Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 94: Q.6 Chương 11: Bị Chặt Chém

Chương sau
Danh sách chương

Tôn Lập theo Lưu Minh Kiến vào đám đông, cả hai tuân thủ quy củ, hiếm khi nói chuyện. Qua Lam phường thị chỉ còn lại con phố này, cũng là con phố rộng còn lại từ thời phồn hoa xưa kia, hai bên toàn là gian hàng, ở giữa đường còn rộng, đông người nhưng không chật.

Lưu Minh Kiến đi mấy bước, dừng trước một hàng.

Gian hàng ở Quỷ thị cơ bản giống nhau, chỉ cần vải thô hoặc da thú trải ra, bày gọn ghẽ hoặc loạn xạ mấy thứ gì đó.

Lưu Minh Kiến dừng ở một gian hàng, chủ hàng mặc áo bông rách, ngồi co ro, không có tí khí chất tu chân giả nào mà như lão nông bán hoa quả.

Loại người này, gã thường thấy ở Liên Hoa Đài thôn.

Lưu Minh Kiến ngồi xổm xuống, tùy ý chọn mấy thứ, vì trời tối nên không trông rõ diện mạo chủ hàng, y chọn hai thứ, không ngẩng lên mà hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Chủ hàng nói gọn: "Hai mươi khối linh thạch."

Lưu Minh Kiến lắc đầu: "Đắt quá, tối đa mười lăm."

Than chủ toét miệng cười: "Đạo huynh cũng là hành gia, thường đến Quỷ thị hả? Thứ này đạo huynh đã biết, hai mươi khối linh thạch không hề đắt."

Lưu Minh Kiến thể hiện rõ bản sắc thương nhân, không lùi bước: "Đắt quá huynh đệ, mỗi nói khó nghe chứ thứ này bắt nguồn từ đâu khó nói lắm, mỗ mua rồi, tương lai thân bằng cố cựu của người ta tìm tới thì nguy hiểm, bán đắt thế này ai mua?"

Chủ hàng cười hắc hắc, trong áo bông lộ ra sát khí và quyết đoán: "Đạo huynh yên tâm, mỗ làm gì cũng gọn ghẽ, đảm bảo không có ai tìm đến làm phiền..."

Tôn Lập rùng mình, quả nhiên là "Quỷ thị", rõ ràng sau lưng lợi ích là máu tanh!

Lưu Minh Kiến đã quen, cả hai mặc cả một lúc, y tăng thêm hai khối linh thạch, sau cùng mua được với mười bảy khối linh thạch.

Trả tiền xong, cả hai tiếp tục đi dạo Quỷ thị. Lưu Minh Kiến không chỉ chọn ình mà còn lưu ý giúp Tôn Lập xem có linh đơn không.

Bất quá linh đơn, pháp khí vốn hiếm có, dù vô tình gặp được cũng là đê cấp đơn dược, chi bằng đến tiệm của Lưu Minh Kiến mua.

Lưu Minh Kiến an ủi: "Quỷ thị vốn để thử vận khí, sư huynh nếu cần thiết, tại hạ sẽ liên hệ giúp xem các đại môn phái có ai bán linh đơn không.”

Y không hề khách khí, Côn Bằng thương hiệu giờ làm ăn lớn, qua lại với nhiều tu sĩ của Nhất lâu song môn thất đại phái, nếu nghe ngóng có khi tìm được cũng nên.

Tôn Lập lắc đầu: "Tạm thời không cần, chúng ta cứ đi xem đã."

Tâm thái gã dần bình tĩnh, Quỷ thị là nơi để thử vận may, muốn tìm theo ý thích khác nào đáy bể mò kim.

Lưu Minh Kiến thu hoạch được bảy, tám món, Tôn Lập cứ xem, đã lần ra cách.

Trong đó có mấy món Tôn Lập nhận ra, Lưu Minh Kiến trả giá thấp hơn bình thường bốn phần, rõ ràng y không thể mua được giá rẻ thế ở đâu, chả trách thích đến Quỷ thị.

Tôn Lập hiểu rõ hơn về Quỷ thị, vì hàng ở đây nguồn gốc bất chính, thấp hơn bốn phần là cao lắm rồi, những thứ khó bán có khi còn thấp hơn năm phần, sáu phần!

Gã theo sau Lưu Minh Kiến, lại qua thêm hai gian hàng, chuẩn bị xuất thủ.

Nói ra cũng lạ, lúc quyết định mua thì liền mấy gian không có gì thích, đành qua thêm ba gian nữa.

Lưu Minh Kiến ngồi xổm xuống trước một hàng.

Gian hàng này trải một tấm da hổ, con hổ này khi chết thì rụng lông kha khá, nhiều nơi trọc lóc.

Bên trên này toàn là khoáng thạch.

Lưu Minh Kiến chọn một lúc, nhặt một viên lên hỏi: "Hổ đạo nhân, cái này bao nhiêu tiền? Đừng giở trò, mỗ không phải tay mơ!"

Sau tấm da hổ là một cái ghế đá, một đạo nhân cao to ngồi trên. Đạo nhân có khung xương rất lớn, nhưng lại gầy gò, mặt màn hổ hết râu đi thì không khác gì khô lâu!

Hổ đạo nhân tựa hồ biết Lưu Minh Kiến, nhạt giọng: "Sáu mươi khối linh thạch, cần thí lấy không thì thôi, đừng lắm lời, bán cho ngươi không được bao nhiêu, ta thà đợi còn hơn."

Lưu Minh Kiến hầm hừ đặt xuống: "Không cần!"

Y nhổm lên định đi thì thấy Tôn Lập ngồi xuống.

Lưu Minh Kiến định nói nhưng lại thôi, đứng sang đợi một chốc. Y tưởng Tôn Lập chỉ hiếu kỳ rồi đi. Không ngờ Tôn Lập chọn một khoáng thạch trông như măng đá hỏi: "Lão đạo, bao nhiêu?"

Thấy gã cũng không dễ gạt như Lưu Minh Kiến, Hổ đạo nhân không hề nhiệt tình: "Vẫn sáu mươi linh thạch."

Tôn Lập gật đầu định trả. Lưu Minh Kiến ngăn lại: "Sư huynh, Ngọc lâm thạch này không đáng ngần ấy!"

Y kéo Tôn Lập sang bên nói nhỏ: "Hổ đạo nhân này khá nổi danh tại Quỷ thị, sư huynh không thấy mọi người đều không đến gian hàng của y sao? Y chuyên lừa đảo kiếm sống, lần nào có Quỷ thị y cũng đến, làm giả vài món để bán..."

Tôn Lập khẽ mỉm cười: "Lưu chưởng quỹ yên tâm, mỗ biết rồi."

Đoạn gã đi tới gian hàng: "Sáu mươi khối linh thạch, mỗ lấy."

Lưu Minh Kiến cuống lên: "Ai, sao sư huynh không nghe, thiệt rõ rồi..."

Hổ đạo nhân cáu tiết: "Lưu Minh Kiến ngươi có ý gì? Chặn đường người khác kiếm tiền, như giết cha mẹ!"

Lưu Minh Kiến tức giận: "Ngươi uy hiếp ta? Ta muốn xem ngươi làm gì được họ Lưu của ta!"

Hổ đạo nhân không nhường: "Đừng tưởng ngươi là người Lưu gia thì ta sợ, vị tiểu huynh đệ này nguyện ý chi tiền, vì sao ngươi cản? Ngươi khuyên một câu là được rồi, còn cản đừng trách ta trở mặt!"

Tôn Lập cản Lưu Minh Kiến, thì thầm: "Lưu chưởng quỹ, hảo ý tâm lĩnh, bất quá cứ yên tâm, về mỗ sẽ nói."

Lưu Minh Kiến nói tiếp không chỉ đắc tội Hổ đạo nhân, có khi Tôn Lập cũng không vui.

Y lùi lại lẩm bẩm: "Tính cái gì, bị lừa rồi..."

Tôn Lập giao dịch với Hổ đạo nhân xong, cất "Ngọc lâm thạch" vào trữ vật không gian, rồi gọi Lưu Minh Kiến đi tiếp.

Lưu Minh Kiến ủ rũ, rất phiền lòng việc Tôn Lập thà chịu thiệt chứ không nghe khuyên.

Sau đó y không xuất thủ, chỉ theo Tôn Lập đi dạo.

Tôn Lập có mục tiêu là linh đơn nhưng đến cuối đường vẫn không tìm được thứ thích hợp. Y thở dài thất vọng, bất quá nghĩ đến khối "Ngọc lâm thạch" thì mỉm cười.

Trời sáng dần, sương sớm giăng mắc, tầm nhìn còn mờ mờ, nhưng ai cũng biết Quỷ thị sắp tàn. Lúc sương tan hết, nơi này lại là Qua Lam phường thị, Quỷ thị không còn một gian hàng nào.

Tôn Lập đã định quay về, chợt La Hoàn kinh ngạc: "Chà - Tôn Lập, gian hàng cuối bên tay trái, qua xem."

Lưu Minh Kiến đã quay về, Tôn Lập gọi y, theo lời La Hoàn đến gian hàng đó. Lưu Minh Kiến lắc đầu, Dạ Ma Thiên các hạ không nghe khuyên nhủ đã đành, còn như thế nữa. Mấy gian cuối của Quỷ thị đều không phải người tốt lành gì, gã không biết mà còn tới thì thật...

Lưu Minh Kiến bó tay, Tôn Lập là chỗ dựa, muốn có linh dược trân quý, để Côn Bằng thương hiệu tiếp tục nổi danh thì y không thể để Tôn Lập xảy ra chuyện gì.

Nên y theo sát, cảnh giác nhìn chủ hàng.

Chủ hàng thoạt nhìn không thiện lương gì, da trắng cơ hồ không còn huyết sắc, mắt ti hí, con ngươi ánh lên huyết quang.

Tôn Lập đứng trước gian hàng, người đó không chào, mặc cho gã xem. Kỳ thực Tôn Lập chỉ xem cho vui, tỏ vẻ không vừa ý lắc đầu, mục quang nhìn vào một gáo nước ở góc.

Gáo bằng đá xanh, đựng đạm bạch sắc dịch thể. Dịch thể vô vị, hơi đục, như nước giếng đào, không có gì đặc biệt.

Tôn Lập chỉ vào gáo nước: "Cái gì đây?"

Ngươi đó nhướng mắt lên đáp: "Hai mươi khối linh thạch."

Tôn Lập ngẩn người, Lưu Minh Kiến ở sau lưng ho khẽ, người đó thấy y mới miễn cưỡng nói: "Các hạ thích gì, mỗ không giải thích. Hai mươi khối linh thạch, cần thì trả tiền, không thì đi đi."

Tôn Lập không giận mà càng yên tâm, gã làm đủ trò cũng vì thứ này cơ mà? Chỉ e người ta nhận ra gã cần mà tăng giá?

Gã móc hai mươi khối linh thạch giao cho đối phương, Lưu Minh Kiến dở khóc dở cười, gáo nước đó là gì? Nhìn thế nào cũng thấy giống nước đọng trong chung nhũ thạch động, người thường còn không uống mà giá trị hai mươi khối linh thạch?

Tôn Lập coi như bảo bối, mua xong thì cẩn thận lấy ra bình ngọc, cho dịch thể vào, thỏa mãn bước đi.

Lưu Minh Kiến đi sau lắc đầu.

Về đến Côn Bằng thương hiệu, trời sắp sáng, Quỷ thị dân giải tán.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vạn Giới Vĩnh Tiên


Chương sau
Danh sách chương