Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 91: Tất sẽ hậu phúc


Đại nạn không chết, tất sẽ có phúc!

Cổ nhân đúng là không lừa ta. Cơ Trường Không ngồi thở dài thỏa mãn bên cạnh đống lửa.

Chỗ bây giờ hắn đang ở gọi là Tinh Thần Tử Địa, cũng được xem như là khu vực không ai quản lý. Bốn phía Viễn Cổ giới là đại địa, trong đó ở phía đông là Vô Tận Sơn Mạch, phía nam là Cửu Thiên Vân Mộng, nơi cả hai giao nhau chính là Tinh Thần Tử Địa.

Nơi này là nơi hoang vu, hẻo lánh nhất. Tu giả rất ít, hơn nữa tu vi lại cực thấp vì thiếu tài nguyên tu luyện. Thậm chí ngay cả nhân vật Đạp Hư cũng đã trở thành lão tổ rồi.

Tinh Thần Tử Địa tràn ngập Tinh Thần Chi Lực, mặt khác tinh khí trong trời đất cực ít, mà ngay cả công pháp chuyên dùng Tinh Thần Chi Lực để tu luyện lại càng ít hơn nữa. Điều này cũng lý giải vì sao nơi này tu luyện lại khó như vậy, nhưng mà đối với Cơ Trường Không thì nơi này đúng là nơi tuyệt hảo.

Đương nhiên việc linh dược thiếu thốn, rồi cả linh thạch và tài liệu tu luyện cũng vậy thì ai ai cũng mắc phải, chỉ riêng hắn thì lại khác người. Ngoài hắn ra, chỉ sợ không có mấy người thích nơi này. Nói tóm lại, nơi này là mảnh đất cằn sỏi đá.

Vì sao Thuỷ gia lại bôn ba ngàn dặm mạo hiểm bắt Tinh Quang Ngư ở thời điểm chúng nó sinh sản? Đó là do Tinh Quang Ngư quý giá, có thể đổi lấy nhiều tài nguyên để tu luyện. Nó là vật bảo đảm cho gia tộc không suy sụp.

Nơi càng cằn cỗi, cạnh tranh lại càng khốc liệt!

Tài nguyên có hạn, nên nếu muốn tiến hơn một bước thì lại càng cần tài nguyên hơn.

Vì vậy nếu muốn sinh tồn được ở nơi đây thì phương pháp duy nhất chính là phải luôn luôn giữ vững trạng thái cường đại, như thế mới không bị chiếm đoạt.

Đương nhiên tuy nơi đây là nơi cằn nên sỏi đá nhưng cũng là một nơi rất nổi tiếng. Bởi vì có Tinh Thần Bí Cảnh!

Trời đất diễn biến, thế sự xoay vần, vẫn có một vài nơi đặc biệt tồn tại. Mỗi cái bảo địa đều là bí cảnh, đại biểu cho tài phú vô tận khó có thể tưởng tượng được. Tinh Thần Bí Cảnh chính là một trong những nơi đặc biệt đó.

Bí cảnh muôn đời không đổi, không bị quấy rầy nên qua vô số năm trong đó tích luỹ rất nhiều bảo vật đã không còn ở ngoài.

Nhưng dù trong Tinh Thần Bí Cảnh có chỗ tốt lớn như vậy nhưng nó cũng là một nơi đặc biệt.

Trong truyền thuyết, Tinh Thần Bí Cảnh đồng thời được hai thế lực lớn phát hiện, kết quả là đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa. Cuối cùng là một thế lực trong đó đã bị đối phương tiêu diệt sạch, và trước khi thế lực ấy chết đi bọn họ đã nguyền rủa Tinh Thần Bí Cảnh.

Và vậy là Tinh Thần Bí Cảnh đã trở thành tử địa. Thậm chí cho dù người có tu vi cao hơn Đạp Hư đi nữa thì cũng khó tiến vào trong đó. Bảo vật đầy rẫy, cơ duyên quá trời quá đất nhưng ít nhất mấy nghìn năm mới mở ra một lần.

"Đúng là cơ hội tốt. Ở Tinh Thần Tử Địa này, không chừng Chu Thiên Tinh Thần Thánh Thể của ta không bao lâu nữa lại sẽ đột phá." Cơ Trường Không cảm thán.

Nơi đây tuy là ban đêm nhưng rất sáng tỏ. Vô số quang mang lập loè, bồng bềnh xinh đẹp, chúng là tinh lực, hoặc có thể gọi là Tinh thần tinh khí. So với ban ngày thì vào ban đêm chúng còn nồng đậm gần như gấp đôi. Quả thực là thiên đường dành riêng cho hắn.

Bên cạnh đống lửa, Cơ Trường Không nhắm mắt thôn phệ Tinh thần tinh khí giúp khôi phục tu vi. Bởi vậy khu vực quanh người khác sáng ngời hơn chỗ những người khác, nhưng cũng vì vậy mà hắn không dám điều động quá nhiều. Lỗ chân lông toàn thân mở ra ba phần, lượng lớn Tinh thần tinh khí nhẹ nhàng được hắn hấp thu vào.

Ừng ực...

Tiếng này không ngừng vang lên trong cơ thể hắn. Hắn đã cố áp chế rồi, chứ nếu hắn buông tay mà tuy luyện, vậy thì không chỉ là như vậy. Có lẽ thanh thế khi đó sẽ làm cho mọi người sợ đến choáng váng, hơn mười dặm xa đều có thể nhận thấy.

Nhưng dù vậy, vì có ba khối Tinh đồ nên tốc độ thôn phệ Tinh Thần Chi Lực cũng nhanh hơn xưa ba phần. Hiện tại hắn tu luyện rất nhẹ nhàng.

Thật lâu sau, hắn thở nhẹ ra một cái, khí tức thân thể lại cường thịnh thêm vài phần.

Bây giờ thương thế hắn chưa khôi phục hoàn toàn nên không thể tu luyện quá lâu, bằng không thì chỉ phản tác dụng, làm cho thân thể tổn thương càng thêm nghiêm trọng.

Thương thế sắp khôi phục, kế tiếp hắn phải hảo hảo suy nghĩ bản thân nên làm gì nữa!

Quay trở về Yêu Huyết thành thì không được rồi, hắn cũng không định quay về đó. Chỗ tốt nhất đối với hắn bây giờ chính là thiên hạ đệ nhất tông phái mà sư phụ đã giới thiệu. Chỉ à chỗ kia cách đây quá xa, trong thời gian ngắn nếu muốn đến nơi có lẽ không có khả năng.

Tài nguyên tu luyện tạm thời không thiếu, trong tay có hơn hơn một tỷ linh thạch, cũng duy trì đến trên Đạp Hư, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải kế lâu dài.

Sau một hồi suy nghĩ, Cơ Trường Không quyết định cứ ở nơi này đột quá Thần binh thể đỉnh phong rồi sau đó hãy đi tìm thiên hạ đệ nhất tông phái kia. Một mặt thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ, một mặt là vì tránh đầu sóng ngọn gió.

Ân, Cơ Trường Không nhíu mày.

Đội ơn người không có nghĩa là phải chịu bị sỉ nhục. Hắn có thể bỏ qua việc Thuỷ Kiều Kiều nói này nói nọ một hai lần nhưng sẽ tha thứ việc cứ luôn bị sỉ nhục.

Nói hắn là phế vật cũng được, chán ghét hắn cũng được, tất cả đều không có gì, hắn không màng đến. Với hàm dưỡng của hắn, những chuyện này cũng như những chuyện cười, nhưng hiện tại bọn họ lại tìm đến hắn!

"Thế nào? Ngươi đã sẵn sàng?" Nhìn thấy Cơ Trường Không ngẩng đầu, Lý Thành không khỏi nổi giận.

"Cái tính nhỏ mọn của ngươi, đừng lấy ra đo lòng người khác." Cơ Trường Không ngẩng đầu, nhìn hắn một cái rồi nói.

"Ngươi... Mẹ kiếp, cái thứ phế vật vong ơn phụ nghĩa, ngươi đừng quên ai cứu được ngươi." Ánh mắt Lý Thành lập loè, rồi sau đó to tiếng mắng.

"Xảy ra chuyện gì?" Ngay lúc này Thuỷ Kiều Kiều cũng đi tới, biết rõ còn cố hỏi.

"Nhị tiểu thư, không có gì, hắn nói là chúng ta muốn ấm thì tự đốt thêm đống khác, cái này hắn tự đốt." Lý Thành bước từ từ đến trước mặt Thuỷ Kiều Kiều, lớn miệng đổi trắng thay đen.

"Tốt, rõ ràng là tỷ tỷ của ta đã cứu phải một con sói về nhà. Ngươi nên nhớ, ngươi ăn là ăn đồ Thuỷ gia, ở là ở Thuỷ gia, vậy mà ngươi báo đáp như vậy sao? Ngươi đúng là quá xấu! Được, bổn tiểu thư không nói cái khác, ngươi đã ăn hai con Tinh Quang Ngư, vậy hôm nay ngươi bồi thường cho chúng ta đi." Thuỷ Kiều Kiều nổi giận đùng đùng nói.

Thôi vậy, Cơ Trường Không lắc đầu.

Hắn thong thả đứng dậy, tiêu sái như mây nhạt gió bay đến bên một cây đại thụ khác ngồi xếp bằng.

"Này, ngươi đến nơi khác mà ngồi, ở đây là chỗ của huynh đệ ta, hãy đi nơi khác đi, biết điều một chút." Lý Thành lại khiêu khích.

"Nơi khác còn rất nhiều, rất nhiều, hà tất chọn chỗ ta." Cơ Trường Không hơi tức giận.

"Hừ, lão tử muốn nơi này. Các huynh đệ của ta khổ cực cả ngày lại phải hầu hạ ngươi nữa sao? Ngươi lại ở trong xe tĩnh dưỡng suốt ngày, còn cần nghỉ ngơi nữa sao? Ta thấy tiểu thư đúng là mờ mắt rồi..."

"Đủ rồi." Cơ Trường Không bỗng lớn tiếng nói.

Hắn thấy chán ghét mà đứng dậy, đi vào trong rừng cây. Mắt không thấy, tâm không phiền cho rồi, hà tất phải chấp nhặt cùng bọn họ.

Với tu vi của hắn thì có ngồi bên đống lửa hay không cũng chẳng sao. Thần binh thể đại thành, nóng lạnh không ảnh hưởng, đao thương không chém được, hơn nữa chỗ như thế này thì không có cái gì có thể gây nguy hiểm cho hắn.

"Ngu ngốc, đúng là muốn tìm chết, như vậy cũng tốt, đỡ phải để ta động tay." Nhìn thấy Cơ Trường Không tiến vào trong rừng không còn thấy bóng dáng, trong mắt Lý Thành hiện lên vẻ đắc ý.

Ban đêm ở Tinh Thần Tử Địa rất là nguy hiểm, ít nhất thì đối với bọn họ là như thế. Các loại mãnh thú rồi còn có Yêu tộc vô số, bốn phía đầy rẫy, thậm chí còn có Yêu tộc trung cấp, cường giả Đạp Hư.

Nếu không như thế thì bọn họ cũng không xây dựng nơi tạm nghỉ trước lúc đêm xuống!

...

Ô ô, ô ô. . .

Tiếng gió lạnh gào thét thổi qua, trong rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào quái dị, người nhát gan có khi sẽ nghĩ đó là tiếng của quỷ.

Cơ Trường Không xếp bằng ngồi trên một nhánh cây đại thụ, nhánh cây rung động theo gió. Tuy nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái nhưng thuỷ chung không đứt gãy. Dường như Cơ Trường Không không nặng, rất là bình thường.

Xung quanh người hắn tới lui ba tia sáng, nhìn kỹ thì nó chính là ba tấm vải.

Cơ Trường Không cũng không ngờ mấy tấm Tinh đồ này lại đi ra. Từ lúc hắn có được chúng thì chúng chưa bao giờ rời khỏi thân thể hắn. Điều này làm cho hắn nhận định rằng mấy tấm Tinh đồ này không hề có linh trí.

Nhưng mà bây giờ thì...

Tốc độ Tinh đồ thôn phệ Tinh Thần Chi Lực so với Cơ Trường Không phải nói là nhanh hơn rất nhiều. Tinh Thần Chi Lực bốn phía hội tụ đến, còn chưa kịp ngưng tụ đã bị thôn phệ hoàn toàn. Bởi vậy Tinh Thần Chi Lực quanh mười dặm đều trở nên mỏng hơn vì chúng đã đang điên cuồng hội tụ về đây.

Ba ba ba!

Sau nửa nén hương, trong cơ thể Cơ Trường Không vang lên tiếng không rõ ràng lắm, sau đó thân thể hắn bỗng nhiên phát sáng, giống như được tinh quang bao phủ, làm nên một chiếc áo khoác bằng ánh sáng cho hắn, rất thần kỳ.

Hắn lại đột phá, khiếu huyệt trong cơ thể đã mở được chín cái, tinh lực tràn đầy trong đó gần như đã hoá thành chất lỏng.

HƯU...U...U!

Đợi cho việc thông mở các khiếu huyệt được hoàn thành, ba khối Tinh đồ hơi loé lên rồi lại chui vào người hắn không để lại dấu vết. Thấy cảnh này, Cơ Trường Không cũng đã hơi hiểu được vì sao chúng lại xuất hiện!

Càng gần về khuya, tinh lực càng nồng đậm. Đến cuối đêm thì tinh lực càng nồng đậm, thậm chí gấp năm lần ban ngày.

Bây giờ Cơ Trường Không đã hiểu vì sao nơi đây thiếu thốn linh thạch, linh dược.

Dưới hoàn cảnh tinh lực nồng đậm thế này thì đừng nói đến linh thạch thiếu thốn, tinh khí không bị đồng hoá đã không tệ rồi.

Tinh thần tinh khí là tinh khí bá đạo nhất, so với Hỏa chi tinh khí còn muốn hơn. Dưới tình cảnh Tinh thần tinh khí chiếm ưu thế thì tinh khí không hề có đất để hội tụ.

Đêm đã khuya, trong rừng vang lên tiếng gầm gừ liên tiếp. Đó là tiếng báo hiệu những mãnh thú đi săn đã trở về nơi ở của chúng.

Nhưng dù dưới hoàn cảnh như vậy, Cơ Trường Không lại ngủ vô cùng an tĩnh.

Mãnh thú, thậm chí là Yêu tộc cũng không dám đến gần hắn. Trên người hắn có khí tức Long Phượng, giống như là cấm kỵ đối với bọn chúng, rất nhiều Yêu tộc xuất hiện linh trí cảm thấy phạm vi mười dặm xung quanh đây giống như có một tồn tại hung lệ nào đó, cho nên chúng không dám đến gần nơi này, ngay cả đứng ở xa gào thét cũng không.

Trong phạm vi mười dặm, không con vật nào dám đến gần, ngay cả nơi trú quân Thuỷ gia cũng được hưởng ké, suốt cả đêm không gặp phải cuộc tập kích nào.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tinh Vân Đồ Lục Truyện