Vô Song Chi Chủ

Chương 49: Hư linh cảnh đỉnh phong thức hồn


Năm vị Thông linh cảnh ngũ cấp cùng xuất thủ toàn lực, thanh thế tất nhiên vô cùng lớn, linh lực thiên địa mấy trăm trượng xung quanh ba động kịch liệt. Trận pháp này tuy có thể ngăn chặn tu sĩ Chân Đan cảnh, nhưng qua thời gian tàn phá đã sớm không còn như trước. Hai khắc trôi qua, một mảnh của hộ trận bị đánh vỡ, mở ra một thông đạo cho mọi người đi vào.

Vân Hoàng cũng theo dòng người lao vào bên trong thông đạo. Ở phía bên kia, hắn cảm nhận được linh khí nồng đậm hơn cả, ít nhất phải so với ngoại giới năm sáu lần tốt hơn.

Xuất hiện trước mắt tất cả mọi người là mất trăm gian phòng khép kín hình dạng hao hao một con ốc. Tất cả được bố trí tưởng chừng như ngẫu nhiên nhưng lại là một trận pháp huyền diệu.

Rất nhiều kẻ trực tiếp bỏ qua những phòng ốc này, hướng về phía xa hơn chạy tới.

Vân Hoàng thần thức ngưng tụ, lập tức phát hiện ra toàn bộ những phòng ốc này là phương trận của một cái cự đại tụ linh trận, bên dưới rất có thể có linh mạch chảy qua.

Một số kẻ hiểu biết chút trận đạo cũng đi vào xem xét liền mừng rỡ như điên, chọn một phòng tiến vào. Những người khác cũng nhất loạt làm theo. Chỉ vài chục hơi thở hơn phân nửa gian phòng đã bị chiếm.

Mà những cường giả Hư linh cảnh, Thông linh cảnh thì thấy những phòng ốc này tác dụng với mình không lớn, trực tiếp hướng tới khu vực phía trước.

Vân Hoàng cũng nhắm trúng một căn phòng chưa có người, đột nhiên từ đằng xa truyền đến rất nhiều tiếng thét.

”Tránh ra cho lão tử!”

”Mau cút, gian phòng này là của ta!”

”...”

Mấy vị Luyện khí thất cấp, bát cấp cùng một lúc xuất thủ về phía Vân Hoàng tạo nên trận thế đặc sắc. Những người gần đó thầm tiếc hận, gia hỏa này tuy nhanh tay nhưng chắc chắn sẽ bị đánh chết thôi.

Nhưng không có cảnh tượng Vân Hoàng thổ huyết bay ra đằng xa giống như tưởng tượng, chỉ thấy Vân Hoàng ngoái đầu lại, một quyền vung lên. Đột nhiên gió lốc ầm ầm nổi, mạnh mẽ phong quyển mang theo những lưỡi phong nhận sắc bén cắt chém toàn bộ cái trận thế công kích hoa lệ kia.

Vân Hoàng quay đầu lại.

”Xin lỗi nha, nơi này có người rồi!”

Sau đó hắn đóng cửa, gian phòng này được thiết kế để chỉ người KRW trong mới có thể mở ra nếu trong phòng đã có người.

Những tu sĩ vừa xuất thủ lúc này nghệt mặt ra, trong lòng cảm thấy rùng mình. Mỗi người bọn họ chiêu vừa rồi không xuất mười thì cũng là chín phần thực lực, vậy mà đối phương chỉ một cái đơn giản quyền liền đem tất cả xắt nhỏ như đầu bếp thái thịt vậy.

Tất cả mọi người da đầu run lên, cũng may là vị tu sĩ này không có chấp nhặt.

Vân Hoàng sau khi vào căn phòng liền thả Nguyệt Nha ra. Nàng ở trong túi sư phụ lâu như vậy liền cảm thấy bức bách, này được giải khai ra thì tinh thần hớn hở.

Vân Hoàng mục đích vào đây cũng không phải để tu luyện, nơi này xác thực đối với hắn có tác dụng, nhưng không có lớn, hơn nữa lại tốn nhiều thời gian. Bất quá đối với một tu sĩ Nhất mạch như Nguyệt Nha thì chẳng khác nào trân bảo cả.

”Nha nhi, ở trong này chăm chỉ tu luyện, nhớ lời ta dặn phải áp chế cảnh giới nghe chưa, trừ khi chịu không nổi nữa hẵng đột phá.”

Nguyệt Nha khuôn mặt ửng đỏ, phồng má giận dỗi, khó khăn lắm nàng mới thoát ra được, bây giờ lại bị nhốt trong cái chỗ này sao.

Vân Hoàng chỉ một cái liếc mắt là có thể hiểu. Đưa tay xoa đầu nàng.

”Ngoan ngoãn tu luyện, sư phụ đi tầm bảo.”

Nguyệt Nha dù không quá mức nguyện ý nhưng vẫn gật đầu, ai bảo nàng thương sư phụ quá cơ.

”Ta đi nha!”

Vân Hoàng cúi thấp xuống, thân hình hắn nhoáng lên, biến thành một đạo tàn ảnh trong không khí.

Khi mà hắn thi triển hết tốc lực, đừng nói là Luyện khí cảnh, kể cả Hư linh cảnh sơ kì giờ phút này cũng khó mà bắt kịp hắn.

Đi được chừng một khắc, Vân Hoàng tiến đến một khu vực khác biệt.

Rất nhiều tiếng hét thảm khốc vang lên, để lại đó là một cái xác gầy teo tóp, đôi mắt trở nên vô hồn. Vân Hoàng lập tức trở nên cảnh giác, thần thức tỏa ra, phát hiện xung quanh hắn đầy những bóng ma mờ ảo.

Những bóng ma này không có ý thức, phiêu đãng trong hư không, đặc biệt là trên người tràn đầy tử vong chi khí.

Phát hiện Vân Hoàng tồn tại, những cái bóng này liền hướng hắn xông tới, đồng loạt hàng trăm, hàng nghìn cái bóng cùng một lúc, tử khí dày đặc như một cái lao tù hướng hắn ép tới.

Vân Hoàng không có chút gì lo lắng cả, cước bộ vẫn từ từ dần đều, tử vong chi khí đối với bất kì sinh vật nào đều là đệ nhất kịch độc, bất quá hồn hải của Vân Hoàng đồng hoá một phần tử vong chi hồn.

Kinh hỉ hơn là, hắn phát hiện những bóng ma này là những đoàn tinh thần chi lực vô chủ, bọn nó tuy có tồn tại ý thức chủ động nhưng yếu ớt đến mức cực điểm, chỉ cần tốn chút công phu là có thể đem chỗ này ý thức nghiền nát.

Hắc động hồn hải xuất động, một vòng xoáy mang theo kinh khủng lực kéo hút các bóng ma này vào trong hắc động, những bóng ma này đi vào liền bị nghiền nát trong hư vô, cuối cùng phần xót lại bị bóng tối sâu hun hút nuốt chửng.

Hắc động hồn hải của Vân Hoàng không đơn thuần chỉ là một cái hố, đúng hơn là một vòng xoáy linh hồn xoáy tròn liên tục, kéo xuống tận chỗ bóng tối sâu hoắm kia. Nếu ai đó có gần nhìn thẳng vào đó liền sẽ cảm thấy run sợ, cảm giác như mình đang bị nuốt chứng vậy, nhưng cũng đồng thời tò mò không biết ẩn sau bóng tối đó, tồn tại thứ gì.

Vân Hoàng bước đi từ từ, càng lúc càng nhiều bóng ma bị hắc động hồn hải hấp thụ, cảm thị linh hồn lực mình đang điên cuồng tăng lên, Vân Hoàng không có muốn ra khỏi đây nữa. Hắn đi vào trong nơi bóng ma tập trung đông đảo nhất.

Đến khi hồn hải của Vân Hoàng đã ngang hàng Hư linh cảnh đỉnh phong tu sĩ, rốt cuộc thôn phệ các bóng ma đã không còn tác dụng nữa.

Vân Hoàng điều chỉnh trạng thái một lúc, sau đó thoát ra khỏi bóng ma khu vực.

Lời tác: mọi người cứ tưởng tượng hắc động hồn hải giống một cái lỗ đen ngoài vũ trụ là được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Song Chi Chủ