Vãn Thiền

Chương 91: ☽


Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Trận chiến giằng co kéo dài đến tận bây giờ, ai nấy đều đã mệt lả. Công kích cứ thay phiên nhau mà đến, nhiều người đã ngã xuống nhưng Quỷ Môn chủ vẫn bình yên đứng giữa đám đông.

Sau trận giao đấu với Minh Khuynh y sam ông ta hơi lộn xộn một chút, trên người có thêm mấy vết thương, nhưng hiện tại kiếm của Minh Khuynh đã biến mất, chẳng còn ai địch lại được ông ta.

Tới nước này tất cả mọi người đã cạn kiệt sức lực, còn sự việc lại không thể thay đổi được chút nào.

Yến Hạ thầm cảm thấy bất lực, Văn Bắc Vân còn đang dìu đỡ nàng, nàng từ từ đứng thẳng người, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong lòng.

Kiếm ý của Minh Khuynh biến mất, Yến Hạ không biết Minh Khuynh đã gặp phải chuyện gì ở Bắc Môn, bây giờ nàng chỉ muốn ngay lập tức chạy tới Bắc Môn xem hắn thế nào rồi.

Cảm giác bất an cứ tích tụ trong lòng Yến Hạ, trận pháp không thể thành hình, sức mạnh nàng phải đối phó quá sức mạnh mẽ, nàng còn chưa nghĩ ra cách nào để phong ấn thì đối phương đã đến trước mặt nàng.

Quỷ Môn chủ thả bước về phía nàng, ông ta cúi đầu nhìn Tứ Tượng Đồ trong tay Yến Hạ, giọng nói âm u lạnh lẽo, không nghe ra chút cảm xúc: "Ta không phải Ma Quân, tí thủ đoạn này không đối phó được ta."

Yến Hạ bừng tỉnh, tập trung sự chú ý vào đối thủ trước mắt.

Nàng cảm nhận được động tác của Văn Bắc Vân bên cạnh hơi cứng lại. Bất kể ai đối mặt với đối thủ như Quỷ Môn chủ cũng khó giữ được bình tĩnh.

Yến Hạ không lui ra sau lưng Văn Bắc Vân, nàng lau vết máu trên miệng, giọng khàn khàn nhưng đầy cứng rắn: "Ta vẫn chưa nhận thua đâu."

Văn Bắc Vân nghe Yến Hạ nói vậy hắn bèn bất lực lắc lắc đầu rồi bật cười.

"Đúng là con gái của Văn Bắc Vân ta." Hắn lẩm bẩm nói, tập trung niệm lực lên đầu ngón tay, chuẩn bị quyết chiến lần cuối.

Yến Hạ hiểu ý của Văn Bắc Vân, nàng cùng xuất thủ với hắn. Hai cha con liều hết phần sức mạnh cuối cùng, không để kẻ đó tiếp tục bước lên.

Nhưng Quỷ Môn chủ không định lãng phí thời gian với hai người, ông ta nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Yến Hạ và Văn Bắc Vân nghe rất rõ ràng nhưng chẳng ai chịu nhường bước. Cùng lúc đó, Yến Lan Đình, Lâm Mạn Thảo bọn họ cũng chạy đến, đứng vững bên cạnh hai người Yến Hạ.

Không nói một lời nhưng dường như đã nói hết tất cả.

Hôm nay, nếu muốn bước ra khỏi sơn môn này, bọn họ tuyệt đối không thể chùn bước.

Quỷ Môn chủ bật cười, mọi người rất hiếm khi trông thấy ông ta bật cười thành tiếng. Thế gian có muôn vạn niềm vui, còn ông ta chỉ như bụi trần, thậm chí Yến Hạ từng nghĩ ông ta không có cảm xúc. Nhưng hôm nay nàng lại nhìn thấy sự giận dữ của ông ta, Yến Hạ biết Quỷ Môn chủ không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Tuy bề ngoài ông ta tỏ ra mình vẫn luôn nắm giữ càn khôn nhưng ông ta cũng bắt đầu nóng ruột rồi.

Nàng trầm mặc không lên tiếng, âm thầm niệm pháp lực. Lần này là điểm mấu chốt cuối cùng rồi, nàng ép cạn toàn bộ khí lực chỉ vì lần ra tay cuối cùng này.

Không còn cơ hội nào khác, chỉ cần Quỷ Môn chủ bước qua cánh cửa sơn môn thì công sức nàng gây dựng lại Ngũ Đạo và Ngũ Đạo mà tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực bảo vệ sẽ bị hủy diệt. Nàng không thể để chuyện này xảy ra, nàng cũng không cho phép chuyện thế này xảy ra. Dù phải trả cái giá như thế nào nàng cũng phải bảo vệ nó.

Kim quang nổi lên, đồng thời Văn Bắc Vân cũng ra tay, hai phần sức mạnh y như nhau chui ra khỏi mặt đất, dần dần hình thành một đại trận pháp từ dưới chân Quỷ Môn chủ lan ra xung quanh, ánh sáng như che lấp trời đất, che khuất ánh mặt trời.

Nhưng khi trận pháp vừa khởi động, một ánh kiếm lóe lên.

Kiếm khí xoẹt qua kim quang, xóa bỏ cấm chế như sao băng rơi thẳng xuống từ trên bầu trời, lặng lẽ không một tiếng động nhưng mang sức mạnh như gông cùm xông về phía Yến Hạ.

Đó là Luyện Nhật Kiếm, thanh kiếm mạnh mẽ nhất thiên hạ.

Yến Hạ không nơi nào trốn.

Vào khoảnh khắc trông thấy mũi kiếm, ánh mắt Yến Hạ trở nên ảm đạm.

Nàng biết mình không thể tránh thoát, làm gì có ai tránh được thanh kiếm này nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng không cam lòng khi đã đi tới bước đường này mà vẫn không thắng được ông ta, không cam lòng vì tất cả nỗ lực của Ngũ Đạo bao nhiêu năm qua trở thành công cốc, không cam lòng khi bản thân từng có được tất cả nhưng cuối cùng lại phải đối mặt với khả năng hồn phi phách tán, không cam lòng…

Chưa thể cùng Minh Khuynh nắm tay đi hết quãng đời còn lại.

Cái tên Minh Khuynh in hằn vào trái tim nàng, khó mà xóa nhòa. Yến Hạ nhìn chằm chằm mũi kiếm đang bay về phía mình, cố gắng nhớ lại hình bóng người đó lần cuối.

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Bóng người đó chỉ là một cái bóng mơ hồ, đường nét rất nhạt nhòa, đến dung mạo cũng không rõ ràng nhưng dù vậy Yến Hạ vẫn lập tức nhận ra hắn.

Minh Khuynh.

Bóng người đó lướt qua người nàng, trong tích tắc, kim quang chiếu xuống, hai kiếm khí đối đầu trực diện với nhau.

Không giống hai kiếm chiêu chạm mặt nhau lần trước, lần này hình bóng của Minh Khuynh đến, thế kiếm mạnh hơn trước rất nhiều. Khí tức mạnh mẽ bao trùm toàn bộ đỉnh núi Thương Nam Sơn đối đầu với sức ép của Quỷ Môn chủ.

Nhất thời, Thương Nam Sơn chấn động dữ dội, cây cỏ bay tứ tung, cát bụi dâng lên, chẳng còn thấy hai bóng người kia đâu.

"Yến Hạ!" Trong tình huống gấp rút, Yến Hạ nghe thấy Văn Bắc Vân gọi mình.

Đây là thời cơ không thể bỏ qua, cũng là thời cơ duy nhất của các nàng.

Yến Hạ quá hiểu điều này, nàng dời ánh mắt khỏi chiến trường bên kia, cắn răng để bản thân tạm thời quên đi cuộc chiến bên đó, tập trung tinh lực vào trận pháp trước mắt. Nàng điều động niệm lực, sức mạnh hội tụ trên Tứ Tượng Đồ, trận pháp khai mở.

Kim quang tản ra từ trong làn cát bụi mịt mù, xông thẳng lên trời xanh, vô số tia sáng lan ra, kiếm ý theo đó tiêu tan, hai bóng người đứng phía bên kia cũng dần lộ diện.

Song kiếm giao nhau, chưa phân thắng bại nhưng…

Trận pháp đã hoàn thành.

Vô số kim quang ló ra dưới chân Quỷ Môn chủ như muốn nuốt chửng cả người ông ta. Quỷ Môn chủ bị ánh sáng vây quanh, nét mặt xụ xuống, giơ tay vung kiếm nhưng kiếm khí không thể nào chui ra ngoài.

Đại trận kim quang khóa chặt mọi sức mạnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ khiến bọn họ e dè biết bao lâu nay cuối cùng cũng bị chôn vùi trong quang trận, trận đại loạn Trung Nguyên này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Chỉ riêng Yến Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào trong trận.

Nàng không nhìn Quỷ Môn chủ mà nhìn bóng người kế bên ông ta.

Bóng người mờ nhạt hư vô, kim quang xuyên thấu qua người hắn. Gương mặt nhạt nhòa hiện lên nụ cười quen thuộc rồi từ từ biến mất sau những tia sáng.

Ngày đó, trước Ma Cung, hình ảnh Minh Khuynh hồn phi phách tán hiện rõ mồn một trước mắt, Yến Hạ cũng không rõ bản thân đang có cảm xúc ra sao, nàng bỗng nhiên xoay người, nhịp tim đập mãnh liệt như muốn chỉ dẫn nàng đi về một hướng nào đó.

Chuyện trước mắt đã hạ màn nhưng vẫn chưa thật sự kết thúc, Văn Bắc Vân nhìn ra ý nghĩ của Yến Hạ, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, ở đây có Yến Lan Đình giải trận cho cha rồi, con không cần lo."

"Cha." Yến Hạ lí nhí gọi, lúc lên tiếng mới phát hiện mình quá căng thẳng nên giọng nói đã khản đặc không thành điệu.

Văn Bắc Vân mỉm cười, nhướng mày nhìn về một hướng.

Đó là hướng của Bắc Môn, Minh Khuynh đang ở đó.

Yến Hạ không nghĩ ngợi nhiều nữa, nàng vội vã quay người đi, ống tay áo còn vương mấy tia sáng nhạt bay bay trong gió, trận pháp lóe lên, người đã biến mất tại chỗ.

- Hết chương 91 -

NNPH lảm nhảm:

Chương sau hoàn chính văn rồi nhé...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vãn Thiền