Trác Ngọc

Chương 85: Tần Diễn, tại sao chỉ có mình ta sống lại?


Editor: Miri

- ---------------------------

Phó Ngọc Thù sửng sốt.

Hắn ngơ ngác nhìn Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng hồng hốc mắt, cố gắng chống đỡ bản thân: "Nàng là tà ma ngoại đạo lấy người luyện mạch, ngươi vì muốn phân rõ ranh giới với nàng mà tự tay chém nàng. Sau đó ngươi cùng Việt Tư Hoa thành hôn, lần nữa trở thành thiếu chủ Phó gia, ta là tư sinh tử của ngươi, được ngươi mang về nuôi nấng."

"Lúc còn nhỏ, ngươi không quan tâm ta," mưa to bàng bạc rơi xuống, đánh vào mặt Phó Trường Lăng, "Ngươi có hài tử khác, có thê tử khác, tương lai sáng ngời."

Phó Ngọc Thù khiếp sợ nhìn Phó Trường Lăng, làm như hoàn toàn không thể tin nổi.

"Ngươi đừng nghĩ nhiều," Phó Trường Lăng quẹt đi nước mưa trên mặt, bình tĩnh nói, "Mau đi gặp nàng đi, đây đều là ảo cảnh, ngươi muốn làm gì cũng được."

Phó Ngọc Thù nói không ra lời, Tần Diễn thông qua Truyền Tống trận chạy thẳng đến Thái Bình trấn, mới vừa đến đó đã thấy bầu trời chi chít là tu sĩ.

"Lui ra sau."

Tần Diễn khẽ nhắc nhở, Phó Trường Lăng liền đỡ Phó Ngọc Thù nhanh chóng lùi về sau. Trường kiếm trong tay Tần Diễn phóng ra hoa quang, đánh thẳng làm vỡ đám người. Phó Trường Lăng cùng Phó Ngọc Thù rơi vào Thái Bình trấn, Phó Ngọc Thù nhìn Thái Bình trấn không còn ai, hơi có chút sốt ruột: "Người đâu hết rồi?"

Phó Trường Lăng giơ một ngón vẽ phù. Lá bùa lập tức sáng lên, Phó Trường Lăng dẫn Phó Ngọc Thù ba chân bốn cẳng chạy đi, quay đầu nói với Tần Diễn: "Sư huynh, vào trong kết giới!"

Tần Diễn vừa nhận được tin liền vội chạy qua, đuổi theo sau Phó Trường Lăng: "Người đâu?"

"Ở chỗ chúng ta đang đi đến."

Phó Trường Lăng sốt ruột chạy phía trước, Tần Diễn nghe mọi người đang ở địa điểm đến, ánh mắt lập tức lạnh đi. Y nâng tay đỡ Phó Ngọc Thù, phân phó Phó Trường Lăng: "Ngươi đi trước đi."

Phó Trường Lăng gật đầu, chạy thẳng về phía trước. Không mất bao lâu đã tới cửa vào mộ thất, liền thấy biển người tấp nập ở đó, tất cả đều là dân Thái Bình trấn.

Lúc này đây, tất cả bọn họ đã không còn trông giống như "con người" nữa, tất cả đều liều mạng chen chúc vào nhau trong mộ thất, Phó Trường Lăng quát to: "Tránh ra!"

...Nhưng chẳng ai để ý tới hắn, nhìn thấy Phó Trường Lăng, những người này càng thêm kinh hãi, hô to: "Có người tới!"

"Cứu viện của nàng tới!"

Phó Trường Lăng nghe có người hô to vậy, tay lập tức vung lên phất quạt, cuồng phong nỗi lên đẩy người bên cạnh văng ra, vang lên ầm một tiếng.

Hắn vội vàng chạy đi, đột ngột đá văng cửa mộ thất. Vừa mở ra đã thấy trên bệ đá kia, một người đang lẳng lặng nằm phía trên, máu chảy lan ra khắp nơi dưới mặt đất, huyết nhục trên người loang lỗ. Bên người nàng còn một đám trấn dân đang đứng, trong tay cầm lưỡi dao sắc bén, bên cạnh để một cái thùng to, ở trong chồng chất máu thịt.

Cuồng nộ dâng lên trong lòng, hắn ngửa đầu về phía Lận Trần, quát to một tiếng: "Các ngươi đang làm gì!"

Trấn dân hoảng sợ đến độ cuống quít lui về phía sau, quỳ rạp xuống mặt đất, âm thanh run rẩy lắp bắp: "Xin lỗi, tiên sư, xin lỗi, chúng ta không còn lựa chọn, thật sự không còn mà..."

Phó Trường Lăng làm gì còn thời gian quản bọn họ. Hắn vọt tới bệ đá, nắm chặt lấy bàn tay đầm đìa máu của Lận Trần. Bàn tay ấy giờ chỉ còn là một khúc xương, Phó Trường Lăng nắm chặt nàng, thúc ép linh lực truyền vào trong.

Nàng mở mắt, nhìn thấy Phó Trường Lăng. Hắn thấy nàng đã tỉnh, sốt ruột: "Người thấy thế nào rồi? Người còn linh khí mà, sao lại thế này? Sao người lại như......"

"Con đến rồi." Lận Trần dịu dàng đáp hắn, nhưng cũng chỉ có một câu như vậy thôi.

Cùng lúc đó, Phó Ngọc Thù được Tần Diễn che chở cũng rốt cuộc lao vào, nhưng lại dừng chân giữa chừng. Hắn đứng ở trước cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên trong.

Phó Trường Lăng mạnh mẽ truyền linh lực cho Lận Trần, nhưng Lận Trần không phải là hết linh lực, mà là vì nàng không còn dùng được nó nữa.

Nàng còn linh lực Độ Kiếp, nhưng lại không thể vận chuyển tâm pháp.

Phó Trường Lăng dốc sức nghĩ cách, Lận Trần lại chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

"Không cần cố nữa."

Lận Trần ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn: "Không sau đâu, ta không muốn liên lụy các ngươi."

"Người nói vớ vẩn gì vậy!!"

Phó Trường Lăng chợt ngẩng đầu, gầm một tiếng: "Người sẽ không sao hết!"

Lận Trần không nói gì, nàng nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù đang đứng ở cửa. Nàng vươn tay, ngoắc ngoắc hắn lại.

"Ngọc Thù, lại đây."

Phó Ngọc Thù lẳng lặng nhìn nàng, nàng còn đang cười kia mà. Hắn nghĩ, hắn là trượng phu, không thể khóc trước nàng được.

Vậy nên hắn gắng gượng nở ra một nụ cười. Hắn đi đến bên người nàng, nói với Phó Trường Lăng: "Ta đến rồi."

"Ta còn có thể cứu," Phó Trường Lăng lôi kéo tay Lận Trần, kích động nói, "Để ta thử lại lần nữa."

Phó Ngọc Thù không nói gì. Hắn lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng, trong mắt mang theo khẩn cầu. Nhìn thấy gương mặt tươi cười kia của hắn, Phó Trường Lăng đột nhiên thẫn thờ.

Trong nháy mắt, hắn như thấy được Phó Ngọc Thù của mười chín năm sau.

Nụ cười hắn mang cả đời kia, chính là nụ cười như vậy. Rõ ràng ngươi nhìn thấy hắn đang cười, lại không có một chút ý cười.

Tần Diễn đi lên kéo tay Phó Trường Lăng, bình thản nói: "Trường Lăng, để Phó tiền bối tâm sự với Lận tiền bối đi."

Dứt lời, Tần Diễn liền kéo Phó Trường Lăng xuống khỏi bệ đá kia. Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn hai người nọ. Phó Ngọc Thù tiến lên, dịu dàng bế Lận Trần.

"A Trần," Phó Ngọc Thù nhẹ giọng hỏi, "Ta bế ngươi như vậy, ngươi có đau không?"

"Không đau," Lận Trần dịu dàng đáp, "Ta vui lắm. Ta vốn nghĩ rằng...không còn cơ hội gặp ngươi nữa"

"Sao lại thế được," Phó Ngọc Thù nhẹ nhàng tựa đầu vào trán nàng, "Ta nhất định sẽ đến."

"Trường Lăng có khỏe không?" Lận Trần dựa vào lòng ngực hắn, hai người cứ như một đôi phu thê hàn huyên việc nhà, như thể chưa từng phát sinh chuyện gì. Bọn họ giống như còn đang ở Vạn Cốt nhai, dưới trời đêm trăng sáng, rúc vào nhau, thong thả trò chuyện về đời sống hằng ngày.

"Khỏe." Phó Ngọc Thù biết không thể giấu Lận Trần, liền nói, "Bọn họ hạ chú lên người nó, biến nó thành chất dinh dưỡng cho Phó gia sau này. Nhưng ngươi đừng lo lắng," Phó Ngọc Thù ôm chặt Lận Trần, "Ta sẽ giúp hắn."

"Người Phó gia," Phó Ngọc Thù ôn nhu nói, "Tất cả người ở đây hôm nay, người hại tới ngươi, không một ai, ta sẽ bỏ qua."

"Sẽ có một ngày, ta nhất định huyết tẩy Phó gia," Phó Ngọc Thù nhắm mắt lại, cứ như là thứ duy nhất an ủi nội tâm hắn lúc này, "Chúng không thể sống được."

"Ngọc Thù," Lận Trần nhắm mắt lại, "Ta xin lỗi."

"Lẽ ra ta nên nghe ngươi," tiếng Lận Trần dần dần nhỏ đi, "Ta không thể kiểm soát nhân tâm, không thể quản lấy cả thế gian, là ta hại ngươi, hại Trường Lăng."

"Ta xin lỗi."

"Tu vi của ta, đưa cho ngươi đi," Lận Trần dựa vào đầu vai Phó Ngọc Thù, "Kim Đan của ta ngươi đem nó giao cho Tư Nam. Ngươi mang ta về, giao cho Hồng Mông Thiên cung."

Lận Trần nói, chống thân ngồi dậy một chút, một hôn nhẹ đặt trên môi hắn.

Bọn họ vốn chính là đạo lữ song tu, linh lực từ trên người nàng dũng mãnh truyền qua, trào vào cơ thể hắn. Linh lực dồi dào được đưa vào, khiến cho kỳ kinh bát mạch* của hắn đều căng chặt đau đớn, nhưng linh lực này lại vô cùng ôn nhu, cọ rửa qua kinh mạch hắn, đi vào trong bụng hòa làm một với pháp quyết của Phó Ngọc Thù, lại hình thành một viên Kim Đan lần nữa trong bụng hắn, sau đó nhanh chóng trực tiếp trở thành Nguyên Anh.

*Kỳ kinh bát mạch: Bao gồm 8 mạch khác kinh có nhiệm vụ liên lạc và điều hòa sự thịnh suy của khí huyết trong 12 kinh.

Phó Ngọc Thù lẳng lặng nhìn nữ tử đang nhắm hai mắt trước mặt, thần sắc trước sau như một, vẫn cứ ôn nhu như vậy. Nàng oán hận, nàng đau khổ, dù có bộc lộ ra cũng chỉ là bình thản như vậy. Hắn không kìm nổi nước mắt rơi xuống, nhưng lại cảm thấy mình không nên khóc lúc này. Nước mắt hắn rơi xuống môi hai người, Lận Trần cảm nhận được, nàng vươn tay, ôm chặt hắn.

"Ngọc Thù," giọng nói nàng như có như không, "Đừng sợ, về sau, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau."

Phó Ngọc Thù rốt cuộc nhịn không được nữa, gào khóc thành tiếng, ôm nàng không buông.

Phó Trường Lăng đứng một bên nhìn họ, hồi đầu ngẩn ngơ ngây dại giờ đã trở nên bình tĩnh lại. Hắn lẳng lặng nhìn, không hiện ra chút biểu tình nào, nhưng ai nhìn cũng sẽ cảm giác được dưới sự bình tĩnh đó dòng nước ngầm chảy xiết, mãnh liệt lại mênh mông, khiến cho người khác không khỏi sợ hãi. Tần Diễn nhịn không được quay đầu, nhìn về phía Phó Trường Lăng, do dự kêu một tiếng: "Trường Lăng."

"Ta không sao."

Phó Trường Lăng vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn Lận Trần ngã vào lòng ngực Phó Ngọc Thù, đi ra phía trước, ngừng ở bên cạnh Lận Trần.

Lận Trần tựa hồ đã không có sức lực, nàng mở mắt ra nhìn Phó Trường Lăng, khó nhọc thì thào: "Trường Lăng."

"Nương."

Phó Trường Lăng cười mở miệng, Lận Trần ngẩn người, một lát sau, nàng thong thả cười rộ lên: "Nương xin lỗi."

Nàng khàn khàn mở miệng: "Xin lỗi."

Nói xong, nàng nhắm mắt lại.

Kỳ thật nàng đã cùng đường rồi. Kiếm nàng đã gãy, đạo tâm huỷ hoại, thân trúng kịch độc, nếu là những người khác, có lẽ sẽ còn một con đường sống, nhưng thiên hạ này đây, khắp nơi đều đang truy lùng đuổi giết nàng. Dù cho nàng có thể sống sót hôm nay, bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.

Độc không thể giải, đạo tâm đã mất, dù có phung phí linh lực cũng không thể bảo hộ bản thân, càng không thể bảo hộ Phó Ngọc Thù cùng Phó Trường Lăng.

Linh lực để lại cho Phó Ngọc Thù, nhưng Nguyên Anh của nàng kết trong cơ thể Phó Ngọc Thù. Bên ngoài tuy nhìn không khác người thường, nhưng sau này Phó Ngọc Thù sẽ dần dần tiêu hóa nguồn linh lực đó, ngày sau nhất định không ai dễ dàng tổn thương hắn.

Kim Đan nàng để lại cho Việt Tư Nam, cho nên Việt Tư Nam ngày sau mới có thể trở thành một ma đầu, hoành hành tứ phương.

Cả đời nàng sống lương thiện, cuối cùng trở thành người bị thiên hạ truy cùng giết tận.

Mà Việt Tư Nam làm ma đầu chân chân chính chính, lại không ai dám chạm vào.

Phó Trường Lăng bỗng dưng thấy hơi buồn cười, nhưng lại không biết nên cười chỗ nào.

Hắn cảm thấy vớ vẩn, hoang đường, cả người cảm thấy bản thân lẽ ra không nên như vậy, lại vẫn tiếp tục tồn giữ tâm tình đó.

Hắn nhìn Phó Ngọc Thù bình tĩnh đào Kim Đan ra khỏi Lận Trần, tách nguyên thần ra, giữ lại một đạo thần thức lưu tại chỗ, một đạo thần thức khác lưu vào trong ngực mình.

Sau đó hắn bình tĩnh nói với hai người: "Các ngươi từ đâu tới đây, liền về nơi đó đi. Ta còn con đường riêng của mình."

"Con đường của ngươi là gì?"

Phó Trường Lăng nhìn hắn, không dám tưởng tượng năm đó Phó Ngọc Thù, rốt cuộc đã trở lại Phó gia như thế nào, một lần nữa trở thành gia chủ Phó gia như thế nào.

"Con đường của ta," Phó Ngọc Thù quay đầu lại nhìn về phía Phó Trường Lăng, "Không phải ngươi đã biết sao?"

Phó Ngọc Thù nói xong, liền bế Lận Trần lên, đeo cây kiếm đã gãy vào eo nàng, thần sắc bình tĩnh: "Ta sẽ đưa nàng cho Hồng Mông Thiên cung, ta sẽ nghênh thú Việt Tư Hoa, ta sẽ đón ngươi trở về dưới thân phận tư sinh tử. Ta sẽ sửa lại thanh kiếm này cho nàng, nó quá giản dị, ta phải khắc vào nó chút ngọc quý, đặt tên nó là Đàn Tâm."

"Bây giờ ta về trước, chờ ngày khác, ta sẽ đặt thần thức của nàng tại Vạn Cốt nhai, nếu có một ngày, ngươi có thể nhìn thấy nàng," Phó Ngọc Thù cười cười, "Ngươi phải gọi nàng một tiếng nương."

Nói xong, Phó Ngọc Thù cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, thần sắc ôn nhu.

"Cả đời này nàng nói xin lỗi, nhưng nàng chưa từng có lỗi với bất kì ai."

"Là thương sinh cô phụ nàng, là ta cô phụ nàng. Vô luận ngươi đã trải qua niên thiếu như thế nào, ngươi đều phải nhớ rõ."

"Nàng không làm gì có lỗi với ngươi, nàng rất thương ngươi, là nương của ngươi."

"Vậy còn ngươi?"

Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn hắn, Phó Ngọc Thù trầm mặc một lát, hắn cười khẽ lên: "Ta là cha ngươi, tất nhiên cũng giống nàng, rất thương ngươi."

Nói xong, Phó Ngọc Thù ôm Lận Trần xoay người, đi ra ngoài mộ thất.

Cửa mộ thất từ từ sáng lên, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn nhìn Phó Ngọc Thù đi ra ngoài, một khắc đó, bọn họ giống như thấy được lại khoảng thời gian họ vừa gặp Phó Ngọc Thù, nhìn thấy Lận Trần, nhìn thấy Lận Trần ở Hồng Mông Thiên cung, thân mặc giá y, kiên định lại nghiêm túc nói với Tang Kiền Quân: "Lâm Tang, kiếm của ta, vĩnh viễn không gãy."

Nhưng thứ khó đối mặt nhất trên đời này, không phải là ác.

Mà là vừa thiện vừa ác.

Kiếm nàng có thể chĩa tà nịnh, lại không thể chĩa thương sinh.

Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm bóng hình ung dung của Phó Ngọc Thù đang biến mất, hắn siết chặt nắm tay, cả người run rẩy. Sau đó, mọi ánh sáng đột ngột tắt lịm, hắn đột nhiên quỳ xuống!

Bọn họ đã trở về mộ thất ban đầu, nơi này không hề khác gì lúc họ vừa tới, nhưng Phó Trường Lăng lại cảm thấy khắp nơi đều là máu, đều là hận. Hắn thở dốc liên tục, linh lực chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã lập tức điên cuồng tông ra cửa. Tần Diễn ở sau lưng vội giữ chặt lại hắn, hét lớn: "Ngươi muốn làm gì!"

"Ta muốn giết bọn họ......"

Phó Trường Lăng thở dốc mở miệng: "Ta muốn đi giết bọn họ......"

"Bình tĩnh lại đi!"

"Buông ta ra!" Phó Trường Lăng gào ra một tiếng, hắn lấy hết sức giãy giụa, muốn lao ra ngoài, "Ta muốn đi giết bọn họ! Ta muốn đi giết những người đó, ta muốn đi huyết tẩy Phó gia, ta muốn giết mọi người! Buông ta ra!"

Phó Trường Lăng ra sức giãy giụa, Tần Diễn không nói lời nào, chỉ lo giữ hắn lại thật chặt, ngăn hắn lại.

Hai người ở mộ thất ra sức giằng co nhau, nhưng lại không dùng bất kì linh lực, bất kì chiêu thức nào, chỉ là vùng vẫy túm nắm, cứ như dã thú bị dồn vào đường cùng.

Phó Trường Lăng đang kích động, nhưng Tần Diễn vẫn bình tĩnh, cho tới khi Phó Trường Lăng rốt cuộc kiệt sức, không còn khống chế nổi nữa, dựa vào đầu vai y, đau đớn gào khóc.

"Tại sao......"

"Tại sao, bọn họ đều đi rồi?"

"Tại sao, ngươi không trở về?"

"Tần Diễn," Phó Trường Lăng gào khóc, "Tại sao chỉ có mình ta sống lại?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trác Ngọc