Tước Đăng Tiên

Chương 30: Chương 30

Chương sau
Danh sách chương

Tinh Như không có đáp, vẫn đắm chìm trong giấc mộng, không để ý đến điện hạ của y.

Thanh âm Cơ Hoài Chu có chút nghẹn ngào: "Là cô sai rồi, cô nhận lỗi với ngươi còn không được sao? Ngươi muốn cái gì, cô đều tìm đến cho ngươi, được không?"

"Cô đem đồ chơi ngươi thích nhất sửa lại rồi, ngươi không dậy xem một chút sao? Nếu không lại chờ thêm hai ngày nữa, cô mang ngươi ra ngoài mua cái đẹp hơn, thế nào?"

"Ngươi cũng nên tỉnh lại rồi chứ, ngủ lâu như vậy…Còn không tỉnh lại, cô liền đem mấy bảo vật của ngươi cho người khác hết."

Tinh Như trên giường vẫn bất động như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Đừng tức giận, cô đều cho ngươi hết, không cho người khác.” Cơ Hoài Chu giơ tay nhẹ nhàng chải lông tơ trên người Tinh Như, nói với y: “Ngươi có thể tham lam một chút."

"Tinh Như của cô a..."

- -----------------------------------------------

Tiếng thở dài vang vọng trong cung điện trống rỗng, ánh nến lay động, màn đêm tối đen, hắn cứ vậy đợi rất lâu, nhưng nó không hề tỉnh lại, chỉ lặng lẽ nằm đó, mắt không mở, ngực nhỏ cũng không còn phập phồng.

Trước đây nó hiếm khi an tĩnh như vậy, hắn còn nghĩ thầm, nó mà yên tĩnh được một lúc, mặt trời liền mọc từ đằng tây.

Đến hiện tại, Cơ Hoài Chu chỉ hy vọng một ngày nào đó, khi hắn mở mắt ra, lại có thể nhìn thấy Tinh Như đã tỉnh dậy, nhào tới bên hắn, cọ cái đầu tròn tròn của nó vào ngón tay hắn.

Thế nhưng tất cả điều này đều đã trở thành hy vọng xa vời.

Cô phải dùng cái gì mới có thể đổi được ngươi tỉnh lại đây, Tinh Như?

Cơ Hoài Chu đợi từ hạ sang thu, dần dần, mùa đông lạnh giá kéo đến.

Không biết vì sao, thân thể Tinh Như chưa từng thối rữa, vậy nên hắn cũng cảm thấy như nó không có thật sự chết, chỉ là đang ngủ say mà thôi.

Mùa đông năm nay, có người tìm một luyện đan sư đến cho Cơ Hoài Chu.

Luyện đan sư vào cung, nhìn Tinh Như nằm trên giường, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, đưa cho Cơ Hoài Chu: “Đây là La Sát điểu yêu đan mà bần đạo ở Yêu giới tình cờ có được, điện hạ cho nó ăn, sau đó dùng máu đầu tim dưỡng trong bảy ngày, nó liền có thể tỉnh lại.

Nếu có cơ duyên, hẳn còn có thể nhận được vài phần ưu ái từ thiên địa.”

Máu đầu tim là gốc rễ con người, làm sao có thể tùy tiện lấy được, chưa kể còn phải mất bảy ngày.

Các cung nhân sau khi biết chuyện đã đến khuyên can hết lời, nhưng Cơ Hoài Chu nhất quyết muốn tự mình đến.

Sau khi cho Tinh Như ăn yêu đan, hắn dùng chủy thủ cắt vào ngực chính mình, lấy một chén máu nhỏ, uy nó uống.

Hắn làm theo lời của luyện đan sư, cứ như vậy làm trong bảy ngày.

Ngày thứ bảy, Cơ Hoài Chu ngồi bên giường canh từ sáng sớm cho đến tận đêm khuya, con chim trên giường vẫn như trước, nằm yên ở đó không động đậy.

Mấy ngày này hắn mất rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên môi không chút huyết sắc, quầng mắt thâm đen.

Cơ Hoài Chu nhìn Tinh Như một hồi, đột nhiên có chút nhụt chí, đem mặt dán trên cái bụng đầy lông tơ trắng nõn của Tinh Như, thấp giọng hỏi: "Ngươi vì sao còn chưa tỉnh? Vẫn đang còn giận cô sao?"

Hắn đợi thật lâu, mắt thấy ngôi sao Trường Canh trên bầu trời phía đông xuyên qua đêm dài, bình minh sắp ló rạng, bên tai hắn bỗng vang lên tiếng tim đập thình thịch, mặt hắn đang dán ở bụng Tinh Như cũng dần trở nên ấm áp.

Cơ Hoài Chu biết Tinh Như của hắn cuối cùng cũng sắp tỉnh lại, nhiều ngày qua nước mắt vẫn luôn treo trong hốc mắt liền cứ như vậy theo gò má chảy xuống, hắn một tiếng lại một tiếng gọi: "Tinh Như? Tinh Như?"

Không lâu sau, thân thể Tinh Như đột nhiên tỏa ra bạch quang, Cơ Hoài Chu sửng sốt, sau đó liền thấy mình nhanh chóng bị bao thành một quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng dần lớn ra, bên trong Tinh Như phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, Cơ Hoài Chu muốn tiến lên an ủi nó, lại sợ quấy rầy nó.

Nửa canh giờ sau, khi bạch quang dần tan đi, con chim trên giường cũng biến mất, thay vào đó là một thiếu niên trần truồng, thân hình mảnh khảnh, trắng nõn như ngọc.

Cơ Hoài Chu ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không biết tất cả những gì xảy ra trước mặt có phải là một giấc mơ không.

Thật lâu sau, thiếu trên giường lông mi khẽ run, tựa như muốn tỉnh lại.

Cơ Hoài Chu chờ y tỉnh lại đã lâu, hiện tại khi y thật sự sắp tỉnh, hắn lại có chút không biết làm sao.

Tinh Như mở mắt ra, trước mắt hồng hồng một đoàn, cái gì cũng không thấy rõ, y dùng sức chớp chớp mắt, ánh sáng mơ hồ dần dần tiêu tán, cung điện quen thuộc hiện ra trước mặt.

Y quay đầu liền nhìn thấy điện hạ đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt hắn tựa hồ phủ một tầng thủy quang, bất quá trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm tích.

Y vốn tưởng rằng mình chỉ ngủ một giấc, nhưng bây giờ nhìn thấy Cơ Hoài Chu, y lại có cảm giác như thật lâu thật lâu rồi mới được gặp lại.

Tinh Như nghĩ, thôi thì lần này mình rộng lượng một chút, không chấp nhặt với hắn nữa.

Nghĩ đến đây, y nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, lao về phía Cơ Hoài Chu, giống như đã làm vô số lần trong quá khứ.

Y bổ nhào lên người Cơ Hoài Chu, nhưng Cơ Hoài Chu không phản ứng chút nào, chỉ đứng đó như một khúc gỗ, Tinh Như cảm thấy kỳ quái, gọi một tiếng: "Nha?"

Cơ Hoài Chu lúc này mới phản ứng lại, dở khóc dở cười giơ tay, cứng đờ vỗ vỗ lưng y.

Tinh Như hiện giờ một chút quần áo cũng không mặc, da thịt dán vào lòng bàn tay hắn mang theo xúc cảm mềm mại tinh tế, bất quá Cơ Hoài Chu lại cảm thấy tay mình nóng ran như đặt trên than hồng.

Dù vậy, hắn không đành lòng buông tay, đây là bảo bối mà hắn đã mất, rất khó khăn mới có thể tìm về được.

Tinh Như cuối cùng cũng phát hiện mình đã biến thành người, giơ tay nhìn năm ngón giống hệt Cơ Hoài Chu, sau đó sờ lên mặt mình, chớp chớp mắt nghiêng đầu: "A?"

Cơ Hoài Chu dở khóc dở cười, y vẫn là con chim nhỏ hắn tự mình nuôi dưỡng.

Hắn khẽ thở dài, hơi dùng sức ôm lấy Tinh Như đặt lên giường, Tinh Như ngẩng đầu nhìn hắn, ánh đèn cung điện chiếu đến hàng mi dài cong vút, tạo nên một cái bóng nhỏ.

Y môi đỏ, răng trắng, mắt như sao, bộ dáng giống một thiếu niên 13, 14 tuổi.

Cơ Hoài Chu giơ tay, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán y, nói: "Như vậy trông cũng rất đẹp."

Tinh Như lắc lắc cái đầu, một bộ dáng cực kỳ đắc ý.

Cơ Hoài Chu đột nhiên cúi người, lại lần nữa ôm lấy y, tựa đầu vào vai y, nhỏ giọng nói: "Lần sau đừng như vậy nữa, cô bị ngươi dọa sợ, suýt chút nữa cho rằng...Về sau đừng giận dỗi với cô, được không?”

Tinh Như hừ hừ một tiếng, không hiểu sao Cơ Hoài Chu đột nhiên nói vậy, nhưng những gì hắn nói ra cũng miễn cưỡng khiến y vừa lòng, liền cọ cọ đầu vào ngực Cơ Hoài Chu.

Thật lâu sau, Cơ Hoài Chu mới buông y ra, quay người lấy trong tủ mấy bộ quần áo cũ của mình, Tinh Như ngồi trên giường, đung đưa hai cái chân mảnh khảnh, tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

Bây giờ y biến thành người liền cảm thấy mọi thứ xung quanh rất lạ lẫm, nhưng nhìn kĩ lại một chút, lại thấy thân thuộc như cũ.

Cơ Hoài Chu ôm quần áo đi tới, mặc vào người Tinh Như, Tinh Như cũng tùy ý hắn đùa nghịch, giơ tay nhấc chân, phi thường phối hợp.

Sau khi mặc quần áo của mình lên người Tinh Như, Cơ Hoài Chu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại quỳ một chân xuống, nâng lên bàn chân nhỏ lạnh cóng của y, đi vớ vào.

Tinh Như không thích vớ lắm, đi vào một lát y liền quăng đi, Cơ Hoài Chu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ nghĩ, cũng tùy ý Tinh Như, y không thích liền khỏi đi đi..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tước Đăng Tiên


Chương sau
Danh sách chương