Vô Thượng Thần

Chương 27: Đại di chuyển

Chương sau
Danh sách chương

Trên tinh không mênh mông của Đại Hòa giới vốn dĩ đang vô cùng tĩnh mịch, đột nhiên chấn động kịch liệt lên một trận. Vô số đám yêu vật hư không giống như sóng lóng thủy triều, phô thiên cái địa thổi quét khắp nơi, lan tràn đến mỗi góc của Đại Hòa giới.

Đám yêu vật hư không này chỉ trong khoảnh khắc liền bao phủ lấy hơn mười cái tinh cầu bên ngoài của Đại Hòa giới, đem toàn bộ Tinh cầu của các tinh cầu này bao vây bên trong, giống hệt như một cái miệng quái vật màu đen khổng lồ, đem những cái Vị diện này hoàn toàn thôn phệ đi vậy.

Không bao lâu sau đó, đám yêu vật hư không này liền hướng về phía trung tâm Đại Hòa giới tiến tới, như một đàn châu chấu thổi quét mà đến.

Đám yêu vật này trùng trùng điệp điệp, nhiều không thể đếm hết, bao trùm lấy cả Đại Hòa giới. Cũng đồng thời trong lúc này, vẻ mặt đám người của Đại Hòa giới cũng trở nên kinh hãi, hoảng hốt nhìn thấy đoàn yêu vật hư không khủng bố xuất hiện bên trên thiên không của Đại Hòa giới. Đám yêu vật hư không này từng đoàn lại từng đoàn, từng tầng lại từng tầng bao phủ tràn ngập thiên không Đại Hòa giới. Bầu trời vừa rồi vốn dĩ còn sáng lạn vô cùng, lúc này cũng đột nhiên trở nên tối tăm mù mịt. Toàn bộ Đại Hòa giới giống như là tiến nhập vào hoàng hôn vậy.

Rất nhanh sau đó, tia sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Đại Hòa giới tiến nhập vào màn đêm vô tận, không, thậm chí so với màn đêm còn tối tăm hơn nhiều. Bởi vì trời đêm còn có ánh sao, ánh trăng, nhưng mà hiện tại toàn bộ Đại Hòa giới không hề có lấy một tia ánh sáng, tựa hồ như hoàn toàn lâm vào vực sâu hắc ám vô tận vậy.

Bình dân ở một số thành trì, thành trấn hoảng sợ phát hiện, hai mắt của bọn họ không ngờ ngay cả khoảng cách một mét bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy được, giơ tay lên không nhìn rõ được năm ngón.

“Hừ! “

Từ trung tâm Đại Hòa giới, từ trên đỉnh Thiên Sĩ. Một người đàn ông trung niên chợt hừ lạnh một tiếng, một chỉ điểm ra, một luồng lực lượng theo ngón tay hắn chỉ xuống ngọn núi. Trong thoáng chốc, một cái kết giới xuất hiện, lấy ngọn núi làm trung tâm, lan tỏa ra bốn phương tám hướng, kết hợp và dung hòa với đại trận hộ tinh của nhiều tu chân tinh, lập tức đẩy lui lại những yêu vật hư không này.

Đằng sau ngài là một vị mỹ phụ, hai tay đang không ngừng kết ấn, lập tức điểm lên hư không. Chỉ thấy hư không vặn vẹo kịch liệt, trong thoáng chốc liền nứt ra, bay ra một tinh cầu khổng lồ.

Khỏa tinh cầu khổng lồ này vừa xuất hiện, từng đạo từng đạo tinh lực giống như ánh sáng mặt trời không ngừng tuôn trào xuống bên dưới. Bầu trời hư không của Đại Hòa giới vốn dĩ vừa mới lâm vào một mảnh hắc ám, lúc này liền sáng ngời trở lại.

Những tia tinh lực này tuy rằng cũng không sáng rọi giống như ánh mặt trời vậy, nhưng mà lại tràn ngập sự lãng mạn, mê huyễn lung linh. Những người bao phủ bên dưới, giống như là đi vào một thế giới ảo mộng vậy, cực kỳ xinh đẹp.

Tất cả những bình dân bá tánh, hay là những tu sĩ thần thông trong các thành trì, trấn nhỏ vốn đang lâm vào kinh hoảng kia, lúc này chợt nhìn thấy ánh tinh quang phi thường ảo mộng kia, tất cả cũng đều rùng mình một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh bên trên thiên sơn kia. Ánh mắt của mọi người cũng không khỏi mê ly.

Hai tay của mỹ phụ không ngừng huy động liên tục, hướng vào trong khỏa Tinh cầu này mà đánh vào mấy trăm vạn đạo pháp quyết, đem khỏa Tinh cầu này cố định bên trên cửu thiên.

“ Truyền lệnh của ta xuống, Yêu vật đã tiến công đến giới ta tất cả các cường giả trên Anh cấp của tất cả các tông môn, các phái, các gia tộc trong các Vương quốc, các Vương triều phải dốc hết toàn lực vận chuyển đại trận, chống đỡ sự tiến công của yêu vật. Những người còn lại liền chuẩn bị khởi động Xuyên Thiên chu, tập trung tới Thiên Sơn. “

Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang vọng toàn bộ Đại Hòa giới. Từng đạo mệnh lệnh liền nhanh chóng rõ ràng được truyền đạt đi xuống.

Sau khi mỹ phụ đem khỏa tinh cầu mặt trời cố định trên cửu thiên của Đại Hòa giới không bao lâu sau, đám yêu vật đang thôn phệ khắp bên ngoài tinh không đột nhiên dần lộ ra vô số quái vật.

Những quái vật này giống hệt như một đàn châu chấu bình thường, liếc mắt nhìn lại, dày dày đặc đặc, không thấy điểm cuối. Bốn phía xung quanh kết giới hiện tại đã hoàn toàn bị đàn châu chấu này bao phủ đầy nghẹt.

Sắc mặt mỹ phụ hơi trắng bệch, nhẹ giọng nói.

“Đại Chính…. Chúng ta liệu có cầm cự nổi không? “

“Di dời được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tùy theo thiên ý thôi. “

Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn thiên không đầy những yếu vật. Mỹ phụ đi tới sau lưng, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói.

“Ta ở lại với chàng. “

Giọng nói dịu dàng, nhưng tràn đầy kiên nghị cùng quyết tâm. Người đàn ông quay lại, mỉm cười, tay đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt mỹ phụ, không nói gì.

- Thiên Hoàng, các nội các nguyên lão đã có mặt.

-Triệu…

- Vâng!

Người đàn ông trung niên lại nghiêm mặt, đi về phía cung điện bên phía kia đỉnh núi. Mỹ phụ vẫn cúi đầu đi theo sau.

Đi vào cung điện, ngồi trên Hoàng tọa, nhìn xuống các đại thần đang đứng cung kính bên dưới.

“Bái kiến Thiên Hoàng, Thiên Hậu.”

“Các vị, tình thế đang cực kì nguy cấp, trẫm cũng không muốn nói nhiều. Bác Văn.”

“Có thần.”

Một lão già mái tóc đã bạc trắng, trên mặt đã chi chít nốt đồi mồi, vẻ năm tháng tang thương trên người lão đã không có cách nào khống chế tỏa ra, ông từ từ bước ra khỏi hàng, cung kính nói.

“Khi trẫm cùng các nguyên lão mở cánh cửa không gian, khanh hãy dẫn đầu đội Xuyên Thiên, đi qua giới khác tìm sự trợ giúp.”

“Thần không đồng ý thưa Thiên Hoàng. “

Lão giả Bác Văn giọng khàn khàn, từ từ nói.

“Tâm ý của Thiên Hoàng thần hiểu, thần nguyện ở lại cùng Thiên Hoàng tồn vong.”

“Nguyện cùng Thiên Hoàng tồn vong”

Các đại thần nguyên lão nhất tề quỳ xuống đồng thanh hô.

“Hồ đồ.”

Thiên Hoàng tức giận vỗ mạnh vào Hoàng tọa, lớn tiếng quát.

“Các ngươi hộ tống đi, chính là tương lai của Đại Hòa ta, chả nhẽ các ngươi chỉ vì nhiệt huyết nhất thời mà bỏ mặc tương lai, bỏ mặc nòi giống sau này của Đại học giới ta hay sao? “

Cả đại điện chìm trong tĩnh lặng, một vị lão nhân bỗng đứng dậy, khom người nói, nhất thời phá tan không khí trầm mặc này.

“Tương lai của Đại Hòa, nên do những người trẻ tuổi nắm giữ, những lão già sắp xuống quan tài như chúng thần nguyện ở lại kéo dài chút thời gian cho bọn họ. “

Lão mặc dù cực kỳ cung kính với Thiên Hoàng, nhưng giọng nói tràn đầy kiên nghị cùng quyết tâm.

Thiên Hoàng trên hoàng tọa nhất thời im lặng, hơi day day trán, nhẹ giọng nói.

“Các khanh đã bàn bạc thống nhất trước rồi? “

“Vâng! “

“Thời gian mở cánh cổng không gian là ba ngày sau, trong ba ngày các khanh hãy thu xếp nhóm gia tộc hậu bối tiến về Thiên Sơn. Kết giới của chúng ta không trụ nổi quá lâu đâu. Lui ra đi. “

“Tuân mệnh. “

Những vị đại thần nguyên lão nhanh chóng cáo lui, rồi dùng tốc độ cực nhanh phi hành về gia tộc, quốc gia của mình.

Sau ba ngày, xung quanh Thiên Sĩ sơn đã đầy những chiếc Xuyên Thiên chu khổng lồ che kín cả một vùng trời. Từ trên đỉnh Thiên Sĩ, Thiên Hoàng Đại Chính bay lên thiên khung, uy áp tỏa ra cuồn cuộn hướng về bốn phương. Những tu sĩ trên thuyền, người vẻ mặt ngưng trọng, người vẻ mặt lo lắng, người vẻ mặt sợ hãi. Nhưng khi uy áp của Thiên Hoàng tỏa ra, như một cơn gió cuốn tan mọi sự lo sợ bất an của triệu triệu tu sĩ ở đây. Ánh mắt của mọi người bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt, hướng về phía Thiên Hoàng triều bái.

“Bái kiến Thiên Hoàng…”

Thanh âm của vô số người vang lên, ầm ầm khuếch tán, vang vọng cả một vùng. Nhìn cảnh tượng như vậy, tâm thần của Thiên Hoàng khẽ run, nắm chặt tay, giọng thiên hoàng mang theo nguyên khí lập tức vọng ra bốn phương tám hướng.

“Các con dân của ta, ta Thiên Hoàng đời thứ một trăm hai ba, lấy hiệu Đại Chính, thật bất hiếu với tổ tiên khi không giữ được Đại Hòa, dù ta có lấy lí do như thế nào cũng không thể bao biện được sự bất lực của mình. Ta ở nơi này xin lỗi tổ tiên cùng các ngươi. “

Nói xong, Thiên Hoàng liền ôm quyền cúi người về bốn phía. Không để cho mọi người náo loạn lên, Thiên Hoàng lại trầm giọng nói tiếp.

“Nay tình thế nguy cấp, các con dân của ta, mỗi người các ngươi chính là một niềm hi vọng cho tân Đại Hòa sau này. Tương lai của Đại Hòa, phụ thuộc vào chính các ngươi. Các vị nguyên lão, giúp ta mở cánh cổng không gian. Đại di chuyển bắt đầu. “

Thiên Hoàng nói xong, bay lên giữa không trung, hai tay bắt quyết. Lập tức từ đỉnh đầu liền có một làn ánh sáng màu đen lóe ra. Sau khi làn ánh sáng xuất hiện lập tức to lên, hóa thanh một mảnh đại lục nhỏ.

Hơn mười mảnh đại lục nhỏ của trong nháy mắt ngưng tụ trên bầu trời, tạo ra một thứ uy áp không thể tưởng. Nó khiến cho đông đảo tu sĩ trên Xuyên Thiên chu đều ngẩng đầu lên nhìn đồng thời vận chuyển nguyên lực chống cự.

Đưa mắt nhìn quanh, bầu trời như bị chia thành nhiều khoảng nhỏ. Từ luồng ánh sáng từ những vị trí tiếp giáp giữa các mảnh đại lục chiếu xuống mặt đất. Cảnh tượng đó khiến cho tất cả các tu sĩ trong Đại Hòa giới nhìn thấy đều chấn động, máu huyết sôi sùng sục.

Trong mắt Thiên Hoàng chỉ còn sự quyết tâm. Vào lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, hai tay duỗi ra, hua lên. Nhất thời, trên bầu trời vang lên những tiếng nổ ầm ầm khiến cho trời đất phải biến sắc.

Vô số mảnh đại lục nho nhỏ, bay ngang trên bầu trời, theo hai bàn tay của Thiên Hoàng cũng từ từ xoay tròn. Lúc mới đầu, chúng chuyển động còn thong thả, nhưng một lát sau càng lúc càng nhanh, phát ra những tiếng động vang vọng trời đất. Thậm chí tiếng động còn lan ra xa, xuyên thấu phạm vi của Đại Hòa giới, khiến cho toàn bộ các khu vực xung quanh đều có thể nghe được.

Sau đó ở vị trí giữa của các khối đại lục đang di chuyển có một dòng xoáy xuất hiện. Dòng xoáy cực mạnh, hóa thành một trận gió lốc phát ra những tiếng động rung chuyển trời đất.

Không gian bên ngoài vào lúc này nhanh chóng tiêu tán, giống như bị một đôi bàn tay to xé rách để lộ ra những ánh sao trời. Trong bầu trời sao đó, dòng xoáy do những mảnh đại lục xoay tròn tạo ra cứ thể mở rộng. Cuối cùng, nó gần như bao phủ toàn bộ bầu trời trên Thiên Sĩ sơn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thượng Thần


Chương sau
Danh sách chương