[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 44: Long hỷ

Chương sau
Danh sách chương

Hai canh giờ sau, Thanh Huyền cùng cái tên mặt ụ kia đến Ly Vương phủ.

"Vương gia, vương phi. Minh Nghi tướng quân cùng Sư công tử đã đến rồi ạ."

Sư Vô Độ thấp thỏm chờ đợi nghe thấy báo tin liền vui mừng đứng dậy nói:

"Mau cho vào."

"Vâng." Cung nữ lui xuống.

Thanh Huyền được sự cho phép cuối cùng cũng bước vào noãn các. Nhìn thấy vị đệ đệ đã lâu không gặp của mình, Sư Vô Độ đã không nhịn được mà đi tới ôm ghì lấy cổ Thanh Huyền.

"Khụ...ca! Ta còn chưa hành lễ mà!" Sư Thanh Huyền bị y ôm cho đến nghẹt thở vội đưa tay vỗ vai mấy cái.

Tạ Đô cũng đứng dậy đi tới nhìn Hạ Huyền đang khoanh tay đứng đằng sau.

"Đã lâu không gặp rồi nhỉ? Ngươi vẫn khỏe chứ, Minh Nghi tướng quân?"

Hạ Huyền lạnh giọng đáp: "Đa tạ điện hạ quan tâm, thần vẫn khỏe."

Tạ Đô nhíu mày, "Chậc, cái tên này dù sao ngươi cũng nhỏ hơn ta đó lại hành xử ngang ngược như vậy."

Sư Vô Độ quay đầu lườm Tạ Đô một cái nói: "Hắn là người quan trọng của Thanh Huyền nhà ta, ngươi còn ý kiến???"

Tạ Đô bị chính Vương phi nhà mình hắt cho một gáo nước lạnh không khỏi đau thương nghĩ bụng: "Ta không phải là phu quân của ngươi sao??? Sao ngươi lại thiên vị như thế?"

Sư Thanh Huyền nhìn Sư Vô Độ cười tít cả mắt cực kỳ vui hỏi:

"Phải rồi! Ca, ta nghe nói hôm nay sứ giả Tu Lê vừa vặn cũng tới đây đúng không?"

Sư Vô Độ gật đầu: "Ừ, thái tử điện hạ cùng hoàng thượng đang đón tiếp e là bây giờ cũng sắp tới nơi rồi."

Hạ Huyền: "Vậy hôm nay sẽ có yến tiệc chiêu đãi?"

"Đúng vậy. Các ngươi thật sự cũng biết về kinh đúng lúc lắm." Cố Tư Y bước vào trên tay cầm một đồng xu tung hứng.

Hạ Huyền đanh mặt: "Sao ngươi ở đây?"

Sư Thanh Huyền nhìn thấy Cố Tư Y vội vàng chào hỏi: "Cố tỷ tỷ đã lâu không gặp rồi!"

Cố Tư Y nhìn thấy Thanh Huyền liền đi tới nhéo má y một cái nói:

"Chà, xem ra lâu ngày không gặp nhìn đệ lại có chút mập rồi đó. Minh Nghi tướng quân thật sự cũng rất biết nuôi người."

Sư Thanh Huyền bị nhéo một cái rõ đau bất mãn kêu: "Ai nói ta mập chứ?"

Sư Vô Độ thở dài nói: "Được rồi các ngươi tạm thời đừng nháo loạn nữa, sắp xếp từ đây đến tối còn phải vào cung dự yến tiệc."

...

Trước cổng thành Tiên Lạc cung.

Cổng thành mở ra, ba bốn đoàn người cưỡi ngựa chạy vào.

Tạ Liên hôm nay mặc triều phục có chút long trọng hay nói cách khác là kiểu cấu và cách ăn mặc có chút rườm rà so với mọi ngày. Y đứng nhìn từ xa trông thấy cái người dẫn đầu chạy vào.

"Dừng!" Người cầm đầu kia kéo dây cương ngựa tiếp nối sau đuôi liền dừng theo.

Người này gương mặt có chút phóng túng mang nét đào hoa nhưng mà nụ cười thật sự trông rất hút người hơn nữa cơ thể lại cường tráng phải nói là một nam nhân khiến nhiều nữ tử phải yêu thầm mến mộ.

Chẳng trách nữ tướng Tuyên Cơ kia lại mê mệt hắn tới như vậy.

Người kia xuống ngựa bước tới trước mặt Tạ Liên quỳ xuống hành lễ:

"Thần sứ giả Tu Lê quốc, tự Bùi Minh. Tham kiến thái tử điện hạ."

Tạ Liên mỉm cười đưa tay miễn đi nói:

"Bùi tướng quân miễn lễ."

"Tạ điện hạ."

Bùi Minh đứng dậy ngẩng cao đầu nhìn y, Tạ Liên trong chớp nhoáng phải thật sự là kinh hồn với độ cao của hắn.

Y thầm nghĩ: "Người này dù cao cỡ nào hình như chắc cũng không cao bằng Tam Lang đâu nhỉ?"

Cao bằng Tam Lang?

Tạ Liên tức khắc bình tĩnh vội trấn định.

Đang yên đang lành tự nhiên nghĩ tới hắn chi vậy?

Chúc Kha Đản ở phía sau ho nhẹ một cái nói: "Điện hạ."

Tạ Liên hiểu ý liền đưa tay vào trong cung nói:

"Xin lỗi đã thất lễ, mời Bùi tướng quân đi lối này."

Bùi Minh gật đầu cho tất cả những người còn lại ở lại cổng thành chỉ dẫn theo một quân sư đi vào.

Người này tên Dung Quảng là vị quân sư đắc lực nhất của Tu Lê quốc.

Tạ Liên đưa mắt quan sát một lượt tên Dung Quảng kia mười phần thận trọng đề phòng cao độ.

Bùi Minh đi vào trong nội thành nhìn từng cột đình chạm khắc mạ vàng cùng với bậc thang sứ quý hảo hạn trong lòng không khỏi tấm tắc khen.

Sau khi dẫn dắt giới thiệu cho hai người kia tham quan một vòng, Tạ Liên quay đầu nhìn Chúc Kha Đản nói:

"Chúc công công, chuyện còn lại phiền ngài dẫn họ đến điện nghỉ ngơi."

Chúc Kha Đản cúi đầu: "Vâng."

"Mời hai vị đi theo ta."

Tạ Liên thở hắt một hơi ra thì đằng sau đã có tiếng chân cộp cộp đi tới. Y quay đầu lại nhìn không khỏi kinh ngạc..

"Vũ nương?"

Vũ Lan bị y phát hiện cũng không tỏ vẻ gì chỉ đi tới hành lễ nói:

"Điện hạ, nương nương nói muốn gặp người."

Tạ Liên gật đầu: "Được ta tới ngay."

Thái An điện.

Hoàng hậu ngồi đắn đo suy nghĩ liền thấy Tạ Liên bước vào mừng rỡ:

"Hài nhi, con tới rồi."

Tạ Liên bước tới hành lễ: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

Hoàng hậu ngoắc tay tới muốn Tạ Liên ngồi bên cạnh mình.

Tạ Liên hiểu ý liền bước tới đã bị bàn tay của hoàng hậu nắm lấy.

"Mẫu hậu, người có chuyện gì sao? Trông người sắc mặt không được tốt cho lắm."

Hoàng hậu khẽ cười nói: "Ta không sao, hiếm lắm mới có thời gian nói chuyện với con."

Tạ Liên nhìn ra dáng vẻ của nàng có chút đắn đo liền nhíu mày hỏi:

"Mẫu hậu, con biết người đang có chuyện giấu con đúng chứ?"

"Thật đúng là không giấu được con mà."

Hoàng hậu thở dài một lúc nhìn Vũ Lan ý bảo kêu hạ nhân lui xuống hết đi.

Sau khi trong điện không còn ai nữa, hoàng hậu lúc này mới nắm chặt tay của Tạ Liên nói:

"Hài nhi, ta có chuyện này muốn nói với con nhưng con phải nhớ tuyệt đối không được nói cho phụ hoàng của con nghe."

Tạ Liên nghi ngờ: "Chuyện gì mà phải thận trọng tới như vậy."

Hoàng hậu chỉ cười nhẹ đưa tay lên nói nhỏ vào tai Tạ Liên.

"Mẫu hậu đã có hỷ."

Tạ Liên kinh ngạc, hai mắt sáng lên không tin vào sự thật liền hỏi:

"Là thật sao?"

Hoàng hậu gật đầu nói: "Ừ, đã được hơn một tháng rồi."

Tạ Liên: "Vậy tại sao người không nói cho phụ hoàng biết? Đã được một tháng giấu chuyện này rồi sao?"

Hoàng hậu thở dài nói: "Một khi mang thai sẽ có rất nhiều tai mắt để ý tới, phụ hoàng của con gần đây bận việc triều chính ta cũng không muốn khiến người phải áp lực nhiều."

Tạ Liên: "Vậy tại sao người nói cho con biết chuyện này?"

Hoàng hậu: "Ta chẳng qua đã ngoài ba mươi cũng đã đến tuổi tứ tuần e rằng việc sinh nở sẽ khó khăn cũng cần người san sẻ ở trong cung thật sự đã buồn chán lắm rồi."

Tạ Liên: "Mẫu hậu người yên tâm, con sẽ cho người âm thầm bảo vệ. Sau này con sẽ đến thăm người thường xuyên hơn chắc chắn sẽ bảo vệ tốt đứa trẻ trong bụng người."

Hoàng hậu vui mừng ôm lấy Tạ Liên nói: "Cảm ơn con."

"Phải rồi người khi mang thai có dấu hiệu gì không?"

Hoàng hậu: "Ừm...hình như ta thích ăn đồ chua hơn lúc trước. Mỗi lần đến bữa ta đều muốn ăn những món chua nhất."

Tạ Liên thầm nghĩ khi mang thai dân gian truyền rằng muốn biết người phụ nữ mang con gái hay trai chỉ cần biết một câu.

Nam chua nữ cay.

Vậy chẳng lẽ...?

Tạ Liên: "Mẫu hậu người là đang mang thai hoàng tự????"

"Đúng vậy, phía bên Thái Y Viện sợ rằng tai mắt nhiều ta nghe nói con đã đưa một nữ y từ bên ngoài về Thái Y Viện nên nghĩ chắc chắn con tin tưởng người này. Ta mới mời cô ấy đến đây chuẩn mạch liền biết mình đã mang thai rồi."

"Ý người là Dương Nhi cô nương sao?"

"Đúng vậy."

Tạ Liên gật đầu đáp: "Nếu người tin tưởng cô ấy như vậy con sẽ cho cô ấy tiếp tục hầu hạ người đặc biệt sẽ giữ kín bí mật này."

Hoàng hậu: "Nếu như vậy thì tốt quá rồi."

Tạ Liên đứng dậy: "Nếu như người không còn gì nữa con xin phép lui xuống đến tìm Dương Nhi cô nương một chuyến."

Hoàng hậu vội ngăn: "Khoan đã, ta còn có chuyện muốn hỏi con."

Tạ Liên quay đầu hỏi: "Người còn muốn hỏi chuyện gì?"

Hoàng hậu: "Việc tuyển chọn vị trí Thái tử phi con đã có ý định chưa?"

Tạ Liên nhất thời nín bặt.

Hoàng hậu nói: "Hài nhi con cũng đã tới tuổi lập gia thất vì sao mấy lần ta muốn tuyển Thái tử phi cho con, con đều khước từ?"

Tạ Liên không trả lời cũng không biết phải trả lời như thế nào...

Bây giờ giữa y và Hoa Thành mối quan hệ đã khác và tình cảm của y đối với người kia rất mãnh liệt.

Y thật sự chẳng muốn để ý tới ai khác!

Tạ Liên nhìn hoàng hậu hỏi:

"Nếu con nói con sớm đã tìm được người mình thích người vẫn chấp nhận chứ?"

Hoàng hậu bất ngờ hỏi: "Con nói con có người trong lòng rồi sao?"

"Phải." Tạ Liên khuôn mặt có chút trầm đi.

Hoàng hậu liền hỏi: "Là ai? Hài nhi chỉ cần con thích người nào ta đều đồng ý để con thành thân với người đó."

Thật hiếm thấy thái tử điện hạ có tình cảm với một ai đó nên chắc chắn việc này không thể bỏ qua.

Tạ Liên cười khổ nói: "Bất kể là ai người cũng đều đồng ý?"

Hoàng hậu hơi đờ đẫn hỏi: "Hài nhi...con rốt cuộc sao lại...?"

Phản ứng nặng nề tới như vậy?

Tạ Liên nghĩ lại càng không muốn nghĩ, việc lập gia thất chắc chắn phải có con nối dõi tông đường nhưng giữa y và Hoa Thành đều là nam nhân đây chính là tình cảm cấm kỵ của chính tông.

Việc Tạ Đô có thể lấy được Sư Vô Độ đó là vì hắn không thề kế thừa đại nghiệp lên ngôi xưng đế một cõi nên quốc vương mới ậm ừ đồng ý mối liên hôn này.

Còn nếu là y thì sao?

Cưới một nam nhân về làm thê tử chắc chắn sẽ bị triều đình phỉ báng, quốc vương chắc chắn sẽ sinh lòng tức giận.

Ngay cả chính y có lẽ cũng không thể bảo vệ được tình cảm của hai người...

Nhưng như vậy thì có sao chứ?

Mệnh số này của y chẳng lẽ cả đời không thể có quyền lựa chọn của bản thân mình sao?

Các ngươi càng muốn phá ta càng muốn làm!

Người trong lòng của ta bất kể ai cũng không có quyền được phỉ nhổ.

Tạ Liên hít một hơi thật sâu nhìn hoàng hậu nói: "Mẫu hậu người hãy nghe kĩ con nói đây."

"Người con thích là một nam nhân."

Hoàng hậu bất giác bị kinh động mở to hai mắt nhìn Tạ Liên.

"Hài nhi, con...."

"Người con thích chính là..."

"Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành."

------------- CÒN TIẾP ------------

Vì sao mình lại cho hoàng hậu mang thai tự?

Câu hỏi này rất đơn giản, các bạn cho rằng Tạ Liên sinh ra là con một sống trong vinh hoa phú quý như thế là đã đủ.

Nhưng hãy nhìn nhận vào một cách thực tế hơn, cốt truyện của chúng ta đang đi hướng tới việc Tạ Liên sau này sẽ xưng đế và Hoa Thành sẽ là ừ..mẫu nghi thiên hạ.

Việc hai nam nhân đến với nhau chắc chắn sẽ không thể có con nối dõi tông đường (truyện mang tính thực tế sẽ không đi theo lối sinh tử văn), việc hoàng hậu mang thai lần thứ hai là để khẳng định sau này dù Tạ Liên đã trị vì đất nước đến tuổi phải nghỉ ngơi sẽ có thể nhường ngôi cho thiên tử mang chính dòng máu nhà họ Tạ. Bởi vì Tạ Đô cũng đã lấy Sư Vô Độ cũng không thể có con nên việc đứa trẻ sau này chính là dòng máu duy nhất kế thừa đại nghiệp tổ tông.

Giải thích tới đây như thế thôi chắc các bạn cũng đã hiểu rồi! Vậy nhé!!!!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện [TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng


Chương sau
Danh sách chương