Tru Tiên II

Chương 84: Danh Sách


Đây là một quán rượu không lớn, cánh cửa gỗ đã được mở ra, phía trên có thể thấy được những vết loang lổ, hẳn là đã rất lâu rồi. Trên tường ở hai bên cũng có bốn chiếc cửa sổ được mở ra, đều được chống lên bằng những thanh gỗ, để cho ánh nắng mặt trời xuyên vào trong quá rượu, hơn nữa phía sau còn có thể thấy được một cái sân nhỏ, cũng có cửa sổ mở ra, trước sau rất là thông thoáng sáng sủa. Chỉ là xuyên qua cửa sổ nhìn vào thì diện tích bên trong không quá lớn, chỉ bố trí được bốn chiếc bàn lớn, phía sau quầy là một lão đầu đang buồn ngủ, râu bạc tóc trắng, trên mặt có mấy dấu vết của người già, giống như một lão già đã đến tuổi xế chiều hững hờ sống qua ngày nhìn xem sáng chiều lưu chuyển.

Vương Tông Cảnh đi đến trước cửa ra vào của quán rượu này rồi dừng bước, mặt không biểu tình liếc về phía sau lưng, sau đó đi vào.

Lão chưởng quầy nghe được tiếng bước chân liền chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy được Vương Tông Cảnh đi tới cũng chỉ làm một vẻ mặt hững hờ. Vương Tông Cảnh cũng không tức giận mà tự mình lấy một chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn gần đó ngồi xuống, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ ở bên, phía sau quán rượu nhỏ là một cái sân nhỏ, bên trong có đào một cái hồ nước, một gốc cấy bạch dương thông thường ở Lương Châu này, ngoài ra còn nuội một ít gà vịt, được thả rông ở trong sân. Một làn gió nhẹ thổi tới, tạo nên những gợn sóng trên mặt hồ, từng chiếc từng chiếc là bạch dương từ từ rơi xuông, mang thêm mấy phần hơi thở của quê cha đất tổ.

Lão chưởng quầy chậm rãi đi tới, trên tay cầm lấy một bầu rượu, hai cái chén gắng gượng đặt trước mặt Vương Tông Cảnh, mở miệng với giộng khàn khàn, cũng không biết có phải là cổ họng bị thương hay không mà âm thanh rất khó nghe, nói:

"Làm ăn không tốt, ở đây chỉ có một loại rượu này thôi."

Vương Tông Cảnh không nói gì mà chỉ liếc lên bầu rượu một cái rồi câm lên rót một chén, nhưng lại để bên cạnh tay trái mà không có ý uống rượu.

Lão chưởng quầy nhìn nhìn chén rượu kia, ánh mắt lão léo lên sau đó âm thanh hơi giảm xuống, hỏi: "Có việc?"

Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, cũng khẽ nói: "Có việc."

Lão chưởng quầy nói: "Ngươi nói."

Vương Tông Cảnh nói: " 'Bạch Hồng Đằng' 'Thanh Hư Hoa' cùng 'Quỷ Trư Tiên' ta muốn ba thứ này."

Lão chưởng quầy nhíu mày nói: "Hai thứ trước thì không sao, nhưng Quỷ Trư Tiên cực kỳ hiếm thấy, ở chỗ ta không có."

Nói xong, lão nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh, hỏi: "Dùng làm gì?"

Vương Tông Cảnh đơn giản nói: "Cứu người."

Hai mắt lão chưởng quầy híp lại, rồi cười lạnh một tiếng nói: "Người bên cạnh ngươi, có đáng giá cứu hay sao?"

Vương Tông Cảnh cũng không cùng hắn tranh luận mà chỉ khẽ nói: "Người kia không thể chết, đối với đại sự rất có ích."

Lão chưởng quầy hừ một tiệng, xoay người trở lại cái tủ ở phía sau, lão cúi người xuống lục xem một hồi, qua một lúc lại đi tới, trên tay có thêm một cái bọc giấy nhỏ, sau khi lão nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ không có một bóng người mới nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, cổ tay hơi lay động bọc giấy nhỏ trên bàn kia liền biến mất.

Hai người lặng im một lúc, Vương Tông Cảnh mới nhẹ nhàng hỏi một câu: "Vừa qua trong nhà có tốt không?"

Lão chưởng quầy xoay xoay cái cổ, giống như tay chân lão khắp nơi đều là đau nhức, rồi tận tâm mà nói: "Cũng tốt."

Sau lời đối thoại đơn giản, Vương Tông Cảnh lại trầm mặc, sau đó vô ý nhìn vào bên trong sân nhỏ kia, chỉ thấy gà vịt thành đàn nôi đuôi nhau kiếm ăn trên đồng cỏ, hay tự do tự tại bơi trong hồ. Ánh mặt trời xuyên qua những khe hở giữa các lá bạch dương rơi xuống hóa thành từng mảnh vỡ mặt trời, lại giống như mạ lên một tầng màu vàng ở các mặt biên của cây.

Buổi chiều yên tĩnh, thời gian giống như đang ngừng lại ở bên trong sân nhỏ này vậy.

Lão chưởng quầy chậm rãi lấy ra một trang giấy từ trong ngực rồi đặt lên bàn. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn thoáng qua tờ giấy, hỏi: "Gì đây?"

Lão chưởng quầy thản nhiên nói: "Là phần danh sách mà ngươi yêu cầu khi ngươi đến đây lần đâu tiên ở ba tháng trước." Lão dừng lại một lát rồi bỗng nhiên có nhiều hứng thú nhìn Vương Tông Cảnh, trong đôi mắt mờ của lão nhìn như có một tia sang ý tứ sâu sắc lướt qua, lão nói: "Kể tới năm đó, có phải ngươi cũng ở cùng với bốn mươi người này đúng không?"

Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn nhìn lão chưởng quầy, không nói gì cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ cầm tờ giấy đưa lên trước mặt. Lão chưởng quầy chậm rãi xoay người, hai tay đặt sau lưng rồi tập tễnh đi về phía sau quầy.

Tiếng mở trang giấy vang lên, nét mực mờ mờ bên trong thẩm thấu ra, nét mặt Vương Tông Cảnh không đổi mở trang giấy ra, bên trong tráng giấy là hai hàng tên người thật dài.

Một hàng hai mươi người, hai hàng bốn mươi người.

Qua mỗi hàng chữ, âm thanh và tướng mạo của từng người lại hiển hiện trong tâm trí hắn.

Ánh mắt của hắn từ đầu trang giấy chậm rãi nhìn xuống, miệng khẽ nhúc nhích, ngón tay cũng nhẹ nhàng lướt trên trang giấy từ trên xuống, lướt qua những cái tên đã từng rất vang danh, dần dần xuống dưới.

"Quản Cao, Phong Hằng, Đường Âm Hổ, Tô Văn Thanh..., Ưng Tín Nhiên, Ngư Tuấn Đạt, Cửu Điêu Tứ..." Nhìn đến đây, Vương Tông Cảnh hơi dừng lại, nhưng trên mặt không hề có bất kỳ biến hóa nào, hắn lại tiếp tục nhìn xuống: "Liễu Phi Trầm, Trâu An Quốc,..., Tô Tiểu Liên,..., Nam Sơn..."

Lần lượt xem hết bốn mươi cái tên, Vương Tông Cảnh lặng lẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt phảng phất có một tia dịu dàng, nhưng lập tức liền biến mất. Hắn nhẹ nhàng để tờ giấy xuống bàn, đừng lên rồi không một lời mà đi ra quán rượu nhỏ này.

Đợi cho bóng dáng người trẻ tuối kia biến mất khỏi tầm nhìn, lão chưởng quầy mới chậm rãi đi tới, trước tiên thu dọn rượu thừa sau đó tiện thể cầm tờ giấy kia lên đi đến sau quầy rồi lạnh nhạt đưa tờ giấy len ngọn đèn yếu ớt được đặt ở trong góc, một ngọn lửa sáng lên, trang giấy ghi lại rất nhiều tên người này cứ lặng lẽ mà bị đốt thành tro bụi.

"Không có tên của Tiểu Đỉnh." Vương Tông Cảnh đi ra quán rượu, một lần nữa trở lại đường lớn chợ phía đông, hòa lẫn vào trong dòng người. Trong đầu hắn lại hiện lên dáng vẻ của tiểu nam hài đầu tròn tròn năm đó. Thật sự nói đến thì mình và Tiểu Đỉnh là hai người cùng nhau đồng cam cộng khổ trải qua nhiều sự tình nhất. Trên danh sách lại không có tên của Tiểu Đỉnh, nhưng ngày sau đó Vương Tông Cảnh khẽ lắc đầu, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười thản nhiên:

"Nhưng mà hắn cũng chắc chắn là không có tên trong danh sách này rồi."

Nhớ lại ngày xưa, khuôn mặt năm đó, dường như bị phần danh sách kia kích thích mà thoáng hiên lên trong đầu, Vương Tông Cảnh hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu này, một lần nữa khôi phục tỉnh táo, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Bọc giấy trong ngực đã có hai loại tài liệu cứu người, duy chỉ còn thiếu Quỷ Trư Tiên rất thưa thớt nữa. Thật ra thứ này Vương Tông Cảnh lại biết rất rõ, chính là nước bọt được bài tiết từ một loại yêu thú kỳ dị tên gọi là "Quỷ Trư" sống bên trong Tử Vong Đại Chiểu Trạch ở phía tây, có hiệu quả giống với độc ma nha, nhưng Quỷ Trư Tiên không phải là chất độc, trái lại là một loại thuốc dẫn giải độc rất mạnh, cho nên khi nghe được vị Biên Lương Cát trong Âm Ma Tông nói ra ba loại dược liệu này thì trong lòng Vương Tông Cảnh liền tin tưởng mấy phần.

Nhưng mà Quỷ Trư Tiên này vốn rất thưa thớt, đặc biệt là nơi sản sinh ra nó, không phải là Lương Châu, mà là bên trong Tử Vong Đại Chiểu Trạch ở phía tây cách đây cả vạn dặm, khả năng tìm được Quỷ Trư Tiên trong thành Lương Châu thật sự không lớn.

Nghĩ đến việc này, tâm tình Vương Tông Cảnh cũng chán nản thêm vài phần, nhưng vẫn ôm hy vọng chạy vào những cửa hàng lớn nhất trong chợ phía đông hỏi. Nhưng mà chính như dự đoán của hắn, tuy rằng thành Lương Châu rất phồn hoa, có rất nhiều loại vật phẩm quý hiếm, cho dù là thiên tài địa bảo ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà Quỷ Trư Tiên thì lại không cửa hàng nào có.

Sau một vòng không có thu hoạch gì, Vương Tông Cảnh lại quy về đường lớn, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy thời gian cũng đã đến một canh giờ liền đi đến địa phương ước hẹn với Tây Môn Anh Duệ. Nhưng mà sau khi tới nơi, Vương Tông Cảnh đứng đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Tây Môn Anh Duệ đâu. Vương Tông Cảnh đợi chờ một lúc, trong lòng dần dần sốt ruột, tuy rằng bình thường tính nết của Tấy Môn Anh Duệ không hợp với mình lắm, nhưng mà đệ tử trong Âm Ma Tông có mấy ai là có tính tình tốt đây, Tây Môn Anh Duệ quái đản nhưng mà vẫn ở trong phạm vi tha thứ, hơn nữa bình thường làm việc cũng xem như đáng tin cậy, ai ngời thời điểm mấu chột này chẳng biết tại sao lại xẩy ra chuyện không may.

Chỉ là nếu cứ mặc kệ như vậy quay đầu ly khai thì chẳng khác nào buông tha cho hy vọng cứu sống Mộng Hồng, vậy thì chuyến đi thành Lương Châu này cũng trắng tay rồi. Có lẽ hắn cũng đang liều mạng tìm kiếm thuốc dẫn Quỷ Trư Tiên vô cùng hiếm thấy này à, Vương Tông Cảnh chỉ có thể nghĩ như vậy mà kiên cường nhẫn nại. Một lần đợi này vậy mà lại gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng được phía trước lóe lên một bóng người, bóng dáng của Tây Môn Anh Duệ âm lệ kia đang bước nhanh tới. Vương Tông Cảnh bước lên nghênh đón, nhìn thây vẻ mặt lo lắng của hắn, cũng không phải là lười biếng thì những lời nói trách mắng liền rút lại mà chỉ cau mày hỏi: "Sao rồi?"

Vẻ mặt của Tây Môn Anh Duệ đang lo lắng, cũng mang theo một tia hy vọng chạy đến bên cạnh Vương Tông Cảnh nói: "Ngươi tìm được mấy thứ?"

Vương Tông Cảnh nói: "Bạch Hồng Đằng, Thanh Hư Hoa, chỉ hai thư này, chỉ còn thiếu Quỷ Trư Tiên."

Tây Môn Anh Duệ nói: "Ta chỉ tìm được Bạch Hồng Đằng, nhưng Quỷ Trư Tiên ta lại nghe được một tin tức, bên trong một cửa hàng còn có một chút hàng tồn kho."

"Cái gì?" Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, con mắt lập tức phát sáng,

Tây Môn Anh Duệ hiển nhiên cũng có chút vui mừng, chỉ chỉ đượng, lại chính là bảo Vương Tông Cảnh lần nữa đi về phía đông thành, mở miệng nói:

"Nơi đây có một ông chủ cửa hàng nói, ở chợ phía đông có một cửa hàng hắn quen tên là 'Tam Dương Các', trước đây mấy ngày hắn nghe được đối phương nói còn có một ít Quỷ Trư Tiên, nhưng giá cả khá cao nên hắn không muốn."

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một lúc rồi cẩn thận suy nghĩ mà lắc đầu nói: "Tại sao lại chưa từng nghe qua cửa hàng này?"

Tây Môn Anh Duệ cũng nói: "Là một cửa hàng nhỏ, không dễ thấy, ta cũng chừa từng nghe qua, dù sao thì cũng chỉ vừa mới thăm dò được, chúng ta nhanh đi tìm."

Vương Tông Cảnh đáp ứng một tiếng rồi hai người liền bước đi về phía đông thành, một lần nữa xuyên qua dòng người trên đường lớn, một lần nữa cẩn thận tìm tòi tên cửa hàng hai bên đường. Nhưng mà không hiểu có phải cửa hàng này rất tầm thường hay không mà đi được một đoạn đường rất xa bọn hắn cũng vẫn không tìm thấy. Đang khi Vương Tông Cảnh dần dần hơi thấp thỏm không yên thì chợt nghe tiếng chó sủa truyền đến từ góc đường xa xa ở phía sau, nghe lại có mấy phần quen tai, dường như cùng với sâu trong ký ức gắn liền với nhau. Trong lúc nhất thời, hắn dường như có chút không thể tin, "soạt" một cái xoay người lại nhìn về phía sau lưng, giữa dòng người đi lại, trên đường tiếng ồn ào náo nhiệt, nhưng mà ở đó làm gì có bóng dáng của Đại Hoàng, ngay cả những âm thanh cũng như hư vô mờ mịt vậy, dường như chưa từng nhớ tới.

Hắn ngỡ ngàng một lúc rồi lập tức xoay người lại, trong lòng cười khổ một tiếng, cũng đúng lúc này, Tấy Môn Anh Duệ ở phía trước bỗng nhiên dừng lại quay người kêu lên: "Tiểu Vương tới đây, ở chỗ này rồi."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tru Tiên II