Bách Luyện Thành Tiên

Chương 100: Động phủ cổ tu


"Lâm huynh, sao vậy?" Mạc Mãng thấy thế thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

"Ngươi tự xem đi!"

Lâm Hiên đưa Đồng tinh cho hắn. Mạc Mãng quan sát rồi lặng đi một chút.

Chỉ thấy ở trên có những điểm ố đỏ. Trong mắt Mạc Mãng chợt lóe tinh quang, hiển nhiên là vệt máu.

Ngoài ra trên khối Đồng tinh còn có hai vết lõm, hiển nhiên là bị Linh Khí pháp bảo gây ra.

Điều này cũng là bình thường. Tuy độ cứng của Đồng tinh vượt xa kim thiết còn chưa qua luyện chế. Hiển nhiên không thể chịu nổi sự lợi hại của Linh Khí.

Lâm Hiên tiếp tục tiến về phía trước. Mạc Mãng đem đồng tinh cất đi rồi cũng đuổi theo.

Cứ khoảng vài bước là có thể nhặt được một khối đồng tinh lớn nhỏ. Vết máu và lõm ngày càng rõ. Cũng may không gặp nguy hiểm. Rốt cục cũng tới cuối thông đạo.

Phía trước là một cái động khoảng vài chục thước vuông. Trên mặt đất rơi rớt không ít tài liệu kim thuộc tính.

Huyền thiên Thiết mẫu, Thiên niên Đồng tinh. Địa linh Hỏa ngọc….

Tất cả đều là tài liệu luyện chế pháp bảo trân hiếm nhưng Lâm Hiên và Mạc Mãng chưa vội nhặt, ánh mắt dõi lên hai bộ hài cốt cách đó không xa.

Thời gian đã rất xa xưa, thân thể đã sớm phong hóa chỉ còn lại bộ xương trắng. Nhưng không phải tọa hóa mà hai bộ hài cốt vẫn duy trì tư thế đấu pháp.

Lâm Hiên yên lặng không nói, qua một mới thở ra: "Xem ra đã có người tới trước"

"Ừm, có lẽ trước kia Tàng bảo đồ đã lộ ra ngoài" Thanh âm Mạc Mãng trầm thấp, ánh mắt chớp động.

"Đáng tiếc, hai người này cùng hợp tác tầm bảo cuối cùng lại tàn sát lẫn nhau" Lâm Hiên cười lạnh.

"Ha ha, chỉ có thể trách bọn họ không đồng tâm. Ta và Lâm huynh không giống như vậy"

"Thật sao? " Lâm Hiên liếc nhìn yêu tu thản nhiên mở miệng: "Mạc huynh, nếu đã như thế thì chúng ta chia đều những tài liệu luyện khí này"

"Được! "

Hai người thu thập những tài liệu đang rải rác khắp nơi, sau đó chia thành hai phần bằng nhau.

Lâm Hiên tính toán đơn giản thì khoáng thạch trong tay đủ để luyện chế bảy tám kiện pháp bảo. Khó trách hai tu sĩ kia lại nổi lòng tham trở mặt thành thù.

Giá trị tới cỡ này đừng nói là tu sĩ Ngưng đan Kỳ mà dù lão quái Nguyên Anh Kỳ thấy cũng đỏ mắt.

Thật đáng tiếc hai người kia quá tham mà quên mất nơi này chính là tiên quặng. Khoáng thạch ở đây tuy giá trị xa xỉ nhưng chỉ là tài liệu luyện chế pháp bảo bình thường. Nếu đi tiếp thì hẳn là sẽ xuất hiện những đồ trân quý.

Có lẽ cùng có suy nghĩ, ánh mắt Mạc Mãng chớp động liên tục nhưng vẫn chưa động thủ.

"Đi thôi, phía trước hẳn mới chính là nơi chứa bảo vật trân quý! " Mạc Mãng hơi hưng phấn đề nghị.

"Ừm" Lâm Hiên gật đầu bước tới nhưng đột nhiên quay sang nhìn vào một bộ hài cốt.

"Lâm huynh, sao vậy?"

"Tại hạ còn có sự tình cần làm, Mạc huynh cứ đi trước" Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng.

Yêu tu nhướng mày nhưng liền giãn ra: "Cũng được, nhưng Lâm huynh nhanh một chút, ta chờ ở phía trước"

Nói xong Mạc Mãng đi nhanh tới phía trước, không có chút linh lực chấn động hiển nhiên không có cấm chế bẫy rập.

Lâm Hiên thả ra thần thức, xác định yêu tu đã đi xa thì tiến đến cách bộ hài cốt khoảng ba bước. Nhìn một thoáng thì trong mắt lộ ra một tia chần chờ.

Sau một lát hắn phất tay áo bắn ra một đạo thanh quang vòng quanh hài cốt, tìm tòi một hồi nhưng không phát hiện gì.

Lâm Hiên thở dài vẻ mặt ẩn tia thất vọng. Vừa rồi thu thập tài liệu nhưng những pháp bảo mà hai tu sĩ đã chết lưu lại hắn cũng không quên.

Đáng tiếc hắn và Mạc Mãng cẩn thận nhưng chỉ tìm được một cái túi trữ vật, bảo vật bên trong đã được chia đều.

Nhưng có hai tu sĩ theo lý hẳn phải còn một túi trữ vật mới đúng.

Tìm mãi không ra nên Mạc Mãng đành bỏ qua. Túi trữ vật của tu sĩ Ngưng đan Kỳ khiến cho biết bao người thèm thuồng nhưng nơi này là tiên quặng, bảo vật trong này giá trị hơn nhiều. Đây là lý do Mạc Mãng mau chóng đi trước. Tuy rằng tâm cơ yêu tu này không tồi nhưng vẫn còn kém Lâm Hiên một bậc.

Nếu là túi trữ vật của một Trận pháp sư thì sao?

Trong này có rất nhiều cấm chế cường đại. Tu sĩ Ngưng đan Kỳ phải có thần thông đặc biệt, hoặc có hiểu biết uyên thâm về trận pháp…

Sở dĩ Lâm Hiên khẳng định đối phương có sở trường về trận pháp chính là khi quan sát thông đạo hẹp dài trước kia. Nơi đó không những linh khí dao động dị thường, mà hai bên vách đều có khắc vô số những họa văn ký hiệu. Tám chín phần là thượng cổ cấm pháp cổ quái gì đó.

Thực lòng thời điểm đi qua, hắn cảm thấy khá bất ổn nhưng đi tới không gặp nguy hiểm gì lại khiến hắn hết sức ngạc nhiên. Khi thấy hai bộ hài cốt thì đoán ra đã có người đến trước phá vỡ cấm chế.

Thông đạo không bị cường lực phá hủy. Vậy phải là sở trường của Trận Pháp Sư.

Ở Tu Tiên Giới, Trận pháp sư còn hiếm hơn cả luyện đan sư. Đối với kỳ nghệ này Lâm Hiên ngưỡng mộ đã lâu, cơ hội trước mắt sẽ không bỏ qua, không biết là đối phương đã giấu túi trữ vật chỗ nào…

Lâm Hiên gãi đầu, trong mắt hiện dị quang. Đầu vai khẽ động, cả người phát ra hắc quang, khí tức cũng trở nên quỷ dị.

Lâm Hiên đánh ra một trảo vào hư không, quỷ sương vụ đen như mực xuất hiện bao vây lấy hai di hài tu sĩ.

Trên mặt hắn lộ vẻ ngưng trọng, hai tay bắt phát quyết, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ. Hắc khí quanh hài cốt trở nên mờ ảo.

Một lát sau một chiếc đầu lâu bay tới trước mặt Lâm Hiên. Hắc khí tiếp tục tỏa ra vây lấy cái đầu lâu kia. Cùng với một tiếng quỷ khóc thê lương, một sợi tàn phách từ trong thiên linh cái của đầu lâu bay ra.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng búng ngón tay, một đạo hắc quang đem nó cuốn trở về.

Bí pháp trong Huyền Ma Chân Kinh. Không hổ là sở tu của ma đạo đệ nhất nhân, bên trong có các loại bí thuật khiến người không thể tưởng tượng nổi.

Như công pháp chính đạo tuy rằng có thể thi triển sưu hồn thuật lấy đọc ký ức của tu sĩ. Nhưng chỉ có tác dụng với người sống. Bí pháp này có thể lấy ký ức nhờ một phần hài cốt.

Nhân tộc vốn có ba hồn bảy phách. Sau khi ngã xuống vẫn có một tia tàn phách còn lại trên thân thể, luyến tiếc không rời đi. Nhưng nếu trăm năm thì tàn hồn cũng sẽ tự tiêu tán.

Lâm Hiên nhìn quang đoàn màu lục bằng ngón tay cái trong quỷ sương vụ, rõ ràng đã mất đi linh trí, hắn đem thả thần thức ra.

Một lát sau hắc quang trên người chợt tắt chuyển sang chính khí. Ký ức trong tàn phách tuy không đầy đủ nhưng có đề cập đến ngọc giản.

Lâm Hiên quay đầu, nhìn thoáng qua vách núi bên trái, ken kịt tựa như kim thiết. Thiết thạch có khả năng ân dấu thần thức tu sĩ thì không tầm thường.

Lâm Hiên đánh ra một trảo vào hư không. Một quỷ trảo màu xanh thật lớn hung hăng bổ xuống. Tiếng ầm ầm truyền ra, thiết thạch mặc dù cứng rắn nhưng trước tiên thuật thì như miếng đậu hủ. Chỉ lát sau trên vách đã lộ ra một cái động sâu.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Một lát sau trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng. Thần niệm vừa động, quỷ trảo màu xanh cầm theo một ngọc giản bay trở về.

Tuy không hiểu Trận pháp sư nọ làm cách nào để giấu nó vào nhưng Lâm Hiên vui mừng đem thần thức chìm vào ngọc giản.

Tuyền Cơ Tâm Đắc!

Áp chế niềm vui sướng xuống, Lâm Hiên tiếp tục xem lướt qua.

Khoảng một tuần trà hắn thu hồi thần thức, đem ngọc giản thu vào sau đó đi về phía trước. Trong lòng lại mừng như điên.

Cả ngàn văn tự đều là giới thiệu về thân phận chủ nhân của ngọc giản. Không ngờ đây lại là một trận pháp sự đỉnh đỉnh đại danh.

Tuyền Cơ Tán Nhân! Trận Pháp Sư Ngưng Đan Kỳ đệ nhất U Châu!

Ba mươi năm trước, cái tên này đối với tu tiên giả U Châu giống như sấm động bên tai, khiến các đại môn phái tôn kính. Đại trận hộ phái của tâm đại phái chính đạo xảy ra vấn đề, cũng đều mời hắn đến tu bổ.

Sở trường chế trận bàn trận kỳ cực kỳ nổi danh, địa vị không hề kém Linh Dược Sơn. Thậm chí Thái thượng trưởng lão tam đại phái đều giao hảo ngang hàng với Tuyền Cơ tán nhân.

Ngọc giản trong tay Lâm Hiên chính là tuyệt học của Tuyền Cơ tán nhân. Hơn nữa bên trong đều có tâm đắc về các loại trận pháp.

Xem ra giá trị của nó không hề kém U Minh Hàn Thiết.

Lâm Hiên bất động thanh sắc bước nhanh về phía trước, qua vài lối rẽ thì đã ra khỏi núi, trước mắt là không gian sáng rõ vô cùng rộng lớn.

Hai bên đều là vách núi cao đến mấy ngàn trượng, khí thế vô cùng hung vũ.

Mạc Mãng vẫn đang ngẩn người đứng trước vách núi, nghe tiếng bước chân hắn xoay người lại.

"Mạc huynh, sao vậy? " Lâm Hiên quan sát vách núi trước mắt.

"Đây chính là nơi cất giữ bảo vật của cổ tu sĩ nhưng ta không có biện pháp mở ra" Mạc Mãng lắc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ đắc dĩ.

"Để ta xem thử" Lâm Hiên tới gần thấy một cửa đá thật lớn tỏa ra hàn khí lành lạnh.

Hắn suy nghĩ một chút thì bắn một đạo kiếm khí. Có điều trên cửa đá chợt lóe sáng, một vầng lam quang hiện lên dễ dàng đẩy lùi kiếm khí.

Lâm Hiên nhíu mày vươn tay, trong lòng bàn tay chính là Thuần Dương Đan Hỏa đang bốc lên hừng hực.

"Lâm huynh. Ta đã thử qua các loại phương pháp nhưng vô ích. Có lẽ là cấm chế do là cổ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và tiền bối yêu tộc Hóa Hình Kỳ chúng ta thiết hạ" Mạc Mãng thở dài một cách bất đắc dĩ.

Việc tầm bảo vẫn cần phải chung sức hợp tác. Lời của Mạc Mãng đương nhiên Lâm Hiên tin nhưng vẫn muốn thử một lần. Nhưng Thuần dương Dan hỏa trong tay bắn về phía cửa đá thì lam quang quỷ dị kia lại xuất hiện. Tức thời hai loại linh quang đan xen vào nhau.

Lâm Hiên chỉ cảm thấy cỗ áp lực thật lớn phản chấn lại. Một tiếng nổ lớn hất văng hắn ra, linh lực trong cơ thể lưu chuyển mới có thể hóa giải dư lực. Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ kinh hãi.

Cấm chế này dương như đã được cổ tu sĩ thêm vào thần thông nghịch thiên nào đó. Trải qua trăm vạn năm vẫn không hề tổn hại. Cho dù hắn và yêu tu liên thủ thì cũng mất vài tuần trăng.

Như vậy nếu Điền Tiểu Kiếm phúc lớn mạng lớn, có thể chạy lại nơi này. Thậm chí còn mời thêm Cực Ác Ma Tôn thì khi đó đừng nói là tầm bảo mà bảo toàn tính mạng cũng khó.

Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng khó coi. Đúng lúc này hắn nhìn thấy mấy hàng văn tự cổ quái nhỏ chi chít bên cạnh cửa đá, do ở bên trong cấm chế thần thức không thể xâm nhập. Nếu không cẩn thận thì không thể dùng mắt thường phát hiện ra.

Thấy thế Mạc Mãng sửng sốt, vui mừng tiến lại nhưng lập tức vẻ mặt trở nên khó hiểu: "Đây là văn tự gì? Không phải là của yêu tộc chúng ta, tại hạ không hiểu."

Lâm Hiên không mở miệng mà cẩn thận xem xét.

"Sao! Chẳng lẽ Lâm huynh có thể nhận ra? "

"Có một chút" Lâm Hiên lạnh nhạt ngẩng đầu.

Đây là một loại cổ văn tự hiện rất hiếm người biết. Lâm Hiên vốn thường xem cổ đan thư. Trong đó một số dược phương kỳ lạ được lưu truyền từ thời thượng cổ chính là dùng văn tự này ghi lại.

Lâm Hiên không nhận ra toàn bộ nhưng vẫn có thể đại khái.

"Lâm huynh thật là kỳ tài a! Thế nào, có cách phá giải cấm chế này chăng? "

"Rất đơn giản, chỉ cần dùng tinh huyết của một yêu tộc Hóa Hình Kỳ và một tu sĩ nhân tộc ngoài Ngưng đan Kỳ." Lâm Hiên mỉm cười.

"Hóa Hình Kỳ? " Mạc Mãng nhíu mày: "Tại hạ là chủng tộc đặc biệt nhưng chưa tính là Hóa Hình Kỳ thực thụ, không biết có được chăng." Mạc Mãng nhướng mày, có chút lo lắng nói.

"Ta cũng không rõ, nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác, đành ôm ấp hy vọng cuối cùng. Chẳng lẽ muốn ta đi tìm một yêu tộc Hóa Hình Kỳ nạp mạng? "

"Lâm huynh nói đúng, chỉ mong được như nguyện! "

Mạc Mãng cũng không chần chờ khoát tay, ngón tay như lợi trảo chém sang tay kia, lập tức một lượng lớn tinh huyết trào ra.

"Lâm huynh, đủ chưa?"

"Không cần nhiều như vậy, chỉ một giọt là đủ" Khóe miệng Lâm Hiên cười khểnh, tay áo phất một cái, một luồng thanh quang đem tinh huyết của đối phương thu về.

"A? " Mạc Mãng ngẩn ngơ rồi vội lấy ra một tấm linh phù dán lên cánh tay. Miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Lâm Hiên cũng trích ra một giọt tinh huyết. Nhìn cửa đá trước mắt vẻ mặt hắn tràn đầy ngưng trọng.

Một đạo linh lực màu xanh từ trong người Lâm Hiên bay ra bao bọc lấy tinh huyết của hai người, hình thành một khối cầu màu xanh cỡ nắm tay.

Hai tay Lâm Hiên bắt pháp quyết, trong miệng lẩm nhẩm ngữ khó hiểu.

Đột nhiên hắn nhìn chằm chằm cửa đá trước mặt, hai tay huy động liên tục đánh ra pháp quyết vào cửa đá.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khẩn trương. Pháp quyết này là hắn vừa học được từ những văn tự cực nhỏ trên cửa đá, không biết có hữu dụng hay không?

Ngay khi cả hai đang hết sức bất an thì cửa đá không ngừng lóe lên lam quang. Lâm Hiên trong lòng mừng rỡ, vươn tay chỉ về phía khối cầu màu xanh trong miệng khẽ quát: "Đi!"

Thanh quang chợt lóe, khối cầu tức thời bắn tới cửa đá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một trận ầm ầm truyền vào trong tai. Hai loại hào quang thanh lam lấp lóe trên cửa đá không ngừng, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

"Phá!"

Lâm Hiên hé miệng phụt ra một luồng đan hỏa vô cùng thuần khiết. Một tiếng xèo vang lên, màn lam quang lóe lên vài lần rồi biến mất.

"Lâm huynh, được rồi? " Trên mặt Mạc Mãng tràn đầy vẻ vui mừng.

Lâm Hiên gật đầu vươn tay dùng sức đẩy cửa đá. Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa đá rất nặng đã mở ra.

Một huyệt động lớn xuất hiện trước mắt. Nhưng không phải dạng thô kệch tự nhiên hồi nãy, toàn bộ đều được gọt giũa tỉ mỉ. Lâm Hiên phát ra thần thức thì thấy có mười mấy cái tĩnh thất, phòng luyện công, tàng bảo thất…. Xem ra nơi này chính là động phủ của các cổ tu sĩ và yêu thú Hóa Hình Kỳ.

Lâm Hiên và Mạc Mãng vui sướng vô cùng, bắt đầu tìm tòi tại các gian thạch thất nhưng không phát hiện ra vật có giá trị.

Chẳng qua hai người không nóng vội vì còn tàng bảo thất.

Nói đến tàng bảo thất là một Bảo tháp cao khoảng bảy tám trượng,tỏa ra linh khí bức người, hoa mỹ vô cùng. Nếu như đoán không lầm, thì Tàng bảo thất này chính là một kiện Cổ Bảo.

Lâm Hiên và Mạc Mãng do dự. Tuy rằng chủ nhân của bảo vật đã sớm qua đời nhưng bên trong vẫn còn nguy hiểm khó lường.

"Lâm huynh, chi bằng chúng ta đến địa phương khác cẩn thận xem xét, cuối cùng mới quay lại nghiên cứu Bảo tháp này" Mạc Mãng cười gượng đề nghị.

"Cũng được" Lâm Hiên gật gật đầu.

Hai người đi đến một thạch thất khác. Ở cửa đá liền gặp phải cấm chế nhưng dễ dàng bài trừ. Mới bước vào, cả hai đều bị cảnh trượng trước mắt dọa đến ngây người.

Thạch thất này khoảng chừng gần trăm thước vuông. bên trong lại có hai lồng sáng một xanh một lam.

Trong lồng sáng màu xanh có hơn mười kiện pháp bảo là phi kiếm, họa kích, ngọc bài, cổ kính.. tỏa ra linh khí bức người.

Thần tình Lâm Hiên rúng động mà ánh mắt Mạc Mãng lộ vẻ tham lam.

Mà lồng sáng màu lam thì lớn hơn. Có mười mấy hộp ngọc đều mở nắp. Trong hộp đều là những tài liệu luyện khí được khai thác trong tiên quặng này.

Vạn niên Hàn ngọc, Cửu thiên Vẫn thiết, Lôi tinh Chi ngân, Hỗn độn Tiên kim…..

Tuy cũng là tài liệu quý hiếm nhưng Thiên Niên Đồng Tinh không thể so sánh với tài liệu nơi đây. Mấy thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng thèm đỏ mắt.

Lần này phát tài rồi nhưng mà Lâm Hiên cũng không vì bảo vật mà đỏ mắt.

Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Mạc Mãng. Nếu đối phương muốn trở mặt thì sẽ chọn lúc này.

Chỉ thấy Mạc Mãng thản nhiên mở miệng trước: "Lâm huynh, những tài liệu ở đây chúng ta chia đều được chăng?"

"Chia đều? Được" Lâm Hiên lạnh nhạt đáp.

Nhìn vẻ bình tĩnh của Lâm Hiên, Mạc Mãng có chút bất an nhưng rất nhanh khôi phục thường sắc, mỉm cười nói: "Nếu như thế tại hạ sẽ động thủ bài trừ cấm chế này trước"

"Mạc huynh xin cứ tự nhiên" Lâm Hiên đứng im tại chỗ quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Hơn nữa hai lồng sáng kia khiến Lâm Hiên thấy có điểm không ổn. Để đối phương động thủ trước sẽ tốt hơn.

Mạc Mãng tiến lên trước vài bước. Trong mắt hiện vẻ ngưng trọng, đột nhiên phát ra những âm thanh cổ quái, có lẽ là ngôn ngữ của yêu tộc.

Lâm Hiên cau mày sờ tay vào túi trữ vật đề phòng. Nhưng chỉ là một yêu tộc cấp ba mà thôi. Nếu Mạc Mãng có ý bất hảo thì quả thực hắn đã sai lầm.

Đột nhiên Mạc Mãng mở ra, lợi trảo chợt lóe hào quang hung hăng chụp xuống lồng sáng màu lam.

Coong một tiếng, lồng sáng rung lên mấy lần nhưng còn chưa bị phá. Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương đang toàn tâm toàn ý phá cấm?

Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm vù vù. Oành oành, cửa đá nơi lối vào đột ngột phong bế lại, sau đó khắp trên cách vách đá không ngừng lóe hồng quang. Một lồng sáng màu đỏ cực lớn đem toàn bộ thạch thất phong bế lại.

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng khó coi, chỉ thấy vô số hư ảnh từ dưới chân và bốn vách tường không ngừng xông ra.

Đây là…Thần thức Lâm Hiên quét qua thì biến sắc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bách Luyện Thành Tiên