Tuyệt Địa

Chương 13: Trải nghiệm tu luyện


Trần Phi mở mắt ra, khóe miệng treo nụ cười khổ não.

Vừa rồi đã là viên Cảm Khí đan thứ năm được nó sử dụng, nhưng ngoài khoảng không gian mát lạnh của buổi đêm mang tới thì Trần Phi chẳng cảm nhận được gì khác.

Nếu không phải đây là thế giới tu chân, đầy rẫy những người tu đạo thì Trần Phi đã cho rằng linh khí hoàn toàn không tồn tại trong trời đất. Nếu có thì sao nó lại không hề cảm giác được một chút linh khí nào, dù là rất nhỏ, trong khi đã sử dụng cạn một lọ Cảm Khí đan quý giá.

Cảm Khí đan là loại linh đan có tác dụng khuếch trương tinh thần lực cho người sử dụng trong một thời gian ngắn.

Các đệ tử có tư chất thấp kém thường sử dụng Cảm Khí đan ở giai đoạn tu luyện đầu tiên. Do tư chất kém, khả năng tương tác với linh khí cũng kém theo tỷ lệ thuận, cho nên Cảm Khí đan là sự lựa chọn tốt nhất giúp khuếch trương tinh thần lực, qua đó gia tăng sự tập trung của người sử dụng vào không gian xung quanh, sẽ dễ dàng cảm nhận linh khí hơn.

Thông thường, một đệ tử dù có tư chất kém đến đâu mà sử dụng hết một lọ Cảm Khí đan thì thế nào cũng thành công. Riêng Trần Phi đã tiêu hao một lọ nhưng vẫn đang cực kỳ gian nan ở cửa ải ngỡ như khá dễ dàng với mọi người này. Thật chẳng biết nói thế nào về tư chất của nó.

Sau một hồi thừ người suy nghĩ, Trần Phi đi đến quyết định táo bạo, dùng một lúc năm viên Cảm Khí đan trong lọ còn lại.

Trần Phi có suy nghĩ này cũng dễ hiểu. Khi trước nó dùng lần lượt từng viên Cảm Khí đan, dẫn đến kết quả hoàn toàn thất bại. Vậy bây giờ dùng một lúc cả lọ, cho dù không có tác dụng chồng chất lên nhau thì với số lượng lớn linh đan dồn vào một chỗ chắc cũng gia tăng tinh thần lực lên một tầm mức cao hơn khi chỉ dùng một viên. Liều lĩnh như vậy biết đâu sẽ thành công.

Sau khi cho cả vốc Cảm Khí đan vào miệng, Trần Phi hít một hơi thở thật sâu, lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, giây lát sau Trần Phi liền cảm giác được tinh thần của mình đang dần tăng lên, trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Dù đang nhắm chặt mắt nhưng Trần Phi vẫn có thể 'nhìn thấy' mọi chỗ trong động phủ, thậm chí rõ cả hơn khi dùng mắt thường để quan sát. Tai nó cũng thính nhạy vô cùng, có thể nghe được từng tiếng lá rơi xào xạc bên ngoài, chạm nhẹ vào mặt đất, tiếng gió thổi, tiếng côn trùng kêu rả rích. Mọi thứ Trần Phi cảm nhận lúc này đều được khuếch đại so với bình thường cả chục lần, cảm giác này rất kỳ diệu, khó nói thành lời.

"Ôi, đầu ta...!"

Đột nhiên, Trần Phi ôm đầu khẽ kêu rên. Dưới tác dụng điệp gia của cả lọ Cảm Khí đan, tinh thần Trần Phi được khuếch đại quá mức khiến nó cảm thấy đau đớn. Cái đầu như nứt ra, từng sợi dây thần kinh khắp đầu co giật liên hồi.

Mắt Trần Phi đang nhắm cũng thấy hoa lên, thần trí mụ mẫm chếnh choáng, đau đến vã mồ hôi như tắm. Thân hình đang ngồi xếp bằng của Trần Phi ngả nghiêng rồi té vật xuống giường đá.

"Không được. Khó khăn lắm mới đẩy tinh thần lên tới mức này, ta không thể phí phạm cơ hội..."

Trần Phi nghiến răng, hai tay run rẩy chống mạnh xuống giường, cố đẩy thân thể ngồi dậy, gắng gượng xếp bằng.

Cơn đau kinh khiếp vẫn đang quậy tung trong đầu khiến Trần Phi dù rất cố gắng kiềm lại nhưng cũng phải rên hừ hừ như bị sốt rét. Lúc này mà có người nào nhìn thấy Trần Phi chắc sẽ giật mình kinh hô, vì trán nó đang nổi lên từng sợi gân xanh lè thô to, co giật nhúc nhích liên tục như những con rắn nhỏ, vô cùng ghê sợ.

"Linh khí, linh khí đâu? Mau cho ta thấy ngươi đi..!"

Đè nén cảm giác đau đớn đang diễn ra trong đầu, Trần Phi nhắm chặt hai mắt, cố quên đi cơn đau và tất cả mọi thứ hỗn tạp xung quanh. Tinh thần Trần Phi hoàn toàn tập trung vào khoảng không gian trước mặt, lặng lẽ tiến vào.

Không biết qua bao lâu, khi tâm tình hoàn toàn phẳng lặng, khoảng không gian trống rỗng trước mặt Trần Phi bỗng chuyển mình, những chấm sáng li ti thi nhau hiện ra.

Những chấm sáng này chỉ bé như đầu tăm, không màu, không mùi, không vị. Chúng cũng không có hình dạng cố định, có lúc tụ lại thành một đoàn, có khi lại tách ra bay riêng lẻ như đom đóm.

Ban đầu những chấm sáng chỉ xuất hiện một ít trước mặt Trần Phi, sau đó số lượng tăng dần lên, rồi trở nên dày đặc, chen chúc khắp nơi trong động phủ.

"Đây chính là linh khí ư?"

Trần Phi cả mừng, nhủ thầm trong lòng. Nào ngờ, nó vừa có một thoáng mất tập trung, bị cảm xúc chi phối thì những chấm sáng kia đột ngột biến mất, không còn lấy một hạt.

Trần Phi không dám chậm trễ, một lần nữa thật sự tập trung cảm nhận, dẫn bản thân đi đến giai đoạn nhập tâm, quên đi sự việc xung quanh.

Đã một lần nhìn thấy linh khí, vì vậy lần này Trần Phi nhập định nhanh hơn, dễ dàng hơn không ít. Một lúc sau, những đốm sáng lại hiện ra, nhảy nhót xung quanh cơ thể nó.

Trần Phi không vì vậy mà buông lỏng, tinh thần càng thêm tập trung. Nó khẩn trương dựa theo công pháp Thần Tâm Đoạt Thiên Công hút lấy linh khí xung quanh vào cơ thể, rồi theo đường lối bức đồ hình kia chỉ dẫn mà vận chuyển linh khí làm một vòng chu thiên trong cơ thể, sau khi linh khí hoàn toàn chuyển hóa thành linh lực liền dồn tụ về trái tim.

Công việc này nói dễ nhưng làm thì cực kỳ gian khổ. Lần đầu tiên hấp thụ linh khí, Trần Phi không dám tham lam nên chỉ hút lấy một nhúm nhỏ vào người. Nhưng nhúm linh khí này cứ như những con ngựa bất kham, lồng lên chạy loạn khắp nơi, khiến nó muốn gò ép bọn chúng vào khuôn khổ, di chuyển theo đường lối vận hành của Thần Tâm Đoạt Thiên Công cũng rất gian nan.

Trên đường đi, nhúm linh khí này liên tục xông loạn, đấu đá lung tung khắp cơ thể Trần Phi làm nó nhiều phen đau muốn chết đi sống lại, răng cắn chặt vào môi đến bật cả máu ra.

Kẻ khác tu luyện một canh giờ có thể điều động linh khí được mấy vòng chu thiên thì Trần Phi ngồi đến khi trời gần sáng mới hoàn thành được một vòng. Sau bao nhiêu cực nhọc đau đớn, nhúm linh khí này cũng chịu nghe lời, ngoan ngoãn chui vào trái tim. Nhưng chính lúc này, tim Trần Phi phát ra một cơn đau nhói kinh khiếp vượt quá sức chịu đựng của nó.

Còn chưa kịp làm gì thì Trần Phi đã ngã lăn ra, hôn mê trầm trầm.

o0o

Khi Trần Phi tỉnh lại thì trời đã sáng bét.

Nó kiểm tra khắp cơ thể một lượt nhưng chẳng thấy gì khác lạ, không hề có việc tai hại ngoài ý muốn xảy ra. Chẳng những vậy, Trần Phi còn phát hiện hình như các giác quan của nó đã nhạy cảm hơn trước một chút.

Dù chỉ khác biệt một ít nhưng điều này chứng tỏ Trần Phi đang tu hành đúng hướng. Đối với một kẻ ngu ngơ, chưa từng trải qua tu luyện như nó thì kết quả này rất rất tốt, khích lệ tinh thần hăng hái hơn nhiều.

"Thành công rồi! Ta vẫn chưa chết, thật tốt quá!"

Trần Phi vỗ mạnh tay vào ngực trái, ngay vị trí quả tim bên trong, không nghe đau đớn gì thì mừng rỡ cười lên một tràng sung sướng.

Còn về việc đêm qua đột ngột ngất xỉu khi dồn linh lực vào tim thì Trần Phi thầm cho rằng lần đầu bị linh lực đồn trú, trái tim của nó phản ứng lại cũng là lẽ bình thường.

Trần Phi nhắm mắt, cảm giác được trái tim của nó vẫn đang vận hành bình thường, có thể hoàn toàn yên tâm. Thậm chí Trần Phi có thể cảm nhận rõ ràng một chút linh lực đang tồn tại trong tim mình, liên tục theo nhịp đập quả tim nảy lên mà dao động tới lui.

Tâm niệm Trần Phi hơi động, chút linh lực ít ỏi trong tim liền vận chuyển xuống bàn tay nó, khiến cho bàn tay hơi phát sáng.

Trần Phi ngẩn ngơ, không nghĩ lần đầu vọng động linh lực lại dễ dàng nhanh chóng đến vậy.

Bàn tay nó duỗi ra, ấn mạnh vào vách động, lập tức lún sâu vào trong hơn nửa tấc. Khi Trần Phi rút tay lại thì nơi đó đã in rõ năm dấu ngón tay sâu hoắm, nhìn qua cứ như được nghệ nhân nào đó điêu khắc mà thành.

"Ta chỉ hành công một đêm mà đã lợi hại vậy sao?"

Trần Phi không tin vào mắt mình, miệng thì thào.

Thực ra, bất kỳ đệ tử nào đã bước vào con đường tu đạo thì đều làm được như Trần Phi vừa làm, điều này rất bình thường.

Nhưng với một người thường như Trần Phi, con đường tu luyện trước đây luôn xa vời, nay đạt được kết quả này thì rất khó diễn tả sự phấn khích trong lòng nó. Trần Phi chỉ muốn hét lên, chạy ra ngoài khoe với mọi người, nhất là gã mập luôn trêu chọc nó.

Rất may, Trần Phi đã kịp đè nén ý định này lại. Nó rất rõ ràng, ai cũng làm được như nó, chỉ là trò con nít mà thôi. Đem ra khoe không khéo lại thành trò cười, cũng do vừa rồi quá phấn khích nên nghĩ lung tung một chút.

Bình tâm lại, Trần Phi nhận ra nhúm linh lực vừa rồi ở tay đã biến mất. Nó thoáng bần thần, linh lực mau cạn như vậy, thảo nào khi trước bọn Mãnh Kích, Trầm Nhược Phong chỉ đào năm sáu miệng hố ở đồi nấm Thạch Ngư thì đã tiêu hao sạch sẽ linh lực trong người.

Nuốt một viên Tích Cốc đan giải quyết cơn đói đang réo gọi trong bụng, tiếp đó Trần Phi ngồi xếp bằng, nhập thần vận hành công pháp.

Linh khí chỉ khó thể cảm nhận đối với những người chưa từng thấy qua, còn nếu kẻ nào đã nhìn được rồi thì mọi việc về sau sẽ khá đơn giản.

Giống như Trần Phi lúc này, không cần sử dụng Cảm Khí đan nữa thì nó vẫn có thể cảm thấy linh khí xung quanh, chỉ có điều tốc độ không được nhanh như đêm qua.

Lần hành công này, Trần Phi cũng vẫn gian nan không ít mới khiến nhúm linh khí vừa hấp thu chịu tuân lời, đi vào nề nếp, di chuyển một chu thiên thì hóa thành linh lực, dồn tụ vào trái tim. Điều đáng mừng là đúng như Trần Phi thầm suy đoán, lần này khi tiếp nhận linh lực thì tim nó không phát sinh cơn đau nào như đêm qua, mọi thứ đều tốt đẹp.

Trần Phi có thêm một phát hiện thú vị nữa là nhúm linh lực nó tu luyện được đêm qua vốn đã tiêu hao lúc sáng, nhưng khi nó hành công liền phục hồi trở lại như cũ. Cộng thêm một ít linh lực vừa được Trần Phi đề luyện ra thì linh lực trong tim nó đã nhiều hơn trước gấp đôi.

Nghĩ cũng hợp lý, nếu linh lực sau khi sử dụng thất thoát lại không thể tự phục hồi lúc hành công thì chẳng lẽ ai cũng phải tu luyện lại từ đầu mỗi ngày. Nếu vậy có lẽ người tu đạo khắp Càn Khôn giới đến lúc này đều đang dậm chân ở tầng đầu Dẫn Khí kỳ.

Giống như đêm qua, sau khi Trần Phi điều dẫn linh lực vận hành một chu thiên thì tinh thần trở nên mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, không cách nào có thể tập trung để tiếp tục hành công được nữa.

Lúc này, trời đã quá trưa. Tính ra thì Trần Phi hành công một chu thiên mất ngót nghét ba canh giờ. Trần Phi thầm suy đoán nguyên nhân chủ yếu cũng do tinh thần lực nó yếu kém và còn chưa quen với đường lối vận chuyển linh lực của công pháp Tâm Thần Đoạt Thiên Công. Đã như vậy, Trần Phi chỉ còn biết hy vọng về sau, khi đã quen việc rồi thì tốc độ sẽ tăng nhanh hơn.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Trần Phi đi đến Thư Viện trên đảo. Thư Viện này tọa lạc gần Cống Hiến điện, bên trong chứa đầy những tư liệu, sách viết về đạo pháp và lịch sử, những điển cố của Càn Khôn giới.

Trần Phi bỏ ra vài điểm cống hiến, thuê quyển sách viết về một số điểm cần lưu ý và tâm đắc khi tu đạo, đem về mà nghiên cứu thêm.

Lật mở quyển "Đại Cương Lý Luận Công pháp" có phần cũ nát, Trần Phi ngấu nghiến đọc.

Mọi tri thức đều luôn tồn tại trong sách. Trần Phi không thể có vấn đề gì cũng đi hỏi Cao Thủ, vừa làm phiền gã mập vừa khó thu được ích lợi nhiều bằng việc trực tiếp xem sách.

Trong quyển sách này đương nhiên không hề có bất kỳ khẩu quyết công pháp nào rồi. Tác giả chủ yếu đề cập đến những nhận định, lời khuyên và một số điều cần lưu ý khi tu hành.

Trong sách nêu rõ, dựa trên cường độ tinh thần mà mỗi người đều có thời gian tu hành dài ngắn khác nhau. Người có tinh thần mạnh mẽ thì thời gian có thể tu luyện mỗi ngày sẽ dài hơn người bình thường. Dẫn đến khả năng tăng tiến tu vi của những người này cũng vượt xa người kẻ khác.

Thực tế tinh thần con người có giới hạn, khi việc tu luyện vượt quá mức giới hạn cơ thể chịu đựng thì nên dừng lại, nếu cố gắng cưỡng ép chẳng những tu hành không kết quả mà ngược lại còn dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, suy yếu tu vi, lợi bất cập hại.

Ngoài ra, trong sách cũng đề cập đến sự phân chia công pháp.

Theo tác giả, mỗi loại công pháp đều có đường lối tu luyện, dẫn động linh lực qua các huyệt vị, kinh mạch khác nhau hoàn toàn. Đặc biệt tác giả nhấn mạnh, công pháp uy lực càng cao thì thời gian tu luyện điều chuyển linh lực hoàn thành một chu thiên sẽ càng lâu. Ngược lại, công pháp kém thì sẽ rất dễ dàng nhanh chóng vận hành vài vòng chu thiên trong chưa đầy một canh giờ.

Hiệu quả của công pháp tốt và công pháp kém vì vậy cũng khác xa. Công pháp tốt tuy mất thời gian hành công nhiều hơn nhưng linh lực được đề luyện ra sẽ vô cùng tinh khiết, chất lượng cũng như uy lực đều vượt trội so với linh lực của người tu luyện công pháp bình thường.

Rõ ràng, điểm khác giữa hai loại công pháp này là lấy 'chất' so với 'lượng'.

Trước mắt thì tốc độ tu luyện của cả hai loại công pháp này là như nhau. Nhưng về lâu dài, người tu luyện công pháp tốt sẽ tiến cảnh nhanh hơn, do linh lực đã được tinh luyện sẵn. Còn tu giả tu hành công pháp thấp kém sẽ khó tránh khỏi bị trì trệ cảnh giới, thậm chí không thể đột phá lên tầng cao, đây cũng do linh lực bị lẫn quá nhiều tạp chất.

Ngoài hai loại công pháp tốt và kém, thì còn một loại công pháp khác, gọi là đỉnh cấp.

Loại công pháp đỉnh cấp này thế gian khó tìm, số người may mắn đạt được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Công pháp đỉnh cấp giải quyết hoàn toàn điểm thiếu sót của hai loại công pháp kia.

Người tu luyện công pháp đỉnh cấp chẳng những linh lực được đề luyện đến mức tối đa, mà lượng linh lực cũng sẽ cực nhiều, vượt trội những tu giả cùng cấp. Mà một khi linh lực vượt qua những người cùng cấp cả về chất và lượng thì mọi thủ đoạn của tu giả này cũng sẽ đạt tới uy lực khó thể tưởng tượng được. Nói là vô địch cùng giai cũng không quá đáng, trừ khi đối thủ cũng tu luyện công pháp đỉnh cấp tương tự, hoặc có thủ đoạn, tuyệt kỹ lợi hại nghịch thiên, may ra mới có thể chống lại.

Nói thế để biết tầm quan trọng của công pháp lớn đến mức nào. Đó chính là cội nguồn của sức mạnh, là chỗ dựa lớn nhất của bất kỳ vị cường giả nào. Một công pháp tốt luôn là mục tiêu truy cầu của hằng hà sa số người tu đạo, đừng nói đến công pháp đỉnh cấp.

Gấp quyển sách lại, Trần Phi vuốt nhẹ ngực, trấn an nhịp tim đang đập rộn rã vì hưng phấn quá độ.

Nói như trong sách, công pháp càng cao thì thời gian vận hành một chu thiên càng lâu. Nếu vậy, Thần Tâm Đoạt Thiên Công mà Trần Phi tu luyện có thời gian vận hành lâu gấp chục lần những loại công pháp bình thường, liệu có thể xem là một loại công pháp đỉnh cấp hay không?

Trước giờ cứ luôn trách than số mình quá xui xẻo, lần này có lẽ ông trời thương tình nên ném thiên công pháp này vào đầu Trần Phi.

Trần Phi cầm ngọc giản đỏ rực trên tay, thái độ yêu thích mân mê một hồi lâu rồi cất vào ngực.

Nó âm thầm quyết định, dù cho thiên công pháp này không thuộc vào hàng đỉnh cấp thì chắc chắn cũng chẳng phải tầm thường. Sau này cần phải bảo quản cẩn thận, tránh cho người khác nhìn thấy.

Chợt nhớ tới một chuyện, Trần Phi lại lấy ngọc giản ra, áp lên trán.

Quả nhiên, thiên công pháp bên trong ngọc giản này sau khi truyền vào đầu nó thì vẫn còn lưu lại đầy đủ trên ngọc giản. Chẳng lẽ đây chính là loại ngọc giản chứa đựng thông tin vĩnh cửu như Cao Thủ kể lần trước, nếu vậy thì Trần Phi càng thêm tin vào mức độ quý giá của thiên công pháp Thần Tâm Đoạt Thiên Công.

Cơn mừng rỡ qua đi, Trần Phi trầm ngâm tính toán những việc sau này cần làm.

Trước mắt đã có công pháp rồi, về sau mỗi ngày nó dành ra ba canh giờ tu luyện là ổn.

Thứ Trần Phi thiếu khuyết bây giờ là một vài thuật pháp ngũ hành làm thủ đoạn phòng thân, ngoài ra nếu có thêm một món vũ khí nữa thì càng tốt. Mà những thứ này muốn có thì đều cần điểm cống hiến để đổi, tính tới tính lui rốt cuộc cũng vẫn phải đi làm nhiệm vụ.

Riêng về phần tìm kiếm một ít linh đan gia tăng tinh thần lực để kéo dài thời gian tu luyện thì sau khi xem qua quyển sách kia, Trần Phi đã bỏ ý định.

Cảm Khí đan chỉ là một loại đan dược cấp một có tác dụng phụ trợ, gia tăng tinh thần trong một thời gian ngắn, nếu lạm dụng sẽ để lại di chứng, có thể trở thành si ngốc.

Trần Phi muốn tăng cường độ tinh thần lên mà không bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ thì chỉ còn cách sử dụng một ít loại linh đan có công dụng gia tăng tinh thần vĩnh viễn. Mà những loại linh đan này thì cực kỳ quý hiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, tình cờ xuất hiện vài viên cũng khiến các vị cường giả khắp nơi sôi sục, đấu đá không ngừng, làm gì đến lượt Trần Phi mơ tưởng.

Xem ra, trước mắt chỉ có thể tiếp tục đi làm nhiệm vụ thôi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Địa