Vô Tận Kiếm Trang

Chương 89: Luyện chỉ trong bồn cát


Vấn đề tu luyện Nhu chỉ thuật là không biết tu luyện như thế nào, lúc trước, Kiếm lão dạy hắn nhưng lại chưa nói cho hắn biết tu luyện như thế nào, Kiếm lão chỉ dạy hắn luyện đến hòa hợp tự nhiên, nước chảy mây bay cảnh giới, đến lúc nào Nhu chỉ thuật luyện đến tầng thứ năm.

Cho nên Diệp Bạch bắt đầu tu luyện Nhu chỉ thuật, chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác, cảm thấy Kiếm lão dạy cho Nhu chỉ thuật tối nghĩa vô cùng. Tư thế thứ nhất vươn tay suốt nửa canh giờ, tư thế thứ hai lại càng kỳ quái, túc túc hoa hoa một canh giờ, mà tổng cộng có ba mươi sáu tư thế. Như vậy chờ đến lúc luyện thành thì không biết đến bao nhiêu thời gian, luyện đến như lời Kiếm lão nói hòa hợp tự nhiên, nước chảy mây trôi, chỉ sợ một năm cũng không đủ.

Nhưng Diệp Bạch cũng không có cách nào khác, hắn chỉ có thể lần lượt tu luyện, từng bước từng bước tu luyện các tư thế, từng cái tư thế đều khó khăn vô cùng, đầu ngón tay thật giống như ngàn cân sắt nặng vô cùng, trúc trắc, ngưng trệ dị thường. Như vậy thì đến bao giờ mới đạt đến cảnh giới như lời Kiếm lão nói đây?

Diệp Bạch không khỏi hoài nghi, hắn thậm chí cảm thấy căn bản là không thể, hắn không thể tưởng tượng tu luyện Nhu chỉ thuật lại khó khăn đến như vậy, nhưng với tính kiên nhẫn hắn chưa học xong thì hắn cũng không có buông tha.

Hắn nghĩ tới một cái biện pháp, ra lệnh cho Băng nhi từ bên ngoài bưng về một cái chậu cát, hắn cũng chế tạo một bộ huyền thiết chỉ sáo, hắn đeo vào tay bộ huyền thiết chỉ sáo đó, lập tức cảm giác càng thêm trầm trọng . Hai tay điều khiển càng thêm khó khăn, sau đó, hắn đem mười ngón tay liên tục đâm vào chậu cát.

Cứ tu luyện như vậy, tự nhiên khó khăn gấp đôi nhưng mới đầu Diệp Bạch có cảm giác làm không được, nhưng hắn cũng không có lui lại.

Hắn cắn răng kiên trì, hàng ngày đều tu luyện như vậy, rốt cục, từ buổi sáng đến tối, suốt thời gian một ngày, hai tay đâm vào trong cát, rốt cục tư thế như thế làm cho toàn thân mệt mỏi giống như trâu, so với tu luyện kiếm trận thì mệt mỏi hơn rất nhiều. Nguồn tại http://Truyện FULL

Buổi tối, khi cởi chỉ sáo xuống, trên mười ngón tay nhiều chỗ đã bị phồng rộp đến chảy máu. Băng nhi vội vàng tìm khối băng gạc, lại thêm thảo dược, băng bó cho hắn. Băng nhi thật sự không có thể hiểu được hắn đang làm cái gì, nhưng thân là thị nữ, nàng cũng không dám đặt câu hỏi, Diệp Bạch cũng không muốn giải thích cho nàng.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Diệp Bạch đã đứng ở trong sân tiếp tục tu luyện. Lần này, hắn tu luyện chính là tư thế thứ hai, ngày hôm nay hắn tu luyện cùng với ngày thứ nhất giống nhau, tu luyện cho mãi đến hoàng hôn mới dừng lại. Hắn từ bên trong chậu cát lúc này mới miễn cưỡng thực hiện được tư thế thứ hai nhưng chưa tính là thuần thục gì cho lắm. Lúc này hắn cảm thấy các ngón tay đã cứng ngắc khó chịu vô cùng.

Buổi tối trở lại bên trong phòng, cả ngày tu luyện thiết chỉ sáo hai tay của hắn đã sưng đỏ như bánh bao, cảm thấy vô cùng đau đớn, cho dù đã thoa thuốc rồi. Lúc này Băng nhi tỉ mỉ ôn nhu giúp hắn băng bó, nhẹ nhàng chỉ sợ hắn bị đau, thế nhưng Diệp Bạch lúc này tâm thần hoàn toàn nhớ lại tu luyện trong cát kia, căn bản không có chú ý tới Băng nhi đang đau lòng đỏ cả hai mắt.

Người thứ ba, tư thế có điểm tiến bộ cũng chỉ tốn thời gian ban ngày, cũng đem tư thế luyện được hình thức ban đầu, mười ngón tay của hắn đã giống như thiết đồng cứng rắn vô cùng, trong lúc tu luyện không còn cảm giác đau đớn nữa.

Những ngón tay của Diệp Bạch càng luyện càng linh hoạt, càng ngày càng ưu mỹ, mặc dù thời điểm ở trong chậu cát, ngón tay vẫn ngưng trệ như đang kéo ngàn cân, nhưng lúc tu luyện như phảng phất bắn ra tiếng gió ở trong không khí, ngay cả không khí cũng có thể bắn ra thanh âm vang tới .

Cả người tư thế càng lúc càng nhanh, hai tay đâm phầm phập vào cát ở trong chậu. Hai tay Diệp Bạch dần dần dâng lên một luồng hồng mang rất nhỏ, nhưng bởi vì đeo huyền thiết chỉ sáo cho nên bề ngoài căn bản không nhìn thấy, nhưng Diệp Bạch vẫn có cảm giác được ngón tay của mình tựa hồ như nóng lên, trong cơ thể tựa hồ có một dòng khí nóng lưu động.

Hắn cũng không có để ý nhiều.

Hàng ngày tu luyện các tư thế, Diệp Bạch bất quá cũng không để ý nữa, hoàn toàn không còn khái niệm về thế thứ nhất, thứ hai nữa, lúc này hắn tu luyện cũng không còn cảm giác khô khan nữa. Hắn cảm thấy rằng cát ở trong chậu, lúc này cũng có một tia linh động.

Đến tư thế thứ tám, thứ chín tiến bộ càng thêm rõ ràng, dần dần, cho dù là dùng huyền thiết chỉ sáo đâm vào trong cát cũng toát ra từng sợi hồng quang rất nhỏ. Diệp Bạch rất nhanh phát hiện, đêm đó hắn thu tay sau đó kêu Băng nhi đi đổi cho hắn một chậu cát khác, lúc này hắn phát giác toàn bộ số cát trong chậu rất là nóng bỏng, hoàn toàn biến thành một màu đen, giống như là bị nhiệt độ thiêu đốt, toát ra từng sợi khói đen nhè nhẹ.

Một tháng sau.

Ở tiểu viện, Diệp Bạch đang đứng ở trước một cái chậu cát trắng, lúc này cát trắng tinh tế giống như bột mì, trắng noãn, đưa tay sờ vào có cảm giác mềm nhẵn.

Song cát trắng có lực cản lớn nhất, Diệp Bạch vươn tay, mười hai ngón tay mang theo huyền thiết chỉ sáo, ở phía ngoài chỉ sáo lúc này đã bị mài mòn tạo thành gồ ghề, tất cả đều là do Diệp Bạch một tháng này dùng để tu luyện.

Bỗng nhiên, hai tay của hắn cắm thẳng vào bồn, hoàn toàn ngập vào trong cát trắng. Nhưng ngay sau đó, mười ngón tay đột nhiên biến ảo cát trắng trong chậu không ngừng phập phồng căn bản nhìn không thấy bàn tay Diệp Bạch điều khiển như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy hai cổ tay hắn đang không ngừng rung động. Mỗi một động tác đều gây ra động tĩnh càng ngày càng nhỏ, Cuối cùng, hai cổ tay Diệp Bạch rung động như gió, cát ở trong chậu hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cát trên mặt cũng không thấy một tia động tĩnh.

Ở trong chậu cát, hai tay Diệp Bạch phảng phất như con Giao Long kịch liệt nhảy múa, biến ảo làm cho người ta có cảm giác bất khả tư nghị, lúc này ngay cả ảo ảnh cũng nhìn không thấy.

Diệp Bạch nhắm hai mắt lại, tựa hồ như ngưng thở, nếu có người khác đứng ở đó, có thể tưởng tượng như cương thi.

Cát trong chậu yên lặng như hồ nước, một chút động tĩnh cũng không có, hai cổ tay Diệp Bạch càng lúc càng nhanh, đột nhiên cát trong bồn run lên, " phốc" một tiếng bạo liệt ra. Tất cả cát trong chậu tứ tán bay ra. Lúc này hai mắt Diệp Bạch mở ra, khẽ mỉm cười, mười ngón tay phảng phất như linh xà bắn ra, tất cả cát trắng như bị hút vào hai tay Diệp Bạch, " rầm " chảy xuống đất, xếp thành một cái đống cát nhỏ.

Diệp Bạch hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, hắn cửi bỏ huyền thiết chỉ sáo, sau đó mới phát hiện mười ngón tay của mình tựa hồ cũng biến hóa, tựa hồ như trong suốt, vốn lúc trước có vết thương lúc này biến mất không thấy gì nữa. Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác được mười ngón tay cùng với tâm linh của hắn sinh sinh ra liên lạc khó nói lên lời, tâm niệm vừa động, ngón tay lúc này bỗng nhiên bắn ra mười đóa hoa tạo thành một mảnh ảo ảnh, bằng mắt thường cũng nhìn thấy.

Hết thảy đều là nước chảy thành sông, tầng năm Nhu chỉ thuật của Diệp Bạch rốt cục cũng đã luyện thành.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Tận Kiếm Trang