Tuyệt Địa

Chương 66: Linh Trì ảo diệu

Chương sau
Danh sách chương

- La sư huynh!

Đám người nhìn thấy kẻ đến đón chính là La Hầu đại danh đỉnh đỉnh thì chắp tay chào hỏi rân trời. Vẻ mặt ai nấy đều hưng phấn. Ngoại trừ bọn Trần Phi, những người còn lại chỉ mới lần đầu diện kiến thiên tài truyền kỳ La Hầu gần đến vậy.

La Hầu thân thiện mỉm cười, gật đầu:

- Các ngươi lên đi!

Lữ Hoành nhảy lên trước tiên, sau đó những người khác lần lượt phóng theo. Nhóm Trần Phi lên sau cùng.

Chờ tất cả ổn định vị trí, La Hầu phất nhẹ tay điều khiển Phi Chu xé gió lao đi, bỏ lại cảnh vật thụt lùi vùn vụt hai bên.

Đã từng tiếp xúc qua La Hầu nên Cao Thủ không e dè như bọn Lữ Hoành, lên tiếng hỏi:

- La sư huynh, Thánh Địa cách đây có xa không?

La Hầu thoải mái đáp:

- Khá xa, có lẽ khoảng một canh giờ mới tới nơi.

Nói đoạn, La Hầu nhìn về phía Trần Phi, cười nhẹ:

- Chúc mừng tiểu sư đệ hóa nguy thành an! Dạo này ta bận bịu, không có thời gian đến thăm ngươi.

Trần Phi cung kính chắp tay:

- Đều nhờ sư huynh thương tình trợ giúp, tiểu đệ vô cùng biết ơn!

- Hì hì, sau này sư đệ hỗ trợ khi ta cần là được rồi.

- Đương nhiên. Chỉ cần La sư huynh mở lời, tiểu đệ không bao giờ chối từ!

Dù không rõ La Hầu nói vậy có ý gì nhưng Trần Phi vẫn nhanh chóng gật đầu. Người quang minh lỗi lạc như La Hầu, những việc cần làm chắc chắn luôn chính nghĩa. Trần Phi sao phải trốn tránh ân nhân?

Mọi người thấy hai bên đối đáp vui vẻ như vậy, trong lòng vô cùng hâm mộ. Không nghĩ Trần Phi lại có giao tình với đệ nhất thiên tài Càn Hư đảo, chẳng những thế còn dường như không hề cạn.

Lữ Hoành thủy chung im lặng không nói gì, ánh mắt lặng lẽ quan sát tình hình, nhẹ nhàng lưu chuyển.

Tô Liên bạo gan cất giọng:

- La sư huynh, cho tiểu muội hỏi một câu được chăng?

- Sư muội cứ tùy nghi!

La Hầu sảng khoái.

Khuôn mặt Tô Liên ửng hồng, vì phong thái tuyệt thế của La Hầu mà tâm hồn thiếu nữ liêu xiêu, cố trấn định nói:

- Nghe bảo khi tiến vào Thánh Địa thì mọi người sẽ bị bịt mắt lại, điều này có đúng hay không?

- Đúng. Không riêng gì các vị huynh muội, kể cả trưởng lão trong tông môn khi vào Thánh Địa đều phải thực hiện bước này.

La Hầu nói, rồi thấy những người kia vẫn còn ngơ ngác khó hiểu liền giải thích thêm:

- Thực ra, từ xưa Thánh Địa vốn chỉ cho phép chưởng môn và người kế vị tương lai ra vào. Về sau, các vị tổ sư nới lỏng luật lệ, dùng Linh Trì làm phần thưởng cho các đệ tử cố gắng tu hành nên mới dẫn tới quy định này. Trong Thánh Địa có một số bí mật liên quan đến tồn vong của bản tông, không thể cho ai khác biết được.

- Ra là vậy!

Tô Liên nhoẻn miệng cười. Những người khác cũng ồ lên nho nhỏ, giờ mới hiểu vì sao tông môn lại đề ra quy định gắt gao như thế.

La Hầu nói không sai. Phi Chu miệt mài bay đi, vượt qua rất nhiều vùng đồi núi trùng trùng điệp điệp, độ canh giờ sau đáp xuống một thung lũng xanh mướt tầm mắt.

Thung lũng lọt thỏm giữa những rặng núi cao chót vót xuyên mây, gió thổi vi vu hòa cùng bóng cây mát rượi biến nơi này thành một vùng tiên cảnh trần gian. Quanh đó có khá nhiều dòng suối chảy róc rách, nước trong veo chậm chạp lượn lờ qua những tảng đá đen bóng bị mài mòn qua thời gian dài đằng đẳng. Chim hót ríu rít, cỏ hoa vươn mình đón nắng, cành lá lay nhè nhẹ theo những cơn gió miên man lùa tới. Đám người ngẩn ngơ, không ngờ giữa vùng núi rừng rậm rạp lại có một nơi sinh khí tràn đầy, đẹp đẽ như vậy.

La Hầu bình đạm nói:

- Cảm phiền mọi người chịu khó một chút, ta phải làm theo quy định đây!

Tay áo La Hầu hất lên. Mười dải lụa dày trắng tinh uốn éo bay đến trước mặt đám người, tự động quấn quanh đầu họ vài vòng, che kín đôi mắt lại.

Trời đất sáng sủa bỗng tối sầm một màu, bên tai tất cả lại nghe thanh âm nghiêm nghị của La Hầu:

- Trong quá trình mở cửa Thánh Địa, hy vọng không có người nào vì hiếu kỳ mà lén gỡ băng mắt ra, tự phá hỏng tiền đồ bản thân!

Lời căn dặn của La Hầu khá thừa thải, sẽ không kẻ nào ngu xuẩn đến mức dám hành động như vậy. Trừ phi là gián điệp do bên ngoài cài vào.

Tiếng động ầm ì liên tục nổi lên, vọng vào thính giác Trần Phi khiến nó tò mò không biết La Hầu đang làm gì. Khi nãy Trần Phi đã quan sát rất kỹ, nơi này không có điểm nào khác thường.

Lát sau, lại nghe La Hầu nói:

- Tất cả đứng yên không nên cử động, ta đưa các ngươi vào đấy!

Đôi chân Trần Phi chợt nhẹ hẫng, rời khỏi mặt đất, dường như đang lơ lửng giữa không trung. Tiếp đó thân hình nó xoay tít mù, bị hút vào thông đạo hay thứ gì đó, khá giống khi sử dụng truyền tống trận.

Tiếng gió ù ù liên tục thổi vào tai, đầu tóc Trần Phi tung bay tán loạn quật vào mặt nghe ran rát. Sự việc diễn ra khá nhanh, độ mười nhịp thở thì Trần Phi đã té lăn trên nền cỏ mềm mại ướt át. Nó đứng dậy, cũng không dám di chuyển loạn hoặc tháo dải băng che mắt ra, im lặng chờ đợi.

Đột ngột, đôi chân Trần Phi lần nữa hụt hẫng, cơ thể bay vù vù theo phương hướng nào đó chẳng thể xác định, có lúc rẽ trái, khi lại nghiêng sang phải rất phức tạp. Lúc sau, Trần Phi nhẹ nhàng rơi xuống đất, toàn thân mát lạnh.

La Hầu cười nói:

- Xong rồi. Mọi người có thể tháo băng che mắt ra!

Ai cũng chờ đợi điều này từ lâu, háo hức gỡ dải lụa. Cả đám lặng người nhìn quang cảnh hiện ra trước mặt.

Phiến không gian rộng lớn bao la không có điểm cuối. Trải dài theo tầm mắt họ là thảm cỏ xanh mượt êm như nhung, trên ngọn còn vương lại những giọt sương long lanh trong suốt đêm qua. Bầu trời không cho biết ngày hay đêm, chỉ thấy một màu tím ngắt kỳ lạ mà mỹ lệ. Nơi này chẳng có vầng dương hay trăng, tinh tú cũng không, đơn thuần chỉ rặc một sắc tím huyền ảo lung linh phủ đầy mặt đất.

Ngoài thảm cỏ mượt mà dưới chân thì chẳng có bất kỳ cây cối nào. Nơi nơi trống huơ trống hoác, nhìn được tận xa ngút ngàn.

Gã mập chép miệng thì thầm:

- Một nơi kỳ lạ, ta không nghĩ thiên nhiên lại tạo được vùng đất khác thường thế này!

Mãnh Kích gật đầu:

- Hai người có cảm thấy lạnh lẽo không? Nơi này thật lạnh!

- Đúng là rất lạnh! Có lẽ khí lạnh bắt nguồn từ phía kia chăng?

Trần Phi đưa tay chỉ tới phương xa, nơi sương khói lờ lửng bốc cao một mảng trắng xóa.

La Hầu nghe thấy, mỉm cười:

- Sư đệ đoán không sai, đó chính là Linh Trì. Tất cả khẩn trương lên, các ngươi chỉ có một ngày tận hưởng diệu dụng của Linh Trì, đừng phí phạm thời gian!

Đám người hối hả chạy thật nhanh theo hướng La Hầu điềm chỉ. Càng đến gần, họ càng thấy lạnh thấu xương, buốt giá da thịt.

Đây là một cái ao nhỏ, chu vi chỉ vài mươi thước. Dưới ao không có nước mà chìm ngập một vùng vân vụ trắng đục như mây, phản chiếu ánh sáng tím từ bầu trời soi xuống trở nên lấp lánh vẻ đẹp kỳ ảo. Cảm giác lạnh của mọi người đều do hàn khí từ ao tràn ra bên ngoài, quấn vào thân thể.

Lữ Hoành rùng mình, ôm quyền hỏi La Hầu:

- La sư huynh, Linh Trì lạnh lẽo như vậy, nhảy xuống dưới có bị sao không?

- Ha ha, chẳng lẽ tông môn tự mình hại chết nhân tài sao? Không phải lo, khi xuống dưới các ngươi sẽ rất hoài niệm khí lạnh này đấy!

La Hầu cười bí ẩn.

- Xuống thôi, không nên bỏ lỡ thời gian!

Gã mập cắn răng lao ào xuống Linh Trì, mặt mày bỗng dưng đỏ lựng, cực kỳ khó hiểu.

Có người đi tiên phong, những kẻ khác liền phóng theo. Sau đó sắc mặt bọn họ y chang gã mập, cũng đỏ lên như heo quay.

Ngay khi Trần Phi đặt chân xuống ao mới hiểu tại sao những người kia có thái độ kỳ quặc như thế. Nguyên lúc đứng bên ngoài sẽ cảm thấy Linh Trì rất lạnh giá, nhưng khi chạm vào thì ngược lại, nhiệt độ đột ngột tăng lên, nóng như lửa thiêu.

Rất nóng, nóng đến mức bọn họ tưởng như mình đang ở trong lò lửa, sắp cháy da cháy thịt táng mạng đến nơi. Vài kẻ bật miệng rên thành tiếng vì cảm giác đau đớn nóng bức hành hạ. Có người không chịu được, bất đồ nhảy chồm muốn lao lên khỏi Linh Trì nhưng lập tức bị vòng sáng vô hình như có như không bên trên đánh dội trở lại, rơi tùm xuống ao.

- La sư huynh, việc này là thế nào? Ta muốn ra khỏi chỗ quái quỷ này!

Một tên hoảng loạn kêu to.

La Hầu đứng bên ngoài, thần sắc nghiêm túc:

- Chỉ có chút đau khổ mà các ngươi đã không chịu được, còn đòi tiến cấp Tụ Linh? Ta đã nói rồi, tông môn không hại các ngươi. Lo chuyên tâm tu hành đi!

Lữ Hoành chú tâm nhìn quanh thấy Trần Phi an tĩnh nhất. Mắt nó khép hờ lặng lẽ hành công, quầng khí mờ mờ ẩn hiện bao phủ thân hình vào trong. Thấy thế, gã gạt bỏ tạp niệm, âm thầm làm theo.

Khác những kẻ kia, từ lâu Trần Phi đã ăn quá nhiều đau đớn hành xác do công pháp tu luyện mang đến. Vậy nên cảm giác nóng bức dưới này tuy rất kinh khủng nhưng chưa đủ khiến nó hoảng hốt, tranh thủ vận công hấp thu linh khí.

Khí nóng trong Linh Trì giúp mở rộng lỗ chân lông cùng khiếu huyệt toàn thân, nhờ thế Trần Phi hấp thu linh khí càng thêm nhanh chóng. Chẳng những vậy, hơi nóng kinh người lẫn trong linh khí chui vào người Trần Phi, giúp nó vận hành công pháp còn nhanh hơn lúc bình thường mấy lần. Khí nóng kia chẳng biết là thứ gì, nhưng lợi ích mang lại không thể xem thường.

Mọi khi tốc độ và thu hoạch của Trần Phi mỗi lần hành công đã rất đáng kinh hãi, hiện giờ còn tăng thêm gấp mấy lần, quá đỗi thần kỳ. Đã vậy linh khí nơi này cực kỳ tinh thuần, lẫn rất ít tạp chất nên sau khi điều dẫn một vòng chu thiên, lượng linh lực được chuyển hóa nhiều hơn lúc thường một ít.

Sự kỳ diệu của Linh Trì chưa dừng ở đó. Khi sức nóng lên tới đỉnh điểm, gần như vượt quá giới hạn chịu đựng của mọi người thì đột ngột giảm xuống. Không gian mát từ từ, xua bớt khí nóng rồi dần chuyển lạnh.

Ban đầu, những người đang kêu than vì nóng, thấy không khí lạnh dần liền vô cùng vui mừng. Nhưng sau đó, khi phát hiện khí lạnh tràn vào thân mỗi lúc một nhiều, đến mức cơ thể buốt giá sắp đông cứng thì ai nấy đều sợ hãi. Có kẻ thất kinh hồn vía tiếp tục phóng khỏi Linh Trì, chỉ tiếc vẫn bị vòng sáng ẩn hiện trên cao đánh rớt xuống.

Da dẻ mọi người đang chìm trong sức nóng như lửa, đột ngột chui vào hầm băng buốt giá nên bị nứt nẻ khá đau đớn. Những tiếng rên rỉ từ cửa miệng phần lớn người vang ra.

Bọn Cao Thủ cũng ở trong tình trạng như vậy nhưng nhìn qua thấy Trần Phi vẫn bình chân như vại thản nhiên tu hành liền nghiến răng nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng.

Nếu như khí nóng giúp tốc độ hấp thu và điều dẫn linh lực nhanh hơn, hơi lạnh kia lại có công dụng cực kỳ khác thường. Thoạt đầu Trần Phi không nhận ra. Chỉ đến khi nó hoàn thành một chu thiên, phát hiện lượng linh lực thu được nhiều gấp năm lần trước kia mới ngỡ ngàng.

Vẫn chưa dám xác định điều mình vừa nhận thấy, Trần Phi lập tức vận hành tiếp một chu thiên nữa. Đến lúc này, nó mới dám tin chắc. Khí lạnh kia có công dụng cực kỳ biến thái, bài trừ lượng tạp chất lẫn trong linh khí ra ngoài, giúp linh khí trở nên tinh thuần hơn gấp bội. Nhờ vậy mà lượng linh lực Trần Phi thu được sau đó tăng lên cả năm lần.

Tính ra, toàn bộ linh khí hấp thu vào cơ thể Trần Phi được chuyển hóa thành linh lực gần phân nửa. Trong khi lúc thường chỉ cần thu được bằng một phần mười thôi, nó đã vui mừng khôn xiết rồi.

Giữa luồng khí nóng và lạnh luôn có sự cân bằng vi diệu.

Từ nóng chuyển sang lạnh, lạnh hóa thành nóng liên tục thay phiên nhau hoán đổi. Xảo hợp thế nào, nhịp điệu sự hoán chuyển này lại trúng khớp với thời gian tu luyện khác người của Trần Phi. Khi nó hấp thu linh khí vào người, điều dẫn khắp châu thân thì khí nóng nắm thế chủ đạo. Đến lúc Trần Phi vận hành xong một chu thiên, biến đổi linh khí sang linh lực, khí lạnh lại lên ngôi rất đúng lúc.

Khó thể xác định Linh Trì phối hợp với Trần Phi, hay Trần Phi tự mình hướng theo tiết tấu biến chuyển của Linh Trì mà tu hành. Chỉ biết trong những người ở đây, Trần Phi đang thu nhiều lợi ích hơn cả.

Ba canh giờ trôi qua thật nhanh. Mọi người đã tới được đây đều là nhân tài hiếm có trong tông môn, dần quen với sự kỳ quái của Linh Trì, bắt đầu yên tĩnh tu luyện. Không còn nghe tiếng ồn ào kêu than nữa.

Ba canh giờ cũng là thời gian tu hành cực hạn mỗi ngày của Trần Phi, nếu vượt quá tinh thần sẽ không chịu nổi, lợi bất cập hại. Nó xả công, trong lòng tiếc nuối vì sẽ chẳng bao giờ có dịp ở trong Linh Trì tu luyện như thế này. Lợi ích Trần Phi thu được nãy giờ bằng cả mười ngày tu hành chuyên cần bên ngoài, quá mức kinh nhân.

Thấy Trần Phi muốn đứng lên, La Hầu từ đầu vẫn chú tâm quan sát bên ngoài nói:

- Chỗ kỳ diệu của Linh Trì, sư đệ vẫn chưa cảm nhận hết đâu. Mau ngồi xuống tiếp tục hành công, ở đây ngươi không phải lo cạn kiệt tinh thần!

Trần Phi nghi hoặc ngồi xuống, thử hành công. Quả nhiên, tinh thần nó vẫn tỉnh táo sảng khoái, không hề có chút mệt mỏi nào. Đồng nghĩa, Trần Phi có thể liên tục tu luyện suốt ngày trong Linh Trì.

Trần Phi khấp khởi vui mừng. Với tốc độ này, khả năng nó đột phá Tụ Linh kỳ ngay hôm nay không hề nhỏ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Địa


Chương sau
Danh sách chương