Tinh Thần Biến

Chương 92: Ngũ Đức Chi Tử


Tần Vũ và Tiểu Hắc cùng nhau phi hành.

"Ô Giang, dài hơn hai ngàn dặm, quanh co phức tạp, là con sông lớn nhất tại Bá Sở quận này, xuyên qua hơn mười thành trì, khi xưa cũng là nơi Tây Sở bá vương chết, cách kinh thành không xa lắm", Tần Vũ cùng với Tiểu Hắc dùng linh thức truyền âm nói.

"Đại ca, Ô Giang dài như vậy mà đại ca cùng Hạng Ương lại chỉ hẹn quyết chiến trên Ô Giang thi ai biết là chỗ nào trên sông chứ? Đại ca cùng Hạng Ương vẫn chưa nói rõ mà!", Tiểu Hắc nghi hoặc hỏi. Cả Tần Vũ và Hạng Ương đều không phải là những người sơ ý, Tiểu Hắc đoán là bọn họ đã xác định địa điểm nên hồi nãy không hỏi gì, giờ tiện thể nó hỏi luôn.

Tần Vũ cười nói" Còn nhớ hồi nãy ta cùng Hạng Ương nói gì không?"

Tiểu Hắc nhớ lại những gì Tần Vũ nói, tức thì mình bạch. "Ha ha, đại ca, đại ca thật là âm hiểm nha. Thảo nào Hạng Ương nghe thấy lại biến sắc như vậy", trí tuệ của Tiểu Hắc cực cao, chỉ cần nghĩ kỹ đương nhiên là sẽ hiểu rõ.

Nguyên là khi Tần Vũ và Hạng Ương đang nói, đột nhiên lại hỏi " Hạng Ương, có phải phụ thân Tây Sở bá vương của ngươi chết trên dòng Ô Giang?", rồi lại hướng về Hạng Ương đề nghị quyết đấu. Hạng Ương là một đại nhân vật đương nhiên hiểu rõ bọn họ muốn nói địa điểm quyết đấu là nơi Tây Sở bá vương đã chiến tử. Ý tứ của Tần Vũ rất rõ ràng, hắn muốn nơi Tây Sở bá vương chết cũng là nơi Hạng Ương phải chết.

"Hừm, ngàn năm trước, thượng tiên của Tần gia tại Ô Giang này đã giết chết Kim Đan kì Hạng Vũ. Ngàn năm sau, hai huynh đệ chúng ta cũng tại địa điểm đó sát tử Hạng Ương", Tần Vũ cười nói.

Tiểu Hắc cũng dụng linh thức truyền âm cười lạnh : " Để phụ tử cùng chết một chỗ, được như vậy chắc Hạng Ượng cũng mãn nguyện ".

Tiểu Hắc đối với ngoại nhân, trừ Tần Vũ ra, còn thì đều không quan tâm. Người của Tần gia, do có quan hệ với Tần Vũ nên Tiểu Hắc cũng còn có chút ý tốt, còn ngoài ra thì không để ý. Riêng đối với người của Hạng gia, vì tình cảm với Tần Vũ, nó coi họ như là kẻ thù.

"Tiểu Hắc, từ giờ cho tới ngày mai, chúng ta vẫn còn có chuyện phải làm. Ngươi có đoán được chuyện gì không?" Tần Vũ cười nói.

"Vẫn còn có chuyện nữa à?", Tiểu Hắc trầm ngâm suy nghĩ một lát, "Đại ca, mọi chuyện người đã nói với gia đình rồi thì đúng ra không còn cái gì để lo lắng… À, đệ biết rồi", ánh mắt sắc bén của Tiểu Hắc lấp lánh quang hoa, "Ngũ Đức, đúng không?"

Tần Vũ linh thức truyền âm nói: "Thông minh. Ngày mai, trong đêm trăng tròn trên Ô Giang, chúng ta cùng Hạng Ương quyết chiến, tuyệt đối không được phép sai lầm. Không chỉ riêng cái mạng của chúng ta mà còn cả Tần thị nhất tộc. Bởi vậy….nếu để cho Ngũ Đức-cao thủ Kim Đan hậu kì còn sống, ta thật sự không an tâm để chiến đấu". Ý tứ của Tần Vũ đã quá rõ. Giả như khi Tần Vũ và Tiểu Hắc đang cùng Hạng Ương quyết chiến, Ngũ Đức bất chợt tấn công thì tình thế chắc chắn sẽ thay đổi. Đó cũng là một khả năng. Còn một khả năng nữa là nếu bọn họ cùng chết với Hạng Ương thì sẽ lưu lại cho Tần gia một mối cừu hận là Ngũ Đức, đối với Tần gia mà nói chính là một sự uy hiếp lớn lao. Bất kể có chuyện gì, việc đầu tiên cứ phải là tiêu diệt Ngũ Đức.

" Được, Ngũ Đức, sư đệ của hắn suýt chút nữa đã giết đại ca, để đệ thay đại ca hóa kiếp hắn", Tiểu Hắc căm hận nói.

"Tiểu Hắc, không cần ngươi ra tay đâu. Sư huynh đệ hai người bọn chúng tất cả sẽ do chính tay ta tiễn lên đường". Trong mắt Tần Vũ thoáng hiện hàn ý. Giết Ngũ Hành, giữa hắn và Ngũ Đức có một mối thù không cho phép cả hai cùng tồn tại. Tần Vũ đối với mọi người rất chân thành nhưng đối với địch nhân thì lại tuyệt không có thương hại.

Tiểu Hắc tán đồng: " Đúng rồi, đại ca, thế thì phải cho đệ được nhìn thấy sự lợi hại của đại ca đấy!"

"Tối nay, kinh thành sẽ là nơi Ngũ Đức kết thúc sinh mệnh của hắn. Tiểu Hắc, trước hết chúng ta hãy cứ tìm một nơi để nghỉ ngơi đã, để tối nay còn hành động". Tức thì Tần Vũ và Tiểu Hắc hạ xuống, một người một ưng tùy tiện chọn lấy một đỉnh núi để nghỉ ngơi.

***

Kinh thành, Sở triều đã trải qua năm đời, mỗi khi đêm xuống thì kinh thành sáng ánh đèn của vạn nhà, có thể gọi là Bất dạ chi thành (thành không có ban đêm), người qua lại khắp nơi, phồn hoa huyên náo không đấu ánh kịp. Tuy nhiên, từ khi bắt đầu cuộc đại chiến với Tần gia thì không khí xa xỉ hủ bại trong thành cũng bắt đầu giảm đi.

Tại một trang viện yên tĩnh, bên trong có một cái bàn đá cùng hai thạch đôn. Hai thạch đôn này khi xưa là nơi Ngũ Đức và Ngũ Hành thường ngồi, từ khi Ngũ Hành chết đi thì một cái ghế vẫn khuyết chưa có ai ngồi. Trong phòng, chính giữa một cái giường ngọc có đặt một trà kỉ. Cạnh đó, Ngũ Đức đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa, bộ tóc dài buông xõa.

"Ai…" Ngũ Đức mở mắt ra nhìn vào trà kỉ bên cạnh. Nhớ khi xưa, trà kỉ vốn chia không gian trên ngọc sàng thành hai phần, ông ta với Ngũ Hành mỗi người một bên an tĩnh tu hành, cứ vậy đã gần ngàn năm nay. Giờ không còn Ngũ Hành, cảm giác thật là trống trải.

"Sư đệ, ngươi đừng lo. Hạng Ương nhất định sẽ mang phiền toái tới cho Tần gia. Khi thời cơ đến, ta chắc chắn sẽ tiêu diệt Tần gia để báo thù cho sư đệ", trong mắt Ngũ Đức lấp lánh hàn quang. Phải phân ly sư đệ, ông ta không lúc nào có thể quên.

Đột nhiên, cửa phòng bật mở. Gió đêm lạnh lẽo trùng trùng tràn vào trong phòng, thổi mái tóc Ngũ Đức tung bay. Ngũ Đức vừa khẽ hé mắt, khí thế trong người vụt tăng cao.

"Ai?", Ngũ Đức vừa nói xong vụt biến sắc.

"Oành!"

Chiếc ngọc sàng của Ngũ Đức đặt sát bức tường trong phòng vỡ tung ra như bị oanh tạc, bay ra bốn phương tám hướng. Một quyền nhanh như chớp nhắm thẳng, lưu quang tựa như chùy sắt đã đánh vỡ giường ngọc. Ngũ Đức như một tàn ảnh vội lui lại. Tuy nhiên, tốc độ của quyền đầu thật quá nhanh.

Ngọn quyền đánh thẳng vào bối hậu Ngũ Đức. Từ phía sau người Ngũ Đức phát ra một đạo thanh sắc quang mang, đồng thời toàn thân Ngũ Đức một lần nữa tăng tốc như tên bắn ra ngoài phòng. Một bóng nhân ảnh cũng xuất hiện phía bên trong phòng.

Ngũ Đức đứng bên ngoài nhìn trân trối vào trong phòng. Trên khóa miệng đã rỉ máu.

"Là ai? Mau ra đây!", Ngũ Đức lạnh lùng hét lớn. Nhưng lúc này, trên đầu Ngũ Đức đã lấm tấm đổ mồ hôi lạnh. Lần đầu giao thủ, ông ta đã cảm nhận được tốc độ cực nhanh của đối phương. Mặc dù đã phát hiện ra sát khí của đối phương nhưng ông ta vẫn không tránh khỏi bị trúng một quyền tại bối hậu. Lực quyền của đối phương quá mạnh đã xuyên qua chân nguyên hộ thể, đánh ông ta trọng thương.

Thật cao thủ!

Chân nguyên bên trong cơ thể Ngũ Đức bắt đầu được vận lên tối đa, ánh mắt đề phòng tập trung vào nhân ảnh trong phòng. Khi bóng người đó bước ra khỏi phòng, Ngũ Đức chợt biến sắc.

"Là ngươi?", trong mắt của Ngũ Đức lộ vẻ không thể tin được, " Sao có thể như vậy được? Ngươi không phải đã chết rồi sao? Chính mắt ta đã nhìn thấy ngươi đã cùng chết với sư đệ ta, tại sao ngươi vẫn còn sống? Không thể nào, không thể có khả năng như vậy được!"

Đứng trước mặt của hắn đích thị là "Lưu Tinh tiên sinh" hay cũng chính là Tần Vũ.

" Thật sự không có khả năng ư? Không phải ta đang đứng trước mặt ngươi sao, Ngũ Đức tiên sinh?", Tần Vũ cười chế nhạo.

Sắc mặt của Ngũ Đức liên tục biến đổi, sau cùng trở nên băng lãnh nhìn Tần Vũ nói: "Tần Vũ, ta không cần biết ngươi vì sao lại không chết nhưng…. ngươi nghĩ với thực lực hiện tại của ngươi có thể đấu với ta sao? Ta nhớ khi đó ngươi còn chưa độ kiếp. Hiện tại cùng lắm thì ngươi chỉ đạt tới cảnh giới Kim Đan tiền ki, vẫn chưa phải là đối thủ của ta", ngữ khí của Ngũ Đức thập phần chắc chắn. Có lẽ ông ta cũng chỉ đang tự trấn an mình mà thôi. Mới vừa tiếp đối phương một quyền, Ngũ Đức đương nhiên là phát hiện ra đối phương rất lợi hại.

"Ngũ Đức, cứ ở đó nói đi… ngươi có nhiều nhất là năm giây thôi", Tần Vũ không nói thêm gì khác, chỉ cười và bắt đầu chuyển động gân cốt, toàn thân kêu lên răng rắc, lẩm bẩm đếm: " năm, bốn, ba…". Khởi động xong, thân thể thực sự rất dễ dàng chuyển động.

"Ngươi đang nằm mơ ư?!", Ngũ Đức lạnh lùng trả lời. Ông ta không tin vào điều đó, nhưng tâm lý lo sợ cũng bắt đầu xuất hiện. Toàn lực vận hết chân nguyên bên trong cơ thể, đồng thời ông ta cũng điều khiển phi kiếm bay trên đỉnh đầu chờ thời khắc tấn công.

Tần Vũ khẽ nhếch mép cười: "một".

Vừa đếm xong "một", Tần Vũ, được bao bọc bời tầng lớp ngân sắc Tinh Thần chi lực mê ảo, như lưu tinh bay thẳng về phía Ngũ Đức. Chỉ còn cách nhau mười mét, Tần Vũ trong chớp mắt đã đến trước người Ngũ Đức. Ngũ Đức đột nhiên mở mắt ra, phi kiếm theo ý chuyển động tấn công thẳng vào người Tần Vũ.

"Bùng!"

Một quyền của Tần Vũ cường mãnh phát ra, kim sắc quang mang lưu chuyển trên Diễm Sí quyền sáo công nhiên đánh thẳng vào phi kiếm. Trong nháy mắt phi kiếm đã bị chấn nát thành từng mảnh. Đánh vỡ phi kiếm nhưng Tần Vũ cơ hồ vẫn không hề ngừng lại.

"Vù!"

Phi kiếm vỡ nát, Ngũ Đức không kìm được thổ ra một đạo tiên huyết. Nhưng lúc này, sát khí từ song thủ của Tần Vũ cũng đã tới rất gần.

Tinh Thần lĩnh vực.

Tần Vũ như biến thành nhiều người hoàn cùng lúc bao vậy, tấn công Ngũ Đức. Mỗi người công kích không giống nhau, hoặc chỉ hoặc kiếm, hoặc tham thủ hoặc liệt trảo, hoặc nắm chặt thành thiết quyền, hoặc xoè ra thành chưởng đao…. gần như cùng một lúc trảo, quyền, chưởng, chỉ, kiếm cùng lúc đánh thẳng vào người Ngũ Đức.

Sắc mặt của Ngũ Đức bất chợt ngưng lại, chân nguyên đã bị tổn thương nghiêm trọng.

"O!"

Nhân ảnh hợp nhất, Tần Vũ thản nhiên cười quay người bay lên không trung. Cùng lúc, một tiếng "ầm" vang lên, cả người Ngũ Đức nổ tung, tiên huyết bắn ra khắp nơi.

Tần Vũ quay người lại, hữu thủ tuỳ ý hướng về thi thể vụn của Ngũ Đức. Một đạo ngân sắc Tinh Thần chi lực giống thanh sắc ti đái (sợi dây thanh sắc) nhẹ nhàng lơ lửng, bao lấy một khối Kim Đan từ bên dưới trực tiếp bay lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

" Đại ca, thật là đơn giản! A, thật đúng là Tinh Thần lĩnh vực!", Tiểu Hắc bay trên không trung nói với Tần Vũ.

Trước đó, Tần Vũ có nói cần năm giây nhưng thật sự tấn công chỉ mất có một giây. Nói thì lâu, nhưng do tốc độ của Tần Vũ quá nhanh, thi triển Tinh Thần lĩnh vực đánh nát phi kiếm, kích sát Ngũ Đức… tất cả bất quá chỉ cần một giây.

"Cái tên Ngũ Đức này, ngay đến Hắc Phong báo cũng chưa chắc hắn đã đánh được", Tiểu Hắc nói.

Tần Vũ cười nói: "Không hẳn, thực lực bọn chúng là tương đương nhau. Chỉ là khi ta giết Hắc phong báo thì mới đạt đến cảnh giới Tinh Vân tiền kì, còn hiện tại ta đã đạt đến Tinh Vân trung kì, đương nhiên lực công kích mạnh hơn rất nhiều, việc giết cao thủ cỡ đó vì thế cũng nhẹ nhàng hơn nhiều".

"Được rồi, Tiểu Hắc. Giờ thì chúng ta đã được yên tâm nghỉ ngơi, chờ đến đêm trăng tròn trên Ô Giang sẽ quyết chiến với Hạng Ương", lúc này, trong lòng Tần Vũ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đã giết được Ngũ Đức, hiện tại chỉ còn một mục tiêu duy nhất là Hạng Ương mà thôi.

***

Mặt trời buổi sáng tràn trề ánh nắng ấm áp, buổi sáng ở kinh thành vẫn phồn hoa vui vẻ nhộn nhịp như trước. Một thanh y trung niên đang bước đi trên con đường trong kinh thành. Đó chính là Tần Đức, vừa từ Tịch Dương trấn tới kinh thành trong Bá Sở quận. Tần Đức tự biết không nên tiết lộ thân phận nên đã thi triển Dịch hình hoán cốt cải biến dung mạo.

Tần Đức tiến vào một trà quán, sau khi ngồi xuống liền tùy ý lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho tiểu nhị hỏi: "Tiểu nhị, tại kinh thành có phát sinh chuyện gì lạ không?"

Tiểu nhị cầm lấy ngân phiếu, mắt sáng lên, vội ân cần nói: "Thưa khách quan, kinh thành tối qua đúng là phát sinh một chuyện lớn. Một vị thượng tiên từ trên không trung đã lớn tiếng gọi một người có tên là Hạng Ương. Sau đó vị thượng tiên đó bỏ đi. Bất quá trước khi đi có nói một câu mà mọi người trong kinh thành ai cũng đều nghe thấy cả"

Trong lòng Tần Đức nhẹ nhõm hẳn, đương nhiên là vì Tần Vũ và Hạng Ương vẫn chưa bắt đầu đại chiến. "Nói câu gì?", Tần Đức vội hỏi.

"Ngày mai, vào đêm trăng tròn, trên dòng Ô Giang…Hạng Ương, nhìn ngươi không dám tới đâu… Khách quan, thanh âm của vị thượng tiên đó rất lớn, trên trời dưới đất đều có thể nghe thấy, trong kinh thành không ai là không biết. Từ hôm qua đã có vô số cao thủ, thậm chí là Tiên Thiên cao thủ đi tới Ô Giang. Tất cả mọi người đều nói là có thể chính là địa điểm mà Tây Sở bá vương đã chết" tiểu nhị khẳng định.

Tần Đức khẽ cười, trong lòng cũng thấy phải gật đầu đồng ý.

Trên dòng Ô Giang?

Ô Giang dài như vậy, ai biết là nằm ở đoạn nào? Nói tới địa điểm nổi bật của Ô Giang thì có lẽ chỉ có nơi Tây Sở bá vương đã chiến tử, lại thêm liên hệ với bản thân Hạng Ương thì có thể khẳng định điều đó.

Uống xong chén trà, Tần Đức liền rời khỏi kinh thành, tới thẳng Ô Giang.

***

Vị Ương cung.

Cánh cửa của Vị Ương cung tự động bật mở. Hạng Ương, mặc áo đen từ trong cung bước ra. Tối nay mới quyết chiến nhưng dù trời còn đang sáng, Hạng Ương vẫn quyết định tới địa điểm quyết đấu. Hạng Ương thật sự rất cẩn thận. Trước khi chiến đấu, điều đầu tiên vẫn là phải quan sát, đề phòng đối phương thiết lập trận pháp hay cấm chế. Nếu không sớm phát hiện thì khi quyết chiến sẽ rất bất lợi.

"Sư tôn, không tốt rồi, Ngũ Đức đã chết", Lam Tuyết Mưu từ xa đang vội vã tiến đến, nhìn thấy Hạng Ương lập tức kêu lên.

Hạng Ương nhẽ nhướng mày: "Ta biết rồi". Hạng Ương không nói tiếng nào, trong lòng ông ta chỉ khẽ cười lạnh: "Hừm, bọn ngươi một người một ưng muốn hạ uy thế của ta. Tiếc là…. một Kim Đan kì Ngũ Đức đối với ta mà nói chỉ là đồ vô dụng".

Hạng Ương, trường bào tung bay, toàn thân bay thẳng lên không, nhắm Ô giang bay tới.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tinh Thần Biến