Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 52


Editor: Vện

Vì lo cho Mạc Ngư, Tiểu Thạch Đầu đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định theo dõi Mạc Ngư, Tiểu Thạch Đầu nài nỉ Trọng Đạo Nam giúp hắn tìm xem Mạc Ngư đang ở đâu. Trọng Đạo Nam đáp ứng yêu cầu đó ngay lập tức.

Sau khi sống lại, Trọng Đạo Nam nhận ra thôi thúc bảo vệ Tiểu Thạch Đầu trong nội tâm mình đáng sợ cỡ nào, thế nên y luôn cố không biểu hiện rõ dục vọng chiếm hữu và sự che chở quá mức.

Y áp chế ham muốn đó vào sâu trong lòng, chỉ bình tĩnh đứng ngoài quan sát, Tiểu Thạch Đầu cần có bằng hữu.

Mặc dù tâm ma trong đầu không ngừng đầu độc y, uy hiếp y, nhưng Trọng Đạo Nam vẫn gật đầu.

Sau khi Trọng Đạo Nam đồng ý với Tiểu Thạch Đầu, tâm ma tức đến khó thở, “Ngươi đã quên vì sao Tiểu Thạch Đầu bị thương à? Phải giấu hắn ở nơi chỉ có chúng ta biết, như vậy thì không ai có thể thương tổn hắn! Con cá rồng kia trước đó đã cắn bị thương Tiểu Thạch Đầu mà!”

Tâm ma khuấy động nội tâm Trọng Đạo Nam, y lạnh nhạt nói, “Hắn cần bằng hữu, con cá rồng kia là lựa chọn tốt nhất.”

Ít ra y biết kiếp trước cá rồng đã giúp đỡ bọn họ đến phút cuối chứ không cùng một giuộc với đám tu chân giả.

Quá trình đè nén ý nghĩ muốn giấu Tiểu Thạch Đầu cực kỳ khó khăn, nhưng ngoài mặt y vẫn là Trọng Đạo Nam bình thản dịu dàng. Nghe y đồng ý giúp tìm Mạc Ngư, Tiểu Thạch Đầu mừng rỡ nhảy cẫng lên, treo lủng lẳng trên người y, hôn chụt lên má y.

Nụ hôn ướt nhoe nhoét làm Trọng Đạo Nam mát lòng mát dạ, y bất giác mỉm cười, hôn đáp trả Tiểu Thạch Đầu.

Toàn hòn đảo này đều nằm trong thần thức của Trọng Đạo Nam, y biết cá rồng nói đi là thật sự rời khỏi đảo. Thế nên Trọng Đạo Nam mở rộng phạm vi thần thức, rất nhanh đã tìm ra cá rồng.

Ngay lúc phát hiện tung tích cá rồng, Trọng Đạo Nam hơi sửng sốt.

Bởi vì vị trí của cá rồng là ngay tại nơi tổ chức đại hội tu chân giả.

Thời gian đại hội tu chân giả càng gần kề, tu chân giả tụ tập về tòa thành ven biển kia càng lúc càng đông.

Xung quanh tòa thành có bày pháp trận, người phàm không thể nào trông thấy. Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người lạc vào thành, hệt như lạc lên đảo của Trọng Đạo Nam, người phàm đó hoặc sẽ ngơ ngác rời đi hoặc bỏ mạng trong thành.

Xác suất người phàm lạc vào pháp trận là cực kỳ nhỏ, vài người may mắn trở về được đã thêu dệt truyền thuyết về tòa thành tiên nhân, ngay cả đảo vô hình của Trọng Đạo Nam cũng được miêu tả thành tiên đảo nơi thần tiên sinh sống.

Tốc độ di chuyển dưới nước của cá rồng vô cùng nhanh, có thể xuất hiện ở tòa thành tu chân giả cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tại sao cá rồng được vô số tu chân giả thèm muốn lại chạy đến chỗ tụ tập của tu chân giả?

Tiểu Thạch Đầu nghe Trọng Đạo Nam kể xong, liền bắt lấy tay Trọng Đạo Nam, hắn không nói gì, nhưng chỉ nhìn ánh mắt Trọng Đạo Nam cũng biết ý định của Tiểu Thạch Đầu, y nói, “Được rồi… ta dẫn ngươi đến gặp hắn, nhưng ngươi phải nghe lời.”

“Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ ngoan!” Tiểu Thạch Đầu lập tức cam đoan.

Trọng Đạo Nam mỉm cười, hôn lên vành tai Tiểu Thạch Đầu, “Vậy thì đi thôi.”

Một lần bế quan của tu chân giả kéo dài không biết bao nhiêu năm, bình thường cũng chỉ tập trung tu luyện, ít khi lui tới chỗ khác. Nhưng vì vấn đề phân phối tài nguyên, không biết từ khi nào mà tu chân giả cũng học theo người phàm, chọn một địa điểm cố định tiến hành giao dịch.

Như đại hội tu chân giả lần này phải mười năm mới tổ chức một lần.

Mười năm, đối với tu chân giả pháp lực thâm hậu, mười năm chỉ như một cái chớp mắt, còn với đa số tu chân giả thông thường, mười năm không quá dài cũng không quá ngắn, là khoảng thời gian rất thích hợp.

Các đệ tử tu vi thấp của những môn phái tu chân thường được tiền bối dẫn đến đại hội mở mang kiến thức. Các vật phẩm, sinh vật nơi đây phong phú hơn trong môn phái rất nhiều.

Đại hội ngày một phồn vinh, những tu chân giả xuất chúng thỉnh thoảng cũng có ghé qua, chưa biết chừng có thể tìm được vật phẩm mình muốn.

Hiện giờ vẫn còn một thời gian nữa mới khai mạc đại hội nhưng tu chân giả đã tập trung rất đông.

Lúc không có đại hội, tòa thành này vô cùng vắng vẻ.

Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu vào thành, cảnh tượng hai người đi bộ trên đường khá là nổi bật, bởi vì đa số tu chân giả đều ngự kiếm phi hành hoặc dùng thuật dịch chuyển tức thời.

Tiểu Thạch Đầu vừa mới đặt chân vào đã bị tòa thành phong cách khác hẳn chốn người phàm hấp dẫn, dọc đường đi, Tiểu Thạch Đầu níu chặt tay áo Trọng Đạo Nam, hai con mắt mở to nhìn những tu chân giả xẹt tới xẹt lui trên đầu.

Tiểu Thạch Đầu tu luyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được học bay.

Là một tảng đá trước giờ chỉ biết nằm yên một chỗ, Tiểu Thạch Đầu hơi sợ độ cao, mấy lần được A Nam cho bay cũng làm hắn sợ. Nhưng lúc đó có sợ cách mấy hắn cũng không dám lên tiếng, bởi vì một tảng đá bình thường sẽ không mở miệng nói chuyện.

Sau đó A Nam biết hắn là đá thành tinh, mỗi khi bay A Nam sẽ ôm hắn thật chặt. Tuy trong lòng vẫn rất sợ nhưng vì lưu luyến cái ôm của A Nam nên Tiểu Thạch Đầu nhất quyết không nói gì.

Đến khi nhìn những tu chân giả tự do bay lượn trên trời, Tiểu Thạch Đầu không nhịn được sinh lòng hâm mộ và khao khát được bay.

Thấy dáng vẻ đó của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam nổi hứng trêu chọc, “Muốn học ngự kiếm phi hành à?’

Tiểu Thạch Đầu lấm lét nhìn Trọng Đạo Nam, “Ta muốn A Nam mang ta bay thôi!”. Được rồi, hắn thừa nhận mình vẫn sợ. Là một tảng đá định cư dưới đất liền, mỗi khi bay Tiểu Thạch Đầu không có cảm giác an toàn.

Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu sợ độ cao từ kiếp trước rồi.

Thế nên Trọng Đạo Nam không ép Tiểu Thạch Đầu, chỉ vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Thạch Đầu, “Ừ, A Nam sẽ mang Tiểu Thạch Đầu bay. Nếu sau này Tiểu Thạch Đầu muốn học bay thì A Nam sẽ dạy. Chờ A Nam già rồi, Tiểu Thạch Đầu có thể mang A Nam bay.”

Tiểu Thạch Đầu ôm cổ Trọng Đạo Nam, ấp úng nhỏ giọng nói, “A Nam sẽ không già đâu.”

“Ừ, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu luôn ở đây thì A Nam sẽ không già.” Y đáp lại như vậy, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Không kể những tu chân giả bay trên trời thì tu chân giả lui tới trong thành không khác người phàm là bao. Chỉ khác là cửa tiệm luyện khí, luyện đan, vật phẩm và nguyên vật liệu chiếm đa số, còn tửu lâu này nọ thì rất ít. Nơi nghỉ chân thì đã có trà lâu, người cũng không nhiều, đa số chọn trú trong khách điếm.

Tiểu Thạch Đầu do dự nhìn Trọng Đạo Nam, chần chừ một hồi mới nói, “…A Nam, lúc không có gì làm thì nhớ “phun sữa” nhiều chút nha, thân thể khỏe mạnh.”

Trọng Đạo Nam dở khóc dở cười, nhưng vẫn đồng ý.

Từ khi tìm lại được Tiểu Thạch Đầu, khỏi phải bàn về “quy luật khỏe mạnh” của cuộc sống Trọng Đạo Nam quái dị thế nào.

Hai người đi thẳng đến một cửa tiệm giao dịch ven đường.

Các cửa hàng hai bên đường đóng kín cửa, chỉ có vài tiệm mở cửa, vì chưa đến giờ mở chợ phiên nên rất vắng người.

Nhưng nếu đi lên phía trước một chút nữa sẽ thấy những tu chân giả đến sớm đã bắt đầu dựng gian hàng bày vật phẩm.

Đối với tu chân giả, vàng bạc đương nhiên không có giá trị, tiền tệ dùng giao dịch chủ yếu là linh thạch, có vài chủ gian hàng không nhận linh thạch mà muốn lấy vật đổi vật.

Bây giờ chưa đến lúc mở chợ, vật phẩm bày ra cũng chẳng có thứ gì tốt hoặc độc đáo. Dù sao thì người vẫn còn vắng, bày ra sớm quá không đổi được thứ mình muốn.

Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn từng gian hàng, sau đó thấy Mạc Ngư ngồi xổm trong một góc.

Vị trí gian hàng của Mạc Ngư quả thật không tốt chút nào, xung quanh là cây cối, phía sau là sào phơi cá khô, diện tích đã nhỏ lại còn cách xa những gian khác.

Nếu không chú ý thậm chí còn không thấy được gian hàng của Mạc Ngư.

Trọng Đạo Nam từng nói với Tiểu Thạch Đầu rằng, sự chênh lệch thực lực giữa những tu chân giả vô cùng rõ ràng, tu chân giả mạnh có thể tùy ý giết chóc tu chân giả tu vi thấp, mặc kệ vị trí của gian hàng đó tốt xấu ra sao.

Tuy không phải ai cũng có bản lĩnh chiếm những cửa tiệm lớn vị trí mặt tiền sáng sủa, nhưng những gian hàng tạm bợ này cũng được phân vị trí tốt xấu. Vị trí bắt mắt nhất, rộng rãi nhất đương nhiên sẽ bị người tu vi cao chiếm lấy.

Nếu người tu vi cao đến muộn, nhưng một khi hắn vừa mắt vị trí nào thì người tu vi thấp sẽ tự động nhường lại.

Không muốn nhường cũng được thôi, nếu như ngươi không sợ chết hoặc tìm được tu chân giả khác lợi hại hơn đến giúp.

Có điều, đa số tu chân giả bày gian hàng ở đây không phải người trong thành, họ không có thế lực chống lưng, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân.

Với tu vi của Mạc Ngư, không thể nghi ngờ là ai cũng có thể bắt nạt.

Lần trước gặp, Mạc Ngư có cái đuôi dài thật dài, nhưng Mạc Ngư bây giờ đã có chân, tu vi tuy thấp đến mức gần như không nhận ra nhưng vẫn là có.

Tiểu Thạch Đầu kéo Trọng Đạo Nam len qua những tu chân giả khác, chạy đến trước mặt Mạc Ngư.

Dung mạo Mạc Ngư rất đẹp, chỉ cần hắn không đột ngột biến hóa thì vô cùng ưa nhìn. Coi như các tu chân giả không quan trọng vẻ ngoài nhưng gặp hắn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Tuy nhiên Mạc Ngư sợ chuốc lấy phiền toái nên khoác một chiếc áo choàng rất rộng, che khuất nửa khuôn mặt, bọc kín cả người.

Mà chiếc áo choàng đó…

Tầm mắt Trọng Đạo Nam dừng ở chiếc áo choàng của Mạc Ngư một lát, Tiểu Thạch Đầu bước đến, cúi xuống nhìn gian hàng của Mạc Ngư.

Gian hàng của Mạc Ngư khác hẳn gian hàng của những tu chân giả khác, vật phẩm hắn bày ra toàn là… cá.

Từ lúc chợ phiên tu chân giả được mở đến nay, chưa từng có ai bày bán mặt hàng bình dân đến vậy.

Thông thường, các tu chân giả sẽ bán các loại nguyên vật liệu chế tạo đan dược hoặc pháp khí này nọ. Cao cấp hơn một chút là bảo khí hoặc linh đan, hiện tại thì chưa có ai bày bán những thứ này. Có người còn bán cả pháp khí bị hỏng hoặc đan dược vô danh.

Chẳng ai bày bán sinh vật còn sống cả, Mạc Ngư trực tiếp đào một cái hố, đổ đầy nước rồi thả cá vào.

Cá trong hố khác hẳn mấy con khổng lồ Mạc Ngư đã tặng Tiểu Thạch Đầu, chúng toàn là cá bình thường. Nếu đây là chợ của người phàm chắc ai cũng hào hứng khi thấy cá tươi sống quẫy đuôi bắn nước thế này, có khi còn đạp nhau mà mua. Nhưng bày cá ở chợ phiên tu chân giả đúng là quá can đảm.

Tu chân giả không có ham muốn ăn uống, bất luận đám cá này tươi ngon đến mấy. Tu chân giả chỉ coi trọng khi lũ cá này chứa linh khí hoặc có thể dùng để luyện khí hay không, nếu ăn vào mà tăng tu vi thì không còn gì tốt hơn.

Nhưng cá của Mạc Ngư không có linh khí, nếu có cũng cực kỳ ít ỏi.

Thế nên, gian hàng của Mạc Ngư đúng là “lạc loài” trong mắt tu chân giả.

Cơ mà, trong chợ phiên tu chân giả thứ gì cũng có, những vật phẩm khác lạ nhiều như mây. Mới đầu có rất nhiều thứ bị mọi người cười nhạo, sau mới phát hiện có vật phẩm thật ra là báu vật hiếm có khó tìm. Cho nên người ta chỉ thoáng nhìn cá của Mạc Ngư chứ không có ý kiến gì. Nhưng ai thật sự tinh mắt thì chẳng thèm dừng chân ở gian hàng của Mạc Ngư.

Tiểu Thạch Đầu nhìn đàn cá bơi lội, oa một tiếng, “Xem chúng nó tràn trề sức sống chưa kìa.”

Mạc Ngư đang cúi đầu nghe tiếng Tiểu Thạch Đầu, lập tức ngẩng lên, thấy Tiểu Thạch Đầu đang ở trước mặt và Trọng Đạo Nam đứng sau hắn.

Mạc Ngư ngây ngẩn, hồi lâu sau mới lúng búng nói, “Ngươi… các ngươi… các ngươi đến đây làm gì?”

Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu nhìn Mạc Ngư, “Bọn ta đến thăm ngươi đó.”

Lúc Tiểu Thạch Đầu nói chuyện với Mạc Ngư, Trọng Đạo Nam vẫn luôn im lặng, Mạc Ngư không nhịn được lướt mắt nhìn Trọng Đạo Nam, cuối cùng dừng ở Tiểu Thạch Đầu.

Hắn định hỏi Tiểu Thạch Đầu làm sao tìm được đến đây thì nhớ ngay đến sức mạnh của Trọng Đạo Nam.

Tuy hắn không nhìn ra tu vi của Trọng Đạo Nam, nhưng dựa vào cảm giác, hắn biết Trọng Đạo Nam muốn dò ra tung tích một người là chuyện hết sức đơn giản.

Mạc Ngư đang suy nghĩ, Tiểu Thạch Đầu đã đến ngồi xuống trước mặt Mạc Ngư, mắt vẫn dán vào đàn cá, hắn hỏi, “Ngươi đến đây bán cá hả?”

“Ừ… đúng vậy…”

“Bán được không?”

Mạc Ngư ngẩng đầu nhìn những gian hàng đông đúc khác, lại nhìn gian hàng quạnh quẽ của mình, “Cũng… cũng được.” Hắn hơi ngại khi Tiểu Thạch Đầu hỏi vậy, hắn không muốn trả lời từ lúc bày gian hàng cho đến bây giờ vẫn chưa có vị khách nào ghé vào cả.

“Ngươi muốn bán cá kiếm tiền hả?”

“Ta…” Nhắc đến vấn đề tiền bạc, Mạc Ngư ngập ngừng một lát, nói thật, “Phải kiếm được càng nhiều linh thạch càng tốt.” Thế nhưng hắn không có thứ gì đáng giá để bán hết.

Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến tình huống này nên không quá để tâm. Kiếm tiền cũng chỉ là suy nghĩ viển vông thôi, coi như hắn thật sự muốn kiếm tiền thì không thể bán số cá này được.

Bởi vì chắc chắn không ai mua.

“Haiz… Hình như người ta không thích cá cho lắm.” Tiểu Thạch Đầu ôm gối nhìn người qua lại, họ chẳng thèm liếc nhìn gian hàng này lấy một cái, “Phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Thạch Đầu quay đầu nhìn Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu, biến ra hai cái ghế, kéo Tiểu Thạch Đầu ngồi lên đùi mình, cái ghế kia cho Mạc Ngư.

Chủ những gian hàng toàn là tu chân giả, không ai ngồi bệt dưới đất hoặc ngồi xổm, nhìn vật dụng họ đang ngồi và dáng vẻ cũng biết họ là người có học thức.

Tiểu Thạch Đầu ngồi trên đùi Trọng Đạo Nam, vừa lắc chân vừa chăm chú nhìn đàn cá, “Mọi người không thích mua cá, có phải họ không biết cá ăn rất ngon không?”

Tiểu Thạch Đầu từng ăn các món do đầu bếp người phàm nấu, những món được làm từ cá phải nói là nhiều vô cùng, kể cũng không hết, Tiểu Thạch Đầu rất thích ăn cá.

Trọng Đạo Nam nghe Tiểu Thạch Đầu hỏi mà buồn cười, y chọt mu bàn tay Tiểu Thạch Đầu, “Tu chân giả không cần ăn uống, nếu muốn nếm mùi vị thức ăn thì chỉ cần bước vào lãnh địa của người phàm, đám người phàm ắt sẽ chen lấn dâng thức ăn lên thôi.”

Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, “Vậy tu chân giả muốn gì?”

Trọng Đạo Nam rũ mắt, “Bọn họ… muốn tất cả những thứ chứa nhiều linh khí.” Ví dụ như bảo vật của trời đất, cơ thể của yêu quái, những thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu gặp được…

Số tu chân giả có thể giữ vững bản tâm không sát hại sinh linh vô tội thật sự chẳng được mấy ai.

“Haiz… Vậy phải làm sao đây.” Tiểu Thạch Đầu rối rắm.

Mạc Ngư bên cạnh muốn khuyên nhủ Tiểu Thạch Đầu, hắn vốn không trông mong gì ở việc bán được cá, ế ẩm là chuyện đương nhiên.

Mạc Ngư chưa kịp lên tiếng, Trọng Đạo Nam nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu, nói rằng, “Cũng không phải không có cách biến lũ cá này thành thức ăn.”

“Thật hả? Cách gì vậy?” Tiểu Thạch Đầu chụp tay Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam, “Nếu dùng chân khí chế biến cá thì tu chân giả sẽ đồng ý ăn thử.”

Số tu chân giả hệ thực tu vô cùng hiếm hoi.

Thứ nhất là vì phương pháp tu luyện hệ thực tu rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Người theo hệ thực tu có thể trở thành “đầu bếp” cực kỳ lợi hại, nhưng cũng rất ít người đạt thành đại đạo.

Thứ hai, tu vi hệ thực tu càng cao thì lực công kích chẳng thấy tiến triển, trong khi vật liệu quý hiếm thì yêu cầu càng nhiều. Trước kia có một tu chân giả hệ thực tu muốn chế biến một món ăn tuyệt hảo, hắn tập hợp đồng đạo tìm biện pháp giết chết những yêu quái mạnh mẽ. Nhưng những yêu quái trưởng thành đó quá đáng sợ, nhóm thực tu bèn nghĩ cách mai phục những yêu quái già sắp chết để cướp hài cốt của chúng.

Kết quả có thể tưởng tượng được.

Tuy nhóm thực tu thành công bước đầu, nhưng cuối cùng lại bị các yêu quái khác đuổi giết không còn manh giáp.

Hành động của nhóm thực tu này là điều hiển nhiên trong giới thực tu.

Trong mắt tu chân giả thực tu, những giống loài khác dù mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là “nguyên liệu nấu ăn” mà thôi. Yêu quái có thể nấu thành nhiều món ăn dồi dào linh khí, thuộc tính vốn có của chúng lại càng thêm quý giá.

Còn với nhóm yêu quái, “nguyên liệu nấu ăn” của đám thực tu chính là tộc nhân của chúng, chưa kể việc đám thực tu còn bắt con cháu, huynh đệ tỷ muội, thậm chí là cha mẹ của chúng làm thức ăn.

Suy ngẫm chút thôi đã thấy hành vi này là không thể chấp nhận được.

Thế nên quan hệ giữa yêu quái và nhóm thực tu là không đội trời chung.

Sau đó tu chân giả thực tu gần như tuyệt tích, quan hệ giữa yêu quái và tu chân giả cũng ngày một căng thẳng.

Chưa nói khả năng tấn công của hệ thực tu rất yếu, muốn tự bảo vệ mình trước những tu chân giả khác còn khó, cho nên hệ thực tu tuy vẫn còn tồn tại nhưng số lượng quá ít ỏi, cũng hiếm khi xuất hiện trước mắt công chúng.

Trọng Đạo Nam chỉ nói cho Tiểu Thạch Đầu phương pháp dùng chân khí chế biến nguyên liệu cơ bản nhất thôi.

Tuy đàn cá này là cá bình thường, nhưng nếu biết cách truyền linh lực vào trong lúc nấu nướng thì thành phẩm sẽ là linh thực không tệ chút nào.

Còn vấn đề mùi vị…

Tạm gác chuyện này qua một bên đi.

Trọng Đạo Nam gợi ý hướng đi cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu lập tức nghĩ ra vô vàn cách xử lý nguyên liệu.

Từ khi dung hợp với Thủy tinh, linh lực của Tiểu Thạch Đầu trở nên rất nhu hòa, khả năng khống chế ngày càng thành thạo, muốn dùng linh lực để chế biến món ăn quả thật không còn gì thích hợp hơn.

Trọng Đạo Nam xoa tay Tiểu Thạch Đầu, nhìn cho Tiểu Thạch Đầu ngại ngùng đứng dậy mới quay sang nói với Mạc Ngư, “Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đến nơi khác.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Chi Trứ Ma