Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 76: Miễn thuế phong ba

Chương sau
Danh sách chương

Về đến nhà, thở phì phì kể lại sự việc vừa qua cho gia gia cùng mẫu thân biết, sau đó tức giận không thôi nói: "Vị bác này quả thực chính là người điển hình chân ngoài dài hơn chân trong?"

Bọn họ lần đầu tiên thấy ta tức giận như thế, lúc trước bị phong ấn cũng là cười ha hả, hiện tại tức khí như vậy.

"Hắc hắc! Hài tử, như thế nào có chút sự liền tức khí như vậy?" Mụ mụ nói.

"Sao chuyện nhỏ được? Ta tức giận nàng là không nên hả? Còn là bác sao? Chính là người không có tình thu ta nhiều chỗ tốt như vậy cũng nên nói hộ ta một tiếng chứ? Toàn bộ hơn 1000 vạn gì đó là đồ ** "

"Câm miệng! Nói cái gì hỗn trướng đó" Gia gia thấy ta càng nói càng khó nghe vội vàng ngăn lại, nói: "Nàng giúp ngươi không thiếu a? Ngươi rước lấy nhiều họa như vậy nàng không lần nào giúp ngươi kháng nghị sao"

"Kia là lần này nào?"

"Ngươi nha! Còn không biết xấu hổ?" Mụ mụ cười nói: "Ngươi có thấy quý tộc nào mà tài sản hàng năm có ngàn vạn lần ở trên lãnh địa của mình không? Nhiều nhất là lãnh địa của năm đại thế gia mỗi năm thu vào hơn trăm vạn thôi. Mà lãnh địa của ngươi giàu có như thế còn không muốn nộp thuế sao? Ngươi muốn tạo phản đấy à?"

"Ta kháo! Lúc hắn phong đất cho ta, tình hình ở nơi đây các ngươi có biết không chứ?"

"Chúng ta cũng biết địa phương đó chỉ có ngươi mới có thể ứng đối được. Trừ ngươi có thân phận đặc thù ra, ai có thể ở nơi đó mà sống yên ổn chứ?" Mụ mụ nói tiếp, "Nếu chúng ta không có nắm chắc thật sự, rõ ràng cũng không bảo ngươi đi. Điểm mặt mũi ấy của quốc vương vẫn là bỏ đi sao"

Nhưng vĩnh viễn miễn thuế là hắn đáp ứng mà?"

"Hắn đâu biết ngươi lợi hại như vậy? Lúc ấy nơi đây quả thật, muốn lấy của quốc vương không ít tiền, hắn nghĩ đến ngươi nhiều nhất chính là ổn định tình hình ở nơi đây, không có lời cũng được, đương nhiên rất ngượng ngùng tái muốn thu thuế của ngươi" Mụ mụ nói.

"Đừng nói hắn, chính là ta cũng không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy, ngắn ngủi nửa năm a, ngươi liền buôn bán lời lãi đến mấy ngàn vạn, còn xây được một toà thành với dân cư 20 vạn, quả thực không thể tư ý?" Gia gia cười nói.

"Cũng không có gì" Bần đạo khiêm tốn nói: "Ta trước hết diệt trừ bọn sâu mọt rồi từ từ kiến tạo uy tín, hấp dẫn dị tộc gia nhập liên minh, lại có thương hội của mụ mụ mạnh mẽ trợ giúp, kinh sợ Thanh Long thiết kỵ binh của phụ thân, bà ngoại, gia gia mấy người là điểm mấu chốt, cho nên không phí nhiều khí lực làm cho cục diện được mở rộng"

"Ha ha! Một khi đã mở rộng, cũng đừng keo kiệt chút kim tệ này" Gia gia khuyên nhủ, "Dù sao quốc gia cũng không giàu có, ngươi muốn một năm giao ra mấy trăm vạn tiền thuế, quốc gia chúng ta đây có thể làm được ít nhiều sự việc"

"Đúng vậy" Mụ mụ cũng nói: "Người khác cũng nộp thuế, còn ngươi nếu là ngoại lệ thật rất dễ dàng bị cô lập, mấy tên gia hỏa ghen tỵ mượn gió bẻ măng đối với bất kỳ ai cũng không tốt"

"Ân!" Để ta suy nghĩ chút hẳn nói sau.

Nói xong liền cáo từ trở về ngủ.

Buổi tối cùng Tiên Nhã, Uy Na tại cái bàn nhỏ thảo luận về vấn đề này.

"Dựa vào cái gì mà phải cấp cho hắn? Hắn có cái bổn sự gì chứ? Không phục liền đấu võ, sợ cái gì" Uy Na kêu lên.

"Người ta là quốc vương, có quân đội đó" Tiên Nhã cười nói: "Như thế nào đánh thắng được?"

"Hừ! Không được thì ta gọi mụ mụ đến, quân đội nàng nhiều ít cũng có mà?" Uy Na khinh thường nói.

"Đúng! Lời của ngươi đã nhắc nhở ta. Một vị ngay cả ta cũng kính sợ từng nói qua – Bên trong cán thương tử là chính quyền a. Sâu sắc! Rất sâu sắc" Bần đạo cười nói, "Ta thực lực hiện tại sợ gì ai chứ? Nhưng điều động vẻn vẹn chỉ có cuồng chiến sĩ bộ đội cũng đánh được đại quân mấy chục vạn, ta còn có thể điều động 1 vạn Tinh Linh pháp sư bộ đội, có bọn họ tại đây, Đại Hán tứ đại dã chiến quân đoàn trước đây cũng không phải là đối thủ, lại nói Long tộc hữu nghị của ta là thứ vô dụng sao, Tiên Nhã triệu hoán bài còn có ta có thể triệu hoán Khắc Lệ Ti Đề Đa, long lân đều là đạo cụ có cường lực sát thương, bọn họ nếu dám bức ta, liền sử dụng toàn bộ bọn hắn cũng không đáng tiếc". Bần đạo trong lòng có chút so đo rất lớn, bảo bối của ta "Phật Tổ Kim Liên" bảo vệ mình chạy trốn cũng không là vấn đề.

"Nhưng hiện tại chúng ta đang ở tại vương đô" Tiên Nhã nói.

"Ha ha! Ngươi đã quên Cái Thứ sao? Chính nó có thể ở nơi này biến thành phế tích đó" Bần đạo cười to nói.

"Nhưng mà… !" Tiên Nhã còn muốn nói thêm.

"Yên tâm, ta nhiều nhất lợi dụng hắn trốn chạy, sẽ không động thủ, ta là người tâm địa thiện lương mà" Bần đạo cắt ngang lời nàng.

"Đúng! Thiếu gia ngài tốt nhất" Tiên Nhã vẻ mặt sùng bái nhìn ta, làm hư vinh tâm của ta lại chiếm thỏa mãn nho nhỏ.

Một đêm không nói chuyện (cụ thể là cái gì chứ. Mọi người tự mình liên tưởng đi ha)

Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân báo lại, vương hậu triệu kiến.

Bần đạo tức khí ngày hôm qua còn chưa có tiêu tán, chẳng muốn đi, liền đánh mấy bộ quyền cước, luyện công một hồi, lại hưởng thụ một bữa ăn đặc biệt, nên đối với hạ nhân nói: "Nói cho vương hậu biết, ta vội vàng thu thập cút đi gì đó, không rảnh đi gặp nàng"

"A!" Vẻ mặt của gã thị vệ hoàng cung tái mét" Ngươi dám sao"

"Còn không mau cút đi" Bần đạo quát.

"Ngươi chờ đó" Hắn thở phì phì bước đi.

"Bảo Bì Lỗ phái thị vệ nhiều hơn, ai tới ta cũng không muốn gặp" Bần đạo phân phó một tiếng, tự mình đi hưởng lạc.

Bì Lỗ năng lực rất được, cho ta được hai giờ rãnh rỗi. Mà trong hai giờ này, hắn đánh lật nhào tám gã hạ nhân đến tìm, ngay cả mụ mụ phái mọi người tới cũng ngăn cản, cuối cùng mẫu thân cùng vương hậu tự mình đến đây, hắn mới chịu thua.

Lúc mà hai vị nữ nhân lửa giận ngút trời, bần đạo đã thu thập xong mấy thứ, sau ngồi trên ghế nhàn nhã phẩm trà. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Được lắm tiểu tử. Việc chính của ngươi đó hả?" Vương hậu cười lạnh nói.

"Vương hậu, mẫu thân, các ngươi đến rồi ha! Mời ngồi" Bần đạo đứng lên cười hì hì nói.

Các nàng thấy ta như vậy cũng mắc cỡ, đành phải ôm nổi giận đùng đùng ngồi xuống, ta lại sai ngươi dâng trà, sau đó mới cười hì hì hỏi: "Hai vị đại giá quang lâm là có việc gì sao?"

"Bớt nói nhảm đi! Ta phái người gọi ngươi, vì cái gì không tới vậy hả" Vương hậu cả giận nói.

"Việc này … !" Bần đạo khách khí nói.

"Ngươi … !" Vương hậu bị chọc tức: "Ngươi vì cái gì? Ngươi cái này bảo là có việc sao hả?"

"Vội vàng thu thật thứ cút đi" Bần đạo lạnh lùng nói.

"Tiểu Ngũ! Ngươi được lắm, ngay cả hạ nhân của ta cũng ngăn cản" Mụ mụ nhanh nhạy mở lời.

"Ha ha!" Bần đạo đắc ý nói: "Bọn họ không hiểu chuyện, ngài cũng đừng trách móc a"

Bần đạo làm như vậy chính là bảo bọn hắn biết, trong tay ta có một đám chỉ có ta có khả năng điều động, có ý tứ thị uy. Mẫu thân đương nhiên biết, chẳng qua nàng kỳ thật cao hứng nhiều hơn tức khí, Mẫu thân nào cũng không hy vọng hài tử chính mình có tiền đồ đâu? Ta chính là tính chuẩn điểm này mới dám làm như vậy.

"Tiểu Ngũ, ta biết ngươi rất tức giận bác ngươi" Vương hậu đột nhiên nói: "Nhưng ngươi làm như vậy cũng không để cho ta mặt mũi?"

"Ta là cháu của Ngài mà, ta tự nhiên nể tình, nói vậy từ lễ vật này đã đã nhìn ra sao?"

"A!" Nhắc tới lễ vật, chính cô ta cũng biết mình đuối lý.

"Tốt tốt, đều là người một nhà mà, không chỉ nói tình cảm mến thương" Mụ mụ vội vàng nói: "Chúng ta lần này tìm ngươi vẫn là tốt cho ngươi?"

"Mời nói"

"Ngươi ngày hôm qua trước khi đi đã nói câu kia là có ý tứ gì? Ngươi biết không? Quốc vương hôm qua rất tức giận một đêm không ngủ được, thậm chí tại trước mặt quần thần văn tục… " Vương hậu cao giọng nói: "Ngươi quả thực là muốn tạo phản sao"

"Hừ! Tạo phản cũng là vì các ngươi bức ta"

"Ngươi … !" Vương hậu cả giận nói: "Chúng ta như thế nào bức ngươi hả?"

"Tiểu Ngũ, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút" Mụ mụ cũng đệm theo: "Chúng ta đều tốt cho ngươi mà"

"Hừ! Để ta là một hài tử mới được mấy tuổi lưu đày mấy ngàn dặm, là tốt với ta sao?"

"Ai bảo ngươi gây rắc rối nhiều chuyện như vậy, lại còn làm lớn chuyện" Vương hậu mặc dù nói như vậy, chẳng qua ngữ khí đã dịu đi không ít.

"Trên đường đi 1 vạn tên đạo tặc mai phục cũng là tốt với ta sao?"

"Cái đó và quốc vương hoàn toàn không có quan hệ gì" Vương hậu nói sạo nói.

"Đối với ngươi nếu tại vương đô còn có thể bị một vạn người phục kích"

"Đó là việc ngoài ý muốn. Lại nói ngươi cũng không phải không có việc gì đấy mà?"

"Hừ! Ngoài ý muốn? Rất nhiều các vị tiền nhiệm đã chết ở trên đất phong đó? Toàn bộ đều là ngoài ý muốn cả sao? Hắn rõ ràng là mượn đao giết người"

"Nói bậy! Ngươi hiện tại không phải tốt đấy sao?" Vương hậu hơi khó thở, "Hơn nữa hắn còn miễn thuế cho ngươi, không phải sao?"

"Hừ! Người chết đương nhiên không nộp thuế, hắn lúc ấy chính là nghĩ như vậy"

"Ngươi đối với hắn hiểu lầm quá sâu, ngươi có thể hỏi mẫu thân ngươi. Quốc vương không phải làm như vậy"

"Ân … !" Mẫu thân cúi đầu sau một lúc tự hỏi, nhìn vương hậu nói: "Ta nghĩ cũng không phải không đạo lý"

"Ngươi như thế nào nói lung tung vậy. Quên đi, ta không quản các ngươi" Vương hậu buồn bực nói: "Dù sao hiện tại quốc vương đã hạ mệnh lệnh, nếu ngươi thật sự dám sát hại thuế vụ quan, quốc vương sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chính ngươi quyết định đi"

"Ha ha! Một khi đã như vậy. Bác, xin mời ngài nói lại với tên ngu ngốc đó. Thuế vụ quan của hắn không có khả năng còn sống mà tới lãnh địa của ta, cho nên phản ứng của hắn, ta căn bản không cần, Tứ đại dã chiến quân đoàn cùng vương gia quân cận vệ đoàn cũng không đặt ở trong mắt của ta" Bần đạo cười lạnh hô lên: "Tiễn khách".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du


Chương sau
Danh sách chương