Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 52: Lâm thần gặp rắc rối

Chương sau
Danh sách chương

Lâm Tông cùng Lâm Vân theo thứ tự là nhị công tử cùng tam công tử Lâm gia, hai người bọn họ thiên phú đều bình thường nên trong lòng đối với Lâm Hùng cũng có chút sùng bái.

Lâm Thái khẽ gật đầu, trên mặt thoáng qua vẻ đắc ý.

Hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Không thể nói như thế, Lâm gia chúng ta thiên tài vẫn rất nhiều, bọn người Lâm Lang, Lâm Cổ đều là tài năng xuất chúng.

Nói đến đây, Lâm Thái đột ngột dừng một chút, trên mặt thoáng qua vẻ hài hước, trong miệng nói rằng:

- Không biết tên phế vật Lâm Thần kia năm nay có thể trở về không, nếu như hắn trở về, vậy thì lại có chuyện cười để xem rồi.

- Lâm Thần? Hắn năm ngoái vậy mà lại dám trở về tham gia đại hội gia tộc, kết quả vừa mới lên trận đã bị đánh bẹp, năm ngoái biến đại hội gia tộc thành truyện cười! Theo ta thấy hắn năm nay không có can đảm trở về.

- Cũng không biết gia tộc nghĩ như thế nào, một phế vật như vậy mà lai đưa hắn đến Thiên Cực tông, quả thực là lãng phí chi phí gia tộc.

Lâm Tông cùng Lâm Vân lắc đầu một cái, cảm thấy để Lâm Thần ở gia tộc là một sự sỉ nhục.

- Hắc hắc, không sao cả, hắn cũng không dám trở về.

Lâm Thái cười hắc hắc nói rằng.

Trước kia Lâm Thần thiên phú bình thường, thực lực không mạnh, là người tương đối nhu nhược, thường bị những người này khi dễ. Cũng chính vì vậy Lâm Thần liền bị mang danh hiệu là đồ bỏ đi.

Cho dù là như thế, Lâm Thần cũng chưa từng buông bỏ tu luyện, tiến vào Thiên Cực tông tu luyện càng thêm khắc khổ, đáng tiếc thiên bẩm của hắn thực sự quá thông thường, cuối năm ngoái vẫn là Luyện Thể cảnh tầng thứ tư trung kỳ, trở về tông môn mới hơi có đột phá, lên cấp Luyện Thể cảnh tầng thứ tư hậu kỳ.

Nghe xong lời của Lâm Thái, Lâm Tông cùng Lâm Vân đều gật đầu. Bất quá sau một khắc, tiếng chân bước nhỏ nhẹ từ cuối hành lang truyền đến.

Ba người theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng mà vừa nhìn không nhịn được sửng sốt.

Chính là Lâm Thần!

- Ân?

Lâm Thái thần sắc kinh ngạc, Lâm Tông cùng Lâm Vân cũng mang biểu tình quái dị. Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

- Chà chà, thật là can đảm, Lâm Thần, không nghĩ tới ngươi năm nay dĩ nhiên cũng dám trở về!

Lâm thái phản ứng rất nhanh, dường như là chính mình không nhịn được hướng về phía Lâm Thần mở miệng châm biếm.

Lâm Tông cùng Lâm Vân ở một bên khôi hài nhìn Lâm Thần, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhưng mà khiến ba người cảm thấy bất ngờ là Lâm Thần không liếc mắt nhìn ba người, xoay người tiếp tục hướng trước mặt đi tới, căn bản không coi ba người bọn họ ra gì.

Lâm Thái không khỏi sửng sốt, sắc mặt biến thành không vui, bước chân hắn khẽ động, hướng bên trái di chuyển hai bước, vừa vặn che ở trước mặt Lâm Thần.

- Hắc hắc Lâm Thần, ngươi vừa mới về đến gia tộc, đúng lúc để cho chúng ta thử xem thực lực của ngươi, nếu không... Ngươi còn giống như năm ngoái vừa mới lên đài đã bị người ta đánh bẹp, đây không phải là làm cho gia tộc bọn ta mất thể diện sao?

Lâm thái cười gằn mở miệng nói.

Lâm Thần dừng người lại, nhàn nhạt nói:

- Ngươi tốt nhất hiện tại tránh ra cho ta.

Nghe lời này, sắc mặt Lâm Thái tức khắc thay đổi, vốn dĩ hắn chỉ là muốn nhạo báng Lâm Thần một cái, mấy ngày nữa lại tìm cơ hội dạy dỗ Lâm Thần, ai có thể nghĩ tới Lâm Thần không chút mảy may để hắn vào trong mắt, giọng điệu nói chuyện càng thêm khinh thường.

Bên cạnh hắn Lâm Tông cùng Lâm Vân cũng liếc nhau, cảm nhận lửa giận ở trong người Lâm Thái.

- Lâm Thần, xem ra một năm không gặp, lá gan của ngươi cũng lớn quá rồi.

Lâm Thái sắc mặt âm trầm dử tợn nói:

- Hôm nay nếu như không giáo huấn ngươi một chút, về sau ngươi lại càng không coi ai ra gì.

Miệng nói xong, Lâm Thái chợt hướng phía trước hai bước, một tay hướng ngực Lâm Thần chộp tới, xem dáng điệu là muốn dùng một tay nhấc Lâm Thần lên.

Lâm Tông cùng Lâm Vân bất đắc dĩ nhìn nhau cười. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Thần thật sự là rất không biết điều rồi, nếu đã về đến nhà thì nên hiền lành một chút, nếu không... chỉ làm cho hắn chuốc lấy phiền phức. Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, hôm nay Lâm Thần nhất định là bị Lâm Thái dạy dỗ một trận.

Nhưng mà, ngay lúc Lâm Tông cùng Lâm Vân cảm thông cho Lâm Thần, liền thấy Lâm Thần đột nhiên nhẹ như gió giơ tay lên vọt mạnh đến trên mặt Lâm Thái.

Đùng!

Âm thanh vô cùng trong trẻo vang lên.

Sau một khắc liền nhìn thấy sắc mặt như diều đứt dây, thân thể Lâm Thái không ngừng bay ngược về hướng đằng sau, cuối cùng đụng vào một cây xà trên nhà gỗ.

Lại nhìn tới mặt hắn, bất ngờ có năm dấu ngón tay vô cùng đỏ tươi.

- A!

Lâm Thái rơi xuống từ xà nhà gỗ đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.

- Cái này, cái này.

Lâm Tông cùng Lâm Vân trong nháy mắt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Thần.

Thực lực Lâm Thái hai người bọn họ rất rõ ràng, nếu như là đơn độc đấu, hai người Lâm Tông cùng Lâm Vân vô luận là người nào đều không phải là đối thủ của Lâm Thái. Nhưng mà gặp phải Lâm Thần, lại bị hắn đánh một cái thành bộ dáng như thế…

Cho dù Lâm Thần không có thi triển ra bí quyết Cổ Đồng Luyện Thể, hắn tát một cái cũng tuyệt đối không thể khinh thường, một Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy càng không có khả năng ngăn cản.

Một cái tát làm Lâm Thái bay đi, khí sắc Lâm Thần không có biến hóa chút nào, cũng không nhìn Lâm Thái, trực tiếp đi tới hướng trước mặt.

Mà Lâm Tông cùng Lâm Vân ngu ngốc nhìn Lâm Thần rời đi.

Trở về tiểu viện vắng vẻ, một năm không ở chỗ này, toàn bộ bên trong tiểu viện khắp nơi đều là bụi bặm. Lâm Thần hao phí một chút thời gian sửa sáng lại trong ngoài tiểu viện xong liền tiến vào phòng tu luyện.

Lâm Thái tùy ý làm phiền cũng không cho tâm Lâm Thần dao động chút nào, Lâm Thái ở Lâm gia chỉ là thiên phú trung đẳng, tư chất địa vị cũng không cao, nếu không phải hắn có hai người ca ca tư chất tốt, đãi ngộ cũng sẽ không cao hơn Lâm Thần bao nhiêu.

Thời gian chậm rãi đi qua chớp mắt vài ngày

Hô…

Lâm Thần thở nhẹ một hơi, từ trong tu luyện tỉnh lại, cùng lúc đó, hai tiếng răng rắc ở trong tay hắn vang lên, hai khối linh thạch hạ phẩm trong tay hắn đều nứt ra rồi.

Nếu như là những võ giả Luyện Thể cảnh khác, tất nhiên không dám dùng song song hai khối linh thạch trung phẩm tu luyện, nói cho cùng Thiên Địa linh khí ở trong linh thạch trung phẩm, không cẩn thận sẽ bị Thiên Địa linh khí làm tổn thương kinh mạch.

Mà đối với Lâm Thần, Thiên Địa linh khí ở trong linh thạch trung phẩm tuy là nồng nặc, thế nhưng đã được tiểu đỉnh tinh luyện qua lại càng thêm tinh thuần, số lượng cũng không lớn.

Cũng vì vậy Lâm Thần có khả năng dùng song song hai khối linh thạch trung phẩm để tu luyện.

Mấy ngày khổ tu, lúc này Lâm Thần thấy chân khí bên trong đan điền đã nồng nặc không gì sánh được, dự tính không lâu sau nữa sẽ đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy trung kỳ.

Có điều là tu luyện chân khí trong cơ thể tới đậm đà như vậy, Lâm Thần cũng bỏ ra cái giá không nhỏ. Trên người của hắn có ba trăm viên linh thạch trung phẩm, trong khoảng thời gian này liên tục không ngừng khổ tu lúc này chỉ còn lại không tới một trăm viên.

Còn như trung phẩm Tụ Khí đan đã sử dụng hết từ sớm rồi.

Lâm Thần khẽ lắc đầu, nghĩ ngợi nói: "Xem ra nên đi mua chút trung phẩm Tụ Khí đan rồi. Về phần linh thạch trung phẩm, đợi tu vi gần đột phá khi đó sử dụng, hiệu quả sẽ phải càng tốt hơn một chút."

Tu vi Lâm Thần trong thời gian ngắn ngủi như thế liên tiếp đột phá, không thể bỏ qua công lao của linh thạch trung phẩm. Nhưng dùng linh thạch trung phẩm tu luyện quá mức xa xỉ, nếu như Lâm Thần tiêu hao linh thạch trung phẩm để tu luyện tới Thiên Cương cảnh, e rằng có thể làm cho một ít gia tộc loại nhỏ chuyển chỗ ở rồi.

Không muốn suy nghĩ nhiều, Lâm Thần đứng lên mở cửa phòng trực tiếp đi thẳng ra phía ngoài.

Chân Vũ thành là một thành lớn, bên trong thành võ giả có nhiều loại, lại gần Mặc Liên sơn, vì vậy bên trong thành cung cấp các loại linh vật cần thiết cho võ giả, Lâm Thần muốn mua trung phẩm Tụ Khí đan, Lâm Thần đi thẳng đến bên trong Chân Vũ thành liền thấy đan dược được bày ra.

Nhưng mà Lâm Thần vừa vặn đi ra cửa phòng không xa, bất ngờ một thanh âm kinh ngạc vui mừng truyền đến:

- Lâm Thần!

Nghe được thanh âm này, Lâm Thần sửng sốt quay đầu, vừa vặn hắn ở phía sau cách đó không xa, một người thanh niên khoảng chừng mười bảy tuổi vẻ mặt vui mừng nhìn hắn.

Thanh niên này tu vi là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín hậu kỳ, trên người mang theo từng sợi sát khí, hiển nhiên là trải qua chiến đấu chém giết.

Thấy rõ người tới, Lâm Thần lộ ra nụ cười cười nói:

- Lâm An, đã lâu không gặp!

Lâm An là đồng bọn lúc nhỏ của Lâm Thần, thời thơ ấu Lâm Thần bị khi dễ bình thường là Lâm An ở bên cạnh giúp đỡ, hai người quan hệ vô cùng tốt. Chẳng qua Lâm Thần bước vào Thiên Cực tông xong, Lâm An cũng bái một Thiên Cương cảnh hậu kỳ làm sư phụ, từ đó về sau quanh năm ở bên ngoài rèn luyện, chỉ có thời điểm cuối năm mới có thể về gia tộc một lần.

- Đúng vậy, một năm không có nhìn thấy ngươi!

Lâm An vọt tới trước mặt Lâm Thần dò xét cẩn thận, chợt trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc cười hắc hắc nói:

- Hảo tiểu tử, một năm này không thấy ngươi, tu vi của ngươi vậy mà tăng lên ba cấp, có bản lĩnh!

Lâm An giơ ngón tay cái lên dáng điệu bội phục.

Lâm Thần lắc đầu cười nói:

- Ngươi không phải cũng giống như vậy sao, ta nhớ thời điểm này năm ngoái, ngươi chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám, hôm nay vừa thấy đã là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín hậu kỳ.

- Hắc, cũng là sư phụ ta yêu cầu nghiêm, nếu không... Ta sao có thể tăng tu vi lên nhanh như vậy!

Lâm An lắc đầu, cười hắc hắc nói.

- Được rồi một năm khó gặp được một lần, hôm nay không phải nói chuyện này, cùng uống rượu đi.

Hai người cùng lúc cười ha hả. Lúc này Lâm Thần nhìn Lâm An, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Hai người vừa tán gẫu vừa hướng bên trong thành Chân Vũ đi tới.

Trên đường dòng người cuồn cuộn, Lâm Thần cùng Lâm An chọn tửu lầu tốt đi vào.

Thức ăn ngon rượu ngon hai người nói thỏa thích.

Từ trong miệng Lâm An, Lâm Thần bây giờ mới biết được từ cuối năm năm ngoái sau đại hội gia tộc, Lâm An liền đi theo sư phụ hắn đi đến Viêm Nhạn quốc, ở đó hai người thầy trò bọn họ đúng là tay nắm tay dốc lòng tiêu diệt nhóm đạo tặc, ở Viêm Nhạn quốc chính là thanh danh lẫy lừng.

Mà Lâm An biết Lâm Thần bây giờ là đệ tử nội môn cùa Thiên Cực tông, trong lòng cũng là cả kinh, vì Lâm Thần tiến bộ mà cảm thấy vui vẻ.

Ăn xong, Lâm Thần cùng Lâm An ra khỏi tửu lâu, chậm rãi đi lại trên đường.

Nhưng mà đi không bao lâu bỗng nhiên một đoàn người từ cuối đường phố đi tới.

Đám người kia, trong đó có Lâm Thái, Lâm Tông cùng với Lâm Vân. Lâm Thái nhìn Lâm Thần nhất thời ánh mắt hiện lên oán thù, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức dạy dỗ Lâm Thần một trận.

Nhưng vừa nghĩ tới bị Lâm Thần tát một cái, hắn không nhịn được liền dừng bước lại, chẳng qua chỉ là đứng tại chỗ tức giận nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần thấy đám người kia, cũng là hơi sửng sờ, không nghĩ tới cũng có thể gặp phải bọn họ.

- Lâm Thần, bọn khốn kiếp kia có phải hay không lại gây phiền phức cho ngươi?

Nhìn thấy bầu không khí bất thường, Lâm An bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.

Khi còn bé, Lâm Thần thường bị đám người Lâm Thái kia bắt nạt, mà Lâm An thì thường xuyên giúp đỡ hắn. Đến cuối cùng liên lụy Lâm An cũng bị những người này khi dễ, vì vậy Lâm An đối với đám người Lâm Thái kia không có hảo cảm gì.

Lúc này vừa thấy được ánh mắt tức giận của Lâm Thái nhìn chằm chằm Lâm Thần, tuy là Lâm An trong lòng có chút khó hiểu vì sao Lâm Thái phẫn nộ, nhưng hắn vẫn suy nghĩ là Lâm Thái tìm Lâm Thần gây phiền hà

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương sau
Danh sách chương