Vạn Cổ Ma Thần

Chương 26: Hạo Thiên

Chương sau
Danh sách chương

Người chưa tới mà âm thanh đã như lôi thần quét ngang tới, tiếng động đến trời, trong lúc đó, một cỗ khí tức trong nháy mắt như cuồng thần đánh tới một dạng, trong nháy mắt này liền đem thiên địa đánh lên run rẫy đồng dạng.

Cũng tại trong chớp mắt đó, rất nhiều người đều cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng như thiên sơn vạn thủy ầm ầm đánh thẳng lên lồng ngực của mình, khiến người ta cảm giác như mình bị đánh nát đi, không khỏi vì đó mà ngưng thở.

Nhiều người đứng ngoài xem liền cứng đờ lại, tại thời điểm đó, một thân ảnh từ từ đi đến, khí hắn đi đến NRS0b dưới chân như diễn ra đạo liên, từng đạo liên tràn ngập quanh người, như là muốn đem nơi này hóa thành đạo hải một dạng.

Lúc này, nhìn đạo liên ngập trời, liền có người hiểu biết lập tức lên tiếng chấn động:

- Thiên Hoàng...

Ngay lúc đó Thiên Hoàng khí tức như từ trên trời áp xuống, khiến cho người ta không khỏi có cảm giác thần phục xuống.

Mọi người lập tức nhìn tới, một thanh niên vô cùng trẻ tuổi đi tới, người thanh niên này toàn thân như là đạo nguyên, mỗi bước đều hóa thành đạo liên sinh sôi. Dưới mỗi bước chân lại như có một đạo liên to lớn chuyển động, chấn động đại địa không thôi.

- Bộ bộ sinh liên? Đây, đây không phải là Hạo Thiên chứ?

Một tiếng vang lên lập tức khiến tất cả mọi người ánh mắt rơi lên trên người Hạo Thiên, tại lúc nhìn lên Hạo Thiên, tất cả mọi ngươi cứ như nhập mình vào trong đại đạo, như là đang ở trong đạo hải, ngộ lấy đại đạo, lập tức bị hấp dẫn không thôi.

Hạo gia là một trong những thế lực có thể đánh đồng với Thanh Vân Tông ở Thanh Vân đảo này, là người có địa vị trong Hạo gia, Hạo Thiên liền xem như có thực lực, mặc dù chỉ là Thiên Hoàng nhưng vì tu lấy Bộ Bộ Sinh Liên đạo quyết nên bình thường Thiên Hoàng chỉ sợ cũng không dám cùng hắn tranh phong.

Bộ Bộ Sinh Liên, đây chính là một loại cực tốt đạo quyết của Hạo gia, Bộ Bộ Sinh Liên tên liền như ý nghĩa, mỗi bước đi đều chính là sinh ra đạo liên, mà đạo liên liền chính như đạo của bản thân chủ nhân, giúp chủ nhân ngộ đạo nhanh chóng hơn. Hơn nữa nó còn có thể diễn hóa ra các dạng khác linh kỹ, giúp chủ nhân hiểu biết sâu sắc về linh kỹ.

Bộ Bộ Sinh Liên này nghe nói là do một vị Tiên Nhân trước đây tu luyện, có lần rất nhiều thế lực vì tranh lấy bộ đạo quyết này mà bị diệt vong, lúc lâu sau nghe nói là mất tích đi, nhưng không biết thế nào mà rơi vào trong tay Hạo gia.

Hạo Thiên lúc này mặc dù chỉ tu một chút da lông đạo quyết này nhưng vẫn để hắn tư cách tranh phong với những thiên tài khác của các thế lực lớn.

Tại lúc này Hạo Thiên vừa bước tới, lập tức ánh mắt rơi lên cỗ kính trên tay Dạ Ảnh, hắn nghi hoặc không thôi, tại sao các lão trong gia tộc hắn lại muốn cái này, nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn phải lấy tới cho bọn hắn.

- Nghe nói ngươi mua thứ này năm vạn Kim Linh Thạch, liền ta lấy thứ này, trả lại ngươi Kim Linh Thạch!

Hạo Thiên nói một câu, rồi không biết trong tay lúc nào đã cầm lấy một cái túi nhỏ bên trong có chứa năm vạn Kim Linh Thạh, ném qua Dạ Ảnh.

Hành động này lập tức khiến mọi người bên ngoài cười khổ, đúng là đại gia tộc có khác, tiện tay liền là vạn này vạn nọ Kim Linh Thạch, trong mắt bọn người đại gia tộc này thật sự đúng là không xem nó ra gì a.

Bất qua mọi người cũng gật đầu, Hạo Thiên xem như cũng có một chút khí khái, không có lấy khí thế đi ép người khác, nếu hắn mà thật sự muốn cướp lấy đồ vật, chỉ sợ thiếu niên kia không có giữ được trong chớp mắt.

Dạ Ảnh cầm lấy túi trữ vật trong tay, ánh mắt hờ hững nói:

- Không bán.

Lúc này mọi người im lặng, toàn trường không một tiếng động. Bọn hắn thời điểm này đúng là có chút không tin được nhìn Dạ Ảnh. Kẻ này đúng thật là nghé con không sợ cọp, hoặc kẻ điên hoặc có hậu trường cường đại đi, nhưng mà vì một chiếc kính nát gây thù với Hạo Thiên đúng là không phải sự tình tốt đẹp gì.

- Thật không bán?

Hạo Thiên nghe vật mặt mặt hắn liền trầm xuống, như muốn nhìn xem Dạ Ảnh lấy can đảm ở đâu ra mà từ chối hắn, khí tức âm trầm bao quát đi ra, nói.

Hắn dù thế nào cũng là Hạo gia đệ tử, càng là Thiên Hoàng cường giả, thế mà lại bị một kẻ nhìn như phàm nhân này khinh thường không bán, phải biết hắn đã lên tiếng nói mua lại liền đã khó khăn lắm rồi, huống chi còn bị người khác khinh thường, sao mà chịu nổi.

- Đúng là không bán a, thật ra nếu ngươi muốn mua cũng không phải không được, chỉ là ngươi liền đổi năm vạn Kim Linh Thạch thành năm trăm vạn Kim Linh Thạch.

Dạ Ảnh cười tủm tỉm đưa hai tay ra, bất đắc dĩ nói:

- Ta không có thói quen buôn bán lỗ lãi thế này.

Mọi người đứng quan sát nghe thế liền mặt mũi đỏ lên vì nín cười, thật ra bọn hắn cũng không muốn nín cười a, chỉ là nếu như bọn hắn cười lớn thì đúng là châm dầu vào lửa, đến lúc đó xui xẻo liền là bọn hắn đi.

Hạo Thiên nghe thế liền không nhịn được cục tức này, hai mắt trở nên băng lãnh, từng đạo liên xung quanh thân cũng có dấu hiệu bạo động đi. Hắn âm trầm nhìn tới Dạ Ảnh quát:

- Đã vậy thì ta cũng muốn xem ngươi lấy cái gì để không chịu buôn bán lỗ này.

Dứt lời, trời đất bỗng nghe oanh một tiếng, hai chân bỗng đạp mạnh xuống đất.

“Phanh” Một tiếng, tại dưới chân hắn đạp xuống, đại địa run lên, lập tức có mặt đất bị vỡ nát. Dưới cái này một đạp liền khiến xung quanh người xem bay ngược ra sau, chính là không chịu nổi một đạp này.

Khi một đạp rơi xuống liền Hạo Thiên thân ảnh biến mất, chỉ nghe từng tiếng ầm ầm vang lên. Từng cái đạo liên lúc này cũng như hóa thành băng vũ, đánh tới phía Dạ Ảnh.

Tại băng vũ đánh tới, tiếng xé gió vang lên liên tục không ngừng, mọi người đứng chứng kiến thấy thế cũng bị dọa sợ, nhiều người nhìn thấy băng vũ liền hét lên hoảng sợ.

- Thiên Băng Vũ!

Bỗng nghe một tiếng hét lớn, chỉ gặp từng thanh băng vũ phóng thẳng lên trời, lập tức kiếm khí hoành thiên, đặc biệt là thời điểm băng vũ phóng lên trời, kiếm quang như hủy hết bát phương, để người bên ngoài không rét mà run, đây liền như từng thanh thần kiếm, kiếm ý cường đại đâm xuyên tất cả.

“Keng, keng” từng tiếng thanh kiếm vang bên tai, chỉ trong chớp mắt, kiếm khí vô địch như thác đổ từ trên trời bay thẳng xuống.

Trong chớp mắt này, nhiều người như thấy mình bị kiếm khí đâm xuyên, không thể thở nổi.

Nhưng là đối mặt với kiếm khí liên miên bất tận này, Dạ Ảnh cười nhàn nhạt nói ra:

- Ngươi nếu muốn cổ kính vậy liền cho người a.

Hắn tiện tay ném ra cổ kính trong tay, hắn ném ra vô cùng chậm chạp, cứ như là hắn chưa kịp ném ra đã bị vô số kiếm khí oanh lên người vậy.

Dạ Ảnh ném ra cổ kính, lúc này cổ kính rời tay, bay thẳng về phía mưa kiếm. Trong chớp mắt này, cổ kính rách náy bay đến mưa kiếm làm cho nhiều người không biết nói gì, chỉ sợ cổ kính này liền bị trăm vạn kiếm khí đánh nát đi.

Thấy Dạ Ảnh bỗng nhiên ném ra cỗ kính, Hạo Thiên trong chớp mắt muốn thu hồi kiếm khí, nhưng là hắn không vừa muốn có ý định thu hồi thì thần sắc bỗng trở nên hoảng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Thấy cổ kính đánh tới, tâm hắn liền phát lạnh, hai tay lập tức hưu động kiếm ý đánh tới. Xung quanh hắn đạo liền lần nữa hiện ra, lập tức nghe “ầm” một tiếng, chỉ thấy đạo liên nở ra, bên trong đạo liên một cỗ kiếm khí hoành hành mà ra, quét ngang thiên địa.

Tại lúc này, từng tiếng “oanh, oanh, oanh” vang lên, chỉ gặp cổ kính sau khi được Dạ Ảnh ném ra, liền bình bình thường thường đánh tới kiếm khí bá đạo.

“Oanh —” một tiếng oanh minh vang lên, trong chớp mắt này, chỉ gặp từng đạo kiếm khí như đồ thiên phá địa đánh tới, bầu trời xuất hiện vô số vết nứt đen dài, dưới từng đạo kiếm khí này, không gian cũng bị phá hủy đồng dạng.

Tại trong một tiếng oanh này, bên ngoài mọi người đã bị chấn bay ra xa xa, ánh mắt hoảng sợ nhìn lấy kiếm khí kinh khủng đang chém điên cuồng kia.

Cùng lúc đó, cổ kính vốn bị ném bay đánh vào kiếm khí bỗng như hóa thành tường thành sắt cương ngạnh chặn lấy kiếm khí này.

Nếu là tường thành sắt bình thường, đứng trước kiếm khí kinh khủng này cũng sợ không chịu được một cái chớp mắt, sợ là bị chém thành trăm ngàn vạn mãnh. Thế nhưng lúc này cổ kính bình thường lại không chút nào bị chém như tưởng tượng, mà lại còn cứng rắn đỡ lấy kiếm khí.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người liền ngây ngốc đi, kiếm khí này mọi người nhìn qua cũng đã thấy nó sắc bén kinh khủng thế nào, không gian dưới kiếm khí cũng bị chém ra đi, liền biết nó đáng sợ.

Nhưng là lúc này, vốn cổ kính rách nát trong mắt bọn hắn lại đột nhiên như thần thánh đỡ lấy kiếm khí không chút hư hao nào. Bọn hắn không có nghĩ tới cổ kính này lại cường đại phòng thủ như vậy.

“Phanh —” bỗng một tiếng vang lớn, toàn bộ kiếm khí bỗng đồng loạt bị đánh bay, kiếm khí mênh mông như gặp gió lớn thổi ngược lại. Khi kiếm khí bị đánh bay, trời đất như lưu lại vô tận vết chém, mỗi vết chém đều ẩn lấy đạo nguyên lực lượng.

Chợt nghe một tiếng “phanh” vang lên, Hạo Thiên sắc mặt trắng bệch bay ngược về sau, trên lồng ngực một vết lớn in lấy, cũng tại trong “phanh” một tiếng đó, hắn lập tức nặng nề đánh lên mặt đất.

- Cái, cái gì thế này. Hạo Thiên thế mà bị đánh bay, ta, ta có nhìn lầm không?

Có người nhìn xem cảnh này liền rùng mình, không khỏi hít một hơi lạnh nói ra.

Tại thời khắc này cũng có rất nhiều người nhìn xem, bọn hắn lúc này cũng là kinh hãi ở đó. Mọi người không khỏi nhìn lại cổ kính đã nằm trong tay Dạ Ảnh kia, liền có một cỗ hối hận cảm giác xung lên đầu.

“Phụt —” Hạo Thiên lúc này phun ra một ngụm máu tươi, áo bào lúc này liền bị đánh rách đi, nhưng là hắn không có bị thương nặng lắm, cũng là nhờ có đạo liên hộ thể. Từ mặt đất chậm chạp đứng dậy, hán lúc này nhìn tới Dạ Ảnh nhíu mày, nhưng khi ánh mắt rơi xuống cổ kính liền cảm thấy một cỗ tham lam xuất hiện, giờ phút này hắn cũng biết được tại sao các lão trong gia tộc hắn lại muốn chiếc cổ kính này, bởi vì nó là một kiện rất mạnh bảo khí đi.

- A, ngươi không phải là muốn cổ kính sao, tại sao lại tự ngã rồi? Chẳng lẽ ngươi là suy nghĩ lại, không muốn nó nữa?

Dạ Ảnh lúc này nhìn hắn vô tội nói.

Lời hắn vừa ra liền như chọc cười mọi người, nhưng tất cả mọi người ở đây không chút nào cười nổi.

Hạo Thiên nghe vậy liền tức giận cười gằn:

- Bảo khí tốt nhưng vào tay ngươi liền rác rưởi đi, vậy để ta giúp ngươi cất giữ.

- Vạn Hỏa Đạo – Nhất Hỏa Đốt Đại Địa!

Một tiếng quát khẽ vang lên trong lòng, Hạo Thiên cả người đạo liên bỗng nổi lên từng cỗ nóng bức khí tức, khí tức nóng bức như đốt chảy đại địa, thương khung.

“Oanh —” một tiếng, đạo liên bỗng nở ra từng ngọn lửa lam sắc, tại ngọn lửa lam sắc vừa đi ra, liền cảm thấy không gian xung quanh rung động, như bị đốt cháy đi một dạng.

Lam diễm dâng cao, chợt thấy từng đạo lam diễm như sinh linh đồng dạng. Bỗng nghe lam diễm vang lên “ông, ông” vài tiếng liền thấy nó bay lên trời, tại trên bầu trời, lam diễm rơi xuống.

“Ầm —” tại dưới cái lam diễm rơi xuống, đại địa bỗng trở lên lỏng lẻo nuốt lấy lam diễm, trong chớp mắt đó, mọi người còn chưa hiểu gì đã thấy đại địa bỗng biến dạng, như hình thành từng quả núi lửa lớn.

Núi lửa bắn lên từng đợt hỏa diễm, ngay tức khắc đại địa chìm trong hỏa diễm đó, vô số người chứng kiến lập tức lùi về một nơi xa xa bên ngoài.

Dưới cái nóng này, dù là đã đứng rất xa nhưng bọn hắn vẫn thấy nóng bức.

Hỏa diễm đốt lấy đại địa, lập tức nuốt chủng lấy mọi thứ xung quanh, liền tại trong chớp mắt, hỏa diễm như điên cuồng phóng tới Dạ Ảnh, từng tiếng “xì, xì, xì” vang lên, không khí cũng bị đốt cháy.

- Ở trong này ngươi liền sẽ bị đốt cháy thành tro!

Hạo Thiên âm thanh vang lên.

Dạ Ảnh nhìn hắn không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Thật sao? Đáng tiếc là lửa này quá yếu.

Tất cả mọi người hướng trong này nhìn lại, chỉ gặp Dạ Ảnh bình thản đứng ở đó, lúc này cổ kính xung quanh hắn bỗng phát ra từng sợi quang mang nhàn nhạt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vạn Cổ Ma Thần


Chương sau
Danh sách chương