Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 13: Q.1 Chương 13: Thất Tử Thủ Ô (Hạ)


Tần Thiên Trảm đắc ý, Sùng Trọng gật đầu cực kỳ mãn ý: "Tuyệt đối là thượng phẩm!"

"Được!" Thủ hạ của Tần Thiên Trảm hoan hô, vỗ tay vang vang.

Bân trái bày một cái bàn dài, lác đác có sáu nhánh Thất tử thủ ô đã thành nhân hình. Đương nhiên không sánh được với Tần Thiên Trảm.

Sùng Trọng trịnh trọng đặt nhánh của Tần Thiên Trảm lên đầu tiên.

Sùng Trọng sẽ chọn ra mười nhánh tốt nhất rồi xác định thứ tự. Còn lại vì không có điểm thường, tùy tiện cho điểm, tương lai dễ xếp hạng là xong.

Tần Thiên Trảm mỉm cười lui sang bên, không đi mà đợi thành tích của Điền Anh Đông.

Y không phải đợi lâu đã đến lượt Điền Anh Đông. Cũng như trước, Sùng Trọng cẩn thận lấy Thất tử thủ ô ra, chúng nhân hít hơi lạnh, không kém gì nhánh của Tần Thiên Trảm!

Sùng Trọng cũng khó xử, thật ra thì ai đệ nhất?

Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông nhìn nhau, như tóe lửa.

Sùng Trọng nghiến răng, đưa ra cách không đắc tội ai: "Việc này rất khó quyết, vậy thì dùng cách ngốc nhất nhưng công bằng nhất: đếm rễ."

Đếm rễ là cách ngốc nhất để đánh giá kiểu linh dược thủ ô, nhân sâm, nhưng quả thật công bằng hơn cả. Rễ càng nhiều, phẩm chất càng cao.

Liên quan đến công bằng, Sùng Trọng đành tự đếm.

Mất nửa canh giờ mới đếm xong, Sùng Trọng ngẩng lên, Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm khẩn trương nhìn y.

Sùng Trọng nhìn trời: "Điền Anh Đông thắng."

Thủ hạ của Điền Anh Đông hoan hô, Điền Anh Đông như trút được gánh nặng, Tần Thiên Trảm hầm hừ đi mất.

Bên kia ai nấy nịnh nọt Điền Anh Đông, bên này vẫn tiếp tục kiểm tra. Sùng Trọng đặt nhánh của Điền Anh Đông lên trước Tần Thiên Trảm, vẫy tay với các đệ tử phía sau: "Tiếp tục, đừng lãng phí thời gian."

Mấy chục người tiếp theo không có gì xuất sắc, Sùng Trọng xem rất nhanh, chỉ bằng kinh nghiệm cho điểm.

Sắp đến Lục Đại Thông, y lại khẩn trương. Mười vị trí dẫn dầu chỉ còn lại hai.

Rồi cũng đến Lục Đại Thông, y bưng chậu lên, cung kính nói: "Xin giảng tập nhận xét."

Sùng Trọng thấy y phục y thêu chữ "Đinh" thì lãnh đạm gật đầu. Nhưng khi nhìn vào Thất tử thủ ô thì hơi ngẩn người, nhìn thêm một lần rồi mới cầm lên nhận xét.

Đoạn gật gù: "Miễn cưỡng tính là thượng phẩm."

Lục Đại Thông còn không dám tin: "Có vào được nhóm mười vị trí đầu tiên không?"

Sùng Trọng gật đầu: "Có thể."

Lục Đại Thông hớn hở: "Đa tạ, đa tạ!"

Sùng Trọng mỉm cười, đặt Thất tử thủ ô của y vào cuối.

Tôn Lập nhìn qua, mấy nhánh Thất tử thủ ô xếp trước kém hẳn của Lục Đại Thông nhưng y lại xếp cuối.

Lục Đại Thông không để tâm, quay về ôm chặt Tôn Lập: "Ha ha ha, Tôn Lập, ta thành công rồi, có thể lọt vào, ha ha ha!"

"Được rồi, đừng tốn thời gian nữa." Sùng Trọng nhíu mày giục.

Lục Đại Thông vội tránh ra: "Vâng..."

Tôn Lập bước lên, Sùng Trọng bất mãn đích lẩm bẩm: "Lại thêm một kẻ làm lãng phí thời gian..."

Các đệ tử khác hớn hở, Thất tử thủ ô của gã thấp hơn những nhánh khác, so với của Lục Đại Thông lại càng tệ.

Sùng Trọng thuận tay kéo nhánh của Tôn Lập ra, định cho y điểm thấp nhất.

Tôn Lập lặng lẽ thu chậu vào trữ vật giới chỉ, bí mật trong chậu không bị phát hiện.

Rũ hết đất, rễ Thất tử thủ ô lộ ra, Sùng Trọng tùy ý liếc là không rời mắt được!

Rễ Thất tử thủ ô này cỡ nắm tay, đã thành nhân hình, thân và tứ chi, đầu óc đủ cả, so với Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm cũng không kém!

Các đệ tử vốn ồn ào cũng nhận ra có chuyện quỷ dị, giọng nhỏ dần, ai nấy nhìn Thất tử thủ ô trong tay Sùng Trọng.

"Tôn Lập trồng ra đó hả?"

"Không thể nào, y làm gì có bản lĩnh trồng được linh dược cỡ này?"

"Nhưng lấy từ chậu của y mà..."

Sùng Trọng nhăn nhó: "Tôn Lập, ngươi trồng hả?"

Tôn Lập hơi bực, chém đinh chặt sắt: "Vâng!"

Sùng Trọng nhìn các đệ tử, nếu có ai đứng ra bảo Thất tử thủ ô của mình bị Tôn Lập lấy, tất y cũng tin.

Nhưng không ai đứng ra.

Sùng Trọng tuy không muốn chấp nhận nhưng đành thừa nhận do Tôn Lập trồng ra. Nhưng đệ tử luon lơ đãng, không biết gì này sao lại trồng được Thất tử thủ ô tốt thế này?

Y do dự một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu: "Cũng coi là thượng phẩm."

Nghĩ đoạn y đặt nhánh của Tôn Lập vào sau của Tần Thiên Trảm, đứng thứ ba.

Đệ tử hít hơi lạnh, đủ loại ánh mắt ghen tị đổ vào Tôn Lập.

Tôn Lập vẫn bình tĩnh, đứng thứ ba là vượt xa dự liệu, vốn gã chỉ cần không bét là được.

Đệ tử trông khó coi nhất là Túc Lan.

Y vừa "dạy dỗ" Tôn Lập, không ngờ Tôn Lập thành công, y tự biết Thất tử thủ ô của gã đích xác hơn mình nhiều, mặt liền nóng bừng như bị cả trăm mũi kim châm vào.

Sùng Trọng phất tay, hiển nhiên không muốn Tôn Lập nổi danh nên bảo gã lui mau.

Tôn Lập không có gì lưu luyến, đi xuống ngay, Túc Lan bước lên.

Thấy áo Túc Lan thêu chữ "Bính", sắc mặt Sùng Trọng dễ coi hơn, lấy Thất tử thủ ô ra, quả nhiên không tệ, y gật đầu nhìn lên bàn.

Đặt nhánh của Tôn Lập lên là đủ mười, nhưng nhánh của Túc Lan cũng không tệ, trong khi Lục Đại Thông nát lòng, Sùng Trọng không hề do dự lấy nhánh Thất tử thủ ô của y khỏi bàn, thay nhánh của Túc Lan vào!

"Nhưng..." Lục Đại Thông kêu được nửa câu, bị Sùng Trọng lừ mắt thì nuốt lại.

Ít nhất có ba nhánh Thất tử thủ ô phía trước không bằng của Lục Đại Thông nhưng y lại bị xếp cuối.

Nhánh của Túc Lan cũng không hơn nhưng vẫn được xếp trên.

Tại trường còn mấy chục đệ tử, mắt đều sáng lên, ai cũng nhận ra đúng sai nhưng không ai nói hộ Lục Đại Thông một câu.

Lục Đại Thông chưa vui đã buồn, nghiến răng, nước mắt lưng tròng.

Tôn Lập ấm ức như muốn nổ tung lồng ngực.

"Sùng Trọng giảng tập, ai làm gì có trời soi xét! Không cần nói đến luân hồi, báo ứng sẽ tới thôi!"

Sùng Trọng tức giận: "Ngươi bảo ta thiên vị?!"

Tôn Lập hầm hừ: "Giảng tập tự hiểu!"

Sùng Trọng tức giận vỗ nát bàn: "Không biết trời cao đất dày..."

Tôn Lập nổi giận, định cãi thì bị hai cánh tay kéo lại, ngoái nhìn thì là Lục Đại Thông đang ấm ức: "Tôn Lập, thôi đi, đành chấp nhận thôi? Ai bảo chúng ta thuộc nhóm chữ Đinh?"

Tôn Lập gầm lên: "Ngươi để người ta bắt nạt thế hả!?"

Lục Đại Thông vội quỳ xuống: "Tôn Lập, đa tạ, gây chuyện thì chúng ta thiệt thôi, ngươi không sợ nhưng ta sợ, đừng liên lụy ta, thôi đi..."

Tôn Lập cảm giác như chậu nước lạnh hắt vào đầu, hất tay Lục Đại Thông ra, bước đi.

"Sẽ có ngày các ngươi biết rằng đệ tử nhóm chữ Đinh cũng có thể nở mặt nở mày!"

...

Đơn đạo thi xong, Điền Anh Đông đứng đầu, Tần Thiên Trảm theo sau. Kết quả này ai cũng đoán ra nhưng Ác đồ bảng đệ nhất nhân Tôn Lập đứng thứ ba thì tất cả đều bàn tán, không ai ngờ hai môn trước đứng bét mà môn này gã lại có thành tích đó.

Kỳ thi kết thúc, Sùng Trọng lấy mười nhánh Thất tử thủ ô đứng đầu đi.

Y đến một ngọn núi ở hậu sơn, đổi thái độ ngông cuồng như lúc tại thư viện thành nịnh nọt, hỏi một đệ tử: "Sùng Sơn sư huynh vẫn khỏe chứ?"

Sùng Sơn gật đầu: "Vẫn thế."

Sùng Trọng lấy mười nhánh Thất tử thủ ô ra: "Sư huynh, nghe nói sư thúc lão nhân gia sắp luyện đơn, Thất tử thủ ô này đều là thượng phẩm, không rõ sư thúc dùng được hay không."

Sùng Sơn có vẻ dễ coi hơn: "Hay lắm, sư phụ lão nhân gia sắp dùng tới, để lại đi, sư đệ có lòng quá."

Nhận được câu khen vu vơ, Sùng Trọng cười như hoa nở: "Ha ha ha, đâu có đâu có, sư thúc sử dụng được là vinh hạnh của sư đệ, không dám phiền sư huynh tu luyện, cái này... Phiền sư huynh hỏi han sư thúc hộ. Hắc hắc!"

Sùng Sơn trợn mắt: "Yên tâm, ta sẽ nói rõi với sư phụ là sư đệ hiếu kính."

Sùng Trọng hớn hở: "Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh..."

Y liên tục vái dài, cáo từ lui đi.

Mười nhánh Thất tử thủ ô tốt nhất được y đem đi lo lót. Sùng Trọng có chút thành tựu về đơn, không thì không nhận nhiệm vụ của môn phái, dạy đệ tử mới nhập môn đơn đạo.

Chỉ là bản lĩnh như y chỉ dạy được đệ tử mới nhập môn.

Đơn đạo đại sư thật sự của Tố Bão sơn là Vọng Thanh đạo nhân mà Sùng Trọng muốn gặp nhưng không được Dù thân truyền đệ tử Sùng Sơn thì đẳng cấp cũng hơn Sùng Trọng nhiều.

Mười nhánh Thất tử thủ ô này đời nào lọt vào pháp nhãn Vọng Thanh đạo nhân? Đều bị Sùng Sơn tham ô.

Sùng Sơn đang chuẩn bị luyện "Cửu khí đơn", đang thiếu Thất tử thủ ô. Mười nhánh bị y nghiền nát, cho vào nguyên liệu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vạn Giới Vĩnh Tiên