Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 73: Xuất phát

Chương sau
Danh sách chương

Đương nhiên, nếu nhiệm vụ thành công, lấy được Hàn Băng thạch, như vậy bọn họ có thể bù đắp tổn thất trước mắt, đồng thời cũng thu được lợi nhuận nhất định.

Suy nghĩ của Vương Thiên Minh, làm sao hắn không biết, tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra kiên nghị nói:

- Nhất định sẽ thành công, nhóm thứ nhất chỉ có hai võ giả Thiên Cương cảnh, nhóm thứ hai mặc dù đông người nhưng cao thủ Thiên Cương cảnh hơi ít. Lần này, chúng ta tốn một số tiền lớn mời đệ tử tông môn tới, thực lực của đệ tử tông môn không phải tầm thường, võ giả xuất thân Thiên Cương cảnh sao có thể so sánh được.

Dừng một chút, Vương gia trầm giọng nói:

- Minh trưởng lão, ta chờ tin tốt của ngươi!

Vương Thiên Minh gật đầu lia lịa.

Lần này đi, nhất định phải thành công!

...

Một đêm yên tĩnh.

Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, cả đội đã bắt đầu xuất phát, nhanh chóng đi theo hướng dãy Mặc Liên sơn.

Chuyến đi này, cả đội có tổng cộng hơn ba mươi người. Ngoại trừ mười mấy người có chuyên môn là khai thác khoáng thạch, những người còn lại toàn bộ là hộ vệ.

Trong những hộ vệ này, ngoại trừ năm người Lâm Thần ở ngoài, Vương gia phái ra võ giả Thiên Cương cảnh do Vương Thiên Minh chỉ huy, tổng cộng có bốn người.

Trong đó, Phương Thượng, Dương Phong cùng với Chu Văn Diệu ở nhóm đầu tiên, còn Lâm Thần với Cơ Đồng Văn thì canh phòng phía sau. Mặc dù nói tu vi của Lâm Thần thấp nhất, nhưng dù sao cũng là do vương gia tốn nhiều tiền mời tới, nên bọn họ cũng phân công cho Lâm Thần làm việc.

Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Đại trưởng lão Vương gia Vương Thiên Minh, đội ngũ vội vã tiến vào dãy Mặc Liên sơn.

- Phía trước chính là dãy Mặc Liên sơn, mọi người phải chuẩn bị tinh thần đi.

Vương Thiên Minh dùng chân khí, truyền âm cho mỗi người trong đội.

Sau đó, hắn quay đầu, cưới nói với năm người Lâm Thần:

- Làm phiền năm vị.

Đám người Phương Thượng khoát tay, Dương Phong cười nói:

- Trưởng lão không cần khách sáo, chúng tôi chỉ là hết mình làm nhiệm vụ thôi.

Nhận tiền của người trừ tai hoạ cho người, bọn họ nếu ở trong tông môn nhận nhiệm vụ này, thì có nghĩa vụ phải hoàn thành. Nếu bỏ trốn giữa đường tông môn cũng sẽ trừng phạt bọn họ.

Vương Thiên Minh hít một hơi thật sâu, đứng chính giữa đội ngũ, chỉ huy mọi người tiến lên.

Gào!

Vừa mới tiến vào dãy Mặc Liên sơn, tiếng rống giận dữ của yêu thú đã truyền đến.

Bên trong dãy Mặc Liên sơn có rất nhiều loại yêu thú, nhưng yêu thú ở vòng ngoài đều là những yêu thú cấp một cấp hai.

Một con báo đen to lớn xuất hiện ở phía cuối, gây nên một trận khủng hoảng cho cả nhóm.

Con báo đen này là yêu thú cấp một đỉnh phong, chỉ tương đương với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bốn. Nhưng trong đội không ít người là võ giả tu vi Luyện Thể cảnh cấp một, cấp hai, bọn họ thấy con báo đen này xuất hiện, nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

Thấy vậy Lâm Thần đang định rút trường kiếm giải quyết con báo đen, bỗng dưng một bóng người xinh xắn lóe lên bên cạnh hắn, ngay sau đó nghe thấy "phốc" một tiếng, trên đầu con báo đen xuất hiện một vết máu đỏ tươi, ngã xuống chết tại chỗ.

Sau đó, phanh một tiếng, mặt Cơ Đồng Văn không biến sắc đứng trước mặt Lâm Thần, chậm rãi thu Huyền Thiết kiếm trong tay lại.

- Kiếm pháp tốt.

Lâm Thần cười một tiếng.

Chiêu kiếm này của Cơ Đồng Văn thi triển phối hợp cùng thân pháp, tốc độ đã đạt đến trình độ nhất định, thực lực của nàng còn lợi hại hơn Lâm Hùng một chút.

Nghe Lâm Thần nói vậy, Cơ Đồng Văn nhìn Lâm Thần một cái, khẽ gật đầu không nói gì.

Nhìn thấy Cơ Đồng Văn ra tay chớp mắt đã chém chết báo đen to lớn, không ít người trong đội thở phào nhẹ nhõm.

Vương Thiên Minh cũng lập tức điều khiển đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Buổi tối bên trong dãy Mặc Liên sơn là nguy hiểm nhất, trước kia Lâm Thần lịch luyện ở đây, bình thường hắn cũng rất ít ra ngoài vào ban đêm.

Bởi vì đa số yêu thú đều hoạt động vào buổi tối, mà lúc này, nhiều người trong đội thực lực khá thấp, nhân số lại đông, càng dễ trở thành mục tiêu tấn công của yêu thú. Do đó mọi người tiến vào dãy Mặc Liên sơn lấy Hàn Băng, vì không muốn tốn nhiều thời gian nên cũng không giới hạn đi vào ban ngày.

Càng vào sâu bên trong, yêu thú qua lại càng nhiều hơn, thực lực của chúng cũng mạnh hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng, có yêu thú tấn công đột ngột, nhưng may mắn đều bị Lâm Thần và mọi người cản lại. Trong đó Lâm Thần dùng một chiêu giết chết một con yêu thú cấp ba, khiến đám người Cơ Đồng Văn có chút kinh ngạc.

Vốn cho là tu vi của Lâm Thần mới ở Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ, thực lực cũng không đến đâu, còn có thể làm vướng chân cả đội, đúng là không nghĩ đến Lâm Thần cũng có chút thực lực.

- Tiếp tục đi!

Vương Thiên Minh ngẩng đầu nhìn lên trời, bọn họ đã đi được một lúc lâu, mà chỗ này còn cách Hàn Đàm một đoạn, nhất định phải tăng tốc.

Toàn đội tiếp tục tiến về phía trước.

- Lâm Thần, kiếm pháp của ngươi có vẻ rất lợi hại.

Ở cuối đội, Cơ Đồng Văn đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Thần cười một tiếng, nói:

- Khổ luyện mà thành.

Nghe nói vậy, Cơ Đồng Văn bĩu môi, kiếm pháp đương nhiên là luyện ra được, chẳng lẽ còn có thể vừa sinh ra đã biết, chả lẽ là thiên tài tuyệt thế? Nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại cảm thấy Lâm Thần nói có lý, chắc hẳn Lâm Thần cũng trải qua khổ luyện chăm chỉ, mới có được thành tích như bây giờ.

Thấy dáng vẻ Cơ Đồng Văn như vậy, Lâm Thần chỉ cười một cái, sau đó nghiêm túc lại, cảnh giác nhìn bốn phía. Chỉ sau một khắc, đột nhiên, thần sắc hắn thay đổi, khẽ quát:

- Cẩn thận!

- A!

Lâm Thần còn chưa dứt lời, bỗng dưng, trong đội vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Một hộ vệ Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy bất ngờ bị thứ gì đó kéo vào lòng đất, sau đó từ mặt đất phun ra lượng lớn máu tươi, hộ vệ đó chết tại chỗ.

- Trưởng lão, cứu ta!

Ngay sau đó, trong đội lại truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp mấy người bị thứ đó kéo vào lòng đất!

Sắc mặt Vương Thiên Minh hơi khó coi, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ như hắn lại không phát hiện ra bên dưới lòng đất có nguy hiểm. Trong nháy mắt, đội ngũ đã tổn thất mất mấy người, mà phải biết, những người này là Vương gia đã bỏ ra cho bọn họ số tiền nuôi dưỡng đáng kể, chỉ riêng bây giờ bọn họ đi vào lại không trở ra được sẽ mang đến nhiều phiền phức cho gia tộc.

Ở phía cuối Cơ Đồng Văn có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Lâm Thần, có vẻ đang kinh ngạc với năng lực phòng vệ của hắn, có thể sớm nhận ra được nguy hiểm xung quanh.

Nhưng vào lúc này nàng cũng không có thời gian hỏi gì nhiều, cùng với Lâm Thần rút vũ khí ra, vọt vào chính giữa đội ngũ.

Phương Thượng, Dương Phong cùng với Chu Văn Diệu cũng vọt vào phía trong.

- Là Trường Giác thú cấp ba, tổng cộng có sáu con.

Lâm Thần phóng ra linh hồn lực, trong đầu đã nắm được tình hình trong vòng trăm thước, bao gồm cả sáu con Trường Giác thú dưới lòng đất.

Trường Giác thú thân hình khổng lồ, nhìn giống như bạch tuộc, ẩn sâu dưới lòng đất, khi có yêu thú hoặc là võ giả đi qua phía trên chúng, Trường Giác thú sẽ thả ra sáu cái xúc tu khổng lồ, siết chặt mọi sinh vật phía trên. Cuối cùng nuốt chửng.

Phốc.

Đột nhiên, một cái xúc tu dài đến mấy thước, dính đầy máu xuất hiện trước mặt Lâm Thần, vèo một tiếng hướng Lâm Thần đâm tới.

Cùng lúc đó, đám người Phương Thượng, Cơ Đồng Văn cũng bị xúc tu tấn công.

Uống!

Hàn Thiết kiếm trong tay Lâm Thần vừa nhấc lên, xẹt qua một đường giữa không trung, dễ dàng chém xúc tu này thành hai nửa.

Kỷ kỷ kỷ kỷ...

Súc tu của Trường Giác thú bị chém đứt, khiến chúng phát ra tiếng thét đau đớn cực kỳ chói tai, nghe như tiếng trẻ sơ sinh khóc. Bên kia, đám Phương Thượng cũng chặt đứt được xúc tu của Trường Giác thú, từng trận thét chói tai vang lên.

Hàng loạt âm thanh nổi lên cùng lúc, nhất thời khiến đám người Phương Thượng không xác định được vị trí của sáu con Trường Giác thú.

- Một con ở phía sau!

- Tốc chiến tốc thắng!

Vào thời khắc này, năm người Lâm Thần đều sử dụng toàn bộ thân pháp nhanh chóng xông về vị trí cụ thể của sáu con Trường Giác thú.

Dù sao càng chậm trễ, số người tử thương càng tăng thêm. Nếu như đội ngũ tử thương đến mức nhất định thì nhiệm vụ này không có cách nào hoàn thành được.

Trong chớp mắt, năm người Lâm Thần giết hết sáu con Trường Giác thú.

Nhưng toàn đội cũng chết mấy người, tinh thần giảm sút.

thần sắc Vương Thiên Minh có chút âm trầm, không ngờ tới còn chưa đến Hàn Đàm thì đã chết mấy người, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết bọn họ có trụ nổi đến khi tới Hàn Đàm hay không.

Thi thể người chết đã nát hết, mọi người cũng không có cách an táng cho bọn họ. Lúc này Vương Thiên Minh liền hạ lệnh đi tiếp.

Đã đi được một nửa đường, nếu như không đi tiếp vậy những người kia đã bỏ mạng vô ích hay sao.

Vượt qua nguy hiểm lần này, mọi người còn chưa kịp định thần lại.

Ở phía sau, Cơ Đồng Văn hiếu kỳ quan sát Lâm Thần lần nữa, không phát hiện được gì khác thường, không nhịn được nói:

- Lâm Thần, vừa nãy ngươi làm sao phát hiện ra được Trường Giác thú?

Trước đó khi cả đội bị tập kích, Lâm Thần cũng phát giác được nguy hiểm, nhắc nhở mọi người, tiếp sau đó, hắn lại phán đoán chuẩn xác có tổng cộng sáu con Trường Giác thú dưới lòng đất.

Tất cả những điều này, khiến Cơ Đồng Văn cảm thấy ngạc nhiên.

Lâm Thần lắc đầu, cười nói:

- Trước kia ta từng ở núi Mặc Liên lịch luyện một thời gian, cũng gặp phải sự tập kích của Trường Giác thú, cho nên có thể cảm giác được một chút.

Khuôn mặt Cơ Đồng Văn lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, bán tín bán nghi gật đầu.

Đoạn đường tiếp theo, sau khi bị yêu thú tập kích mấy lần, cuối cùng họ cũng đến được Hàn Đàm.

Hàn Đàm chính là sơn cốc được tạo thành bởi ba ngọn núi, dài rộng mấy trăm thước, bầu trời tràn ngập hàn khí âm u, mà ở Hàn Đàm này lại tình cờ có mấy khối Hàn Băng thạch.

- Cuối cùng đã tới!

Thấy vậy mọi người lấy lại khí thế, phấn khích đứng lên. Vương Thiên Minh thở phào, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Mấy người Lâm Thần cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ mọi người đi đến được đây, phần còn lại đơn giản hơn nhiều, nhiệm vụ này căn bản coi như hoàn thành.

Nhưng lúc mọi người sắp đi, đột nhiên vang lên tiếng gầm rung trời.

Hống!

Một thân hình khổng lồ dài khoảng mấy trượng, cự mãng yêu thú từ trong Hàn Đàm vọt ra, tỏa ra hơi nước, hai tròng mắt lạnh như băng, hung bạo nhìn bọn họ.

Yêu thú này toàn thân có vảy, màu trắng như tuyết, lấp lánh dưới ánh mặt trời, hẳn là khả năng phòng ngự của nó không thấp.

Thấy con yêu thú này xuất hiện, nhất thời mọi người cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh, biểu hiện trên mặt vô cùng khó coi.

- Tuyết Hàn mãng cấp bốn!

Lâm Thần bên cạnh Cơ Đồng Văn thấp giọng nói, thần sắc có chút ngưng trọng.

Tuyết Hàn mãng này thích nhất là nơi băng hàn, Hàn Đàm nhiệt độ cực thấp, chính là lãnh địa của Tuyết Hàn mãng.

Nói cách khác, bọn họ muốn lấy Hàn Băng thạch, nhất định phải giết được con Tuyết Hàn mãng này!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương sau
Danh sách chương