Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 23: Gói hàng

Chương sau
Danh sách chương

"Thật không ngờ, tiểu đỉnh hấp thụ tàn ý của Hắc Lân Cự Mãng, cũng có thể hóa thành linh khí!"

"Cắn nuốt nội đan của Hắc Lân Cự Mãng, làm cho tu vi của ta từ Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, một mạch đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ năm hậu kỳ." Lâm Thần thầm nghĩ trong lòng. "Hiện tại những linh khí này, nói không chừng có thể khiến cho tu vi của ta lại đột phá một lần."

Cắn nuốt nội đan của Hắc Lân Cự Mãng tuy là làm cho Lâm Thần đột phá tu vi, nhưng hắn cũng suýt nữa bỏ mạng. Yêu thú càng mạnh, nội đan tinh chế càng nồng nặc, thú tính cũng càng mạnh. Lâm Thần lần này cắn nuốt nội đan của Hắc Lân Cự Mãng là yêu thú cấp hai đỉnh cao, nếu như là yêu thú cấp ba, hắn chỉ sợ cũng chịu đựng không nổi.

Không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất vẫn là không nên trực tiếp cắn nuốt nội đan của yêu thú.

Tiểu đỉnh hấp thụ sau đó phun ra linh khí, chân khí trong cơ thể Lâm Thần từ từ vận chuyển, lần lượt kết thành tuần hoàn.

Hiện tại có đầy đủ thời gian, Lâm Thần tập luyện vô cùng tỉ mỉ, nhân tiện tập luyện chuyển hóa tới chân khí, tinh chế luôn một lần.

Nửa giờ sau xong, khí thế trên người Lâm Thần chợt tăng mạnh, trên da tiết ra ra nhè nhẹ chất màu tím đen.

- Hô...

Lâm Thần mở mắt ra, phun ra một ngụm khí, vẻ mặt mừng rỡ khi đột phá Luyện Thể cảnh tầng thứ năm đỉnh cao.

"Không nghĩ tới, lần này cũng là trong họa gặp may, tu vi lập tức thăng cấp nhiều như vậy." Lâm Thần đứng dậy nhảy xuống sông rửa sạch những vết bẩn màu tím đen trên người.

Mã Lương, Lý Xuyên, còn có Lý Sơn ca ca của Lý Xuyên, chuyện lần này Lâm Thần ta nhớ kỹ. Lâm Thần là người của hai thế giới, còn chưa bao giờ bị người ta bức bách đến lúc khốn cùng như vậy, trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện lần này sẽ không thể để như vậy.

"Tuy là ta vẫn chưa chịu thiệt, thế nhưng lần này đã kết thành thù oán, coi như ta muốn thu tay lại, đối phương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa ta cũng căn bản không muốn thu tay lại! Chọc tới Lâm Thần ta, bất kể ngươi là mười đại cao thủ ngoại môn, đệ tử nội môn tinh anh, đều phải trả cho ta cái giá thật lớn.

Lâm Thần vốn cũng không phải là loại người hiền lành, đối phương nếu trêu chọc trên đầu hắn, vậy thì đến cùng người nào đó sẽ hối hận!

Rửa sạch thân thể, Lâm Thần lên bờ kiểm tra lại bọc đồ của hắn. Trong lúc cùng Mã Lương đại chiến, cái bọc bị rạch ra một đạo, rớt không biết bao nhiêu vật liệu.

Lâm Thần kiểm tra một hồi, nhướng mày nói: "Vật liệu nhiệm vụ của tông môn cần thiết rơi mất một phần ba! Ta muốn xoay sở đủ điểm cống hiến, đành đi nhận nhiệm vụ làm lại."

Làm lại nhiệm vụ tông môn phải mất rất nhiều thời gian tu luyện. Bây giờ cách ngày xông vào bí cảnh Thiên La sơn chỉ có hơn một tháng. Lâm Thần cần tăng cao thực lực, thời gian có thể nói là gấp gáp.

Suy tính trong chốc lát, Lâm Thần quyết định luyện tập Huyễn kiếm trước, sau đó sẽ đi thu thập tài liệu nhiệm vụ tông môn cần.

Trước cùng Mã Lương đại chiến, làm cho Lâm Thần cảm thấy Huyễn kiếm chưa đủ, Huyễn kiếm coi trọng là tốc độ, kẻ địch không kịp phản ứng kịp trước kiếm của đối phương sẽ bị chém chết, mà chiêu này của hắn tốc độ rõ ràng còn chưa đủ.

Còn có thể nhanh hơn!

Không muốn suy nghĩ nhiều, hắn rút Tinh Cương kiếm ra, luyện tập dưới thác nước.

Thời gian từng giờ trôi qua, sáng sớm bình minh cùng đêm tối, trời đất hợp nhất.

Lâm Thần dùng đan dược tu luyện. Buổi sáng cùng buổi chiều, Lâm Thần luyện tập Huyễn kiếm.

Chớp mắt đã qua ba ngày sau.

Dưới thác nước, Lâm Thần đứng lặng yên, bỗng nhiên một khúc mộc côn từ trên thác nước đánh xuống, tốc độ cực nhanh. Nhìn thấy vật này hai mắt Lâm Thần chợt rùng mình, nhanh chóng rút Tinh Cương kiếm ra, một kiếm đánh ra, sau đó trong phút chốc loảng xoảng "bang" một tiếng thu Tinh Cương kiếm vào vỏ. Rút kiếm, xuất kiếm, thu kiếm, toàn bộ động tác làm liền một mạch, không có chỗ nào là không tốt.

Sau một khắc, liền nhìn thấy dưới thác nước giữ lại một mảnh mộc côn, "răng rắc" một tiếng cắt thành hai đoạn, sau đó bị rơi dòng sông cuốn đi.

Khoảng thời gian Lâm Thần ở dưới thác nước luyện kiếm, thường xuyên có thể nhìn thấy có cái gì từ trên thác nước hướng xuống. Thác nước cao nghìn trượng, lực nước rơi xuống có thể tưởng tượng được tốc độ, muốn bắn trúng nó thì so với tốc độ của nó phải nhanh hơn, hơn nữa lại yêu cầu nhãn lực cực mạnh. Dù sao mấy thứ này đánh tới với tốc độ quá nhanh, nếu như ánh mắt không đủ lợi hại, căn bản là không có cách bắt được cái bóng của nó.

Ban đầu, Lâm Thần cũng đã thử dùng Huyễn kiếm đánh gãy đồ vật từ trên thác nước, nhưng không phải là không có cơ hội, mà là tốc độ tấn công không đủ, mười lần không trúng một lần!

Mà bây giờ, Lâm Thần tùy ý một kiếm, liền có thể đánh trúng mảnh mộc côn trên thác nước chảy xuống!

Thời gian cấp bách người thường nên đi thu thập tài liệu của nhiệm vụ tông môn, Lâm Thần lúc này thu dọn lại cái túi, đang muốn đi vào rừng cây, chợt nghe một tiếng thú rống gừ gừ vang lên, Lâm Thần không khỏi ngừng lại.

Một khắc ngay khi tiếng thú gào vừa dứt, một con yêu thú từ trong rừng rậm vọt ra thân cao gần một trượng, toàn thân da lông phảng phất như sắt.

Bây giờ con yêu thú đứng ở bên bờ, hai mắt vô cùng sắc bén, làm cho người khác có cảm giác hoảng sợ, khí thế trên người nó, càng làm Lâm Thần cảm thấy không thể so sánh với Hắc Lân Cự Mảng.

Lâm Thần trông thấy này con yêu thú, liền chớp mắt nói rùng mình nói: "Thiết Trảo thú cấp hai đỉnh cao."

Cái thác nước này trước kia là lãnh thổ của Hắc Lân Cự Mãng, tuy là Hắc Lân Cự Mãng đã chết đi, nơi đây vẫn lưu lại hơi thở của nó, vậy nên yêu thú không dám qua đây, có khả năng Thiết Trảo thú cùng là yêu thú cấp hai đỉnh cao, không sợ Hắc Lân Cự Mãng.

Thiết Trảo thú nhìn thấy Lâm Thần, nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức hướng Lâm Thần một móng cào xuống.

Tới thật đúng lúc! Nhiệm vụ tông môn mặc dù không có Thiết Trảo thú, chẳng qua yêu thú cấp hai đỉnh cao là tư liệu tham khảo, bán ra cũng có giá trị không ít linh thạch.

Lâm Thần cười lớn một tiếng. Nếu như là nửa tháng trước, đối mặt với Thiết Trảo thú cấp hai đỉnh cao, Lâm Thần chỉ sợ không phải đối thủ. Nhưng bây giờ Thanh Vân bộ của hắn đã đại thành, tu vi đạt được Luyện Thể cảnh tầng thứ năm đỉnh cao, hoàn toàn không sợ yêu thú cấp hai đỉnh cao.

Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần rất nhanh đâm ra, một kiếm quang thoáng qua, ngay sau đó "bang" một tiếng, Lâm Thần thần sắc vẫn như bình thường đứng tại chỗ, ánh mắt chưa hề di chuyển, mà Tinh Cương kiếm bỗng chốc đã vào vỏ.

Mà lúc này, móng vuốt của Thiết Trảo thú vẫn còn giữa không trung. Nhưng không chờ móng vuốt hạ xuống, trên đầu nó chợt "oành" một mảnh máu, đầu to lớn phịch một tiếng rơi xuống đất, cũng không kịp kêu lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.

Một kiếm, nháy mắt giết chết Thiết Trảo thú!

Lần này, Lâm Thần hiển nhiên sớm có dự liệu, thân hình hắn lóe lên, cắt vật liệu có ích trên thân thể Thiết Trảo thú đi, sau đó xoay người nhún nhảy, biến mất trong rừng rậm.

Hai ngày sau, một chỗ trong rừng rậm, Lâm Thần cầm trong tay Tinh Cương kiếm, một kiếm chém giết một con Thiết Viên cả người lông lá, thành công ngắt lấy Bạch Ngọc thảo trăm năm mà nhiệm vụ tông môn cần.

Sau năm ngày, trên một cây đại thụ, Lâm Thần bỗng nhiên nhảy xuống, một kiếm chém giết độn thổ trứ danh Thiết Giáp thú.

Hơn mười ngày sau, Lâm Thần máu me khắp người trở về chỗ thác nước.

Lấy bao lớn phía sau lưng để dưới đất, Lâm Thần thở phào, nghĩ ngợi nói. "Hao phí thời gian hơn mười ngày, cuối cùng là thu thập đủ tài liệu nhiệm vụ tông môn cần xong rồi!"

Lâm Thần trong lúc thu thập tài liệu, còn gặp ba con yêu thú cấp hai đỉnh cao, nếu như là quá khứ, Lâm Thần là tận lực tránh né, tuyệt đối không cùng yêu thú cấp hai đỉnh cao phát sinh chiến đấu. Mà lần này, Lâm Thần gặp phải ba con yêu thú cấp hai đỉnh cao, không chút do dự rút kiếm kết liễu tánh mạng của bọn chúng, bây giờ thi thể ba con yêu thú cũng được Lâm Thần gói trong gói hàng cùng rất nhiều tài liệu yêu thú.

Đột phá tu vi, Thanh Vân bộ đại thành, Huyễn kiếm tăng thêm một bước, hiện tại Lâm Thần chém giết yêu thú cấp hai đỉnh cao, trên cơ bản không phí bao nhiêu sức lực.

Bây giờ cách thời gian vào bí cảnh Thiên La Sơn khoảng hai mươi ngày, thời gian tăng cao thực lực không còn nhiều.

Lâm Thần tự nghĩ, hơi trầm ngâm một lúc, Lâm Thần quyết định ngày mai liền đi tụ tập một chuyến, mang tài liệu không phải của nhiệm vụ tông môn xử lý xong, sau đó trở về tông môn.

Xác định xong, Lâm Thần nhảy xuống sông rửa sạch thân thể.

Liên tục rèn luyện hai tháng, làm cho tinh thần Lâm Thần sớm đã mệt mỏi không chịu nổi. Không chỉ có phải đề phòng yêu thú, còn phải cảnh giác những võ giả khác. May mà, chính là khổ cực cuối cùng cũng có báo ơn, hiện tại xông vào bí cảnh Thiên La sơn cần năm trăm điểm cống hiến đã xoay sở đủ.

Lâm Thần thầm nghĩ nghĩ, thân thể chìm vào giữa sông, ý thức lơ lửng trên trời, đúng là đã ngủ say.

Lâm Thần ngủ say chưa tới một canh giờ, một bên bờ sông đột nhiên truyền đến một âm thanh "ầm", cùng với tiếng yêu thú khẽ kêu.

Một con yêu thú thân cao hai thước, toàn thân bộ lông đen thui, móngvuốt sắc bén không gì sánh được đi tới bên bờ, dường như không có sức cử động nữa, phù phù một tiếng té xuống đất.

Bây giờ vành mắt con yêu thú lộ vẻ mặt gấu mèo, thoạt nhìn lên trên Lâm Thần cảm thấy rất giống với gấu trúc.

Có điều con này "gấu trúc" này trên người bị thương rất nặng, trên lưng cắm hai cái tiễn, trên cánh tay phải có một vết đao rất sâu, máu tươi chảy ra róc rách, ngoài ra trên ngực của nó rách từng mảnh giống như bị lửa thiêu vậy, bộ lông đen rơi mất một mảng rất lớn.

Hả?

Nghe được động tĩnh, Lâm Thần đột nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh táo.

"Có yêu thú?"

Lâm Thần thuận tay sờ soạng Tinh Cương kiếm một bên hông, đang muốn xông lên chém giết con yêu thú kia, lúc này bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm huyên náo.

- Đại ca, con gấu trúng tiễn mang độc, nó không xong rồi!

- Ha ha, chém giết con gấu này, chúng ta mỗi người có thể phân chia hai trăm khối linh thạch hạ phẩm, mẹ kiếp chuyến đi này thật xứng đáng!

- Ồ, các ngươi xem, bên bờ có một gói hàng thật lớn.

Thanh âm huyên náo rất nhanh hạ xuống, nghe được câu nói sau cùng, Lâm Thần theo bản năng sờ sau lưng mình một cái, bỗng nhiên nhớ tới gói hàng của hắn còn đặt ở bên bờ.

- Ha ha! gói hàng lớn như vậy, bên trong chứa không biết bao nhiêu vật liệu yêu thú! Con gấu này cũng thật là phúc tinh của chúng ta nha.

Một tiếng cười ha ha tiếng vang lên.

Lâm Thần ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ có thể chứng kiến bốn nhân ảnh. Trong đó một người cầm đầu to lớn vạm vỡ đang chậm rãi hướng bọc đồ của hắn đi tới.

Thấy tình hình này, Lâm Thần không chần chờ, hắn hai chân dùng sức, nhờ mỏm núi đá giữa lòng sông nhún một cái liền xông ra ngoài.

Bá!

Tạo nên một mảnh bọt nước.

Lâm Thần thân thể vững vàng dừng lại bên bờ.

Bốn người này chợt nhìn thấy từ đáy sông lao ra một người, không nhịn được nhất thời sợ run lên, trong lòng toát ra một hơi khí lạnh, nếu như Lâm Thần thừa dịp bọn hắn không chú ý, đánh lén bọn họ, hậu quả khó mà lường được.

Bất quá sau một khắc, bốn người này nhìn ra tu vi của Lâm Thần, đều là khẽ thở ra một hơi, thần sắc quái dị.

Lâm Thần thật không có suy nghĩ nhiều như vậy, nói rằng:

- Gói hàng này là của ta, các ngươi đi đi.

- Ngươi?

Trong bốn người tên cầm đầu to lớn vạm vỡ phủi miệng một cái, chuyển giọng nói.

- Bao hàng trên chẳng lẽ viết tên của ngươi? Huống chi, thời điểm ta thấy bao hàng ngươi có thể không ở bên.

Lúc này tên cầm đầu to lớn trong miệng nói, bước chân lần thứ hai bước ra, muốn lấy đi bao hàng.

- Đứng lại!

Lâm Thần vẻ mặt bất động, trong lòng biết những người này có ý gì, trong miệng nói rằng.

- Là của ta chính là của ta, không phải ta sẽ không tranh cãi làm cái gì. Huống chi, trong bọc này có vật gì của ta, ta biết rất rõ ràng, không thể khiến các ngươi không tin

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương sau
Danh sách chương