Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 82


Mưa lửa ồ ạt.

Một mình Phượng Ương đứng giữa vùng đất mênh mông khô cằn, để mặc mưa lửa từ trên cao rơi xuống.

Đây chỉ là ký ức của thần hồn Kim Ô nên dù mưa lửa có dữ dội hơn nữa cũng chẳng mảy may làm hắn bị thương.

"Thật tẻ nhạt." Phượng Ương nghĩ thầm, "Thức hải của quạ vàng ba chân trong truyền thuyết mà lại cằn cỗi vậy sao?"

Hắn đã quên thức hải của mình cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tuy Kim Ô xâm nhập kinh mạch Phượng Hoàng muốn đoạt xá nhưng Phượng Ương lại thô bạo xông vào thức hải Kim Ô, chỉ giây lát sau thần hồn bất ổn của Kim Ô đã phát hiện có kẻ xâm nhập nên lập tức dốc hết linh lực đẩy Phượng Ương ra ngoài.

Phượng Ương khẽ nheo lại mắt vàng, thức hải cằn cỗi của Kim Ô lập tức bùng lên vô số ngọn lửa Phượng Hoàng cháy hừng hực.

Kim Ô kêu lên một tiếng thảm thiết, linh lực xua đuổi Phượng Ương tan biến trong nháy mắt.

Nhưng Phượng Ương chưa kịp thả lỏng thì linh lực yếu ớt kia đã bám vào linh đan U Thảo giáng linh trong nội phủ rồi liều mạng hấp thu linh lực để tu bổ thần hồn vỡ vụn của mình.

Sắc mặt Phượng Ương sa sầm, lửa cháy càng dữ dội hơn.

Cùng lúc đó, hắn dẫn dắt âm khí từ hột Âm Đằng trong nội phủ bất ngờ tấn công thần hồn Kim Ô.

Kim Ô vừa đụng phải âm khí thì thân hình hơi mờ lập tức nhòe hẳn đi.

Mặc dù Âm Đằng không phải linh vật của trời đất nhưng cũng xem như hiếm có ở tam giới, quanh năm ăn xác chết và ký sinh ở nơi tối tăm ẩm thấp đầy âm khí, nếu kết trái lâu năm e là có thể giết cả Phượng Hoàng.

Âm khí trên hột có thể làm tổn hại thần hồn Kim Ô mà Phượng Ương lại chẳng chút do dự đặt vào nội phủ.

Âm khí tỏa ra liên tục sẽ khiến nỗi thống khổ của người có linh lực lửa tăng lên gấp mấy lần.

Nhưng trên mặt Phượng Ương chẳng lộ ra cảm xúc gì, thân thể vẫn buông lỏng, hoàn toàn nhìn không ra hắn đang đau đớn đến mức nào.

Kim Ô bị tra tấn bởi âm khí lạnh giá và lửa nóng của Phượng Hoàng cực kỳ thống khổ, cắn răng nghiến lợi rít lên: "Dừng lại...... Mở thần thức ra, nếu không ta sẽ đập nát linh đan này đấy!"

Phượng Hoàng thản nhiên nói: "Thần hồn ngươi bất ổn, đập linh đan đoạt xá ta thì chỉ có chết."

Kim Ô bóp chặt linh đan, linh lực cuồng bạo như thật sự muốn bóp nát viên linh đan khó khăn lắm mới chữa lành kia.

"Không cần ngươi quan tâm —— Để ta tiến vào thức hải ngươi mau lên!"

Phượng Hoàng không thể mạnh tay cướp đi linh đan, thấy Kim Ô thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành thì im lặng một lát rồi mở thức hải ra.

Kim Ô mừng rỡ lập tức xông vào.

Thức hải Phượng Hoàng bao năm nay chỉ có lửa Phượng Hoàng thiêu đốt nên từ lâu đã là một vùng đất khô cằn hoang vu, sau khi Kim Ô cướp được thức hải còn hoài nghi mình vào nhầm chỗ.

Nhưng chỉ giây lát sau hắn đã phát hiện ra điều thú vị.

"Thì ra ngươi......" Giọng Kim Ô mang theo ý cười gian xảo, "Động lòng phàm thật sao."

Phượng Ương nhíu mày.

Nhìn theo ánh mắt Kim Ô, hắn chợt thấy giữa vùng đất khô cằn chẳng hiểu sao nhú lên một chiếc lá xanh nho nhỏ.

Phượng Ương khẽ giật mình.

Cả thức hải toàn đất đá cằn cỗi, chỉ có ở giữa là khác biệt.

Dường như đó là một chỗ đất tơi xốp, bên cạnh còn có một vũng nước to cỡ bàn tay liên tục tuôn ra nước trong vắt, chẳng rõ chiếc lá kia đã tồn tại bao lâu mà vẫn mọc lên tốt tươi giữa chốn luyện ngục này.

Tuy không biết chiếc lá có từ bao giờ nhưng bản năng của Phượng Ương biết.

Đó là lá của Phù Ngọc Thu.

Thì ra năm xưa Phù Ngọc Thu thật sự đặt lá cây trong người hắn.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết mà cứ thế mang theo lá cây Phù Ngọc Thu yêu quý nhất ra đi không lời từ biệt.

Phát giác thức hải Phượng Ương rung chuyển, Kim Ô cười vang: "Thì ra kẻ đem lại bất hạnh như ngươi cũng biết yêu cơ à."

Vừa dứt lời, vô số mưa lửa từ trên trời lao xuống chỗ lá cây xanh tươi kia.

Con ngươi Phượng Ương co lại, theo bản năng lập tức hóa thành Phượng Hoàng trong thức hải dang cánh bay đến che chở chiếc lá.

Trong thức hải của hắn, mưa lửa không thể ngăn chặn thi nhau trút xuống bộ lông vũ lộng lẫy của Phượng Ương.

Chỉ trong chớp mắt, thức hải Phượng Ương bị thương trầm trọng.

Kim Ô thừa thắng xông lên, chẳng bao lâu sau đã cướp đoạt cưỡng chiếm thức hải Phượng Ương.

Ở bên ngoài, Nhạc Thánh nhíu mày lơ đãng vuốt ve Âm Đằng cuộn trên cổ tay mình.

Âm Đằng hùng hổ nạt: "Đừng có vuốt cha ngươi nữa, lo cái gì, tiên tôn là ai chứ, chúa tể Cửu Trọng Thiên mà phải cần chúng ta lo hay sao?"

Nhạc Thánh nhíu mày: "Ta chỉ......"

Hắn chưa kịp nói hết thì vòng tay Âm Đằng đột nhiên co lại, suýt nữa đã siết vào xương Nhạc Thánh.

"Mau! Giết......"

Nhạc Thánh phản ứng nhanh hơn cả Âm Đằng nói, chỉ trong nháy mắt đã vung tay cuốn lấy linh lực ném tới, ầm một tiếng nện mạnh vào ngực Phượng Ương.

Khí chất của tiên tôn rất đặc biệt, khi hắn đứng bất động tựa như đám mây trên cao hoặc u lan mỹ lệ trên vách núi cheo leo khiến người ta có thể nhận ra hắn ngay lập tức.

Nhưng lúc nãy khí chất của Phượng Ương đột ngột thay đổi.

Nham hiểm, hung hãn và tà ác.

Nhạc Thánh rất quen thuộc với khí thế này, năm xưa đạo lữ của hắn đã chết vì nó.

Âm Đằng và Nhạc Thánh phản ứng cực nhanh, không đợi Kim Ô đoạt xá Phượng Ương mở mắt ra đã giáng mạnh một đòn vào tim hắn.

Nhưng chưa kịp mừng thì Kim Ô mở ra đôi mắt vàng rực hờ hững nhìn Nhạc Thánh, ánh mắt như đang nhìn một con kiến không biết trời cao đất rộng là gì.

Con ngươi của Nhạc Thánh lập tức đỏ ngầu, linh lực thánh hóa chẳng chút lưu tình đánh tới Kim Ô.

Âm Đằng thét to: "Coi chừng!"

"Ầm ——"

Lửa nóng rực trút xuống đầu, Âm Đằng lập tức hóa thành dây leo khổng lồ giương nanh múa vuốt quấn quanh Nhạc Thánh vội vàng lăn sang một bên.

Tiếng xèo xèo vang lên, Âm Đằng bị lửa Kim Ô thiêu rụi mấy sợi dây leo.

Nhạc Thánh điên tiết vùng ra khỏi sự kìm kẹp của Âm Đằng xông lên phía trước.

Âm Đằng đau đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố níu Nhạc Thánh bằng mấy sợi dây leo còn lại: "Ngươi...... Ngươi có muốn chết cũng đừng kéo ta theo chứ, không thấy mưa lửa của hắn lợi hại cỡ nào à?"

Nhạc Thánh phát hiện linh lực rò rỉ khỏi người Âm Đằng thì cố gắng trấn tĩnh rồi nhanh chóng dùng linh lực bịt lại mấy chỗ bị đứt của y để tránh cho linh lực thoát ra hết.

"Biến...... Biến về đi." Hai mắt Nhạc Thánh ửng đỏ, "Đừng khoe tài nữa."

Âm Đằng mệt mỏi biến thành vòng tay cuộn quanh cổ tay Nhạc Thánh, thân tàn chí kiên mắng to: "Ta khoe dây leo dây leo ngươi á."

Nhạc Thánh: "......"

Nhạc Thánh kéo phắt tay áo xuống, hít sâu một hơi rồi lạnh lùng quay đầu nhìn.

Dường như Kim Ô chiếm đoạt thân thể Phượng Hoàng đã lường trước mọi người không thể làm gì được mình nên nhắm mắt bắt đầu hấp thụ linh đan Phù Ngọc Thu để ổn định thần hồn.

Nhạc Thánh dửng dưng nhìn hắn rồi vung tay lên, một cây đàn cũ kỹ đột nhiên xuất hiện lơ lửng giữa không trung.

Cây đàn này là pháp khí của đạo lữ Nhạc Thánh, năm đó cũng nhờ tiếng đàn nhiễu loạn thần hồn Kim Ô nên tộc Phượng Hoàng mới có thể thừa cơ tiêu diệt Kim Ô.

Ngay cả lúc này bàn tay Nhạc Thánh vẫn cực kỳ vững vàng, điềm tĩnh dồn hết linh lực vào đó rồi gảy dây đàn với nỗi căm thù tận xương tủy.

Tiếng đàn đầu tiên vang lên ở Viêm Hải.

Kim Ô bỗng dưng nhíu mày như thức tỉnh khỏi nỗi sợ hãi theo bản năng.

Sau đó cả một khúc nhạc như sóng lớn vỗ bờ, lại như thác nước ào ạt đổ xuống từ độ cao ba ngàn trượng mang theo khí thế mãnh liệt đánh thẳng vào thức hải Kim Ô.

Toàn thân Kim Ô run rẩy, nghiến chặt răng gỡ thần thức ra khỏi linh đan U Thảo giáng linh rồi chật vật mở to mắt nhìn Nhạc Thánh lạnh lùng nói: "Nhãi nhép."

Loại sâu kiến khinh cuồng tự đại này phải bị lửa Kim Ô đốt sạch không còn tro bụi.

Lửa Kim Ô từ từ ngưng tụ thành một quả cầu lửa giữa không trung rồi chẳng chút lưu tình lao tới chỗ Nhạc Thánh.

Nhạc Thánh lạnh lùng nhìn hắn, cây đàn trong tay vẫn không ngừng tấu lên, thậm chí còn chẳng buồn nhìn đám lửa trên đầu, cứ như muốn đồng quy vu tận với Kim Ô.

"......" Âm Đằng mắng, "Ta dây leo cha ngươi! Muốn chết cũng đừng kéo cha ngươi theo chứ!"

Nhạc Thánh mắt điếc tai ngơ vẫn lạnh lùng nhìn Kim Ô.

Quả cầu lửa đột ngột rơi xuống.

Ngay khi sắp nện trúng đỉnh đầu Nhạc Thánh, một luồng linh lực bay vút đến hất văng lửa Kim Ô sang một bên.

Phù Ngọc Khuyết khoan thai đi tới lạnh lùng nói: "Muốn chết à?"

Âm Đằng như thấy được cứu tinh lồm cồm chạy tới chỗ Phù Ngọc Khuyết, "bộp" một tiếng quấn quanh cổ tay hắn hùng hổ nói:

"Hắn đang muốn chết thật đó a a a! Còn muốn kéo cha ngươi chết chung nữa!"

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Dường như Nhạc Thánh đã biết trước Phù Ngọc Khuyết sẽ tới nên vẫn thản nhiên tấu đàn làm nhiễu loạn thức hải Kim Ô.

Kim Ô nghiến răng nghiến lợi chật vật lao tới muốn đốt cả đám ra tro.

Hắn vươn tay tiếp tục gọi mưa lửa —— Dù sao ở Viêm Hải còn rất nhiều dung nham và lửa bị hắn điều khiển, dù thần hồn bất ổn vẫn có thể dùng mưa lửa giết chết đám người này.

Kim Ô giơ tay lên nhưng linh lực gọi mưa lửa không hề phát ra mà chậm rãi chuyển qua đan điền trong nội phủ trước ánh mắt sững sờ của hắn.

Kim Ô bàng hoàng, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Thảo nào lúc nãy đoạt xá Phượng Hoàng thuận lợi như vậy, thì ra là hắn cố ý.

Thần hồn Kim Ô bám vào thân thể Phượng Hoàng, vì vậy linh đan U Thảo giáng linh có thể thoát ra nằm trong nội phủ.

Thần hồn Kim Ô bất ổn sao có thể điều khiển thân thể Phượng Hoàng được chứ?

Tay Kim Ô run lên, khó nhọc chống lại sức mạnh từ thức hải Phượng Hoàng: "Không......"

Nhưng dù nội tâm hắn có gào thét thế nào cũng chỉ biết trơ mắt nhìn năm ngón tay thon dài xinh đẹp kia đặt lên bụng, sau đó móng tay sắc nhọn xé rách da thịt.

Phượng Ương chẳng chút nao núng xé toạc nội phủ lấy linh đan U Thảo giáng linh ra ngoài.

Máu Phượng Hoàng ướt đẫm năm ngón tay xinh đẹp, áo bào trắng tinh cũng bị nhuộm đỏ quá nửa, máu ồ ạt chảy dọc xuống vạt áo.

Rốt cuộc đã lấy được linh đan, thần hồn Kim Ô lập tức bị khống chế.

Phượng Hoàng lại mở ra mắt vàng rực rỡ, dường như hắn chẳng biết đau đớn là gì nên hoàn toàn phớt lờ vết thương đáng sợ trên bụng, chỉ hào hứng nhìn viên linh đan nhuốm máu tươi trong tay.

Linh đan của Phù Ngọc Thu.

Kim Ô bị nhốt trong nội phủ Phượng Ương căm tức nói: "Sớm muộn gì ngươi cũng......"

Hắn còn chưa dứt lời thì Phượng Ương có vẻ đã chán ngấy trò chơi này nên nhanh chóng dẫn dắt âm khí trên hột Âm Đằng tuôn ra lấp đầy nội phủ.

Cơn đau dữ dội liên tục ập đến khiến người ta phát điên nhưng Phượng Ương vẫn mặc kệ, trái lại còn ung dung kéo tay áo trắng tinh từ từ lau sạch linh đan U Thảo giáng linh.

Đến khi trên đó không còn vết máu nào Phượng Ương mới cười khẽ một tiếng.

Lúc này nội phủ hoàn toàn trống rỗng, Kim Ô đã hồn bay phách tán từ lâu.

Không còn phát hiện được linh lực kỳ quái kia, rốt cuộc Nhạc Thánh thở phào một hơi rồi buông tay khỏi dây đàn.

Đến tận giờ phút này ngón tay hắn mới bắt đầu run rẩy.

Thù hận hơn một trăm năm cuối cùng đã khép lại.

Âm Đằng cuộn trên cổ tay Phù Ngọc Khuyết lắp bắp: "Má ơi, Ngọc Thu...... Ngọc Thu sao lại dây vào thứ kia chứ, lúc nãy ta cứ sợ hắn nuốt mất linh đan của Ngọc Thu."

Phù Ngọc Khuyết cau mày nói: "Hắn chỉ là tên điên thôi."

Tiên tôn Cửu Trọng Thiên chỉ là tên điên chứ không phải xem trọng viên linh đan kia.

Cho nên những gì hắn làm chắc chẳng liên quan gì đến Phù Ngọc Thu...... đâu nhỉ.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không hề hay biết linh đan mình đã trải qua biết bao gian nguy mới giành lại được, lúc này đang chơi đùa với bé Phượng Hoàng trong mộng vui đến nỗi quên hết trời đất.

"Không có sâu à." Phù Ngọc Thu đập cánh nhảy lên ngoạm một con ong mật rồi xòe móng chim túm cánh ong đặt trước mặt bé Phượng Hoàng, "Ngươi ăn đi nè."

Bé Phượng Hoàng nghiêng đầu "chíp?" một tiếng, trong đôi mắt đậu đen lộ ra vẻ thắc mắc.

"Ngươi ăn đi ngươi ăn đi." Phù Ngọc Thu thúc giục, "Ngon lắm, nhất định ngươi sẽ thích đó."

Bản năng bé Phượng Hoàng tin cậy Phù Ngọc Thu nên nghiêm túc cúi đầu xuống mổ.

Nhưng nó chưa mổ tới ong mật thì Phù Ngọc Thu đã thả chân ra, con ong lập tức bay mất.

Bé Phượng Hoàng mổ trúng bùn đất đầy miệng, mặt mũi tràn đầy ngơ ngác.

Thấy vẻ mặt này của nó, Phù Ngọc Thu chíp chíp cười to lăn qua lăn lại trên đồng cỏ, vui đến mức đạp móng chim loạn xạ.

Không trêu được Phượng Hoàng lớn nhưng chọc Phượng Hoàng nhỏ vẫn có thể.

Phù Ngọc Thu định thừa dịp Phượng Hoàng chưa về chơi đùa với tiểu tử này thêm một lúc.

Y và bé Phượng Hoàng đang tung tăng nhảy nhót tiếp tục bắt ong mật thì mộng cảnh đột nhiên chấn động.

Phượng Ương tiến đến.

Phù Ngọc Thu mải chơi nên nhất thời không phát hiện ra, y bắt một con ong ngậm vào mỏ, bé Phượng Hoàng cũng bắt chước theo.

Nhưng nó không có nhiều linh trí nên chưa biết ngậm bằng mỏ như Phù Ngọc Thu, trong lúc vô tình bị ong mật chích một cái vào má, chỉ chốc lát sau nửa bên mặt đã sưng húp, lông cũng xù lên nhìn hết sức buồn cười.

Bé Phượng Hoàng bị đau òa khóc chíp chíp.

Phù Ngọc Thu vừa thổi cho nó vừa cười chíp chíp.

Phượng Ương: "............"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu