Tru Tiên II

Chương 88: Hủy dung


Từ trong ngõ nhỏ cuối phố vọng ra tiếng thở dốc nặng nề, một nam nhân nửa người nhuộm đỏ máu tươi đang trốn trong góc. Cả người hắn rũ rượi dựa vào vách tường. Hoàn toàn không chú ý tới rác rưởi và chất bẩn tràn ngập xung quanh, hiện tại, hắn chỉ biết dốc sức liều mạng co rúc vào góc để che dấu đi thân hình của bản thân. Đồng thời đưa vành tai hướng về phía đầu ngõ nghe ngóng động tĩnh.

Con đường bên ngoài vẫn còn vương lại mùi máu tanh. Thỉnh thoảng vẫn có vài bóng người đằng đằng sát khí lướt qua, khiến cho gã nam tử khiếp vía hãi hùng. Nhưng qua một lúc lâu, không có ai trong mấy kẻ đó phát hiện ra trong con ngõ nhỏ yên tĩnh đang che dấu một người. Gã nam tử chậm rãi thở dài một hơi. Ánh mắt hắn nhìn về phía cánh tay trái đang nằm trong vũng máu, trong tay vẫn còn nắm chặt một góc cuộn da bị tàn phá.

Tay của hắn hơi hơi run rẩy, chầm chậm giơ lên rồi mở ra. Khi nhìn thấy trên cuộn da xuất hiện một ít đường cong vặn vẹo, vẻ mặt có chút vui mừng của hắn lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc, trong mắt lại lướt qua một chút hối hận.

Cuộn da cũ nát này chính là thứ để phá mở bí mật ngàn năm của Bàn Cổ Đại Điện. Nhưng chỉ với một miếng nhỏ như vậy, dĩ nhiên không thể nào tìm được bảo tàng. Mà chỉ vì một miếng nhỏ này mà hắn đã phải bỏ ra nửa cái mạng. Không thể không nói, cái giá bỏ ra quả thực quá lớn. Nhưng đợt loạn chiến điên cuồng tràn ngập huyết tinh vừa rồi đột nhiên khiến hắn trở nên cuồng nhiệt. Máu tươi đổ ra càng nhiều, lý trí trong đầu của hắn đột nhiên cũng theo nó dần biến mất.

Nhưng vẫn còn may mắn, hắn cuối cùng vẫn sống sót. Hơn nữa còn lấy được một mảnh tàn đồ. Tuy nhiên , trước mắt nó cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng so với những kẻ đáng thương, bỏ cả cái mạng mà chẳng thu được gì thì hắn thật sự may mắn hơn nhiều.

Cho nên hắn quyết định, sau khi trở về, nhất định phải thường xuyên ghé thăm chùa miếu thắp hương cảm tạ.

Lấy lại bình tĩnh, hắn lại ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Mùi máu tanh đã hoàn toàn biến mất. Người bên ngoài hình như cũng đã rời đi. Nhưng hắn cảm giác, trong sự yên lặng hình như có chút nguy hiểm. Hắn nghĩ, một mực trốn ở chỗ này cũng không phải biện pháp tốt. Nếu để lâu, tin tức lan ra, số người chạy đến đây sẽ càng ngày càng nhiều. Đến lúc đó, lỡ như bị kẻ khác phát hiện, lúc đó muốn đi cũng đi không được nữa rồi. Gã nam tử nuốt nước miếng, dè dặt thò đầu ra.

Trong con hẻm nhỏ hoàn toàn im ắng, trong lòng hắn cũng có hơi chút yên tâm. Nắm chặt cuộn da trong tay, hắn bước nhanh ra bên ngoài. Nhưng mới đi ra được ba bước, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một bóng roi màu đen hung hãn đánh xuống. Ngọn roi như một con hắc xà âm độc, vô cùng chính xác cuốn lấy cổ của hắn. Gã nam tử hoảng sợ kêu to, nhưng thanh âm lập tức bị bóp chết từ trong cổ họng. Đám gai ngược trên cây roi đâm vào cổ của hắn, nhưng lại đột nhiên rút đi rất nhanh. Lúc ánh sáng màu đen xuất hiện, gã nam tử may mắn trốn thoát khỏi trận loạn chiến đổ gục xuống mặt đấy như một gỗ mục.

Bóng người Tây Môn Anh Duệ từ trên tường rào lặng lẽ nhảy xuống, nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh gã nam tử. Ánh mắt quét qua gã nam tử lập tức lóe sáng. Bàn tay vội vàng chộp lấy tay trái của gã nam tử, mạnh mẽ đoạt lấy miếng bản đồ bị tàn phá mà gã vẫn nắm chặt. Trong ánh mắt của hắn hiện lên một chút vui vẻ, nhưng vẫn cảnh giác quan sát chung quanh. Ngay sau đó, hắn phi thân chạy đi.

***

Một mạch chạy như bay, sau khi liên tục tránh thoát một loạt tai mắt, Tây Môn Anh Duệ dùng toàn bộ khí lức còn lại của mình, sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi thành Lương Châu. Khi nhìn thấy một vùng đất trời bao la bên ngoài thành, với tính tình ầm trầm thường ngày của hắn cũng không khỏi trào lên một luồng khoái ý, chỉ thiếu một chút là không thét dài một tiếng. May mắn là cuối cùng hắn vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo. Hắn tiếp tục lao đi, nhanh chóng chui vào bên trong phiến Sùng Sơn trùng điệp ở phía xa. Bóng dáng của hắn biến mất trong thâm cốc sâu thẳm của rừng rậm rậm rạp. Không có ai biết, hắn đã đoạt đi khối tàn phiến trong trận loạn chiến ở nội thành Lương Châu, sau đó chạy trốn thành công.

Dừng lại một nơi yên tĩnh trong rừng rậm, Tây Môn Anh Duệ xốc lại tinh thần. Sau khi xác định xung quanh không có người, hắn mới từ từ nhìn kỹ một chút tàn đồ nhuốm đầy máu trong tay mình. Thế nhưng ngay sau đó, ánh mắt của của hắn biến ảo liên tục, thậm chí có chút tương tự với gã nam tử bị hắn giết. Một phương diện, hắn cảm thấy bản thân đã tiến gần một bước tới bảo tàng không tưởng ở đại điện Bàn Cổ trong truyền thuyết. Nhưng một phương diện khác, dựa vào một chút lý trí tỉnh táo, hắn không thể không thừa nhận, hắn chẳng thể làm được gì với chỉ một mảnh tàn phiến nho nhỏ này.

Chấp nhận gặp phải nguy hiểm lớn, lao đầu vào một cuộc giết chóc đầy máu, kết quả thu được chẳng khác gì không có thu hoạch gì.

Một loại cảm giác vớ vẩn bao trùm lấy nội tâm Tây Môn Anh Duệ. Hơn nữa, khi hắn nhìn vào miếng tàn đồ nhỏ nhỏ trong tay mình, hắn thầm nghĩ, hiện tại cũng không biết có bao nhiêu kẻ giống như mình. Hắn cũng không hiểu tại sao trong nội tâm lại hiên ra một ý nghĩ vớ vẩn kỳ lạ như vậy. Nhếch miệng cười khổ, hắn cẩn thận cất miếng tàn đồ vào trong người, coi như là cũng có chút thụ hoạch. Sau khi cất kỹ, hắn sửa sang quần áo trên người lại một chút. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, bất chợt lại nghĩ một trận loạn chiến cuồng liệt như sóng lớn vừa rồi. Từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Vương. Không biết hiện tại hắn như thế nào? Có lẽ không hiểu rõ địa hình, đã bị chết trong trận loạn chiến rồi.

Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, hắn cũng không có ý nghĩ áy này với đồng bạn của mình. Dù sao, con người rồi cũng phải chết, dù cho người đó có là đồng bạn cùng sánh vai chiến đầu với mình mấy năm qua. Ở trong cái vùng đất Lương Châu này, lại sống trong loại tông môn tà khí nặng nề như Âm Ma Tông, còn người cũng sẽ dần trở nên có chút vô tình.

Tây Môn Anh Duệ cứ một đường bay đi, đến khi về tới Quỷ Khốc Hạp mà Âm Ma Tông vừa mới chiếm lấy từ Hàn Nha Phái, nội tâm hắn đột nhiên nặng nề. Dù sao thì mục đích ban đầu của bọn hắn khi tới Lương Châu đã không thể hoàn thành, tính mệnh của Từ Mộng Hồng chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.

Không hiểu sao, càng tới gần sơn động kia trong nội tâm hắn lại càng thêm hối hận. Một tràng lăn lộn trong biển máu, vừa trốn vừa giết người, khó khăn lắm mới đoạt được một mảnh tàn phiến vô dụng, thật có đáng giá bằng vì Hồng tỷ giết người lấy Quỷ Trư Tiên? Trong lòng hơi hối hận, hắn đi về phía trước hai bước, lại đột nhiên giật mình. Hắn thấy ở cửa động có một người đang đứng canh giữ, thân hình cao lớn đi qua đi lại, sắc mặt lo lắng lại thêm mấy phần ảo não, thế nên lòng hắn càng trầm xuống. Chẳng lẽ Hồng tỷ đã bị kịch độc phát tác mà chết rồi sao?

Hắn nhìn sắc trời một lúc, trận loạn chiến đã hao phí rất nhiều thời gian, trước đó còn mất một canh giờ đi tìm dược liệu trong phố, tính đi tính lại thì đúng là đã qua rất lâu rồi. Lúc này trời đã bắt đầu tối đi.

Hắn đi nhanh vài bước, tới trước người Ngao Khuê, quát: “Ngao Khuê, ngươi sao lại ở ngoài, Hồng tỷ đâu, nàng sao rồi?”

Ngao Khuê cả kinh, ngẩng phắt đầu, nhìn thấy Tây Môn Anh Duệ trở lại thì lập tức xẹt qua vẻ vui mừng, nói: “Tây Môn, ngươi đã trở lại rồi sao?”

Tây Môn Anh Duệ gật đầu, nhìn Ngao Khuê mang bộ dáng như cha mẹ chết thì đờ cả người, than thầm một tiếng, lại thấp giọng hỏi: “Hồng tỷ trước khi đi có yên lòng không?”

Ngao Khuê ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Ngươi nói cái quái gì vậy, Hồng tỷ đã chết đâu.”

Tây Môn Anh Duệ càng thêm hoảng sợ, trừng mắt nhìn Ngao Khuê. Ngao Khuê bị ánh mắt của hắn dọa cho sợ run người, chỉ tay vào trong sơn động giải thích: “Nàng ở trong đó, lúc trước phó môn chủ đã tới mang theo linh dược để Biện trưởng lão điều chế thuốc giải rồi.”

Tây Môn Anh Duệ đá hắn một cước, giận dữ nói: “Cái con gấu ngu ngốc nhà ngươi, nói rõ một chút từ đầu thì sẽ chết người sao?”

Vóc dáng Ngao Khuê tuy lớn, thân thể vẫn rất linh hoạt, xoay người nhảy tránh, đang muốn quay lại chửi Tây Môn Anh Duệ vài câu. Con bà nó chứ, rõ ràng là tên ngu ngốc nhà ngươi vào đề trước, giờ còn mắng ta là gấu sao? Nhưng lời nói còn chưa thoát ra, lại liếc mắt về phía sau lưng Tây Môn Anh Duệ, hai mắt lập tức sáng lên, nói: “Ồ, Tiểu Vương, ngươi cũng quay lại rồi à?”

Tây Môn Anh Duệ kinh hãi, lập tức quay người, Vương Tông Cảnh không biết đã về tới từ khi nào, đang đứng cách ở phía sau bọn họ không xa. Tây Môn Anh Duệ nhìn người Vương Tông Cảnh, chỉ thấy quần áo hắn sạch sẽ, không có chút dấu máu nào, dường như không tham gia vào tràng chém giết khi nãy. Nhưng sắc mặt hắn lại hơi tái nhợt, không biết có phải do chạy trốn quá nhanh hay không.

Vương Tông Cảnh chậm rãi đi tới, đôi mắt Tây Môn Anh Duệ híp lại, nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Vương Tông Cảnh nhìn hắn một cái, nói: “Không việc gì, còn ngươi?”

Sắc mặt Tây Môn Anh Duệ trầm tĩnh, đáp: “Ta cũng không có việc gì.”

Vương Tông Cảnh trầm mặc chốc lát, lại hỏi: “Có thu hoạch được gì không?”

Lòng Tây Môn Anh Duệ lập tức căng thẳng, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, thản nhiên đáp: “Không.” Dừng lại một chút, hai mắt hắn sáng ngời nhìn Vương Tông Cảnh, hỏi: “Ngươi thì sao?”

Vương Tông Cảnh thản nhiên lắc đầu, không nói gì.

Ngao Khuê đứng một bên không hiểu gì, ngạc nhiên hỏi: “Hai người các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, hỏi: “Hiện giờ Hồng tỷ ra sao rồi?”

Ngao Khuê ngơ ngác một chút, đáp: “Phó môn chủ đã mang dược liệu tới, Biện trưởng lão đã điều chế giải dược, cũng cho Hồng tỷ dùng rồi, mạng xem ra đã giữ được. Nhưng mà…”

Nói tới đây thanh âm Ngao Khuê dừng lại, trên mặt xuất hiện thần sắc đau buồn lại có chút cổ quái. Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ cùng nhíu mày, kêu lên: “Nhưng mà sao?”

Ngao Khuê muốn nói lại thôi. Thần sắc Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ cũng trở nên cổ quái, bởi vì đúng lúc này bọn họ nghe thấy ở trong huyệt động truyền ra một tiếng hét thê lương, thương tâm, có chút tuyệt vọng, sau đó là tiếng khóc cuồng loạn, thanh âm khàn khàn run rẩy, giống như dao cùn cắt giấy, như cắt vào lòng cả ba người.

Sắc mặt Tây Môn Anh Duệ khẽ biến, thấp giọng hói: “Hồng tỷ khóc bao lâu rồi, thanh âm đã lạc cả đi như vậy?”

Ngao Khuê im lặng một lát, thấy Vương Tông Cảnh đang nhìn mình chờ đợi thì cười khổ một tiếng, giảm thấp thanh âm, đáp: “Lâu rồi. Nhưng Biện trưởng lão nói Độc Ma Nha làm tổn thương cả dây thanh quản ở yết hầu, về sau thanh âm của Hồng tỷ cũng sẽ như thế này.”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ nhìn nhau không nói gì, qua một hồi lâu sau, Vương Tông Cảnh hít vào một hơi, sau đó đề nghị: “Chúng ta vào thăm nàng.”

Tây Môn Anh Duệ gật đầu, bước chân hai người nặng nề như đeo chì, chậm rãi đi vào trong sơn động tối đen. Tiếng khóc từ trong truyền ra, vang khắp trong động tối, nhờ ánh sáng nhàn nhạt từ cửa động hắt vào, có thể nhìn thấy một thân thể cô độc yếu ớt đang tựa vào một vách sơn động, cả người co lại, hai tay ôm lấy mặt, thanh âm khóc khàn khàn.

Vương Tông Cảnh thấy cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố gắng gọi một tiếng nhẹ nhàng: “Hồng tỷ.”

Thân ảnh kia dừng lại một chút, như hơi sợ hãi, Vương Tông Cảnh thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của Tây Môn Anh Duệ ở bên cạnh. Sau một lát, Từ Mộng Hồng chậm rãi xoay người nhìn ra.

Hai nam nhân, đồng thời vô ý muốn lùi lại, nhưng sau đó bừng tỉnh, cùng sững lại, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ kinh ngạc nhìn về phía trước, trong bóng tối, trong ánh sáng thê lương nhàn nhạt, ở đó lộ ra một gương mặt như quỷ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tru Tiên II