Văn Thuyết

Chương 100


Edit: Yunchan

Cận Phi Yên là một nam tử còn khá trẻ, y mặc một chiếc áo bào vải tối màu, trông có vẻ sơ sài và lượm thượm, mái tóc dài cũng xộc xệch rối bời, nói thật nếu không có Mộ Sơ Lương giới thiệu thì dám Vân Khâm sẽ tưởng y là tên hành khất nào đó ở vệ đường cũng nên. Thật lòng khó thể ngờ được, một người thế này lại mang danh thần y nức tiếng Trung Nguyên.

Vân Khâm cứ tưởng rằng cái vị đệ nhất thần y Thập Châu Ngụy Chước nọ đã không giống đại phu lắm rồi, nhưng tới giờ mới biết hóa ra vị đại phu Cận Phi Yên này cũng không thể dùng đầu óc người thường để phán đoán được.

Đi cùng với Cận Phu Yên còn có nhóm Bạch Hoàng Chúc, truyền nhân của bát đại thế gia đã có mặt hết bốn nên bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, Vân Khâm đã hiểu Mộ Sơ Lương quá rõ, biết họ là bạn với nhau từ bé, bây giờ có dịp gặp nhau dĩ nhiên có nhiều chuyện muốn nói.

Quả nhiên, mấy người đi sau vừa thò chân vào cửa đã nói cười om sòm, Mộ Sơ Lương nhướng mày nhìn Cận Phi Yên, cười khẽ hỏi: “Là ai lôi tên này ra ngoài?”

“Ta đây.” Bạch Hoàng Chúc cũng cười cười: “Lôi hắn ra ngoài được phải mất công lắm đấy, nhưng hình như lần này hắn có chuyện nhất định phải nói với ngươi.”

Mộ Sơ Lương không đoán được là chuyện gì, bèn ngoảnh sang Cận Phi Yên.

Cận Phi Yên buông tay nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện khẩn cấp gì, ta chỉ muốn nói cho người biết, thứ thuốc mà ngươi nhờ ta nghiên cứu năm mươi năm trước ta đã điều chế được rồi.”

Mộ Sơ Lương nghe vậy thì nét mặt khẽ biến, Vân Khâm nhìn biểu cảm của hắn thì buột miệng hỏi: “Thuốc gì thế?”

Mộ Sơ Lương nhìn sang Vân Khâm, yên lặng hồi lâu mới nhỏ giọng giải thích: “Hơn năm mươi năm trước, khi Phong Diêu Sở mới trúng độc, ta đã từng tới chỗ Phi Yên cầu thuốc, hy vọng hắn có thể nghiên cứu ra một loại thuốc loại bỏ được độc tố trong cơ thể Phong Diêu Sở.”

Câu trả lời của Cận Phi Yên lúc ấy là không thể được, vì loại độc ấy vốn không thể giải.

Thế nên sau nhìn năm, Mộ Sơ Lương đành ký thác hy vọng vào Ngụy Chước. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, dù qua rất lâu rồi mà Cận Phi Yên vẫn chưa từ bỏ việc nghiên cứu thứ thuốc ấy.

Mộ Sơ Lương không khỏi dời mắt về phía Cận Phi Yên, Cận Phi Yên bèn nói với giọng bất đắc dĩ: “Đó cũng là tính mạng của huynh đệ ta, ta mất nhiều thời gian hơn cũng đáng giá.”

Vân Khâm hơi ngẩn ra, rốt cuộc đã hiểu họ cố tình tới đây là vì Phong Diêu Sở, nhưng trước đây không lâu Phong Diêu Sở đã gặp chuyện ở Dĩnh thành, Cận Phi Yên bỏ ra nhiều tâm lực để điều chế loại thuốc này, bây giờ Phong Diêu Sở lại không còn, chẳng biết y sẽ có tâm trạng thế nào nữa.

Nhưng chưa chờ Vân Khâm mở lời thì Cận Phi Yên đã nói tiếp: “Mấy hôm trước ta có tới Dĩnh thành, cũng đã tiện tay xách tên đó theo rồi.”

Nghe tới đây Vân Khâm bỗng sững sờ, nhìn chằm chằm vào Cận Phi Yên có mái đầu rối bời xơ xác, trái tim treo lơ lửng tới giờ mới đặt xuống được.

Chẳng riêng gì Vân Khâm mà Mộ Sơ Lương cũng ngẩn ra, ngồi dựa vào đầu giường, nhoẻn môi cười.

Khi ấy Phong Diêu Sở đối mặt với tuyệt cảnh, trăm đường đều khó giữ mạng, vậy mà bây giờ họ lại nhận được tin của hắn. Hắn còn sống, và còn có rất nhiều bạn.

Còn tin nào tốt hơn tin này đâu.

Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đưa mắt nhìn nhau, đều đọc được sự mừng rỡ trong mắt nhau.

“Biết ngay nói cho ngươi biết chuyện này thì tâm trạng ngươi sẽ tốt lên mà.” Cận Phi Yên gãi đầu rồi ngáp dài: “Nhưng chuyện này ta không tính nói cho xú nha đầu tên Hoa Chi gì đó đâu, các ngươi cũng không được nói ra, tên Phong Diêu Sở kia hiện phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối cấm dùng dằng với nha đầu đó nữa.”

Dĩ nhiên những người ở đây đều biết ân oán tình thù giữa hai người họ, bất kể ra sao thì Phong Diêu Sở còn sống đã là may mắn lắm rồi, còn chuyện tương lai thì cứ gác lại đã, sau này để cho hai người họ từ từ giải quyết, còn bây giờ chẳng ai thích sinh ra rắc rối cả.

Báo chuyện Phong Diêu Sở xong thì nơi tổ chức tiệc đã dời địa bàn sang phòng Mộ Sơ Lương, ai cũng tranh nhau nói tới loạn hết cả phòng, mãi tới khi trời hửng sáng mọi người mới chịu về cho, chừa không gian thanh tịnh lại cho Mộ Sơ Lương và Vân Khâm.

*

Không Thiền phái giữ không khí nhộn nhịp này mãi tới nửa tháng sau, những người ở xa rốt cuộc cũng ra về, Không Thiền phái lại quay về với vẻ thanh bình của ngày xưa, Thư Vô Tri và Yên Lan vốn đã quy ẩn, lần này vì giải quyết khó khăn cho Không Thiền phái nên mới trở về, sau khi xong việc thì cũng nhanh chóng về lại nơi ẩn cư, không quan tâm tới chuyện Trung Nguyên nữa. Còn bên kia, Sở Khinh Tửu và Tô Tiện cũng bảo phải về Ma giới và Thần giới một chuyến, thế là chẳng bao lâu cũng cáo từ, rời khỏi Nhân giới.

Tam môn thất phái và bát đại thế gia Trung Nguyên cũng lần lượt từ biệt ra về, dới sự tương trợ của mọi người rốt cuộc Không Thiền phái cũng được tu sửa lại nguyên vẹn, cũng may nhóm Mộ Sơ Lương và Vân Khâm tiên liệu được tai kiếp Huyền giới, nên mới bóp chết được kiếp nạn này từ trong trứng nước.

Thành thử nơi bị phá hoại nhiều nhất là hậu sơn của Không Thiền phái.

Hậu sơn Không Thiền phái vốn đã bị phá hoại một lần, lần đó là Thập Châu tấn công Không Thiền phái, Vân Khâm phải kéo Hoa Tình chạy tới sơn động ở sau núi, tình cờ phát hiện ra trận pháp do chưởng môn và đại sư huynh Mộ Sơ Lương để lại, Vân Khâm bèn khởi động trận pháp này để tạm bảo vệ Không Thiền phái.

Và cũng vì khởi động trận pháp ấy mà động Tử Yên ở sau núi bị phá sập.

Biến mất cùng nó còn có ảo ảnh mà Mộ Sơ Lương để lại.

Một Mộ Sơ Lương mới mười tuổi đầu.

Đối với Vân Khâm thì quá trình quen biết Mộ Sơ Lương khá là ly kỳ, Mộ Sơ Lương vẫn chưa biết lần đầu nàng trò chuyện với hắn không phải ở trên đảo Thập Châu mà là trong động Tử Yên, nghe Mộ Sơ Lương mười tuổi kể lại chuyện lúc nhỏ.

Lúc này đứng ở sau núi, nhìn các đệ tử Không Thiền phái nghiêm túc dùng thuật pháp tu bổ lại hậu sơn mà Vân Khâm bỗng nhớ lại quá khứ tới thất thần.

“Sư phụ, đây là chỗ nào thế, sao lại ra thế này?” Phượng Tuyên đã thành đệ tử Lăng Quang Tông, ngày thường luôn theo Vân Khâm tu hành, hôm nay Vân Khâm phụ trách tu bổ hậu sơn nên dĩ nhiên Phượng Tuyên cũng đi theo.

Vân Khâm nhìn đống đổ nát trước mắt mà không khỏi bật cười: “Ban đầu chỗ này vốn là một cái sơn động, nhưng vì trận đánh với Thập Châu hơn năm mươi năm trước mà bị sập.”

“Sơn động?” Phương Tuyên bắt đầu nổi hứng tò mò.

Vân Khâm gật đầu: “Là sơn động mà sư huynh tu hành.”

“À, con biết rồi.” Phượng Tuyên ngộ ra, cậu tới Không Thiền phái cũng được một thời gian, bản tính cũng nghịch ngợm nên đã sớm hỏi thăm thói quen và tính khí của mọi người, với bối phận của Vân Khâm khi xưng hô với các vị tông chủ khác thì phải là sư huynh sư tỷ, nhưng khi Vân Khâm trò chuyện với những người này thì bao giờ cũng kèm theo tên của đối phương, chỉ có một người là nàng chỉ gọi độc hai chữ “Sư huynh”.

Người đó chẳng ai khác ngoài Mộ Sơ Lương.

Vân Khâm cất bước đi về bên kia sơn đạo, Phượng Tuyên cũng lẽo đẽo bám theo nàng, hỏi tiếp: “Con nhớ vào lần đại hội Huyền Thiên thí, khi con rút Uẩn Hoa kiếm ra có người đã hỏi con là tại sao kiếm của Tiểu Mộ lại ở trong tay con.”

Cậu bước nhanh hơn vượt qua Vân Khâm, rồi ngửa đầu lên nói: “Uẩn Hoa kiếm vốn là của y, cho nên y cũng chính là người giao cho cha con thanh kiếm gãy trong rừng hoang năm xưa, và cũng là người sư phụ thích, đúng không?”

Trước giờ có quá nhiều chuyện xảy ra nên Phượng Tuyên không có cơ hội để tìm hiểu kỹ mối quan hệ này, mãi tới bây giờ mới có dịp hỏi, Vân Khâm nghe mà chỉ cười cười, biết nhóc con này thích quậy phá nên cũng đành gật đầu nhận đại: “Ừ.”

Phượng Tuyên nghe xong câu trả lời thì cười toe.

Vân Khâm cũng bật cười theo: “Con cười cái gì hả?”

“Vui ạ.” Hai người lại đi tiếp, bước chân của Phượng Tuyên có vẻ nhanh nhẹn hẳn lên, háy mắt nói với Vân Khâm: “Sư phụ đợi người đó lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được nên dĩ nhiên là chuyện vui rồi.”

Công tác tu sửa hậu sơn vẫn đang tiếp tục, nhưng chẳng có gì cho Vân Khâm phụ một tay cả, hai người đành đi men theo sơn đạo, chẳng bao lâu đã trông thấy một thiếu nữ đang chờ hai người ở dưới chân núi.

Có lẽ Cố Nhã đã đợi ở đây lâu rồi, khi nhác thấy Phượng Tuyên xuống núi thì lật đật huơ tay la lớn: “Phượng Tuyên!”

Phượng Tuyên thật lòng không ngờ Cố Nhã cũng tới đây, cậu nghệt ra một thoáng, không cầm được nụ cười bên môi, nhanh nhảu chạy tới trước mặt Cố Nhã, thế mà miệng vẫn còn lải nhải: “Nha đầu này không chịu ở yên trong môn phái, cứ thích chạy bừa khắp nơi.”

“Không muội muội tới tìm huynh sao, cũng một tháng rồi muội chưa được gặp huynh mà.” Cố Nhã lí nhí cãi lại.

Phương Tuyên lại chẳng để tâm, chỉ nắm lấy tay Cố Nhã dắt đi, vừa đi vừa ngoái đầu nói với lại: “Sư phụ, vậy con… mang tiểu nha đầu đi dạo quanh môn phái một lát.”

Vân Khâm nhìn hai đứa nhóc rồi cười đáp: “Đi đi.”

Cố Nhã bị Phượng Tuyên kéo đi, đi chưa được bao xa thì sực nhớ tới một chuyện, bèn ngoảnh đầu lại nói với Vân Khâm: “A phải rồi Vân Khâm tiền bối, lúc con tới đây có gặp ba vị đường chủ của Thiên Cương minh, họ nhờ con giao phong thư này lại cho người.”

Vân Khâm nghe thế thì lên tiếng đáp lại rồi nhận lấy bức thư từ tay Cố Nhã, sau đó đưa mắt nhìn hai đứa đi khuất.

Bức thư của ba vị đường chủ Thiên Cương Minh gửi cho nàng rất đơn giản, chuyện Thập Châu còn chưa kết thúc được bao lâu thì đã đụng ngay rắc rối của Minh Khuynh và Huyền giới, thế nên bên ấy cần một câu trả lời.

Suy cho cùng thì Thập Châu bắt nguồn từ tổ tiên Tiêu gia, mà Vân Khâm lại là người Tiêu gia, nên dĩ nhiên chuyện này cần Vân Khâm ra mặt xử lý, ấy mới nói khó khăn lắm mới được bình yên lại, thế mà vẫn còn vài việc cần Vân Khâm lo liệu. Nếu như trước đây thì Vân Khâm sẽ xả thân vì nghĩa, nhúng tay vào ngay mà chẳng cần do dự, vì chúng đã thành thói quen của nàng, suốt năm mươi năm qua nàng bôn ba khắp nơi, thậm chí có tới mấy tháng cũng khó lòng quay về Không Thiền phái một chuyến.

Nhưng giờ thì khác rồi, bây giờ trong Không Thiền phái đã có thêm một Mộ Sơ Lương, Vân Khâm không muốn đi xa lâu như vậy.

Khi báo việc này với Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương lại đòi đi theo nàng, nhưng vì lo cho sức khỏe của hắn nên Vân Khâm không muốn hắn đi cùng với mình như trước đây, chỉ bảo mình sẽ mau chóng trở về, sau đó gói ghém hành trang rồi gọi bạch long ra bay tới Thập Châu.

Thập Châu hôm nay đã trở lại với dáng vẻ thanh bình, nhóm Vũ Thiện và Bách Lý Khinh đều đã quay lại Thập Châu, mà người đang chờ Vân Khâm nơi đây chính là Canh trưởng lão đã được bọn Vân Khâm cứu thoát năm xưa. Sau khi Canh trưởng lão được Vân Khâm và Mộ Sơ Lương cứu thoát thì đã ẩn náu ở Trung Nguyên, âm thầm điều tra chuyện Thập Châu, từng giúp Trung Nguyên rất nhiều trong thời điểm then chốt, sau khi trận chiến với Thập Châu kết thúc, Canh trưởng lão mới dẫn những bộ hạ cũ của lão đảo chủ trước đây quay lại Thập Châu, và Thập Châu như rắn mất đầu cũng do Canh trưởng lão đức cao vọng trọng chưởng quản từ đây.

Giờ đây quan hệ giữa Thập Châu và Trung Nguyên đã đổi khác hoàn toàn, Vân Khâm tới đây lần này chỉ để xác định tình trạng hiện tại của Thập Châu, sau đó báo lại cho Thiên Cương Minh mà thôi.

Chuyện này chẳng tốn quá nhiều thời gian của Vân Khâm, mà Vân Khâm cũng không ngờ được mình sẽ gặp lại người quen ở nơi này.

Đó là Phương Vọng, là người của Mộ gia trong bát đại thế gia, cũng là thuộc hạ thân tín nhất của Mộ Sơ Lương.

Phương Vọng ở lại Thập Châu cũng khá lâu rồi, qua hỏi thăm Vân Khâm mới biết hóa ra Mộ Sơ Lương đã đoán trước sau trận chiến Thập Châu sẽ thành đống ngổn ngang, cũng đoán được chuyện này thể nào cũng đổ hết lên đầu Vân Khâm, cho nên trước khi trận chiến ở Thập Châu chấm dứt hắn đã lệnh cho Phương Vọng dẫn người Mộ gia tới giúp đỡ, nhờ đó Thập Châu mới được tu sửa lại trong thời gian ngắn là thế.

Lúc biết chuyện này Vân Khâm đã kinh ngạc ra mặt, càng nhớ Mộ Sơ Lương đang chờ mình ở Không Thiền phái phương xa hơn nữa.

Dù có khoác vào lớp ngụy trang hay không thì Mộ Sơ Lương vẫn luôn rất ôn hòa, nhưng sự ôn hòa của hắn khác với người ngoài nhiều lắm.

Đôi khi hắn sẽ không giang tay giúp đỡ vào lúc người ta cần nhất, mà vào lúc người ta còn chưa nhận ra mình cần gì đã đạp bằng mọi phiền phức cho người ấy. Chính một Mộ Sơ Lương như thế đã trở thành vị đại sư huynh được Không Thiền phái tôn kính nhất, và cũng chính một Mộ Sơ Lương như thế đã khiến Vân Khâm phải nhớ nhung qua vô số bận xuân thu.

May mà đúng như lời Phượng Tuyên nói, rốt cuộc thì nàng cũng đợi được rồi.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì Vân Khâm muốn quay về Không Thiền phái ngay trong ngày, và trùng hợp sao Phương Vọng cũng định ra về, Vân Khâm quyết định đồng hành cùng Phương Vọng, đưa y về Mộ gia rồi bản thân mới về Không Thiền phái.

Tốc độ của bạch long siêu nhanh, sau khi tu vi của Vân Khâm tăng lên thì tốc độ của nó càng thần tốc hơn, chưa đầy nửa ngày Vân Khâm đã đưa Phương Vọng về đến Mộ gia.

Thế nhưng về tới Mộ gia rồi Vân Khâm lại không đi ngay như dự định ban đầu.

Đứng ở trước cổng Mộ gia, ngắm nhìn trạch viện thế gia thanh danh hiển hách này, Vân Khâm đột nhiên nhớ tới những chuyện rất lâu trước đây.

Khi đó họ cùng nhau vượt qua khó khăn trùng trùng để tới được Doanh Châu, phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ nhất của cả Thập Châu. Nàng cõng Mộ Sơ Lương đi mãi đi mãi trong mật đạo, con đường ấy cứ như chẳng bao giờ đi hết, lúc ấy lòng Vân Khâm thậm chí còn sinh ra một nguyện vọng, hy vọng con đường ấy thật sự không có điểm tận cùng.

Trong mật đạo u ám đó Mộ Sơ Lương từng kể với nàng vài chuyện.

Hắn kể khi mình còn bé cũng từng gặp một cái mật đạo thế này, mật đạo đó nằm ngay trong Mộ gia, đi sâu vào trong mật đạo chính là nơi luyện công trước đây của lão gia Mộ gia.

Hồi bé Mộ Sơ Lương cũng từng luyện công ở nơi đó.

Mộ Sơ Lương bảo rằng hắn còn để lại vài món đồ trong mật đạo, bảo là đợi lúc nào rảnh rỗi thì Vân Khâm hãy đi lấy giùm hắn.

Khi đó Vân Khâm không đồng ý và cũng không suy nghĩ nghiêm túc về nó, chỉ coi đó là lời nhắn nhủ sau cùng của Mộ Sơ Lương, nên nàng không muốn nghe và cũng không muốn nghĩ xa thêm.

Chuyện ấy nàng vẫn còn nhớ như in, nhưng cũng như lời ước hẹn cùng ngắm hồ Tinh Sương của hắn vậy, Vân Khâm nhớ đó nhưng không muốn đi chút nào, vì làm thế chẳng khác nào nàng đã chấp nhận sự thật Mộ Sơ Lương đã chết.

Thế là cứ co kéo mãi suốt năm mươi năm, tuy Vân Khâm đi khắp mọi nơi trong Trung Nguyên, cũng từng đi ngang Mộ gia rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ bước chân vào, đừng nói chi là bén mảng tới mật đạo của Mộ gia.

Mãi tới bây giờ, Mộ Sơ Lương sống lại, Vân Khâm mới nhớ tới chuyện này, mới bắt đầu thấy hiếu kỳ, chẳng biết thứ mà Mộ Sơ Lương giấu diếm năm xưa đến cùng là thứ gì.

Nghĩ tới đây Vân Khâm bỗng không cầm lòng được bèn gọi với theo Phương Vọng đang sắp bước vào cổng.

Phương Vọng quay lại nhìn Vân Khâm, quan hệ giữa Vân Khâm và chủ tử nhà mình Phương Vọng đã biết rõ từ lâu, thế nên khi nghe Vân Khâm gọi y cũng nhanh nhẹn đáp lại: “Vân Khâm cô nương, có gì sai bảo?”

Vân Khâm lắc đầu cười: “Có thể dẫn ta vào ngó qua một lát không?”

Dĩ nhiên Phương Vọng đáp ứng ngay lời thỉnh cầu này, lập tức dẫn Vân Khâm bước vào cổng Mộ gia.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Văn Thuyết