Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 80

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ma la!” Nhìn ảnh một đám đen đen đó, Thích Vô Thương sắc mặt ác liệt.

“Ma la? Đó là thứ gì? Chẳng lẽ Ngô Đồng kia có vấn đề gì sao?” Tiết Mật vội vàng hỏi, lúc trước nàng từng gặp nàng ta một lần, chính là một tiểu cô nương xinh đẹp a, vì sao vừa ăn mấy thứ đó xong thì người tràn ngập tà khí? Còn có xưng hô vương nữ là có ý gì?

Nghe vậy Thích Vô Thương không có trả lời, chỉ quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàn, một bộ dáng đăm chiêu.

Hình ảnh thay đổi, hiện ra chuyện mấy năm sau ba người trở lại Ngọc Linh sơn, mà mặc y nữ tử tên là Ngô Đồng kia cũng dẫn theo một đám người hình thù kỳ quái tới Ngọc Linh sơn.

“Vương nữ, người tới đây làm gì?” Một người hỏi.

Trên mặt Ngô Đồng hiện vẻ chán ghét, lúc này diện mạo của nàng cũng có chút biến hóa, hai mắt tối đen, môi màu đen, ở cổ lộ ra một ít hoa văn màu đen kỳ dị.

Nàng ta âm thanh lạnh lùng nói, “Khi nào thì chuyện của ta mà đến phiên các ngươi quản? Các ngươi chỉ cần gọi tất cả thuộc hạ tới đây, tùy thời chờ mệnh lệnh của ta là được, không phải muốn ta làm vương của các ngươi, giúp ta báo thù cho phụ thân chưa từng gặp mặt kia sao? Hiện tại ta từng bước làm theo kế hoạch của các ngươi, sao? Còn không vừa lòng?”

Đám người diện mạo kỳ quái nhìn nhau, ai cũng không nói gì, toàn bộ cúi đầu.

“Tuân mệnh! Vậy vương nữ cẩn thận!” Người lúc trước nói chuyện lại trả lời, sau đó đám người kia liền biến mất trong đêm đen.

Nữ tử khóe miệng gợi lên tia cười tàn nhẫn, trong mắt dần hiện lên một mạt khoái ý quỷ dị, “Đến đây đi, đều đến đây đi, cũng không thiếu một ai, để cho ta hủy diệt đi!”

“…….. Bầu trời dần tối đen…….”

“Cám ơn!”

Ngô Đồng tránh ở chỗ tối nghe được đoạn đối thoại này, nhìn nữ tử khoác áo choàng màu đỏ đi càng xa, mối hận trong lòng bừng bừng phấn chấn, dựa vào cái gì mà người khác có cuộc sống tốt đẹp như vậy, lại còn được Quân sư huynh che chở. Ta lại chỉ có thể giống như con chuột trong cống dơ bẩn, không công bằng, ngươi biến mất cho ta, biến mất! Không bao giờ xuất hiện nữa!

Lập tức mặc y nữ tử như bị điên đuổi theo Tiết Mật, lúc sắp đuổi tới trong viện, người chưa kịp tới gần nữ tử đã bị hai người liên thủ công kích, lôi điện cùng hàn băng luân phiên, đều đánh lên người nàng ta, nữ tử phun ra một ngụm máu màu xanh, hung hăng trừng mắt bọn họ một cái, xoay người chạy thoát.

Nhìn chằm chằm vết máu màu xanh trên đất, Lận Thương Lan và Cảnh Trung Lưu trong mắt tràn đầy không thể tin.

“Tam ca? Vừa rồi là ai vậy? Sao lại theo dõi Tiết sư muội?” Lận Thương Lan khàn giọng nói.

“Ta cũng không rõ, bất quá không phải là người tốt, chúng ta cần phải cẩn thận.” Cảnh Trung Lưu lạnh giọng nói.

“Ân.”

Nhìn cảnh này Tiết Mật mới hiểu, khó trách lúc tiến vào viện của Thích Vô Thương không có nhìn thấy hai người này, thì ra là giúp nàng cản lại Ngô Đồng kia.

“Phốc!” Chờ trốn vào một nơi yên lặng, mặc y nữ tử lại ói ra một ngụm máu, sau đó run run bốc ra một đám ma la ở trong túi cho vào miệng, không đến một hồi máu liền ngừng chảy, sắc mặt tuy có chút tái nhợt, nhưng khí sắc đã tốt hơn nhiều.

Nở nụ cười mỉa mai, nữ tử che ngực đi về phía trước, đến một cái viện im lặng, phất một cái liền thay đổi thành bộ quần áo màu tím. Mà lúc này trên cổ tay đeo một cái vòng ngọc màu xanh, trên mặt không có một tia khác thường.

Nữ tử nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, chống cằm ngồi ở đó, thấy nam tử nhìn trúc bài màu tím xuất thần, cười khẽ ra tiếng.

“Sư huynh, xem ra đại đạo của huynh bất quá chỉ như thế mà thôi, huynh động tâm nga!”

Quân Ngọc Hàn nghe vậy, không chút hoang mang cất trúc bài đi, ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ngồi ở đầu tường, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, “Ngô Đồng, sao ngươi lại ở đây?”

“Ta sao lại ở đây? Ta còn muốn hỏi sao huynh lại ở đây? Huynh không phải nói Tiết cô nương kia chỉ là ở tạm, đến lúc cũng sẽ đi, hiện tại thì gọi là gì, nàng đi huynh liền đi theo nàng, thì ra đây là tu luyện đại ái chi đạo mà huynh nói!” Nữ tử châm chọc nói.

“Ta chỉ đến giúp đỡ, lần này giúp xong, ta sẽ đi.” Nam tử thanh âm lạnh lùng như trước.

“A…….” Nữ tử ngồi trên đầu tường trong mắt là không tín nhiệm, “Huynh đoán ta mà nói cho sư phụ lão nhân gia hắn, người sẽ nghĩ thế nào?”

“Ngô Đồng!” Quân Ngọc Hàn hai mắt híp lại nói.

“Hừ, ta sẽ cho huynh thời gian, xử lý xong mọi chuyện ở đây thì theo ta về Tuyết sơn một chuyến, thỉnh tội với sư phụ, bằng không ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tiết Mật kia!” Nữ tử nói xong liền xoay người ly khai, khoảnh khắc lúc xoay người, vẻ mặt hiện lên mạt âm độc.

Nghe nữ tử nói xong, Quân Ngọc Hàn mày nhíu thật chặt, có lẽ nên cáo biệt Tiết Mật, sư phụ chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng theo đuổi đại đạo nhiều năm, nếu không có kết quả gì, hắn sẽ không cam tâm.

Tuy hắn không hiểu vì sao trong lòng buồn bã, nhưng cũng không cần phải hiểu rõ, cân nhắc nhiều thì sẽ hình thành tâm ma. Đại đạo của hắn còn nhiều nghi hoặc, hắn chỉ cần giải quyết từng thắc mắc mà tiến về phía trước, đến một ngày sẽ tìm được đáp án.

Nghĩ vậy, nam tử biểu tình trở nên kiên định.

Suốt đêm luyện dược, cứ coi như là vì Tiết Mật mà làm chuyện cuối cùng, hắn ở một bên bỏ thêm một ít thảo dược tẩy kinh phạt tủy, tuy vì vậy mà hao phí không ít thể lực, nhưng hắn lại cảm thấy thực mỹ mãn, cũng không uổng công Hành nhi và Thịnh nhi kêu hắn là phụ thân vài năm như vậy.

Nhìn bóng dáng Tiết Mật sắp rời đi, trong lòng hắn tự dưng trào ra một cỗ xúc động, thế nhưng ôm chầm nàng, đây có thể xem như là lần đầu cùng nàng tiếp xúc thân mật đi, sắp xa cách, hãy cho phép hắn làm càn một lần, Mật nhi, về sau ta không ở bên cạnh nàng, hy vọng nàng cố gắng sống tốt.

Sau đó ngay cả lời cáo biệt cũng không có, theo Ngô Đồng rời đi, dọc theo đường đi, thường xuyên cảm nhận được trên người Ngô Đồng có hơi thở nào đó, rất kỳ lạ, nhưng hắn không có hỏi, bởi vì đối phương cũng có cách tu luyện của nàng, hắn không tiện hỏi nhiều.

Khi về tới Tuyết Sơn, gặp sư phụ, Quân Ngọc Hàn đem tất cả chuyện xảy ra nhất thanh nhị sở nói cho sư phụ, ngay cả cảm giác của hắn dành cho Tiết Mật cũng không giấu diếm.

“Ngọc nhi, hiện tại con đối với vị Tiết cô nương kia……..” Lão giả nhíu mày hỏi.

“Đồ nhi nhất thời không thể quên được nàng, thậm chí cả đời này có thể quên được hay không cũng không biết, nhưng đồ nhi hiểu con đường của mình phải đi, phải tìm kiếm, sẽ không để quá nhiều tâm tư làm ảnh hưởng. Hơn nữa con đã sớm biết trong lòng Mật nhi có người thương, cứ như bây giờ là kết quả tốt nhất.” Quân Ngọc Hàn mỉm cười.

“Ngọc nhi, con hiểu được là tố. Loại chuyện này lão nhân như ta cũng không có lời nào mà trách con, dù sao thất tình lục dục là chuyện thường tình của con người, đi xuống đi!” Lão giả trong thanh âm mang theo ý mừng, Quân Ngọc Hàn là đồ đệ duy nhất mà hắn hài lòng, hắn không muốn nó xử trí theo cảm tính, mà quên đi tâm nguyện ban đầu của mình, như bây giờ rất tốt, chứng tỏ hắn không có nhìn lầm người, nhưng mà……..

“Tình kiếp của Ngọc nhi không phải là Tiết cô nương kia sao? Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Tình kiếp khi nào mà trở nên dễ trải qua như vậy?” lão giả đầu bóng lưỡng xuất hiện bên cạnh.

“Ta cũng không rõ.” Bạch y lão giả quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, buồn bã nói, “Không biết vì sao, lòng có chút bất an, lúc trước để Ngô Đồng đem Ngọc nhi từ bên ngoài trở về, rốt cuộc là đúng hay sai đây?”

Trong nháy mắt hình ảnh chuyển tới hai năm sau, hai năm này Quân Ngọc Hàn không có rời khỏi tuyết sơn, có thể nói hắn còn không có ra khỏi phòng, bất luận Ngô Đồng tới mấy lần cũng không có nhìn thấy hắn.

Nhưng lần nào nữ tử cũng không sầu não, chỉ cười cười ly khai, bởi vì nếu như không phải có chuyện rất vui vẻ, nàng cũng không đi tìm Quân Ngọc Hàn, nàng thầm nghĩ tâm tình của mình muốn cùng người chia sẻ, bởi vì nàng rất vui khi nhiều thứ bị hủy diệt trong tay nàng, loại cảm giác này thật sự rất mỹ diệu.

Lần cuối cùng nữ tử tìm đến hắn, nhưng như cũ không nhìn thấy Quân Ngọc Hàn, nàng vẫn không có sinh khí, chính là vui vẻ ngồi trong viện của hắn phóng ra một pháo hoa xinh đẹp.

“Xông lên!”

Nhận được tín hiệu, dưới tuyết sơn đột nhiên vang lên một trận hò hét vang thiên chấn địa.

“Lão ngũ, ngươi đi xuống nhìn xem có chuyện gì?” Bạch y lão giả bình tĩnh nói.

“Vâng” không đợi lão giả đầu bóng lưỡng đi ra ngoài, một lão phụ mặc y phục màu vàng vội vàng chạy tới, giọng nói mang theo kích động, “Đại sư huynh, là ngươi bích lạc.”

“Bích lạc? Sao có thể? Rõ ràng mấy chục năm trước tất cả bọn họ đã bị tiêu diệt……..” Lão giả đầu bóng lưỡng còn chưa nói xong đã bị bạch y lão giả chen ngang.

“Thất muội, ngươi nhanh đi tìm xem Ngô Đồng đang ở chỗ nào, gọi nàng tới đây.” Bạch y lão giả lạnh lùng nói.

“……..A, vâng!” Hoàng y phụ nhân lập tức ly khai, nháy mắt lúc nàng xoay người thì trên mi tâm của nàng hiện lên mạt hắc khí, nhưng không ai nhìn thấy, ngay cả nàng ta cũng không phát hiện.

“Sư huynh, sư huynh, huynh mau ra đây a, ta cho huynh xem pháo hoa, thật là xinh đẹp đó.” Lúc này trên mặt nữ tử tràn đầy hoa vân màu đen, ánh mắt biến hóa kỳ lạ mà khờ dại, mà vòng ngọc màu xanh trên tay nàng đã bị bể làm hai nửa, chung quanh quanh quẩn từng đợt hắc vụ.

Nhận thấy hơi thở ngoài phòng, Quân Ngọc Hàn đang nhập định cũng lập tức tỉnh lại, vội chạy ra ngoài, vừa lúc chống lại cặp mắt màu đen không che giấu kia.

“Nha, sư huynh huynh rốt cuộc đã đi ra, ta lần nào tới tìm huynh, huynh cũng không để ý ta!” Nữ tử sẳng giọng, lập tức cười lên, khuôn mặt ngây thơ, “Sư huynh, huynh đuổi theo ta đi, ta cho huynh xem đồ chơi này.” Nói xong nữ tử rất nhanh ly khai.

“Ngô Đồng!” Quân Ngọc Hàn lớn tiếng gọi, trong mắt là kinh ngạc trước này chưa từng có, lập tực đuổi theo sau.

Chờ đi theo nàng tới trước tuyết phong, một đám ngươi hình thù kỳ quái đang cùng sư phụ của hắn, sư thúc đánh nhau, chỉ trừ thất sư thúc không ở đây.

“Sư phụ!” Quân Ngọc Hàn vội chạy qua, “Đây là thế nào……..”

Còn chưa nói xong, Quân Ngọc Hàn cũng không nói nữa, bởi hắn nhìn thấy trên mặt sáu vị lão nhân đều giống như Ngô Đồng vậy, chỉ khác là mức độ hiện ra hoa văn màu đen quỷ đi kia, mà sư phụ hắn là nghiêm trọng nhất.

“Sư phụ, mọi người làm sao vậy?” Quân Ngọc Hàn kinh hoảng nói.

“Hì hì, sư huynh xinh đẹp, ta mỗi ngày đều cho bọn họ ăn đồ vật này nọ, hiện tại rốt cục có hiệu quả, huynh xem ta cũng có nè, chỉ có huynh là không có.” Ngô Đồng ngồi trên vị trí cao nhất ở thính tuyết phong, vỗ tay cười hì hì nói.

“Ngô Đồng, là ngươi giở trò quỷ, vì sao ngươi phải làm vậy?” Quân Ngọc Hàn đánh ba quái vật ở bên người, cố gắng tiến lại gần sư phụ, sư thúc.

“Đương nhiên là ta muốn bọn họ cũng nếm thử một chút thống khổ như ta, ha ha, hiện tại tất cả mọi người đều giống ta, ha ha! Đều chết hết đi!” Chỉ thấy nữ tử chỉ vào một quái vật mới té xuống, cười thực vui vẻ.

Nhìn bộ dáng điên cuồng của nữ tử, Quân Ngọc Hàn mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên, chẳng lẽ Ngô Đồng biến thành bộ dạng này cùng sư phụ bọn họ có liên quan, sao có thể?

Đúng lúc này, nữ tử từ trong ngực lấy ra hai khối ngọc bài màu tím đậm, tùy ý hợp nó lại, nhất thời phát ra ánh sáng màu tím sẫm đẹp mắt, chiếu xuyên qua mây, thiên địa thoáng chốc thay đổi, mây ùn ùn kéo tới trên đỉnh tuyết sơn, nữ tử một chút cũng không để ý. Cầm ngọc bài hình thoi lắc qua lắc lại, ánh mắt người phía dưới đều bị hấp dẫn, bốn phía hiện ra một trận im lặng khác thường.

“Không phải là vì bích lạc hoàng tuyền sao? Xem, giờ đang ở trong tay ta.” Nữ tử phát ra tiếng cười như chuông bạc, sau đó liền tùy tiện vứt ngọc bài vào đám người kia, một hồi đại chiến hết sức căng thẳng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp


Chương sau
Danh sách chương