Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân

Chương 18: 18: Tôi Không Sợ! Bởi Vì Tôi Có Anh

Chương sau
Danh sách chương

Sau khi đưa Tuyết Linh về nhà, Lộ Khiết cũng an tâm và trở về Cảnh Hoàng Viện.

......

Trong căn phòng trên tầng hai, Tư Cảnh Nam vừa mới bước ra từ phòng tắm thì nhận ngay cuộc gọi từ Tân Trạch.

Anh bước tới phía bàn, cầm và nhấc máy.

Phía đầu giây bên kia, Tân Trạch lên tiếng nói:"Lão đại! Chuyện ở Tư Uyển đã được giải quyết êm xuôi rồi, nhưng còn tên A Tửu thì được chị Tứ Quý đưa sang nước ngoài rồi, có cần tôi...."

Tân Trạch chưa nói hết câu, Tư Cảnh Nam cũng đã hiểu ý của Tân Trạch.

Anh liền cắt lời Tân Trạch:"Không cần! Mọi việc tới đó là đủ rồi.

Dù sao tên A Tửu đó cũng là cánh tay phải của chị Tứ Quý, diệt trừ hắn ta rồi chị Tứ Quý sẽ như thế nào? Tôi không muốn ép chị ta tới bước đường cùng.

Chừa cho chị ta con đường sống đi!"

"Vâng, lão đại, tôi hiểu rồi!"

Tư Cảnh Nam kết thúc cuộc gọi rồi ném điện thoại lên bàn, khuôn mặt anh vẫn vô cảm xúc, lạnh nhạt như thường lệ, duy chỉ có một trường hợp anh trở nên dịu nhẹ, hài hòa khi mà ở bên anh có cô ấy.

.....

Vừa hay, Lộ Khiết mở cửa phòng bước phòng thì nhìn thấy Tư Cảnh Nam, cô nhắm mắt, cắn chặt môi dưới:"Haizz...lại là cảnh tượng này nữa sao?" Lộ Khiết không giống như lúc trước, cô tuy có chút e thẹn nhưng dù sao cũng đã thấy rồi, giờ thấy nữa thì có sao đâu.

Nghĩ như vậy, Lộ Khiết gật gật đầu, thản nhiên bước vào, không hề hấn gì tới người đàn ông trong phòng.

Tư Cảnh Nam đột nhiên đen mặt lại, cảm thấy khá lạ, sao hôm nay cô ấy lại có thái độ bình thản như vậy nhỉ? Thôi kệ đi, anh cũng không quan tâm chuyện này nhiều, rất nhanh anh đi tới chắn ngang người cô, khóe môi nhếch lên.

"Em cũng rất hung dữ đấy, đánh mấy tên đó thừa sống thiếu chết."

Lộ Khiết khẽ cau mày, tính giang hồ của cô đã bị lộ ra trước mặt anh rồi.

Cô cười cười, nhìn anh:"Anh thấy hết rồi sao?"

"Bọn chúng là người trong giang hồ, em không sợ bọn chúng sẽ quay lại trả thù em sao?"

"Tôi không sợ! Bởi vì tôi có anh." Giữa không gian yên tĩnh, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của cô vang lên một cách dứt khoát.

Ánh mắt chân thành, long lanh của cô nhìn vào gương mặt của anh.

Tư Cảnh Nam cảm nhận được sự tin tưởng từ cô, trong lòng anh cảm thấy được an ủi, nhẹ nhõm kèm theo một cảm giác gì đó rất hồ hởi, khiến anh động lòng.

Anh nhẹ nhàng cúi xuống áp môi mình vào môi cô, nụ hôn vừa ấm áp vừa dịu dàng, không bạo lực, mạnh mẽ như lúc trưa.

Lộ Khiết đứng yên không đáp trả cũng không kháng cự.

Đến khi môi của anh trượt xuống cổ thì cô mới trấn tỉnh lại mình, cô đẩy người anh ra, lùi vài bước giống như đang giữ khoảng cách với anh.

"Tôi...tôi xin lỗi, bây giờ chưa phải là lúc." Lộ Khiết cúi mặt nói xong rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Tư Cảnh Nam đứng đó nhíu mày, có chút không vui nhưng nhưng như vậy cũng tốt.

Anh tôn trọng cô.

"Lộ Khiết, anh sẽ đợi." Tư Cảnh Nam khẽ cất giọng.

....

Sáng hôm sau...

Lộ Khiết tỉnh dậy là lúc tám giờ, cô ngồi dậy, bước chân xuống giường rồi đi xuống dưới lầu.

Tìm xung quanh vẫn không thấy Tư Cảnh Nam đâu cả, cô mới thắc mắc hỏi quản gia Kim:

"Dì thấy Tư Cảnh Nam đâu không ạ?"

Quản gia Kim định cất tiếng thì một giọng nói đằng sau đã chặn lời của bà lại.

"Làm sao thế? Em nhớ tôi rồi à?"

Nghe giọng nói Tư Cảnh Nam phát ra từ phía sau, cô quay người lại thì bắt gặp hình ảnh anh từ ngoài cùng Tân Trạch bước vào, nhìn bộ đồ thể thao trên người anh cô đoán chắc là anh mới đi tập về.

Lộ Khiết cười nhẹ:"Không phải.

Tại sáng ra không thấy anh đâu nên tôi mới hỏi vậy thôi!"

"Như vậy cũng không tính là nhớ à?" Tư Cảnh Nam mỉm cười tà mị, nhướn mày nói với cô.

Lộ Khiết lắc đầu:"Không tính." Nói xong, cô quay người đi thẳng vào phòng bếp.

Sáng hôm nay, cả quản gia Kim cũng khá bất ngờ khi một cậu thiếu gia khó tính của bà lại dùng bữa sáng, vả lại còn dùng chung với một người phụ nữ.

Kết hợp lại tất cả những chuyện xảy ra ở dạo gần đây, bà chắc chắn rằng sức ảnh hưởng của Lộ Khiết với Tư Cảnh Nam là rất lớn.

Quản gia Kim cười cười, sau đó bà liền rời đi để trả lại không gian yên bình cho họ.

.....

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tư Cảnh Nam đi thẳng đến tập đoàn Tư Nam, còn Lộ Khiết thì ở nhà, cô nhớ ra chuyện Tư Cảnh Nam đã giao cho mình nên cô liền lên phòng lấy bản hồ sơ rồi đem xuống phòng khách xem xét.

Ngồi xem đống hình này được một lúc, Lộ Khiết cũng đã nhớ được hết diện mạo trên khuôn mặt của họ, cô học cũng khá nhanh nhưng cũng vô cùng đau đầu và mệt mỏi vù vậy nên cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Tư Cảnh Nam trở về thì cảnh tượng lúc ấy anh nhìn thấy là như vậy.

Anh đăm chiêu ngắm nhìn người con gái đang say sưa ngủ gật trên ghế, một tay thì chống đỡ đầu, một tay thì cầm lấy bản hồ sơ.

Lộ Khiết thì vẫn ngủ say, không hay biết gì tới sự xuất hiện của anh.

Tư Cảnh Nam khẽ nhíu này, nheo mắt nhìn cô sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài lướt nhẹ lên khuôn mặt trắng noãn của cô, anh cầm lấy bản hồ sơ trên tay cô đặt lên bàn, nở nụ cười, ôn nhu nói:"Vất vả cho em rồi!" Nói xong, anh đứng dậy, lấy thế bế cô lên rồi đi thẳng lên lầu.

Tư Cảnh Nam đặt nhẹ cô lên giường, nhẹ hôn lên trán cô rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

....

Lộ Khiết nằm trên giường, cô khẽ trở mình, trằn trọc qua lại, trán đổ nhiều mồ hôi, miệng lại lắp bắp nói những câu nói ngắt quãng:"Không....đừng mà....mẹ...mẹ ơi! Không!" Cô hoảng hốt, ngồi bật người dậy, đưa tay lên ôm mặt thở lấy sức.

Lại là giấc mơ đó, cả ban ngày mà cô cũng mơ thấy nó.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lộ Khiết lướt mắt nhìn xung quanh phòng, cô nhớ rõ là lúc nãy cô đang ở dưới phòng khách nhưng sao bây lại ở trong này.

Cô thở dài, không bận nghĩ nhiều, cô lấy tay vỗ vỗ trán rồi bước xuống lầu.

Đi được giữa cầu thang thì cô gặp quản gia Kim, trên tay bà đang bưng một chiếc khay, trên đó có một ly sữa và một ít bánh.

Quản gia Kim nhìn thấy vẻ mặt xanh xao, phờ phạt của cô bà không khỏi lo lắng:"Lộ Khiết, con làm sao vậy? Con không khỏe ở đâu sao? Hay để dì gọi bác sĩ!"

Lộ Khiết trấn an lại tâm trạng của mình, cô nhìn quản gia Kim lắc đầu, cười nói:"Con không sao ạ."

"Nhìn sắc mặt con kém như vậy mà còn nói là không sao nữa à?"

"À...chỉ là con vừa mới tỉnh dậy nên hơi mệt một xíu, con là bác sĩ con tự biết tình trạng của mình mà.

Dì không cần phải lo cho con đâu."

Nghe cô nói như vậy, quản gia Kim cũng đỡ lo hơn.

"Tư Cảnh Nam ở nhà sao?" Lộ Khiết nhướn mày hỏi bà.

Quản gia Kim gật đầu:"Đúng vậy, từ lúc thiếu gia trở về thì đưa con lên phòng, sau đó đi qua thư phòng đọc sách, rồi ở đó cho tới bây giờ luôn, cũng không chịu ăn cơm, dì sợ cậu ấy đói nên có làm tí sữa mang lên đó."

Lộ Khiết hiểu ra, gật đầu với quản gia Kim:"Hay để con đem lên giúp dì!"

"À! Vậy thì làm phiền con."

"Không đâu ạ!"

Nói xong, cô bưng lấy chiếc khay từ tay quản gia Kim rồi quay người đi lên lầu.

Lộ Khiết gõ nhẹ cửa rồi bước vào.

Tư Cảnh Nam ngồi trên chiếc ghế làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào những dữ liệu dưới dạng bản đồ trên màn hình máy vi tính lớn.

Nghe tiếng động, Tư Cảnh Nam hướng mắt lên nhìn thì thấy cô đứng yên ở cửa mà không bước vào, lúc này anh mới lên tiếng:"Lộ Khiết, em vào đây!"

Lộ Khiết hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới, cô đặt chiếc khay lên bàn rồi quét mắt nhìn khắp phòng, xung quanh bốn bức tường là những kệ sách lớn, ngoài ra phòng còn có một chiếc giường cũng không quá lớn, cái này là để phòng khi Tư Cảnh Nam làm việc quá khuya thì sẽ nghỉ ngơi ở đây.

"Sau này em có muốn đọc sách thì cứ vào đây chọn thoải mái." Anh đứng lên, tiến tới gần cô rồi chỉ tay vào một cái kệ sách:"Kệ sách bên kia bao gồm những cuốn sách liên quan đến y học, em có thể tìm hiểu hay bổ sung kiến thức từ những cuốn sách đó."

Cô nhìn theo hướng mà anh chỉ, rồi nói:"Cái đó là anh cố tình chuẩn bị cho tôi sao?"

"Ừm.." Tư Cảnh Nam gật đầu.

Lộ Khiết tiến tới, chọn ngẫu nhiên một cuốn được sắp xếp gọn trên kệ ra để xem, lật ra lật lại, cô đọc lướt qua vài chữ trên trang đầu, đây đúng là những cuốn mà cô cần:"Anh cũng thật chu đáo đấy!" Lộ Khiết gấp cuốn sách lại rồi đặt nó đúng vị trí cũ, cô quay sang nhìn Tư Cảnh Nam khen ngợi anh thay cho lời cảm ơn.

Tư Cảnh Nam vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống nhìn cô anh nói:"Em có muốn tôi đưa em ra ngoài không?"

"Không phải anh đang bận à?" Lộ Khiết nhíu mày hỏi.

"Rảnh lúc nào thì tận dụng lúc đấy.

Em có muốn đi không?"

"Vậy cũng được, tôi đi chuẩn bị." Lộ Khiết cầm tay anh bỏ ra, rồi quay người rời khỏi đó..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân


Chương sau
Danh sách chương