Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 292: Chín ngày địa ngục (Hạ)

Chương sau
Danh sách chương

Tiếp nhận chén rượu, trên mặt Liệt Diễm không có chút thay đổi, trầm giọng nói:

- Tiếp tục đi.

Cơ Động cũng không có nói nhiều lời vô nghĩa, lập tức vùi đầu vào tập luyện kỹ năng. Liệt Diễm trong khoảnh khắc vừa rồi mặc dù cũng đã hạ quyết tâm, nhưng ánh mắt của nàng cũng không nhịn được, liếc một chút về phía tay trái của Cơ Động. Mơ hồ chỉ thấy tren miệng vết thương đang bao trùm một ngọn lửa màu đen. Hiển nhiên là Cơ Động dùng ngọn lửa của mình mạnh mẽ đốt miệng vết thương cho nó khép lại, ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra.

Nhìn ly rượu đang cầm trong tay, trong lòng Liệt Diễm lần đầu tiên sinh ra cảm giác luyến tiếc không nỡ uống hết.

Đúng lúc này, đột nhiên cùng với một lần Cơ Động thi triển ra Liệt Dương Phệ cùng với Ám Nguyệt Trảo, thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc lại, sau lưng hắn, một vòng quang mang màu vàng chợt lặng yên hiện lên, ngay sau đó là một cái mặt trăng màu đen. Cơ Động đứng đó lắc lư, miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía Liệt Diễm:

- Ta… thành công rồi…

Ngàn lần thi triển ma kỹ, cực hạn song hỏa trong cơ thể Cơ Động cũng đã bộc phát ra, nhưng tâm trí hắn cũng đã căng thẳng như dây cung, lúc này đã lặng lẽ tan vỡ, đổ sụp xuống.

Liệt Diễm tiến lên vài bước, đã nâng đỡ được thân thể hắn. Nhìn hắn, rồi nhìn lại chén rượu trong tay mình, cảm xúc khôn tả toát ra từ mắt Liệt Diễm. Nhẹ nhàng ôm lấy hắn, lại tiếp tục vô cùng cẩn thận đặt hắn nằm ổn định trên mặt đất.

Sau lưng Liệt Diễm, một đóa Hồng Liên trong suốt lặng yên nở rộ ra, hỏa nguyên tố trong không khí ngưng tụ thành hai màu đen, vàng kim, thổi quét qua thân thể Cơ Động, bao phủ thân thể hắn trong đó, ân cần chăm sóc thân thể cực kỳ mỏi mệt của hắn.

Làm xong việc này, Liệt Diễm đột nhiên bay lên trời, đứng trong không trung nhìn thật chăm chú vào Cơ Động, sau đó nắm chặt chén rượu trong tay, hóa thành một viên lưu tinh màu đỏ biến mất vào trong Địa Tâm Hồ nóng chảy bên dưới.

Khi Cơ Động từ trong hôn mê thanh tỉnh lại, nhất thời ngạc nhiên phát hiện, trong hoàn cảnh nóng rực như thế này, nhưng bản thân hắn thậm chí có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Luồng Âm Dương lốc xoáy trong ngực chậm rãi xoay tròn, rõ ràng lớn hơn chín ngày trước vài phần. Chín ngày tu luyện như địa ngục ở trong này, hắn căn bản không có thời gian chú ý đến tình trạng ma lực của mình, lúc này xem ra, loại phương pháp tu luyện cực hạn này mặc dù dễ dàng làm cho người ta kiệt sức, nhưng không thể nghi ngờ là cũng khiến cho thực lực tăng lên không ít.

Cơ Động từ trên bình đài đứng lên, nhìn nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Liệt Diễm, hắn nhịn không đực, há miệng hô to:

- Liệt Diễm, ngươi đâu rồi?

- Ngươi nên trở về đi, các bạn ngươi đã sắp đến học viện tìm ngươi rồi. Trên đường đi không cần thường xuyên trở lại đây. Nhớ chăm chỉ tập luyện hai cái Cơ Chuẩn Kỹ mới nhận được, đồng thời cũng chú ý dùng phương pháp Âm Dương Thần Tỏa che dấu thực lực chân chính của bản thân.

Thanh âm Liệt Diễm vang lên từ bốn phương tám hướng, nhưng Cơ Động đột nhiên cảm giác được trong thanh âm của nàng tựa hồ như có gì đó khác biệt, không có bất kỳ cảm xúc gì, cực kỳ lạnh lẽo.

Không đợi Cơ Động nói thêm, quang mang màu đỏ đã dâng lên, bao phủ thân thể hắn lặng yên biến mất khỏi Địa Tâm.

- Rầm, rầm, rầm…

Cơ Động vừa mới về đến phòng mình, đã nghe được tiếng đập của dồn dập:

- Lão Đại, ngươi có ở nhà hay không?

Bọn họ đã đến đây rồi, Cơ Động nhìn lại bộ quần áo tuyệt đối không thể nói là sạch sẽ trên người, có chút không biết nói thế nào:

- Đến đây.

Mở cửa ra, chỉ thấy Tất Tô và Tạp Nhĩ đã mặc quần áo bình thường đứng ở ngoài cửa. Quần áo Tạp Nhĩ vẫn như trước mộc mạc, quần áo Tất Tô thì đẹp và quý hơn một chút, bất quá cũng chỉ là một bộ trong phục đơn giản màu lam mà thôi, cũng không có trang sức gì chói lọi.

- Lão Đại, ngươi như thế nào để chúng ta đợi cả nữa ngày thế? Oa, ngươi như thế nào lại bẩn như mọi thế này, cả ngươi lại đầy mùi nữa. Ngươi đừng nói là mấy ngày nay ngươi không có tắm rửa gì cả a.

Tất Tô nhìn Cơ Động, hét lên mấy tiếng.

Cơ Động dẫn hai người vào trong phòng:

- Mấy ngày nay ta mải mê tu luyện, nên không có để ý lắm. Các ngươi chờ ta một chút, ta sửa sang lại mấy thứ, chúng ta sẽ xuất phát.

Nhìn xem sắc trời bên ngoài, lúc này là sáng sớm.

Rất nhanh tắm rửa một cái, chạy tới căn tin ăn chút đồ ăn nhẹ, đem tất cả rượu trên quầy rượu trong phòng hắn cùng với một ít quần áo, vật dụng cá nhân cũng thu hết vào trong thủ trạc, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

- Lão Đại, ngươi đừng nói với ta là mặc luôn bộ giáo phục ấy mà đi đường đó.

Lần này ngay cả Tạp Nhĩ cũng không nhịn được hỏi một câu.

Cơ Động nhìn nhìn lại bộ giáo phục Bính Hỏa Hệ trên người mình:

- Có gì không ổn sao? Các ngươi cũng biết mà, ta là được Dương Viện Trưởng dắt về, ngoại trừ giáo phục ra, ta cũng không có thứ gù khác để mặc cả.

Tất Tô cười hắc hắc, nói:

- Cha ta nói, là người phải biết thu liễm một chút, tốt nhất không nên để người khác nhìn ra chúng ta là Âm Dương Ma Sư. Lão Đại, ta cũng biết là ngươi chỉ có giáo phục để mặc mà thôi, nên đã sớm chuẩn bị trước cho ngươi rồi. Bốn bộ bố y bình thường, tổng cộng một đồng kim tệ, trả tiền đi.

Vừa nói, Tất Tô giơ tay lên, chỉ ngón trỏ ra, trên đó có một chiếc nhẫn cẩn một khỏa Bảo thạch màu lam. Lam quang lóe lên, bốn bộ bố y đã xuấy hiện trước mặt Cơ Động.

Trong lòng Cơ Động âm thầm cảm động, hắn biết Tất Tô đòi tiền mình chính bởi vì biết tính cách mình, không thích tùy tiện lấy đồ của người khác. Tiếp nhận quần áo, lấy ra một đồng kim tệ đưa cho hắn:

- Cảm tạ.

Tạp Nhĩ khoanh tay dựa đầu vào một bên tường, nhìn lại, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên vẫn là người có tâm tính nữ nhân thì tâm cơ cũng cẩn thận hơn một chút, ẻo lả xem ra cũng có lợi một chút a.

- Tạp Nhĩ, ngươi lại nói ta là ẻo lả, lão tử sẽ liều mạng với ngươi.

Tất Tô giận dữ nói.

Tạp Nhĩ cười hắc hắc, nói:

- Xem kìa, lại làm ra bộ dáng Lan Hoa Chỉ nữa rồi, ngươi phải nói là, lão nương liều mạng với ngươi mới đúng, hắc hắc…

- Ngươi…

Nhìn hai người cười đùa, trong lòng Cơ Động một trận ấm áp, có huynh đệ làm bạn cảm giác quả thậy rất tốt. Rất nhanh thay xong bộ bố y:

- Đi thôi, mười ngày đường, chúng ta phải đi nhanh đến đích. Không nhanh chân sẽ trễ đó.

Ngay khi ba người đi ra khỏi Ly Hỏa Học Viện, cũng nhịn không được quay đầu nhìn lại. Nơi này dù sao cũng là nơi bọn họ từng sinh sống, học tập trong bốn năm liền, làm sao có thể không có cảm tình cơ chứ?

Cảm thụ được sự lưu luyến của Tất Tô và Tạp Nhĩ, Cơ Động nắm chặt hay tai, đặt lên bả vai bọn họ:

- Chúng ta còn có thể trở về mà, khi đó chúng ta nhất định sẽ là những Âm Dương Ma Sư cường đại nhất, Ly Hỏa Học Viện nhất định sẽ vì chúng ta mà vinh dự.

Rời khỏi Ly Hỏa Thành, ba huynh đệ cưỡi xe ngựa của trạm dịch suôn sẻ đi thẳng về phía Đông Bắc. Lần này mục đích của bọn họ chẳng những là trung ương của đại lục, diện tích lớn nhất, Trung Thổ Đế Quốc. Hơn nữa, nơi cụ thể mà bọn họ muốn đến kia lại chính là noi trung tâm của cả đại lục, thủ đô của Trung Thổ Đế Quốc, được cả đại lục xưng danh là Trung Nguyên Thành.

Trung Thổ Đế Quốc, đồng thời giáp ranh với bốn đại đế quốc còn lại, diện tích rộng lớn. Bên trong đế quốc phần lớn là các bình nguyên, tuyệt đối là đế quốc có thực lực cực mạnh, quốc thổ dồi dào, quân lực mạnh mẽ. Trung Thổ Đế Quốc cũng giống như mảnh đất Trung Nguyên thời cổ đại trong kiếp trước của Cơ Động.

Nhưng mà, điều làm cho Cơ Động không hiểu chính là, căn cứ theo những gì mà Ly Hỏa Học Viện giảng dạy, trên đại lục mặc dù có Ngũ Đại Đế Quốc, nhưng cũng rất ít khi phát sinh ra chiến tranh. Nhất là Trung Thổ Đế Quốc chiếm cứ lãnh thổ phì nhiêu như vậy, lại bị bốn đại đế quốc khác bao vây tứ phía, dựa theo tình huống bình thường mà nói, biên giới của nó tuyệt không thể nào bình yên mới đúng. Mà trên thực tế, Ngũ Đại Đế Quốc trên đại lục thủy chung luôn bình yên vô sự, chiến sự rất ít khi xảy ra.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tửu Thần (Âm Dương Miện)


Chương sau
Danh sách chương