Tương Tư Tán

Chương 77: 77: Không Bán!


Mưa tới gần sáng mới dứt, vậy là cả đám người thức trắng nguyên đêm.

Đứng trên bờ đê nhìn từng thảm linh thực nghiêng ngả, mắt ai cũng đỏ sọng.

Cũng may, trận mưa hôm qua gió không quá lớn, đám linh thực kia chỉ bị nghiêng đi chứ chưa nằm rạp xuống ruộng, linh thực chưa ngấm nước thì vẫn còn cứu vớt được.

Mọi người ngơ ngẩn một lúc thì lục tục ra về, chỉ chốc lát nữa thôi cả cánh đồng này sẽ toàn người với người nai lưng ra mà buộc linh thực.

Cứ ngỡ như vụ này sẽ được mùa nhưng đúng một trận mưa liền lại về với khổ đau.

Vấn Thiên thấy thế thì cũng chỉ biết cảm khái, nắng mưa là chuyện của trời nhưng mà ông trời quả thật càng ngày càng bức người.

Trời mới tờ mờ sáng, Vấn Thiên đã nghe thấy tiếng người ở cánh đồng ngoài kia, phần nhiều là than thở, là trách trời sao lại ác vậy và có cả tiếng khóc nữa.

Buồn chứ, đau đớn lắm chứ, công sức mấy tháng trời không nói, đấy còn là nguồn sống của họ cho những ngày tháng khổ cực sau này.

Linh thực mà thất thu sao đóng được tô thuế, không có đóng được thuế thì còn đâu cái để mà ăn.

Thu dọn hành lý, Vấn Thiên cùng với Tiểu Hắc lại tiếp tục hành trình.

Nhìn những con người khốn khổ đang vật lộn với cuộc sống quả thật rất khó chịu, Vấn Thiên biết bản thân đa cảm, khốn khó ngoài kia dễ chạm đến những cảm xúc nơi con tim của hắn.

Nói thật, hắn ít khi tự hào về bản thân cái gì nhưng sự đa cảm ấy khiến hắn thấy tự hào.

Hắn thấy mình sống có ích, không phải chỉ cho bản thân hắn mà còn là mọi người xung quanh.

Tuy là vậy, nếu hỏi hắn làm được cái gì thật sự to tát chưa thì hắn liền chẳng có gì để nói cả, bởi vì hắn đã làm được cái gì đâu.

Tối đó ngồi nói chuyện với Lâm tướng quân, hắn xác định chắc chắn kể đầu sỏ nhất gây ra những thống khổ kia đó là Tiên Điện.

Hắn muốn thay đổi những điều kia thì hắn sẽ phải đối diện với Tiên Điện.

Chỉ nghe cái tên Tiên Điện thôi cũng biết bên trong đó có gì, sẽ là rất nhiều tiên nhân cũng đồng nghĩa với việc hắn phải đối diện với thứ mà hắn ghét nhất.

Vấn Thiên lấy trong người ra một tấm lệnh bài, chăm chú mà nhìn, nó là Thiên Dụ Lệnh để đến nhập học ở Quốc Tử Giám.

Vấn Thiên đến đó thực ra để làm một việc duy nhất, có thể ra chiến trường, từ chiến trường có thể tích lũy huân công, rồi từ số lượng khổng lồ huân công đổi lấy một cái Thiên Dụ Lệnh khác, cuối cùng là dùng Thiên Dụ Lệnh để đổi lấy yêu sách của bản thân.

Nói đi nói lại là về cái ban đầu, đấy là Thiên Dụ Lệnh, chẳng phải Vấn Thiên hắn có rồi sao.

Đúng vậy, Vấn Thiên hắn có Thiên Dụ Lệnh nhưng nó vốn không phải của hắn, đã không phải của hắn thì giá trị của cái Thiên Dụ Lệnh ấy từ mười chẳng còn đến một phần, Vấn Thiên vào được Quốc Tử Giám đã là phát huy toàn bộ giá trị hiện tại của nó rồi.

Còn cái huân công kia thì đến được đó rồi tính sau.

Vấn Thiên lại chợt nhớ tới cuộc gặp gỡ ở Lạc Vân Tông năm đó, nếu không có vị sư huynh ấy “mách nước” hắn cũng chẳng biết con đường nào để thay đổi cái trật tự ấy.

Tuy con đường này quả thật hơi mờ mịt nhưng ít ra nó còn có lối.

Hắn biết tích được huân công phải đến một con số kinh người mới có thể đổi lấy Thiên Dụ Lệnh, tuy vậy hắn cũng không vì thế mà nản chí, bởi căn bản hắn đã được thấy đâu mà nản chí.

Nhìn lúc lâu cái lệnh bài trên tay, có một sự tình làm hắn càng nghĩ càng mông lung, đấy là đại ca hắn kiếm đâu ra được cái lệnh bài này.

Dù Thiên Dụ Lệnh không phải chính chủ nhưng giá trị của nó so ra vẫn chẳng phải là nhỏ.

Theo vị sư huynh kia kể lại thì từ lúc Quốc Tử Giám được thành lập, Thiên Dụ Lệnh được ban ra cũng chẳng được mấy cái, những người đổi được nó đều là những anh hùng, những cái trụ chống trời của cả nhân tộc.

Phải chăng vì vậy những người đó chỉ coi đấy là chiến tích huy hoàng của bản thân mà giữ lấy, rồi sau đó nó thất lạc rồi lưu truyền trên thế gian.

Nhưng đại ca hắn tìm được một tấm cũng quả thật là kinh người.

Cái vấn đề về Thiên Dụ Lệnh nghe thì có vẻ vô lý về tác dụng kinh thế hãi tục của nó nhưng Vấn Thiên tin nó là thật.

Quốc Tử Giám đã sừng sững ở trên thế gian này cũng mấy ngàn năm thì phải biết nó hùng vĩ thế nào, nếu bảo nó có thể thay đổi cái trật tự thối tha này chắc chắn có thể.

Chỉ có điều, Vấn Thiên vẫn thấy thắc mắc, Quốc Tử Giám do Vệ Các tạo nên để bảo vệ nhân tộc, sao nó lại để Tiên Điện vẫn hằng ngày bóc lột những con người khốn khổ ngoài kia như vậy.

Cuộc đối thoại năm đó với vị sư huynh kia, Vấn Thiên lúc ấy còn chưa hiểu hết được sự đời, mãi gần đây hắn mới biết đến sự tồn tại cùa Tiên Điện nên còn có rất nhiều điều khúc mắc.

Vấn Thiên cất đi tấm lệnh bài, có thắc mắc gì đến được đó kiểu gì chả biết, Vấn Thiên lại cùng Tiểu Hắc bước nhanh trên con đường đã chọn.

Đi qua rất nhiều nơi của Yên Nguyên Phủ, cái cảnh tượng khổ nhọc trên đồng vẫn cứ hiện hữu chẳng dứt, trông mà càng thêm thương tình.

Vấn Thiên cũng chỉ biết quyết tâm hết mức, bung hết khả năng để chắc rằng có thể kiếm tìm cho họ chút tươi đẹp xa xôi.

— QUẢNG CÁO —

Đi hết nửa tháng lộ trình cũng đến cuối của Yên Nguyên Phủ, Yên Nguyên Phủ vốn dĩ cũng chẳng bé nhưng Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc mấy ngày này đều chạy nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Cũng vì như thế Vấn Thiên lại bị người ta nói là thằng điên, có ngựa lại đi chạy bộ.

Vấn Thiên nghe được nhưng cũng chẳng thèm để ý, hắn chỉ đơn giản là đang luyện tập thể lực, hắn biết bản thân phải cố gắng nhiều nên liền ra sức mà phấn đấu.

Qua Yên Nguyên Phủ là tới kinh đô của cái Ngu Quốc này, đấy là Đế Đô.

Đế Đô nằm ở trung tâm của Ngu Quốc, từ ngày đầu Ngu quốc thành lập, Đế Đô vẫn ở đấy.

Vừa nghĩ tới kinh đô Vấn Thiên liền nhớ ngay đến Từ Hiếu Sinh, tên đó theo thuyền xuôi Sông Giang chắc cũng đến được đó sớm hơn hắn mấy ngày rồi.

Tính ra lộ trình của Vấn Thiên trùng với Từ Hiếu Sinh đấy nhưng do còn việc trong người nên hắn cũng không có đi cùng.

Hoàng hôn hạ xuống, Vấn Thiên đang đứng trước một khách điếm nhỏ nơi giáp ranh giữa Yên Nguyên Phủ và Đế Đô.

Mấy ngày qua Vấn Thiên toàn qua đêm bên đường, tối đến thì luyện kiếm cùng tu luyện linh thức nên cũng chẳng cần chỗ tử tế mà dừng chân.

Nhưng hôm nay thì khác, hắn cần phải ngủ.

Khách điếm này nằm trên một con phố nhỏ, do là vùng giáp ranh nên người qua lại cũng không ít.

Trên phố còn có vài khách điếm nữa nhưng nhìn mức độ sang trọng của nó, Vấn Thiên biết chỗ mình ngủ tối nay.

Khách điếm tuy bé nhưng vẫn có tiểu nhị đứng ngoài dẫn khách, Vấn Thiên hỏi qua có chỗ nghỉ của ngựa không thì tên đó nhanh nhảu liền giới thiệu thao thao bất tuyệt về cái tửu điếm nhà mình, mãi một lúc mới đến trọng tâm là có chỗ nghỉ cho ngựa.

Vấn Thiên thế mà cũng kiên nhẫn nghe hết tên kia nói nhảm, rồi để tên Tiểu Nhị dẫn Tiểu Hắc đi.

Từ đầu tên đó rất quái lạ khi nhìn con ngựa của Vấn Thiên, nó trần như nhộng vậy, thế thì dắt kiểu gì.

Vấn Thiên thấy hắn loay hoay liền cười nói:

-Tiểu ca cứ đi trước dẫn đường, nó tự theo sau.

Tên tiểu nhị mờ mịt làm theo rồi ngơ ngác thỉnh thoảng nhìn con ngựa đang đi sau lưng mình, quả thật rất kì lạ.

Vấn Thiên mặc kệ tên đó, hắn chầm chậm bước vào tửu điếm.

Vừa nãy nghe hắn thao thao bất tuyệt Vấn Thiên cũng nắm được đại khái cái khách điếm này.

Hắn đến quầy thu ngân, thuê lấy một phòng đơn rẻ nhất, gọi một bát bánh canh không thịt nhiều bánh rồi đi lên trên lầu nhận phòng.

Cái khách điếm này cũng giống như bao cái khách điếm khác, tầng một là để bàn ăn uống, lúc Vấn Thiên xuống tới nơi thì bát bánh canh của hắn cũng được bưng ra.

Bát này của hắn gọi là Bánh canh Đế Đô, tên nghe cho oai vậy thôi chứ Vấn Thiên nghĩ nó cũng như mấy bát bánh canh bình thường mà dạo xưa ông Lan thỉnh thoảng đãi hai huynh đệ bọn hắn.

Nhìn bát bánh canh nóng hổi thơm nức mũi, quả thật Vấn Thiên thấy cái nhận định ban đầu kia có chút sai lầm, nếm chút nước canh mới thấy nó phải là hoàn toàn sai lầm mới đúng.

Nó thật sự rất ngon, để một người có khẩu vị tệ như Vấn Thiên đánh giá là rất ngon thì cũng biết là nó ngon đến nhường nào.

Vấn Thiên cặm cụi cúi đầu mà ăn, đang ăn thì hắn chợt thấy cái bàn của mình có một người ngồi xuống.

Vấn Thiên hạ thìa ngẩng đầu lên nhìn qua, đó là một tên thiếu niên tuổi cũng ngang ngang Vấn Thiên, ngũ quan đoan chính, tuy không đẹp mã như Khánh Điệp nhưng cũng gọi là có chút tuấn lãng, nhìn quần áo ăn mặc rất giống với mấy công tử nuột nà con nhà quyền quý.

Chỉ là tên thiếu niên này rất gầy, gầy như Vấn Thiên vậy, nhưng mà trông cực kì ẻo lả.

Vấn Thiên liếc qua liền chẳng quan tâm nữa, hắn lại cúi đầu ăn tiếp.

— QUẢNG CÁO —

-Vị tiểu ca này! Huynh mới tới đây phải không?

Đột nhiên tên thiếu niên ẻo lả đó liền hỏi Vấn Thiên.

Vấn Thiên vừa cúi xuống lại buông thìa ngẩng đầu lên, tò mò đánh giá tên kia rồi hỏi:

-Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?

-Cũng không có gì to tát.

Ta thấy huynh như vậy, chắc trong người không có sẵn tiền, ta có chút sinh ý không biết huynh có hứng thú không?

Vấn Thiên hơi nghi nghi, tên này là lừa đảo sao, Vấn Thiên cũng không phát tác, hắn lại muốn xem xem tên này muốn gì.

-Cậu nói thử xem nào!

Vấn Thiên bình tĩnh đáp.

-Chả là vừa nãy khi ở trên phòng, ta vô tình nhìn thấy con ngựa của huynh, vừa nhìn nó ta đã thấy hợp nhãn.

Nên là huynh nói ra một cái giá đi, ta sẽ mua nó.

-Không bán!

— QUẢNG CÁO —

Vấn Thiên chẳng thèm suy nghĩ liền trả lời, nói xong hắn lại cúi đầu ăn tiếp.

Thấy cái thái độ ấy của Vấn Thiên, tên thiếu niên biết sự tình này đã tuyệt, hắn cũng không rời đi mà lại nói tiếp:

-Nếu huynh đã không muốn bán thì thôi vậy.

Chỉ là ta cũng có hứng thú với thứ thuốc cất trong người huynh.

Huynh lại cho ta một cái giá, ta mua hết chỗ thuốc đó của huynh.

Khuôn mặt Vấn Thiên trở nên kinh nghi cực độ, nghe giọng điệu tên đó chắc chắn y biết trên người Vấn Thiên có thuốc, làm thế quái mà hắn lại biết được.

Lần thứ ba Vấn Thiên buông thìa, hắn nhìn thẳng tên thiếu niên rồi dõng dạc nói:

-Không bán!

Tên kia vừa định cất lời thì ngoài cửa chợt có người bước vào, theo quán tính hai người đều ngẩng đầu nhìn.

Vấn Thiên đột nhiên thấy hồi hộp, hắn nhìn vào thanh kiếm trên lưng kẻ đó.

“Sao lại là nó?”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tương Tư Tán