Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 11


Xe ngựa đi tới cửa thành thành Vận thì bị ngăn lại, lính gác của cửa thành yêu cầu phàm là người đi vào thành Vận đều phải báo ra tu vi của mình, đây đối với người khác mà nói có lẽ là một thứ rất dễ dàng, thậm chí là chuyện có thể mang theo vài phần khoe khoang, thế nhưng đối với hai người Phó Tu Vân và Dịch Nhiên mà nói, hoàn toàn mất hứng.

Nhưng mà thành Vận vẫn phải vào, cho nên coi như là mất hứng như thế nào đi nữa hai người phải đem tu vi của mình nói ra. Lúc này tu vi của Dịch Nhiên là gần tới Ngưng Mạch, thời gian của độc tính phát tác sức chiến đấu còn không bằng Luyện Khí, chẳng qua tu vi của hắn cộng thêm tuổi hiện giờ của hắn, ở trong Nhiên Nguyên giới vẫn là rất có thể nhìn, dù sao, Nhiên Nguyên giới là một Tiểu thế giới, có thể tu luyện tới kỳ Ngưng Thần đã là tương đối không dễ dàng rồi, phải biết rằng trong thế giới này nhân vật lợi hại nhất, cũng chính là Kim Đan Hậu kỳ, hoặc là coi như Nguyên Anh Sơ kỳ mà thôi.

Nhưng đối với Dịch Nhiên mà nói, tu vi này nếu như đặt ở trong thế giới của bọn họ, đó đúng chính là phế vật. Cho nên nhìn thấy loại biểu tình "Ngươi thực sự là tuổi trẻ tuấn tài" này của lính gát cổng, Dịch Nhiên cảm thấy có loại tâm tình đau trứng không cách nào nói ra.

Sau đó, đến phiên Phó Tu Vân báo tu vi của mình. Luyện Khí tầng năm, còn không dùng tên thật.

"Chậc chậc, Dịch Tu Nguyên đúng không? Luyện Khí tầng năm? Dựa theo tuổi tác của ngươi đây cũng không tệ lắm nha, linh căn của ngươi là gì? Song linh căn hay là Tam linh căn?"

Phó Tu Vân khóe miệng giật một cái, Dịch Nhiên trước đó cũng không nói linh căn của hắn. "Nhất định phải nói sao?"

Người gác cửa thành bộ dạng đương nhiên: "Đó là đương nhiên, ngươi không nói chúng ta tin tưởng ngươi thế nào?"

"Mộc Hoả Thổ Tam linh căn." Phó Tu Vân dừng một chút, sắc mặt như thường mà nói mò. Hết lần này tới lần khác người xung quanh còn không có hoài nghi. "Thì ra là Tam linh căn á, tuy rằng không phải đặc biệt tốt, nhưng mà cố gắng một chút vẫn là có thể Trúc Cơ thậm chí đến Ngưng Mạch. Chẳng qua rất hiển nhiên, ngươi không có lợi hại bằng đại ca ngươi, người ta đã là Ngưng Mạch rồi. Phải học tập hắn thật tốt nha!"

Lúc này Phó Tu Vân cũng cảm thấy mình có chút đau trứng rồi.

"Ồ." Học tập hắn trúng độc sao?

"Được rồi, nhị vị đều có thể đi vào, mặc dù nói hai người các ngươi trong đó có một kỳ Ngưng Mạch, chẳng qua lần này thiên kim Vân Thủy Nhi của thành Vận chúng ta chọn rể, vẫn có rất nhiều đại năng Ngưng Mạch Hậu kỳ và Kim Đan Sơ kỳ đến đây, đi vào không nên gây chuyện, bằng không ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào."

Phó Tu Vân và Dịch Nhiên gật đầu, rốt cục đi vào thành Vận.

Thành Vận là một trong thanh trì tương đối nổi danh của Nhiên Nguyên giới, là nơi tụ tập của người tu tiên, vô cùng náo nhiệt. Bởi vì ở trong thành Vận có Trân Bảo các và Hồi Xuân các hai thế lực rất nổi danh ở Nhiên Nguyên giới, phàm là người tu tiên muốn có được bảo bối gì, hay hoặc giả là có nghi nan tạp chứng trọng thương gì cần phải giải quyết, cũng sẽ tới nơi này nhìn.

Mà thành Vận bởi vì gần sông Xuân, suốt năm bốn mùa như xuân, cảnh sắc ở nơi này cũng là xanh biếc hợp lòng người.

Phó Tu Vân sau khi vào thành vì thiên nhiên cảnh sắc của nơi này thoáng kinh ngạc một phen, cũng may đời trước cũng là đã biết một ít thành phố lớn cho nên không có rụt rè. Mà Dịch Nhiên càng không thèm để ý, loại thành nhỏ này thật không có gì đẹp mắt. Hai người đầu tiên là đi thẳng đến Hồi Xuân các.

Tuy rằng bản thân Dịch Nhiên cũng không ôm hy vọng nơi này có thể giải độc, nhưng mẫu thân hắn nói cơ duyên cứu mạng mình ở chỗ này, hắn muốn từ bỏ, ở dưới khuyên nhủ của Phó Tu Vân vẫn là vào Hồi Xuân các. Lúc đi vào lầu các có ba tầng cao bằng gỗ kia, một mùi thơm ngát của linh dược đã đập vào mặt, khiến tinh thần nhất chấn.

Phó Tu Vân nghĩ không hổ là dược các nổi danh trong Nhiên Nguyên giới, mà Dịch Nhiên khóe miệng giật một cái, nỗ lực không để cho mình lộ ra biểu tình ghét bỏ.

"Nhị vị đạo hữu khoẻ, không biết đến Hồi Xuân các của chúng ta là muốn làm gì đây? Chúng ta nơi này có các loại linh đan Nhất phẩm Nhị phẩm Tam phẩm, hai vị chỉ cần báo ra tên linh đan chúng ta sẽ có thể lấy tới cho hai vị. Về phần linh đan Tứ phẩm đến Lục phẩm, cần nhị vị lên lầu tự hỏi." Tiểu nhị trong điếm thập phần cơ trí chạy đến giới thiệu, tu vi của hắn ta chỉ có Luyện Khí tầng hai, Phó Tu Vân nhìn hắn ta một cái đã biết linh căn hắn ta là Tứ linh căn. Coi như là phế linh căn rồi, chỉ chẳng qua không có phế đến ngoan như y mà thôi.

"Nếu như chúng ta muốn linh đan Lục phẩm trở lên thì thế nào? Mặt khác, bằng hữu này của ta đang trúng độc, nơi này của ngươi có Dược tu Y tu có thể nhìn chứ?"

Điếm tiểu nhị vừa nghe Phó Tu Vân há miệng đã muốn linh đan Lục phẩm trở lên, nhất thời giật mình một cái, nghĩ thầm buôn bán lớn tới rồi lập tức vươn tay đặc biệt nhiệt tình đem hai người dẫn hướng lên lầu: "Nếu là như thế này, mời nhị vị trực tiếp đi lầu ba, nơi đó có tu dược chuyên biệt của chúng ta. Cũng có tu y am hiểu công pháp hồi phục của thuộc tính Thuỷ và thuộc tính Mộc."

Đến lúc này, Dịch Nhiên mới phát giác được Hồi Xuân các này cũng vẫn là có thể nhìn, ít ra mặt đó cũng an bài rất chu đáo, ngược lại khiến hắn mơ hồ có vài phần mong đợi.

Về phần Phó Tu Vân? Y hiện giờ tự hỏi rất nghiêm túc, ở đây có linh dược linh đan gì đó có thể xúc tiến tu vi hay không? Có lẽ có thể giết người vô hình cũng được, y cũng có thể dùng. A, y còn để Tiểu Hoả bảo lưu lại một chút Triệu Hoa Dung hạ độc cho hắn trước đó, cũng không biết loại này rốt cuộc tên gì? Lúc này trái lại là có thể hỏi một chút rồi.

Vì vậy ngày hôm nay Dược tu Y tu đang làm nhiệm vụ ở Hồi Xuân các, thì bọn họ phát hiện đã tới hai người khách nhân tương đối kỳ ba.

"Ta thân trúng kịch độc các ngươi giúp ta nhìn một cái?" Dịch Nhiên mở miệng.

Dược tu Lý kia rất nhanh thì gật đầu, đối với trúng độc gì gì đó cả đời ông ta cũng đang nghiên cứu linh dược, còn là rất nhuần nhuyễn, ông vừa định muốn đưa tay sờ tay của Dịch Nhiên, còn chưa đưa tay đã bị một cước đạp văng ra.

"Ai ai! Vị đạo hữu này ngươi tại sao có thể như vậy chứ?!"

Dịch Nhiên chậm rì rì thu hồi chân của mình, mặt không thay đổi mở miệng: "Xin lỗi, ta không có thói quen bất kì ai chạm ta."

Phó Tu Vân nghe vậy hơi có chút xoắn xuýt mà nhìn về phía hắn, y có phải nên may mắn lúc mấy lần đụng tới Dịch Nhiên không bị đá ra hay không?

Người tu tiên hoặc nhiều hoặc ít cũng. có một chút cổ quái, Dược tu bị đá ra kia sờ sờ đan điền mình thiếu chút nữa bể nát, phi thường kiêng kỵ đứng lên, người ít nói này cũng có tu vi Ngưng Mạch, ông ta một Trúc Cơ Trung kỳ, không thể trêu vào được không!

"Vậy được rồi, tích một giọt máu của ngươi cho ta, ta xem một chút sẽ biết."

Dịch Nhiên nghe được muốn máu của hắn, biểu tình lại có vẻ rất lạnh lùng âm trầm, "Máu của ta?"

Dược tu Lý phẫn nộ rồi: "Ngươi vừa không cho ta chạm vừa không cho ta máu để ta nhìn ngươi trúng độc gì thế nào á!!"

Dịch Nhiên nghe vậy nhãn thần nhất lệ* [nghiêm khắc] đã phất tay áo rời đi, kết quả bị Phó Tu Vân kéo: "Ờm, đừng đá ta, dù sao đã tới, ngươi cũng phải để người ta nhìn một cái chứ."

Dịch Nhiên trừng Phó Tu Vân nửa ngày, sau cùng chậc một tiếng, không ai thấy hắn làm động tác gì, sau một khắc một giọt máu tươi đã rơi vào trong một thứ màu xanh giống như hộp ngọc.

"Sau khi xem xong trả lại cho ta."

Dược tu Lý và hai người Y tu bên cạnh ông ta cũng không nhịn được giật giật khoé miệng, được rồi, có vài người có thể dùng máu tiến hành trớ chú* [lời nguyền], bọn họ nhịn.

Sau đó Phó Tu Vân thấy Dược tu Lý dùng các loại chai chai lọ lọ đến kiểm trả giọt máu kia, Phó Tu Vân thấy có nhiều hứng thú, thật vất vả chờ sau nửa canh giờ Dược tu Lý không hề động nữa, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đều có chút mong đợi nhìn Dược tu Lý, người này lại chợt đỏ mặt, hít mấy hơi khí thô, thật lâu sau mới nói:

"Vị đạo hữu này, ngươi là đến đập bảng hiểu sao?!"

Dịch Nhiên và Phó Tu Vân nhướng mày.

"Về sau độc gì ngươi cũng không từng trúng, lại gạt ta nói ngươi trúng độc, ngươi rốt cuộc là có ý gì?!"

Sắc mặt của Dịch Nhiên thoáng cái lạnh xuống, hắn không nói hai lời đã thu hồi hộp bạch ngọc của mình, sau đó lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền muốn rời khỏi.

"Ngươi đứng lại ——!!"

Dược tu Lý bị ánh mắt kia của hắn nhìn lửa giận bùng lên: "Không nói gì đã tới nơi này đập bảng hiệu, ngươi cho Hồi Xuân các chúng ta dễ khi dễ phải không?! Ngày hôm nay nếu ngươi không cho chúng ta lý do, hoặc chịu nhận lỗi, thì chờ đi!"

Thốt ra lời này, toàn bộ bầu không khí lầu ba thoáng cái trở nên ngưng trọng.

Phó Tu Vân tự nhiên là tin tưởng Dịch Nhiên, dù sao thời gian Dịch Nhiên phát tác độc tính y thấy rất rõ ràng, hơn nữa y biết thân phận Dịch Nhiên ít nhiều có chút ly kỳ, cho nên Dược tu của Nhiên Nguyên giới – một Tiểu thế giới không tra được hắn trúng kỳ độc cũng là rất có thể.

Cứ như vậy, hành vi của Dược tu Lý có chút đáng ghét, lúc Dịch Nhiên động thủ y lên tiếng trước: "Vị đạo hữu này, ông là Dược tu tốt nhất của Hồi Xuân các ư?"

Tu dược Lý sửng sốt, sau một khắc đã hiểu Phó Tu Vân muốn nói điều gì, nhất thời ông ta đã cảm thấy mình bị vũ nhục cực lớn, chợt vỗ bàn một cái nói: "Cho dù lão phu không phải Dược tu tốt nhất ở đây, nhưng người này rốt cuộc không trúng độc ta vẫn có thể tra ra! Huyết dịch của hắn cực kỳ khỏe mạnh linh lực lại dồi dào, đừng nói trúng độc, bản thân còn có thể trực tiếp thôn phệ hơn mười loại độc tố, đây căn bản là thể chất rất khó trúng độc!"

Phó Tu Vân nhìn đối phương kích động, trái lại càng thêm bình tĩnh: "Ngài xác định chứ?"

Dược tu Lý sắc mặt đỏ lên, "Ta đương nhiên có thể xác định! Nếu như người này trúng độc, ta sẽ đem Ngọc Lâm Thảo Lục phẩm của ta tặng cho hắn!"

Ngọc Lâm Thảo Lục phẩm, nghe như là một đồ tốt, cũng lấy được.

Phó Tu Vân vừa muốn gật đầu, Dịch Nhiên đã trực tiếp nắm tay áo của y đi kéo về. "Ở đây không được. Đi Trân Bảo các."

Phó Tu Vân hiểu Dịch Nhiên nói không được ngược lại nghĩ toàn bộ Nhiên Nguyên giới cũng tìm không được cách trị liệu kỳ độc trong cơ thể hắn, nhưng nghe ở trong tai ba người Hồi Xuân các, quả thực chính là đánh mặt trần, nhất thời ba người đồng thời hét lớn một tiếng: "Đứng lại cho ta!"

Từ một âm thanh này đường chủ Hồi Xuân các đem đoàn người vô cùng vui vẻ mà dẫn vào lầu ba, nhất thời đã bị tràng diện ở đây làm kinh ngạc một chút.

"... Ờm, Dược tu Lý, Y tu Trương, xảy ra chuyện gì?" Đường chủ Vương Huy dừng một chút, phá vỡ không khí khẩn trương này.

Dược tu Lý nhất thời tựa như tìm được đối tượng bày tỏ gào lớn: "Đường chủ, người này khinh người quá đáng! Làm bộ trúng độc tới tìm ta, kì thực hoàn toàn không có trúng độc!"

Ánh mắt đường chủ híp một cái, nhìn về phía Dịch Nhiên, trong lòng hơi đề phòng, người này tu vi là Ngưng Mạch Sơ kỳ, lại giống như ông. "Vị đạo hữu này, ngươi nói như thế nào?"

Dịch Nhiên lúc này mặc dù lười nói chuyện với những người này muốn nhanh chóng rời đi nơi này, nhưng cũng biết lúc này không thể cưỡng ép rời khỏi: "Ta quả thực trúng độc, ông ta vẫn chưa tra ra."

Trong một hỏi một đáp này, nói ra chỗ mâu thuẫn rất rõ ràng, đường chủ Vương Huy nhìn thoáng qua Dược tu Lý, lại liếc nhìn Dịch Nhiên, cuối cùng vẫn là lui nhường.

"Xin lỗi, vị đạo hữu này, việc này liên quan đến danh dự Hồi Xuân các của ta, nếu đạo hữu nguyện ý, ta có thể sẽ tìm vài vị Dược tu sang đồng thời nghiệm chứng, đến lúc đó chờ kết quả đi ra, chúng ta làm tiếp phán đoán có thể hay không?"

Dịch Nhiên mày nhăn lại, sau một lát lại đem hộp đựng máu của hắn đem ra.

Mà cái hộp kia vừa ra, vốn Triệu Kiến Chương ở một bên xem náo nhiệt nhất thời trong lòng giật mình, trên cái hộp này có linh lực thuộc về Mộc cực mạnh, dường như dùng ngọc nào đó hoá thành đá thạch làm thành, nếu như có thể lấy được hộp làm pháp bảo này ở mười ngày sau trên thi đấu chọn rể, hắn nhất định có thể cao hơn một tầng!

Vì vậy, Triệu Kiến Chương đã cho một gã nam tử tướng mạo âm nhu* [là gái tính đó] bên cạnh nháy mắt một cái.

Ánh mắt người sau nhướng một cái, tuy rằng không muốn nhưng vẫn là đi lên một bước: "Vừa vặn ta cũng có nghiên cứu linh độc, ta cũng có thể tham dự, người ngoài công chính, không phải sao?"

Trong lúc nhất thời khi hắn nói xong lời này, vừa lúc Triệu Kiến Chương xuất hiện Phó Tu Vân đã bắt đầu sững sờ ánh mắt chợt nhất lệ, vốn trên mặt có vẻ ôn hòa như ngọc thoáng chốc lộ ra một nụ cười vô cùng rực rỡ, đem người mê say: "Như vậy, thực sự là đa tạ vị đạo hữu này rồi."

Nụ cười này, nhất thời khiến Triệu Kiến Chương bên cạnh và mấy người công tử phía sau hắn nhìn thẳng mắt, càng làm cho nam tử âm nhu nói chuyện kia trong lòng nhất thời cảm thấy dường như có chút không thích hợp.

Mà Dịch Nhiên, biểu tình trên mặt càng lạnh hơn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Phó Tu Vân nở nụ cười.

Triệu Kiến Chương: Ai ôi tiểu mỹ nhân này cười rất đẹp mắt!

Dịch Nhiên: Luôn luôn có loại cảm giác không ổn.

Phó Tu Vân: Một hồi liền neng chết ngươi tên tiểu tạp chủng!

———

Neng có nghĩa là đạp.

4GA/7FO.7/%

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Tiên Chi Phế Sài