Vô Tiên

Chương 47: Rời núi (1)


Trong gian nhà lá ở khe núi nhỏ.

Lâm Nhất sao chép bảy thức Huyền Nguyên Kiếm Pháp và Huyền Nguyên Công lại một phần, còn sao chép cách điều chế thảo dược và bùa mà trong phàm tục có thể làm được trong Bùa Huyền Nguyên và Bách Thảo Hối Soạn. Hắn do dự một lát mới trích ba tầng đầu được chép trong Huyền Nguyên Quyết do Huyền Nguyên chân nhân sửa đổi.

Trong tay hắn là mấy tấm da hươu do lão Lư để lại, chữ viết ở trên đó tốt hơn so với viết trên giấy và vải.

Lâm Nhất thu hồi đồ trong tay và đi ra khỏi nhà lá. Chỉ trong giây lát, phụ tử Ngô Đạo Tử một trước một sau đã xuất hiện ở trong khe núi nhỏ.

- Lâm đạo trưởng, hai phụ tử ta đến rồi.

Cách từ xa, Ngô Đạo Tử đã liên tục không ngừng thi lễ. Lâm Nhất mỉm cười xem như lên tiếng chào. Thiên Phúc cũng nghiêm trang đi tới cúi người thi lễ:

- Đệ tử ra mắt sư phụ!

Nhìn đồ đệ đột nhiên xuất hiện này, Lâm Nhất cảm thấy hơi đau đầu. Mặc dù không tính xem Thiên Phúc là đồ đệ, nhưng bị Thiên Phúc trái một câu phải một tiếng gọi “Sư phụ”, mặc dù trong lòng không đáp ứng, nhưng ngoài miệng cũng không tiện từ chối.

Lẽ nào bây giờ mình nhỏ tuổi như vậy cũng thành chỗ dựa cho một đứa trẻ mười tuổi sao?

Lâm Nhất lại không biết, hắn ở trong mắt phụ tử Ngô Đạo Tử là cao nhân thật sự.

Một thiếu niên một thân một mình ẩn cư ở trong sơn cốc không người này, võ công lại thần bí khó lường, toàn thân mặc quần áo cũ nát cũng không che giấu được thần thái, trên gương mặt có nụ cười lơ đãng, cũng có một phần thản nhiên cùng hào hiệp, đây không phải là cao nhân thì là gì? Về phần tuổi tác của hắn đã trực tiếp bị hai người bỏ quên.

Lâm Nhất xoay người đi tới chỗ cao trên khe núi, dừng lại ở trước hai ngôi mộ.

- Mộ bên trái là của tổ sư Huyền Nguyên Quan ta, mộ phía bên phải là của sư phụ ta - Thanh Vân đạo trưởng.

Lâm Nhất khẽ nói.

Hắn lặng lẽ nhìn phụ tử Ngô Đạo Tử dập đầu ở trước hai ngôi mộ.

Bất kể hai cha con này ở lại Huyền Nguyên Quan vì những nguyên nhân gì khác, hai người có thể thành tâm bái lạy cũng làm cho trong lòng hắn vui mừng.

- Nếu đã lễ bái tổ sư cùng sư phụ ta, sau này hai người cũng là môn nhân của Huyền Nguyên Quan ta.

Lâm Nhất mỉm cười nhìn chăm chú hai người, phụ tử Ngô Đạo Tử cũng nhìn nhau.

Hai cha con lưu lạc rất lâu mới có một nơi an cư lạc nghiệp, còn có một môn phái tán thành. Tuy môn phái này đã lụi bại tới không thể lụi bại hơn nữa, nhưng tối thiểu trong lòng có phần hy vọng, về phần hy vọng này là gì thì không ai biết. Có lẽ hy vọng tương lai của hai người đều rơi vào trên thân Lâm Nhất cũng nên.

- Ngô Đạo Tử, đây là đồ do tổ sư Huyền Nguyên Quan ta di truyền xuống, theo thứ tự là Bùa Huyền Nguyên cùng Bách Thảo Hối Soạn.

Nói, Lâm Nhất lấy từ trong người ra hai tấm da hươu. Hắn chưa nói đây chỉ là một phần nhỏ trích dẫn, có nói cũng vô ích, không bằng không nói, hắn chỉ muốn cho Ngô Đạo Tử truyền thừa tiếp tới đời tiếp theo.

Trên mặt Ngô Đạo Tử lộ ra cảm kích, cẩn thận dùng hai tay nhận lấy da hươu.

- Bùa này có chút tác dụng với thế tục.

Thấy Ngô Đạo Tử nghi ngờ không hiểu, Lâm Nhất nói tiếp:

- Y điển thế tục không thể so sánh với Bách Thảo Hối Soạn này, sau khi thành thạo lại trị bệnh cứu người sẽ không thành vấn đề, trong đó tự có phương thuốc chữa cho người chết, sau này ngươi có thể chậm rãi nghiên cứu tập luyện.

Ngô Đạo Tử vội vàng khom người gật đầu, trên gương mặt vàng vọt đầy vẻ cung kính.

- Thiên Phúc, qua đây.

Lâm Nhất vẫy vẫy tay gọi.

- Sư phụ!

Trên mặt Thiên Phúc đầy hưng phấn.

Lâm Nhất cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cầm trong tay hai tấm da hươu khác, nói:

- Đây là kiếm pháp cùng khẩu quyết nội công của Huyền Nguyên Quan ta. Sau khi hai người tập xong sẽ không thua kém cao thủ đứng đầu trên giang hồ, phải chăm chỉ tu luyện!

Thiên Phúc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, nhẩy cẫng lên nói:

- Sư phụ, ta nhất định sẽ cố gắng học, ta cũng sẽ thành cao thủ như sư phụ vậy.

- Ta nói rồi, ta không phải là sư phụ ngươi.

Lâm Nhất nhíu mày.

- Lâm đạo trưởng, truyền nghề nhận đạo này sao có thể không gọi là sư phụ được? Xưng hô sư phụ này là làm được, làm tốt!

Ngô Đạo Tử thấy vẻ mặt đối phương có chút không kiên nhẫn liền bước lên phía trước khuyên giải.

Không phải Lâm Nhất không thích Thiên Phúc, mà bản thân không thích ứng được với tiếng xưng hô này mà thôi. Suy nghĩ một lát thấy Ngô Đạo Tử nói cũng không sai, hắn không lại tính toán chuyện này nữa.

Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm túc, không cho phép người khác được nghi ngờ nói với hai người:

- Chỗ ta giảng dạy, nếu không phải là môn nhân của Huyền Nguyên Quan ta thì không được truyền ra ngoài, phải nhớ kỹ đấy!

Phụ tử Ngô Đạo Tử vội vàng khom người nói vâng. Thấy hai người cẩn thận, Lâm Nhất còn nói thêm:

- Thiên Phúc ở lại, Ngô đạo trưởng đi về trước đi!

Vừa nói, hắn móc từ trong người ra hai mươi lượng bạc vụn, nhét vào trong người Ngô Đạo Tử và khẽ nói:

- Trên người ta vẫn còn, ngươi cầm chỗ này cho hai cha con ngươi dùng hàng ngày.

Ngô Đạo Tử ngạc nhiên, vội vàng từ chối. Lâm Nhất xoay người khoát tay, ra hiệu cho ông ta rời đi.

Trên gương mặt thô tục của Ngô Đạo Tử, đôi mắt chuột hiếm khi đỏ khoe, cúi người len lén lau khóe mắt, lúc này mới vội vàng rời đi.

Thiên Phúc ngoan ngoãn đứng thẳng, đôi mắt sáng ngời chớp động không ngừng. Lâm Nhất đưa tay xoa đầu Thiên Phúc và chỉ vào một mảnh đất bằng phẳng, phân phó:

- Đi ngồi xếp bằng xuống.

- Vâng.

Thiên Phúc vội vàng đáp ứng một tiếng.

Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào Thiên Phúc đã ngồi xuống, nói:

- Không cần suy nghĩ gì cả, để thể xác và tinh thần thả lỏng!

Thiên Phúc lại “Ừ” một tiếng.

Lâm Nhất đứng sau lưng Thiên Phúc, thò tay phải ra và nhẹ nhàng áp lên trên huyệt Bách Hội của Thiên Phúc.

Hắn dùng thần thức quan sát kinh mạch trong cơ thể Thiên Phúc một lượt, tiếp theo lại dẫn dắt một chút linh khí của mình qua Bách Hội, tam quan tới đáy chậu, linh khí nhẹ nhàng nhiều lần gột rửa ở trong đốc mạch xoa dịu kinh mạch.

- Thiên Phúc, có chịu được không?

Lâm Nhất có chút không yên tâm hỏi.

Thiên Phúc đáp:

- Đệ tử không có chuyện gì.

Lâm Nhất biết cao thủ giang hồ tu luyện mấy chục năm mới có thể đả thông hai mạch nhâm đốc. Dùng chân khí ngoại lực có thể làm được hay không thì hắn không có khả năng biết được. Sư phụ cũng chưa từng làm giúp mình như vậy. Nhưng mình được dược lực của Tử Tinh Quả mạnh mẽ thông nhâm đốc, mở ra huyền quan, quá trình đau khổ đó khiến cho hắn không thể phân tâm được.

Linh khí trong cơ thể tu sĩ không biết cao hơn chân khí của cao thủ võ công bao nhiêu lần. Lâm Nhất đoán chắc vậy nên mới cho phép mình thử cho Thiên Phúc một chút. Cho dù là vô dụng, linh khí cũng có lợi cho kinh mạch của con người. Sau này Thiên Phúc tu luyện nội công nhất định sẽ làm ít công to.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Tiên