Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 38: Đại huyền đan


Lâm Thần, để mạng lại!

Lửa giận trong lòng Mã Lương dâng lên, ba bước gộp làm một, vọt tới trước mặt Lâm Thần, một chiêu kiếm pháp trong phút chốc đánh tới.

Sau khi thấy mặt kẻ đuổi theo, Lâm Thần không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, cơ thể thả ra một đạo kiếm kính, giấu bên trong Tinh Cương kiếm, hướng Mã Lương một chiêu đâm tới.

Đòn này của Lâm Thần nhìn thì bình thường, không có một chút nào đặc sắc, nhưng trong đó ẩn chứa một luồng khí thế ác liệt đến cực điểm, bên kia hai mắt Diệp Minh Tuấn đột nhiên rụt lại, đáy lòng sinh ra cảm giác ớn lạnh.

- Địa Liệt chưởng!

Diệp Minh Tuấn khẽ quát một tiếng, muốn phối hợp với Mã Lương bên phải đánh bay Lâm Thần.

- A!

Chỉ là, đòn công kích của Diệp Minh Tuấn vừa mới thi triển ra, liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Mã Lương kêu lên một tiếng, thân thể hướng sau lùi mạnh, trên cánh tay trái của hắn đột ngột xuất hiện một lỗ, máu tươi róc rách chảy.

Cũng trong lúc đó, đòn đánh của Diệp Minh Tuấn cũng rơi trên người Lâm Thần.

Ầm!

Người Lâm Thần hiện ra ánh sáng màu đồng, bị đòn này của Diệp Minh Tuấn đánh trúng, thân thể không kìm được lùi về sau mấy bước, nhưng mặt vẫn không biến sắc, đứng bất động.

Gương mặt tuấn tú của Diệp Minh Tuấn cứng lại, không thể tin nhìn thấy toàn thân Lâm Thần hiện ra ánh sáng màu đồng.

- Làm sao có khả năng!

Dưới công kích toàn lực của mình, Lâm Thần lại không bị thương chút nào, còn có thể làm trọng thương Mã Lương.

Không đợi Diệp Minh Tuấn tiếp tục kinh ngạc, ngăn cản xong một chưởng này Lâm Thần lập tức xoay người, Tinh Cương kiếm trong tay nhanh chóng đánh về phía hắn.

Giữa không trung, một vệt ánh kiếm lóe qua, khí thế ác liệt đến cực điểm trong phút chốc bao phủ trên người Diệp Minh Tuấn.

- Đây là kiếm pháp gì?

Diệp Minh Tuấn rùng mình, hắn thấy rõ ràng, vừa nãy Lâm Thần chính là triển khai một chiêu này đánh trọng thương Mã Lương, thực lực của hắn cùng Mã Lương gần như nhau, Lâm Thần này một chiêu có thể đánh trọng thương Mã Lương, như vậy cũng có thể đả thương hắn.

Diệp Minh Tuấn tê cả da đầu, giơ bàn tay lên muốn cản lại, nhưng sau một khắc, Diệp Minh Tuấn đột nhiên cảm thấy cánh tay đau xót, thân thể không thể khống chế nhanh chóng bay về phía sau.

Hai kiếm, trong nháy mắt hạ gục hai đệ tử ngoại môn nằm trong mười vị trí đầu!

Trong đường nhỏ phút chốc yên tĩnh lại, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập gấp gáp của nhau, đệ tử bốn phía từng người hai mắt trợn lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Thần.

Vừa nãy Lâm Thần cùng Mã Lương, Diệp Minh Tuấn giao đấu tốc độ quá nhanh, mọi người căn bản không thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Thế nhưng Mã Lương cùng Diệp Minh Tuấn đều là đệ tử ngoại môn trong danh sách mười đệ tử đứng đầu, thực lực mạnh mẽ cực kỳ, mà giờ khắc này, hai người liên thủ lại, vẫn thua trong tay Lâm Thần.

- A, Lâm Thần, ngươi, ngươi lại dám đả thương Mã ca, Diệp ca!

Lúc này, Lý Xuyên ở một bên đột nhiên mở miệng, muốn nói vài câu hung ác nhưng lại run rẩy.

Lý Xuyên từ khi mới bắt đầu, đã đứng ở một bên quan sát, không phải hắn không ra tay đối phó Lâm Thần, mà là hắn căn bản cho rằng Lâm Thần không thể chiến đấu tới tầng này.

Hắn hy vọng ở bên trong Thiên La sơn bí cảnh đối phó Lâm Thần, chính là dựa vào Mã Lương cùng Diệp Minh Tuấn, giờ khắc này Lý Xuyên thấy hai người không những không có thể dạy dỗ Lâm Thần, trái lại còn bị Lâm Thần đánh thành trọng thương, mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh rơi xuống.

Nghe được thanh âm này, Lâm Thần quay đầu qua, nhìn về phía Lý Xuyên.

Thấy Lâm Thần nhìn sang, đáy lòng Lý Xuyên run lên, nhớ tới hành động trong thời gian này đối với Lâm Thần, trong lòng hắn càng sợ hãi, chỉ lo Lâm Thần trả thù mình, hắn đột nhiên lớn tiếng nói:

- Lâm Thần, có nhiều đệ tử ở đây như vậy, lẽ nào ngươi còn muốn giết chúng ta!

- Chúng ta không thấy gì hết!

Giờ khắc này đệ tử tụ tập nơi đây đã có mấy chục người, những người này vừa nghe đến Lý Xuyên, nhất thời từng người một vội vàng quay đầu đi, giống như thật sự là không nhìn thấy Lâm Thần phía trước chờ hắn.

Đùa gì thế. Đệ tử ngoại môn ở trong mười người đứng đầu Mã Lương cùng Diệp Minh Tuấn đều không phải là đối thủ của Lâm Thần, bọn họ đắc tội Lâm Thần, không phải là tự chuốc khổ sao?

Lâm Thần khẽ lắc đầu một cái, mỉm cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi, giết các ngươi chỉ làm bẩn thanh kiếm trong tay ta.

Miệng vừa nói, Lâm Thần đột nhiên nhanh chân bước ra, đi tới trước mặt Lý Xuyên túm cổ áo hắn mang cả người nhấc lên.

- Lâm Thần, ngươi... ngươi muốn làm gì! Ngươi đã nói ngươi không giết chúng ta, lẽ nào ngươi muốn đổi ý!

Vốn là nghe được Lâm Thần nói vậy, Lý Xuyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Lâm Thần đột nhiên túm hắn giơ lên, Lý Xuyên nhất thời căng thẳng kêu lên sợ hãi.

- Ta nói rồi, không giết ngươi, đương nhiên sẽ không giết ngươi.

Lâm Thần cười một tiếng, đột nhiên hai tay dùng sức, mang Lý Xuyên ném vào con đường có nhiều người rối nhất.

- A...

Lý Xuyên kêu lên thảm thiết, bóng của hắn trong nháy mắt bị người rối trong con đường che đi.

Sau đó, Lâm Thần bước nhanh tới chỗ Mã Lương cùng Diệp Minh Tuấn, cười nhạt nói:

- Các ngươi cũng đi cùng hắn đi!

Mã Lương cùng Diệp Minh Tuấn xanh mặt, trong lòng đối với Lâm Thần phẫn nộ đến cực điểm, bọn chúng bị thương nặng, căn bản là không có cách phản kháng, tùy ý Lâm Thần túm lấy ném mạnh vào trong đám người rối.

- A!

- Lâm Thần, ngươi nhất định sẽ hối hận!

Chỉ một thoáng, trong con đường đó vang lên tiếng kêu thảm thiết, âm thanh thê thảm đến cực điểm.

Đệ tử xung quanh thấy thế, dồn dập rùng mình một cái, ánh mắt thương hại nhìn về phía ba người Mã Lương. Ba người này bị Lâm Thần ném vào trong đám người rối, chỉ sợ nửa cái mạng cũng không còn.

Phải biết những con rối này không có trí khôn nhưng thực lực lại mạnh mẽ, tuy rằng sự công kích của bọn chúng không đến nỗi khiến Mã Lương ba người bọn họ mất mạng, nhưng cũng có thể làm cho bọn họ trọng thương càng nặng thêm, quan trọng hơn chính là bọn họ nhất định phải ở đây mạnh mẽ chống đỡ hai canh giờ, sau hai canh giờ, những con rối này sẽ tự ngừng công kích.

Lâm Thần không chờ nghe Mã Lương chửi bới, chân đạp Thanh Vân bộ, hướng đường ít người rối nhất đi đến.

Theo Lâm Thần rời đi, đệ tử tụ tập ở đây cũng dồn dập ai đi đường nấy.

Lâm Thần ở đây cùng ba người Mã Lương làm lỡ không ít thời gian, bây giờ cách thời điểm Thiên La sơn bí cảnh mở ra chỉ có không tới nửa canh giờ, hắn nhất định phải tăng nhanh tốc độ, nếu không mười vị trí đầu chỉ sợ không có phần hắn.

Chân vừa chân đạp Thanh Vân bộ, Lâm Thần vừa đẩy lùi người rối bốn phía, so với những đệ tử khác tốc độ nhanh hơn không ít, nhanh chóng đi đến cuối lối đi.

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Lâm Thần rốt cục cũng đi tới lối ra này.

Cuối lối đi là một ngõ nhỏ chật hẹp, hai bên là hai toà cung điện hoa lệ. Trong ngõ hẻm, có mười mấy con dáng dấp trông như thú rối.

Ngõ nhỏ quá mức chật hẹp, thú rối bên trong lại từng con từng con thân thể khổng lồ, bởi vậy Lâm Thần muốn dựa vào Thanh Vân bộ đi, độ khả thi không cao.

May mà bên trong số lượng thú rối không nhiều, Lâm Thần nhìn ngõ nhỏ đánh giá một chút, không do dự đạp bước đi vào.

Răng rắc, răng rắc...

Thú rối trong hẻm cảm nhận được Lâm Thần đến, trong phút chốc toàn bộ chuyển động. Hoặc giơ lên móng vuốt sắc bén, hoặc đung đưa đuôi gỗ to lớn, hướng Lâm Thần điên cuồng lướt tới.

Lâm Thần mặt không biến sắc, thân thể hắn chấn động, trên da nổi lên ánh sáng màu đồng chói mắt, nhanh chóng đón lấy, duỗi ra song quyền, cùng đánh lên những con rối này.

Những con thú rối này nếu so với người rối phía ngoài, thì người rối dùng đao mạnh hơn một chút, nhưng ở trước mặt Lâm Thần, vẫn là không đáng chú ý.

Ầm ầm ầm ầm...

Trong ngõ hẻm âm thanh nặng nề kéo dài không dứt, mỗi một lần thanh âm vang lên, đều có một con thú rối bị đánh bay ra ngoài.

Chờ Lâm Thần xuyên qua bầy thú rối vây chặt, thời gian trôi qua không tới mấy phút đồng hồ.

"Không biết nơi này cách lối ra có còn xa lắm không." Lâm Thần thầm nghĩ một tiếng, dựa theo kinh nghiệm của đệ tử vào Thiên La sơn bí cảnh trước kia, chỉ cần trên đường không trì hoãn quá nhiều thời gian, tốc độ tiến lên trong tình huống bình thường, hai canh giờ gần như có thể nhìn thấy cửa ra.

Lâm Thần tốc độ đi so với đệ tử bình thường nhanh hơn không ít, nhưng hắn cũng không cách nào xác định chỗ này cách cửa ra Thiên La sơn bí cảnh bao xa.

Lâm Thần nhấc chân lên muốn đi tiếp, nhưng lúc này, hắn đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt vui mừng nhìn về một góc tường ngay phía trước.

- Hả? Đây là Đại Huyền đan!

Ở dưới góc tường, có một cái bình thủy tinh, bên trong chứa một cái đĩa ba hạt đan dược to bằng móng tay màu vàng.

Đại Huyền đan cùng Tụ Khí đan, đều có thể tăng cường chân khí trong cơ thể võ giả, nhưng Đại Huyền đan này cấp còn cao hơn Tụ Khí đan nhiều, nguyên liệu điều chế Đại Huyền đan quý giá, trong đó thậm chí còn có tinh hoa nội đan của yêu thú cấp ba, đối với võ giả muốn đột phá tu vi cực kỳ hữu hiệu.

Võ giả tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trở xuống dùng Đại Huyền đan, tu vi sẽ có tăng lên, nếu là một lần dùng ba viên, tu vi chắc chắn sẽ đột phá!

Tu vi của Lâm Thần bây giờ là Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu sơ kỳ, nếu hắn dùng ba hạt Đại Huyền đan này, sẽ lập tức đột phá cảnh giới một cách dễ dàng.

Nhưng mà, Lâm Thần vừa nhặt ba hạt Đại Huyền đan này lên, bỗng dưng, một tiếng quát khẽ từ đầu khác của con hẻm truyền đến:

- Thả Đại Huyền đan xuống, ngươi có thể rời đi!

Âm thanh vừa hạ xuống, liền nhìn thấy một thanh niên mười bảy mười tám tuổi từ bên kia đi tới.

Lâm Thần ngẩn ra, quay đầu, đánh giá thanh niên này một chút.

Thanh niên này trên người mặc một trường bào màu trắng, phong độ ngời ngời, tỏ rõ vẻ kiêu ngạo.

Thanh niên thấy Lâm Thần không nghe lời hắn, lập tức thả xuống đại Huyền đan, hắn không khỏi khẽ cau mày, trầm giọng nói:

- Ta là Chung Cao, ta muốn lấy Đại Huyền đan này!

Thật là một biểu hiện tự phụ coi thường người khác, hoàn toàn không coi Lâm Thần là gì.

- Chung Cao, Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trung kỳ, xếp hạng bốn trong danh sách mười đệ tử ngoại môn?

Lâm Thần hai mắt hơi híp lại, mở miệng nói.

Chung Cao nghe lời Lâm Thần nói, trên mặt vẻ kiêu ngạo càng rõ, nói:

- Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức, biết danh hiệu của ta.

Lâm Thần cười lớn một tiếng nói:

- Hóa ra là Chung huynh, nhưng tại hạ còn có việc, thứ không thể tiếp, cáo từ.

Một hơi nói xong, Lâm Thần vận lên Thanh Vân bộ, liền xoay người rời đi.

Nghe xong, Chung Cao không khỏi sững sờ, trên mặt lộ ra tia tức giận.

Vốn dĩ là hắn muốn báo ra tên của mình, để có thể không đánh mà thắng, lấy được Đại Huyền đan từ trên tay Lâm Thần, ai ngờ Lâm Thần mặc dù biết uy danh của hắn ở ngoại môn, nhưng lại không thèm quan tâm, nhất thời hắn cảm thấy bị Lâm Thần sỉ nhục, trong lòng không khỏi giận dữ.

Giờ khắc này nhìn thấy Lâm Thần xoay người muốn rời khỏi, Chung Cao lập tức lạnh lùng quát một tiếng:

- Không biết thời cuộc! Tiểu tử, không để lại Đại Huyền đan, ngươi nghĩ ngươi có thể rời đi sao?

Lời nói xong, hắn vận dụng sáu thành chân khí trong cơ thể, một quyền hướng Lâm Thần đánh tới.

Chung Cao công kích rất nhanh, chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Lâm Thần.

Bất đắc dĩ, Lâm Thần đã chuẩn bị dùng Thanh Vân bộ rời đi lại dừng lại, rút ra Tinh Cương kiếm, một chiêu kiếm đánh về phía Chung Cao.

Tinh Cương kiếm ở giữa không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh, chuẩn xác không có sai sót công kích ở trên tay Chung Cao.

Cong!

Giống như là đánh lên một khối thép vậy, một nguồn sức mạnh từ Tinh Cương kiếm truyền đến cơ thể Lâm Thần, không kìm hãm được lùi về sau mấy bước, nhưng cùng lúc, hắn cũng theo nguồn sức mạnh này, hướng cuối con hẻm chạy như điên.

Một bên khác, Chung Cao thân thể cũng lùi về sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn mặc dù tâm tính kiêu ngạo, nhưng đối với thực lực của chính mình cũng rất rõ ràng. Bình thường, một quyền của hắn dùng sáu thành chân khí, tuyệt đối có thể đả thương võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu, nhưng Lâm Thần lại dễ dàng đón lấy, rồi trả lại theo quyền lực của hắn, lùi về sau rời đi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần