Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 14: Nhà hàng tiểu cảnh ẩn hồ

Chương sau
Danh sách chương

Lý Diệu sửng sốt một lúc lâu rồi mới nhớ ra lời hứa với Tư Giai Tuyết vào “ngày hôm qua”. Nhìn xuống đồng hồ mới phát hiện bây giờ đã 5 giờ chiều rồi, hắn đã ngủ một ngày một đêm.

Mặc kệ trong mơ hắn có thể hô mưa gọi gió cỡ nào, trong thế giới thật, hắn vẫn chỉ là một cậu học sinh nghèo kiết xác. Vừa nãy hắn còn ăn sạch tất cả số thức ăn dự trữ cho mấy tháng nên đối với hắn, 100 ngàn chính là một con số vô cùng lớn, chỉ hận không thể lập tức nắm chặt trong tay.

Lý Diệu vội vàng gõ tin nhắn trả lời trên bàn phím 3D:

“Cô đang ở chỗ nào? Hai tiếng, không, trong vòng một tiếng rưỡi nữa tôi sẽ đem đến cho cô!”

Xong hết, hắn chạm vào cái nút “gửi đi”, ngay lập tức những con chữ ngưng tụ lại rồi biến thành một con hạc giấy 3D nho nhỏ, bay tới góc dưới bên phải của cái quang màn rồi biết mất.

Tầm ba phút sau, Tư Gia Tuyết mới gửi tới một dòng địa chỉ:

“Tôi ở chỗ này, một tiếng rưỡi sau sẽ có người đứng ở cửa chờ cậu, cứ đưa thứ đó cho người đó là được.”

Có vẻ cảm nhận của cô về Lý Diệu thật sự không tốt, ngay cả việc gặp cậu cô cũng không muốn gặp.

Lý Diệu cũng thấy chả sao cả, chỉ cần có tiền là được, gửi ngược lại một chữ “ok” rồi tắt cái quang màn đi. Hắn lấy cái tinh não kiểu cũ của Tư Giai Tuyết ra, đan mười ngón tay vào nhau rồi bẻ “răng rắc rắc rắc” vài cái rồi bắt đầu công việc sửa chữa.

“Ủa?”

Khi hắn vừa dùng cái tua vít mở cái vỏ của cái quang màn ra thì ngay lập tức nhận ra bản thân có gì đó khác thường.

Hôm nay, trạng thái của hắn vô cùng tốt, đầu óc vô cùng rõ ràng, chỉ cần nhìn kỹ hai lần mà dường như hắn có thể thấu hiểu sâu sắc cái kết cấu huyền diệu, phức tạp của cái tinh não này.

Hắn nhẹ nhàng khép mi mắt lại, trong đầu từ từ hiện lên một cái ảo ảnh bán trong suốt của cái tinh não kiểu cũ, tất cả các linh kiện dù là nhỏ nhất đều tách rời ra, từ từ xoay tròn lơ lửng trong không khí làm cho hắn có thể nhìn rõ ràng tất cả các chi tiết của các loại linh kiện theo tất cả các hướng.

Lý Diệu bỗng có loại cảm giác cho dù không phải chỉ đơn giản là thay thế một miếng tản nhiệt mà là phải sửa chữa các chi tiết phức tạp như đường ống trung tâm thì hắn vẫn có thể thử sửa một lần.

“Có vẻ mấy trăm năm rình coi Âu Dã Tử luyện chế pháp bảo ở trong mơ cũng không không phải xem chơi không có tác dụng gì. Tuy mình đã gần như hoàn toàn quên hết tất cả, nhưng “nhãn lực(1)” của mình vẫn đã tăng mạnh!”

Cứ như vậy, tốc độ sửa chữa cũng nhanh hơn rất nhiều. Vốn hắn áng chừng phải tốn ít nhất một tiếng mới có thể hoàn thành công tác mà nay chỉ trong vòng 30 phút hắn đã làm xong. Hơn nữa, hắn còn tự động chỉnh sửa một ít kết cấu của bộ phận tản nhiệt, chỉnh sửa phần tản nhiệt bên trong cái tinh não kiểu cũ cách đây 100 năm thành loại cấu tạo tản nhiệt kiểu mới được phát minh ra cách đây 30 năm. Sau khi chỉnh sửa, hắn dự đoán hiệu suất của cái tinh não này có thể tăng lên 17%, tốc độ khởi động lại khi nhiệt độ cao cũng sẽ tăng ít nhất 9%.

“Quá hoàn mỹ! lấy 100 ngàn quả là tiền nào của nấy, không hề mắc!”

Nhìn ngắm cẩn thận cái tác phẩm của chính mình, Lý Diệu vô cùng hài lòng. Hắn cảm thấy đây chính là lần sửa chữa xuất sắc nhất từ lúc chào đời tới giờ của hắn.

Đang đắc chí bỗng nhiên có một mùi hôi truyền đến mũi của hắn, lúc này Lý Diệu mới ý thức được trên người mình bây giờ đang dính nhơm nhớp toàn mồ hôi chảy ra trong lúc mơ. Nâng cổ tay lên để nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa quá muộn, hắn dứt khoát chạy đi tắm rửa, trên dưới đều mạnh mẽ chà qua một lần rồi thay một bộ đồ khác. Lúc này mới sảng khoái mà bước ra cửa.

Cái địa chỉ mà Tư Giai Tuyết gửi là của một nhà hàng buffet trong khu Thượng Đông – đây là khu của những người giàu có sinh sống. Trước kia Lý Diệu hiếm khi tới nơi này, lâu lâu có việc phải đi ngang qua luôn có loại cảm giác tự biết xấu hổ, cảm thấy bản thân như thằng ăn xin xông vào một bữa tiệc xa hoa của những người thượng lưu giàu có.

Nhưng hôm nay, hắn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, lỗ mũi hướng lên trời, dáng vẻ hiên ngang, thái độ tự nhiên, vẻ mặt phấn khởi!

Tuy cái áo khoác nhăn nheo đã bị giặt nhiều lần đến nỗi trắch bệch, tuy nơi đầu gối còn có mảnh vá, tuy đôi bàn chân đang mang mội đôi giày “há miệng cười”, vừa nhìn vào là có thể nhận ra hắn là một cậu học sinh nghèo ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng vẻ mặt của hắn lại tựa như một vị tông chủ gia tài bạc triệu, đang chuẩn bị đi ký một cái hợp đồng lớn trị giá mấy tỷ đồng.

Đây là khí thế được bồi dưỡng ra một cách vô ý thức khi hắn sống cùng vô số tu chân giả có cấp bậc cao trong giấc mộng hão huyền ấy. Đây đơn thuần là sự tự cao tự đại phát ra từ trong tâm, không liên quan đến sức mạnh, thân phận, địa vị.

Giống như một người đã sống cùng muôn vàn con khủng long, thì khi nhìn thấy con hổ cũng chỉ cảm thấy nó như một con mèo hơi mập thôi.

Khu Thượng Đông tọa lạc ở trung tâm Phù Qua Thành, xung quanh nó là bảy cái hồ nhân tạo cực lớn, gần như đem khu này tách rời khỏi các vùng xung quanh. Mà cái địa chỉ Tư Giai Tuyết cung cấp chính là một cái nhà hành buffet theo kiểu tiểu cảnh tên Ẩn Hồ, nằm ở bên cạnh một cái hồ nhân tạo tên là “Ẩn Đông”.

Xung quanh cái nhà hàng này được bao bọc bởi rừng trúc, còn dựa vào các cảnh vật thiên nhiên xung quanh bố trí phù trận thời tiết, làm cho trong phạm vi 100m có tuyết rơi quanh năm. Tuyết không lớn, chỉ đủ đề làm cho cảnh sắc trong nhà hàng trở nên thanh tịnh, kì ảo.

Nơi này vẫn chưa phải là một trong những nhà hàng xa hoa bậc nhất Phù Qua thành, giá thành của nó tương đối bình dân nhưng phong cảnh trong nhà hàng lại không tệ, rất có phong cách. Nên đối với những cậu ấm cô chiêu vẫn chưa nắm giữ quyền kiểm soát tài chính, vẫn phải chi tiêu dựa vào tiền tiêu vặt do bố mẹ cho thì đây là nơi vô cùng phù hợp thân phận.

Nơi tiểu cảnh của nhà hàng Ẩn Hồ đang có một cô nhân viên phục vụ bàn xinh đẹp mặc cái váy màu trắng theo kiểu cổ trang, tay cầm quạt giấy, đang đứng. Cô nhân viên phục vụ thấy Lý Diệu nghênh ngang bước vào, quần áo và khí thế tương phản hoàn toàn, nhìn thật sự kỳ quặc khiến cô sững người ra cả một lúc lâu, rồi mới bước tới làm lễ qua loa, nói:

“Xin chào ngài, cho hỏi ngài có phải là Lý Diệu – học sinh trường cấp ba Xích Tiêu?”

“Đúng vậy, Tư Giai Tuyết nói cô đứng đây chờ đúng không? Nó đây, cô cần dùng thử không?” - Lý Diệu cũng không nói lời thừa, trực tiếp đưa cái tinh não cho cô ấy.

Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc đồ cổ trang mỉm cười, nói:

“Không cần, Tư tiểu thư nói nếu nó xảy ra vấn đề thì tiểu thư sẽ tự tìm bạn cùng trường Lý Diệu. Còn bây giờ, xin ngài nãy nhận lấy cái thẻ này.”

Cô nhân viên phục vụ mặc đồ cổ trang khom lưng xuống, vô cùng cung kính duỗi tay ra đưa một cái thẻ nhám bán trong suốt tràn ngập phù văn.

Đây là loại thẻ không ký tên, có thể nhập phù văn trên cái thẻ vào tinh não rồi chuyển số tiền trong thẻ vào tài khoản. Cũng có thể trực tiếp chi trả tiêu dùng ở hầu hết các cửa hàng bằng cách quẹt thẻ, vô cùng tiện lợi.

Lý Diệu nhận lấy cái thẻ, kẽ chạm vào một cái phù văn màu tím nhạt có sợi chỉ quấn quanh ở góc trên bên trái của cái thẻ làm nó rung nhẹ lên rồi trên mặt thẻ hiện lên một dãy số: 100.000.

Tư Giai Tuyết còn tính chẵn luôn cho hắn. Đôi mắt Lý Diệu sáng lên, có chút bất ngờ, huýt sáo, nói:

“Mỹ nhân, cảm ơn nhé. À đúng rồi, nhân tiện chuyển lời cảm ơn của tôi đến Tư Giai Tuyết nhé, nói với cô ấy giùm tôi là sau này nếu có vụ làm ăn nào nữa thì nhớ giúp đỡ tôi, tôi sẽ giảm giá mạnh cho cô ấy!”

Hắn cẩn thận nhét cái thẻ vào cái túi áo ở mặt trong cái áo, cười hì hì rồi xoay người rời khỏi. Hắn đang định đi đến cái siêu thị ở khu bình dân mua thêm mấy trăm hộp thịt Tinh Không Cự Thú về nhà, rồi làm thêm một ít bánh nướng áp chảo kẹp tương thịt bò, để lúc tối có thể ăn một bữa thật thỏa mãn.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng “xèo xèo” truyền ra từ nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ. Đó là âm thanh phát ra khi miếng thịt bò mọng nước tươi ngon được đặt lên cái vỉ sắt nóng bỏng. Sau đó, một mùi thơm nhàn nhạt có thể làm say lòng người bay ra theo cơn gió nhẹ, đó là mùi thơm lạ lùng của mấy chục loại hương liệu quý hiếm trộn lẫn nhau tạo thành.

Bụng của Lý Diệu phát ra tiếng “ùng ục” khiến hắn dường như bị một sợi dây vô hình túm chặt, dừng lại bước chân.

“Khốn kiếp! Sao lại đói nhanh như vậy!”

Trong giấc mộng hão huyền ấy, hắn vừa phải đấu trí vừa phải đấu gan nên từ thần hồn đến xác thịt đều đã tiêu hao quá lớn. Khi sinh mệnh bị tiêu hao quá mức thì không phải chỉ vài chục hộp thịt Tinh Không Cự Thú là có thể bổ sung lại được. Nên không ngửi thấy còn ổn, một khi ngửi thấy mùi thịt thì hắn lại giống như thằng nghiện ma túy lên cơn, dạ dày biến thành cái động không đáy, khắp người cháy hừng hực ngọn lửa của đói khát, khuôn mặt vặn vẹo đến mức tột cùng, còn thiếu mỗi nước miếng không chảy ra theo khóe miệng hắn.

Lý Diệu không tự chủ được mà quay người lại rồi ngơ ngác bước vào trong nhà hàng. Cơ thể của hắn toát ra loại khí thế như con hổ đói làm cô nhân viên phục vụ mặc đồ cổ trang hoảng sợ, liền theo bản năng mà đứng chắn trước mặt hắn.

“Hử?” - Lý Diệu nheo đôi mắt lại, răng nghiến “ken két”. Thật sự giống một con khủng long Velociraptor đã phải ăn cỏ liên tục trong ba ngày.

Cô gái thật sự muốn khóc, trong lòng la hét “không biết chỗ nào tới một thằng mọi rợ, sao lại làm ra bộ dáng như muốn đem mình nuốt luôn?”. Vẻ mặt của Lý Diệu làm cô gái không khỏi lùi lại hai bước, lấy lại bình tĩnh rồi cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, nói:

“Quý, quý khách, ngài đến thật đúng lúc. Hôm nay, nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ của chúng tôi đang có trương trình khuyến mãi giảm 15% tổng hóa đơn, hơn nữa còn miễn phí phục vụ. Nếu ngài chọn loại tự phục vụ thì chỉ cần 1280 đồng, còn được tặng kèm rượu nữ nhi hồng ủ 30 năm. Rượu này được chính tay chủ tiệm của chúng tôi chôn dưới hồ Ẩn Đông cách đây 30 năm.”

Các nhân viên phụ vụ ở trong những nhà hàng của khu nhà giàu đều được huấn luyện chuyên nghiệp, chuẩn mực của hành vi, ngôn ngữ đều cực cao, nên tự nhiên sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như trông mặt mà bắt hình dong, hay không cho những người mặc quần áo xác xơ đi vào chi tiêu.

Đặc biệt là trong giới tu chân hay có vài quái nhân đầu óc lập dị, thích cải trang vi hành, giả heo ăn thịt hổ(2). Nếu người nào có mắt không tròng đi đắc tội những người này thì không những tiệm phải đóng cửa ngay trong một giây mà có thể toàn bộ nhân viên phải viết đơn xin nghỉ phép không lương, đi nằm phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện.

Cho nên, ở trong khu người giàu, cho dù là nơi xa hoa nhất đi chăng nữa, chỉ cần không phải là người chỉ mặc mỗi cái quần tam giác tới thì mọi người khách đều được đối xử bình đẳng.

Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc đồ cổ trang cũng không biết Lý Diệu là quỷ thần phương nào, nên sau khi vô cùng uyển chuyển mà nói ra giá cả ở nơi này, liền chạy qua một bên.

“1280?”

Hai mắt Lý Diệu có chút tối lại. Trong đầu hắn, con số đó trong nháy mắt biết thành vô số hộp thịt Tinh Không Cự Thú đóp hộp, làm suy nghĩ duy nhất bây giờ của hắn là xoay người bỏ chạy.

Nhưng cơ thể thành thật hơn tư duy nhiều, mùi thịt nướng thơm lừng phảng phất biến thành một mỹ nữ đẫy đà tột bậc đứng trước mặt Lý Diệu, nàng liếm đôi môi đỏ mọng, nháy mắt đưa tình, mỉm cười đầy mị hoặc.

Hắn như nuốt xuống một hạt hạnh nhân lớn, yết hầu dịch lên dịch xuống liên tục, trong nội tâm đấu tranh dữ dội, vô cùng rối rắm.

Đấu tranh được tầm… nửa giây, rào cản tâm lý hoàn toàn sụp đổ. Đôi mắt Lý Diệu bốc lên ánh lửa, sự đói khát toát ra trên vẻ mặt, nới lỏng thắt lưng ra một nút, như mãnh hổ xuống núi, như con chó đói thoát khỏi lồng, hùng hổ bước vào.

“Cũng chỉ là 1280 đồng! Vừa mới có 100 ngàn vào túi, ăn một bữa có thể nghèo luôn không bằng! Hôm nay chơi tới!”

Bên trong nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ được thiết kế rất khéo léo, khu vực ăn cơm bị cái hành lang dài cộng thêm đèn lồng và vườn hoa ngăn cách thành mười mấy cái khu vực riêng tư, bí mật. Mà cái bàn dài đặt đầy món ăn thì trải dài khắp các khu vực, đảm bảo tất cả các khách hàng đều có thể ăn cơm ở trong khu tương đối riêng tư.

Còn về độ phong phú của các món ăn mỹ vị thì khi đến nơi này, Lý Diệu có cảm giác môn sinh học của mình quả thật bị thầy dạy võ dạy. Hắn không biết tên hơn một nửa số sơn trân hải vị ở đây, ngay cả gặp đều chưa từng được gặp qua!

Hắn tìm một chỗ hành lang gấp khúc tương đối thanh tĩnh ngồi xuống, nắm một cái đùi dê con nướng phải nặng hơn 10kg, nhìn tới nhìn lui rồi hung hăng cắn vào bất kể máu hay thịt.

“12 phần công lực, hoàn toàn giác ngộ trạng thái cao nhất của Kình-Thôn-Đại-Pháp!”

------------------

(1) Nhãn lực: năng lực thẩm định.

(2) Giả heo ăn thịt hổ: (thành ngữ của TQ) ý chỉ những người tài giỏi như giả vờ ngu si để kẻ thù khinh địch, sau đó chiến thắng kẻ thù.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên


Chương sau
Danh sách chương