạt Luân Tư (Darlene) kia chau mày nói: “Anh tưởng rằng tôi là người nhỏ mọn như vậy sao? Tôi đang lấy làm lạ tại sao quân bộ cho chúng ta đóng quân ở đây, đã không có kẻ địch tấn công, cũng không ra lệnh cho chúng ta tấn công, chỉ yêu cầu ở đây đợi lệnh. Tôi cảm thấy có cái gì đó là lạ.”

Khải Tư Đặc(Kester) nghe thấy lời này gật đầu: “Uhm, anh không thể biết được những thằng cha cố chấp của quân bộ, chắc chắn không thể biết được thằng cha chết tiệt nào lại đưa ra dự thảo nghị quyết như thế này, nịnh hót bọn họ một chút, tặng một ít quà cáp, bọ họ ngay lập tức đồng ý.”

Đạt Luân Tư (Darlene) bất mãn cắt ngang: “Này, anh nói đi đâu rồi, ý tôi là chúng ta bị phái đến đây để làm gì? Người của quân bộ dù gì thì cũng không để hai hạm đội đến đây chơi trò chơi? Trừ phi là phia bên kia Liên Bang có động tĩnh?”

Khải Tư Đặc(Kester) uống một ly rượu, lắc lư ngón tay: “Đóng quân tại tinh hệ Khăc Tư Lạp này có một quân đoàn, có gần 100 ngàn chiến hạm, còn tinh hệ Cổ Long Vân phía Liên Bang nghe nói chỉ có 5 hạm đội 50 ngàn chiến hạm. Nếu như xâm lược chắc chắn sẽ điều động quân đội, nhueng bây giờ bên đó chẳng có động tĩnh gì cả, có nghĩa là chẳng có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa mấy trăm năm trở lại đây, Tuyến phòng ngự vô cùng hoàn mỹ, nếu muốn im hơi lặng tiếng đi qua thì không thể nào, cho nên ở hai hành tinh tiếp giáp đều không có lượng lớn quân đội đồn trú, tin chắc rằng Đế quốc tạm thời cũng không có ý định tấn công Liên bang.

“Này, anh nói nhiều như thế, rốt cục là muốn nói gì? Sao tôi càng nghe càng không hiểu?” Đạt Luân Tư (Darlene) lần nữa cắt ngang lời nói của Khải Tư Đặc(Kester).

Khải Tư Đặc(Kester) không để ý đến nói: “ Khà Khà, điều này còn chưa hiểu? Nếu như về mặt quân sự không có vấn đề gì, vậy thì là về chính trị rồi. Hai chúng ta thuộc quân đoàn nào?”

“Chúng ta là quân đội Hoàng gia, nhưng cung có thể nói là không thuộc. Ơ … Lẽ nào …” Đạt Luân Tư (Darlene) đột nhiên nghĩ ra gì đó kinh ngạc nói.

“ He He, trẻ giống như chúng ta mà đã thống soái hạm đội quý tộc chính quy, anh xem cả Đế quốc Ngân Ưng này có mấy người? Không có mấy người, đúng không? Có nhiều quý tộc có quân hàm cao hơn chúng ta, tước vị cao hơn chúng ta nhưng không thống soái quân đội quý tộc chính quy, chúng ta tại sao lại có vinh dự đặc biệt như thế này chứ? Anh nói xem là ai đã giao cho chúng ta?”

“ Đương nhiên là ân điển của Hoàng đế bê hạ rồi,” Đạt Luân Tư (Darlene) ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói một cách nghiêm túc.

Khải Tư Đặc(Kester) bĩu môi: “Khà Khà, đừng có lừa người nữa.” Nhìn thấy sắc mặt Đạt Luân Tư (Darlene) thay đổi, vội vàng an ủi nói: “Yên tâm đây là kênh bí mật của tôi, không có ai nghe thấy đâu.” Nhìn thấy sắc mặt của Đạt Luân Tư (Darlene) tốt hơn, liền nói tiếp: “Địa vị này của tôi là do Công tước ban cho, còn anh thì lại là do vị Bá tước đó ban cho. Tin chắc rằng trước khi xuất phát Bá tước đã tìm anh nói chuyện? Không cần căng thẳng, Công tước cũng nói chuyện với tôi.”

Đạt Luân Tư (Darlene) ngồi xuống, ấn lên huyệt thái dương than thở: “Hừ, nghĩ đến Đế quốc Ngân Ưng chúng ta lớn mạnh như thế nào, nhưng chỉ vì các vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị mới khiến cho đất nước mệt mỏi.

Khải Tư Đặc(Kester) cũng hồi phục vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đạt Luân Tư (Darlene) không biết ngài có chú ý không, Hoàng đế bệ hạ cũng đã 50 tuổi rồi, mấy vị Hoàng tử nhỏ nhất cũng đã hơn 20, trong đó có người rất xuất sắc, tại sao Hoàng đế lại không lập Thái tử? Ngài đừng xen vào, nghe tôi nói hết đã. Còn nữa, những quý tộc trong triều 60 tuổi trở lên, đặc biệt là những người nắm quyền trong tay, giống như Công tước và Bá tước của chúng ta. Bọn họ tại sao lại chưa bao giờ tiếp nhận qua sự lôi kéo của các vị Hoàng tử? Nếu như bọn họ theo một vị Hoàng tử nào đó, Hoàng đế bệ hạ sớm đã nhừng ngôi rồi. Nói bọ họ trung thành với Hoàng đế, nhưng đối với những sự việc quan trọng lại chống đối với Hoàng đế. Cảm giác đó hình như là …” Nói đến đây, Khải Tư Đặc(Kester) hai mắt phát ra tia sáng kỳ lạ.

Đạt Luân Tư (Darlene) nghe thấy lời nói của Khải Tư Đặc(Kester), liền nghĩ đến việc mà mình vừa cảm thấy. Khi Khải Tư Đặc(Kester) đột nhiên ngưng lại, Đạt Luân Tư (Darlene) nói thêm vào: “Có một người trung thành khác”

Nhìn thấy cách suy nghĩ của bạn mình, Khải Tư Đặc(Kester) hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, cảm giác mà bọn họ mang lại là có một người khác đáng để cho bọn họ trung thành tuyệt đối.”

“Nói như vậy, Công tước bọn họ cho rằng chúng ta là những thuộc hạ trực tiếp của người đó, vì để không tham dự vào cuộc chiến của các Hoàng tử, mới điều chúng ta đến canh ở biên giới?” Đạt Luân Tư (Darlene) nghi ngờ nói.

“Ha ha, không cần đoán, dù gì thủ đô loạn ra sao cũng chẳng phải là việc của chúng ta. Đúng rồi, trong những nô lệ lần trước ngài thua tôi có mấy cô gái nhìn cũng xinh đẹp, may mà ngài không kiểm tra tỉ mỉ, nếu không tôi không thể hưởng thụ những cô gái xinh đẹp này rồi.” Khải Tư Đặc(Kester) nhanh chóng chuyển đề tài.

Đạt Luân Tư (Darlene) trừng mắt nhìn Khải Tư Đặc(Kester), mình bị dụ. Thằng cha này lại đổi đề tài. Nhưng Đạt Luân Tư (Darlene) cũng biết rằng người này cũng không biết tường tận, cho nên mới làm ra vẻ cao thâm khó đoán. Mỉm cười, cùng ông ta bàn về mỹ nữ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiểu Binh Truyền Kỳ


Chương sau
Danh sách chương