Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 92

Chương sau
Danh sách chương

Nói thật ngay cả bản thân Nguyên Tu Vân cũng thật không ngờ tảng đá màu trắng kia dĩ nhiên sẽ không thể chịu nhiệt như thế. Cũng bởi vì trước đó người nhiều như vậy cũng không đốt thay đổi tảng đá kia, cho nên khiến Nguyên Tu Vân sinh ra một loại ảo giác tảng đá này rất lợi hại, cho dù để Tiểu Sỏa Đản đi thiêu cũng không có vấn đề.

Thật là ảo giác. Bởi vì trên thực tế Tiểu Sỏa Đản chỉ đụng một cái vào tảng đá này, tảng đá đã trực tiếp hòa tan. Trong nháy mắt này, không riêng gì ánh mắt của người xung quanh trong nháy mắt trở nên bất đồng, ngay cả bản thân Nguyên Tu Vân cũng cảm thấy vấn đề quá lố rồi, ông trời ở trên cao ơi, y thật không có dự định dương quai như vậy. Dù sao dầu gì cũng là người sống hai đời rồi, quá rõ đạo lý súng bắn chim đầu đàn này rồi.

Vì vậy, Nguyên Tu Vân rũ xuống mi mắt tận lực không đối diện với bất kì kẻ nào trong kiếm các, trong đầu lại đang nhanh chóng nghĩ phải giải thích lai lịch của lửa này thế nào. Không đợi y nghĩ rõ, vốn mấy người đại sư luyện khí kia còn cao cao tại thượng đều thuấn di đến trước mặt của y, trong mắt tản mát ra quang mang vô cùng kích động, "Trời ạ! Đây quả thực quá thần kỳ! Tảng đá Ngưng Tinh kia thế nhưng là từ Trung thế giới mang tới rất khó luyện chế, ở trong Nhiên Nguyên giới hầu như không có lửa nào có thể thiêu hủy nó, nhưng lửa của ngươi! Chỉ thoáng một cái đã đem nó thiêu cháy rồi?!"

"Nhiều lời như vậy để làm chi?! Vị tiểu đạo hữu này, nhanh đem đốm lửa của ngươi đi ra để chúng ta nhìn, chúng ta còn chưa thấy qua lửa lợi hại như vậy, không biết lửa của ngươi là từ đâu tới?"

"Ha ha, nếu có lửa tồn tại như vậy, luyện chế bảo kiếm cũng không thành vấn đề! Chí ít có thể có tiến triển!"

Nguyên Tu Vân bị mấy đại sư này vây bắt, trong lòng ảo não vô cùng, chẳng qua lúc này y cũng biết không cách nào che giấu, trước mặt nhiều người như vậy nếu như y tiếp tục che giấu tiếp nữa, nói mình hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, như vậy y rất có thể sẽ bị những người này trực tiếp giam lại, một mực nhốt đến khi y nói ra thật tình mới thôi.

Vì vậy Nguyên Tu Vân ngẩng đầu lên, lúc này biểu tình trên mặt y có chút kinh dị, y nói: "Quả nhiên phụ thân nói không sai, lửa này lại có thể lợi hại như vậy."

Trưởng lão Đan Dương trực tiếp hỏi: "Ồ, phụ thân ngươi từng nói lửa này rất lợi hại phải không? Là cách lợi hại thế nào vậy!"

Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua trưởng lão Đan Dương: "Phụ thân ta nói nếu như ta dùng tất cả lực lượng trong linh căn của mình đi kích phát lửa, uy lực của nó có thể so với Địa hỏa, ta chưa từng thấy qua Địa hỏa, chẳng qua lại biết lửa của bản thân rất lợi hại. Hiện tại xem ra nó thật sự rất lợi hại phải không?"

Người xung quanh nghe được Nguyên Tu Vân nói như thế, cũng không nhịn được hít một hơi, có thể so sánh với Địa hỏa? Bọn họ cũng không phải người ngu cho rằng Địa hỏa chính là lửa của tâm Trái Đất, bọn họ đã đứng ở đỉnh luyện khí của Nhiên Nguyên giới, tự nhiên sẽ biết chuyện của những thế giới khác, như vậy tự nhiên cũng biết Bát đại Thiên bảng và Địa Bảng.

Lúc này, "Địa hỏa" trong miệng Nguyên Tu Vân có tám chín phần là lửa ở trên Địa hỏa bảng.

"Mau mau! Mau mau lấy ra lần nữa để ta xem một chút! Đây rốt cuộc là lửa dạng gì!" Trưởng lão Lôi Chấn Đình của Lôi Hỏa môn cơ hồ là hai mắt đỏ lên nắm tay của Nguyên Tu Vân, như vậy thoạt nhìn giống như muốn phát điên, dường như chỉ cần Nguyên Tu Vân từ chối lão là có thể trực tiếp đem người giết chết.

Nếu như đổi lại những người khác, chống lại một trưởng lão của Ngũ đại môn phái như thế còn là đại sư luyện khí, đối với lời của lão nói tự nhiên không có phản kháng gì, chỉ sợ sẽ ngoan ngoãn đem lửa lấy ra để cho người nhìn, nhưng Nguyên Tu Vân cũng không phải là những người khác, đời trước không nói, chỉ là đời này đem cha ruột mẹ ghẻ của mình đều gài bẫy, người có thể tùy tùy tiện tiện đau đớn mười năm đến thấu xương còn không có điên, làm sao có thể người khác nói cái gì thì làm cái đó? Nếu quả như thật làm như vậy, y chỉ sợ sớm đã chết không thể chết lại.

Cho nên phản ứng của Nguyên Tu Vân là trực tiếp gọi ra Tiểu Sỏa Đản yếu đi bảy phần mười, không chút do dự đốt tay của Lôi Chấn Đình đang nắm tay của y, trong nháy mắt Lôi Chấn Đình như bị giội một chậu nước sôi lùi lại vài bước, nhìn tay của mình trực tiếp bị cháy rụi một tầng thịt, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống: "Ngươi công kích ta?"

Nguyên Tu Vân trong lòng cười nhạt, lão tử chính là công kích ngươi thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi cắn ta á! Chẳng qua trên mặt y cũng lộ ra biểu tình hơi có chút kinh hoảng giải thích: "Ta không phải cố ý, phụ thân nói lửa này nhận chủ rồi sau này sẽ hộ chủ, ta vừa bị ngài cầm lấy cảm thấy tâm tình đặc biệt khẩn trương, ta cũng không biết vì sao ngọn lửa đã xông ra rồi."

Nói cái gì đi nữa Lôi Chấn Đình lão nghĩ không nghe theo không buông tha, chẳng qua lúc này trời đất bao la lửa lớn nhất, trưởng lão Đan Dương và Thuyền Minh trực tiếp đứng ở phía trước Nguyên Tu Vân, Thuyền Minh khẽ cười khoát khoát tay: "Không sao không sao không cần khẩn trương, Lôi trưởng lão cũng chẳng qua muốn nhìn lửa của ngươi một chút mà thôi. Hắn ta vừa rồi quá kích động, giờ ngươi có thể đem lửa lấy ra, để mọi người nhìn một chút chứ? Yên tâm chúng ta sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối của ngươi, dù sao linh hỏa đã nhận chủ muốn cướp đoạt chỉ có thể giết chủ nhân, nhưng sau khi cướp đoạt lại phải đào tạo từ đầu, hiện ở phía sau chúng ta ai cũng không chờ nổi, ngươi có thể yên tâm."

Nguyên Tu Vân sau khi nghe xong lẳng lặng nhìn thoáng qua Thuyền Minh đang mỉm cười, người này dáng dấp lớn lên một bộ phong lưu phóng khoáng, nhất cử nhất động thoạt nhìn rất có phong cách quý phái nhưng lời nói ra của lão lại làm cho Nguyên Tu Vân cảnh giác tới cực điểm. Lời nói vừa rồi, nhưng thật sự là rất có ý tứ —— hiện vào lúc này ai cũng không chờ nổi, y có thể yên tâm. Vậy nếu chờ sau khi luyện chế hoàn thanh bảo kiếm này thì sao? Tất cả mọi người chờ nổi, có thể vây đuổi chặn đường y, đoạt lửa của y?

Nguyên Tu Vân ha ha. "Không có chuyện gì, phụ thân nói đã đem thần thức của ta và linh hỏa ký khế ước rồi, nếu như ta chết linh hỏa sẽ trực tiếp tự bạo, cho nên ta một chút cũng không lo lắng người khác đoạt lửa của ta, chỉ lo lắng bọn họ cho rằng linh hỏa có thể đoạt mà muốn giết ta. Chậc, mỗi một lần ta cũng phải giải thích thật lâu với mọi người, nói cách khác bọn họ đem ta giết chết sau đó còn có thể bị linh hỏa tự bạo hồn phi phách tán, đây chẳng phải là không đáng giá? Nhưng đây thật sự rất phiền phức."

Tu giả xung quanh vốn ở trong lòng rục rục rịch rịch: "..." May là ngươi nói sớm, không thì lão tử đã thật không đáng giá rồi.

Chẳng qua lời này của Nguyên Tu Vân rốt cuộc có có thể tin bao nhiêu, ở mỗi tu giả ở đây trong lòng cũng bất đồng, có người trực tiếp tin chín phần, có người cũng một phần cũng không tin, bọn họ nhưng cho tới giờ chưa nghe nói qua có loại chủ nhân nói lửa sẽ tự bạo tại chỗ, mà càng nhiều hơn vẫn lại là bán tín bán nghi, muốn đợi nhìn xem những người khác động thủ rồi hãy nói.

Nhưng lúc này tâm tình của mọi người vẫn vô cùng ổn định, dù sao giờ quan trọng hơn lửa này, là kiếm. Mà lửa này rốt cuộc có thể luyện chế thanh kiếm này hay không, vẫn là một vấn đề.

"Được rồi, hôm nay thu hoạch lớn nhất đó là gặp được ngươi Nguyên đạo hữu, không uổng công chúng ta vẫn đang không ngừng tìm kiếm luyện khí sư. Các vị khác không quan hệ có thể rời đi, luyện khí chúng ta phải nghiên cứu thật tốt một chút, phải luyện kiếm như thế nào."

Lời này của trưởng lão Đan Dương rất rõ ràng cho thấy muốn đuổi người, chẳng qua ngoại trừ các luyện khí sư không có cách nào ở lại, những người khác cũng rời đi rất là thẳng thắn, thậm chí trên mặt còn mang theo vui vẻ, bọn họ giống như cho rằng qua không được bao lâu bọn họ đã có thể làm thành một thanh kiếm tiên. Sau khi bọn người đi không còn một ai, Nguyên Tu Vân ở dưới nhìn chăm chú của mười mấy luyện khí sư, gọi ra Tiểu Sỏa Đản chỉ có một phần ba lực lượng. Mặc dù chỉ là một phần ba, nhiệt độ của Tiểu Sỏa Đản phát ra, vẫn có nhiệt độ cao hơn so với lửa Địa Âm của nữ tử áo đen trước đó.

Mười mấy người trước trước sau sau trái trái phải phải nhìn rất lâu, trong lòng mặc dù kích động nhưng cũng chỉ có thể cảm than mình kiến thức nông cạn, thật sự là không biết lửa này thoạt nhìn không có gì đặc biệt có cái gì đặc biệt? Cuối cùng chỉ có thể không cam lòng để Nguyên Tu Vân cầm lửa đi thử luyện chế thanh mũi kiếm được đặt ở trên đài kiếm.

Không thể trách những người này rất không coi trọng, thật sự từ lúc lấy được mũi kiếm đến bây qua gần hai năm, bọn họ hầu như dùng hết tất cả cách thức và các loại lửa khác nhau, cũng không có cách nào để mũi kiếm này có mảy may biến hóa. Cho nên cho tới giờ, bọn họ cũng không lo được nhiều như vậy, chỉ cần có lửa có thể luyện chế mũi kiếm, vậy đi thử! Cho dù không cẩn thận đem kiếm luyện hư, cũng so với nhìn không không thể động còn hơn nhiều lắm!

Cho nên Nguyên Tu Vân cứ như vậy không hề bị ngăn cản, dễ dàng tiếp xúc được đoạn kiếm gãy thuộc về Dịch Nhiên.

Liếc mắt nhìn sang, đây quả nhiên là thanh kiếm của Dịch Nhiên. Đoạn kiếm của Dịch Nhiên Nguyên Tu Vân đã gặp, thậm chí còn ở một ngày nào đó từng xem tường tận tỉ mỉ, hiện giờ xem ra ngay cả vết nứt gãy cũng giống nhau, y thậm chí có chút hoài nghi, nếu như trực tiếp đem mũi kiếm này cho Dịch Nhiên mang đi, mũi kiếm và đoạn kiếm vừa đụng vào, có thể tự động khép lại hay không? Chẳng qua y có thể suy nghĩ tương đối nhiều, nếu quả như thật có thể tự động khôi phục, Dịch Nhiên cũng sẽ không nói cho y sau này muốn đi núi Vạn Nhận tìm bảo vật chữa trị kiếm rồi.

Nguyên Tu Vân vươn tay, vuốt ve qua mũi kiếm, mũi kiếm thoáng cái trở nên nóng rực phỏng tay, nhưng kỳ lạ là nhiệt độ cũng không có khiến Nguyên Tu Vân cảm thấy nguy hiểm, chẳng qua y vẫn làm bộ giống như bị làm kinh sợ nhanh chóng thu tay về, y đã đem Tiểu Sỏa Đản lộ ra rồi, không thể lại có có bất kỳ sơ sẩy sơ suất, không thì lần sau đoán chừng sẽ liên lụy cái mạng nhỏ của y rồi.

"Rất nóng đúng không? Nghìn vạn lần đừng lấy tay đi sờ kiếm! Ngươi đây là coi như may mắn đấy, ngay từ đầu mũi kiếm này thế nhưng trực tiếp đốt chết không ít người rồi, cuối cùng mới được áp chế xuống! Được rồi, nhanh lên chút thử nhìn coi có thể luyện chế nó hay không?"

Bên cạnh có người giục, trong lòng Nguyên Tu Vân hừ lạnh, trước vì sao không nhắc nhở y không thể sờ kiếm? Không nên chờ y bị nóng thoáng cái mới nói, chẳng qua Nguyên Tu Vân cũng đàng hoàng dấy lửa lên bàn tay, hướng mũi kiếm đốt qua.

Một khắc đồng hồ trôi qua, một canh giờ trôi qua, mũi kiếm đương nhiên không có một chút biến hóa. Nguyên Tu Vân lúc này đã có thể dự đoán thanh kiếm bổn mạng này của Dịch Nhiên có bao nhiêu trâu, cho dù Tiểu Sỏa Đản không yếu đi, không tới mười ngày nửa tháng đừng nghĩ luyện thanh kiếm này. Giờ Tiểu Sỏa Đản bị suy yếu, y đoán chừng phải đốt nửa năm mới có thể thấy biến hóa, ha ha...

"Quả nhiên vẫn là quá chậm, chẳng qua nếu lửa của mấy người chúng ta bố trí thành trận pháp cùng tiến lên, một tháng đủ để tác động thanh kiếm này rồi, muốn luyện chế, đoán chừng phải nửa năm hoặc là một năm. Nếu nóng chảy cần mười năm. Cho nên, việc cấp bách, vẫn tìm kiếm một nửa kia đi, sau đó tu bổ tốt mới nhanh nhất cũng là cách tốt nhất!"

Tất cả mọi người tán đồng gật đầu, trong mắt tràn đầy tình thế bắt buộc! Mà Nguyên Tu Vân vừa gật đầu vừa phiền muộn, Dịch Nhiên phải phiền phức.

Mà lúc này, Dịch Nhiên nằm ở trong thành Ngũ Liên, chợt mở hai mắt ra. Hắn cảm ứng được kiếm của mình!

———

57456:"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Tiên Chi Phế Sài


Chương sau
Danh sách chương