Vô Tình Chi Lộ

Chương 17: Tộc bỉ diễn ra (4)


Trước sự thất bại nhanh chóng của Lâm Hạo, bên dưới hoàn toàn ngỡ ngàng.

Ai có thể ngờ được một hậu thiên cảnh tam trọng lâu năm lại đại bại dưới tay của một tên vừa mới tấn cấp không lâu.

Không tiếp nổi một chiêu.

Nói ra thì tưởng nói đùa nhưng sự việc xảy ra mọi người đều chứng kiến, không tin cũng phải tin.

Một lần nữa cảm khái cho cái danh thiên tài không phải nói chơi.

Đối diện với lời lẽ của Thanh Phong, Lâm Hạo toàn thân run rẩy, tay siết chặt lại, mồ hôi nhễ nhại tuôn ra như mưa.

Chỉ còn một trận nữa.

Đúng một trận nữa.

Lâm Hạo hắn sẽ thông qua.

Vậy mà thất bại trong gang tấc, đánh mất cơ hội, thâm trí còn nội thương ở chân, nếu không tĩnh dưỡng ít nhất một tháng đừng hòng đi lại được.

Thanh Phong nhìn Lâm Hạo cười nhạt nhẽo.

Hắn đã để ý tới Lâm Hạo từ trước rồi, chỉ có điều chưa hề lên khiêu chiến ngay.

Chờ cho Lâm Hạo trải qua chín trận, sức lực tiêu hao đáng kể mới lên khiêu chiến.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tên Lâm Hạo này cũng là có thực lực, đánh liên tiếp chín trận không thua, Thanh Phong cũng phải có lời khen cho hắn.

Thu hồi tâm tư, Thanh Phong nhàn nhạt nhìn Lâm Hạo khó khăn chật vật không thể đứng dậy, chân phải bất ngờ giơ lên, một cước quét ngang eo.

Nương theo lấy một tiếng hét thảm, Lâm Hạo bay như tên bắn đập xuống dưới đài, nội thương đã nặng giờ còn nặng thêm.

Mọi người dưới đài giờ đây hảo cảm với Thanh Phong hoàn toàn biến mất.

Tuy có chút giận dữ nhưng không thể làm được gì.

Ai bảo Thanh Phong chính là tam hoàng tử đâu.

Không hề bận tâm, Thanh Phong khoanh tay lại, phóng ánh mắt xuống dưới đoàn người, lạnh lùng nói:

"Còn ai lên."

"Ta lên." Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Đón lấy sự chờ đợi của mọi người là một nam tử ăn mặc hắc y, làn da sần sùi nổi đầy mụn nhọt, không ngừng có mùi hôi thối bốc lên tỏa ra xung quanh.

Nam tử này chắp tay lại, cười cười xưng danh: "Độc tử, hậu thiên cảnh tam trọng võ giả mong Thanh Phong điện hạ chỉ giáo."

Giọng nói khàn khàn vừa dứt, Độc tử bàn tay nhanh thoăn thoắt từ trong ngực áo lấy ra một viên bạch đan, không để cho mọi người kịp định hình lại thì bạch đan đã bị ném mạnh xuống dưới nền đá trên võ đài.

Độc tử âm thâm cười khẩy.

Thanh Phong là ỷ vào mình tốc độ nhanh mà mới hạ được Lâm Hạo, tuy nhiên lợi thế đấy giờ đây...

Không còn nữa rồi.

Chỉ thấy bạch sắc đan khi vừa mới tiếp xúc với mặt đá bất ngờ bạo phát nổ mạnh, cuồn cuộn không dứt khói trắng dầy đặc theo đó thoát ra bao phủ hoàn toàn lấy võ đài, bên ngoài nhìn vào vô pháp biết bên trong đang làm gì.

Thanh Phong xung quanh giờ đây khắp nơi là khói trắng lượn lờ bao phủ, tầm nhìn bị đóng lại, một mảnh trắng xóa, hành động bị giới hạn mà cảnh giác đến cực độ.

Tiện tay, Thanh Phong đánh lên không trung một đạo quyền gió, một ít đám khói theo gió thổi tán đi nhưng ngay lập tức được bên ngoài bổ xung, khôi phục nguyên trạng.

"Vô ích, Thanh Phong điện hạ." Giọng của Độc tử từ đâu phát ra văng vẳng bên tai, kèm theo đó là tiếng cười khàn khàn khó nghe.

Thanh Phong nhíu mày càng sâu, nhưng ngay sau đó lại bình thường mà lẳng lặng đứng tại chỗ, thân hình bất động.

Theo thời gian chuyển rời, Thanh Phong hô hấp càng chậm lại, khí thế quanh thân hoàn toàn thu liễm, phản phác quy chân cũng hơn này là bao.

Chẳng mấy chốc đã mười phút thời gian đã trôi qua, võ đài vẫn yên tĩnh đến lạ thường, mà bên ngoài mọi người tò mò ngày càng lớn.

Trên bình đài, Nữ tử hồng y vẫn ngồi yên lặng bất ngờ lên tiếng:

"Thanh Phong điện hạ bất động lâu như vậy để làm gì."

Ma Lang nhẹ nhàng cười: "Điện hạ hẳn có mục đích của mình, cứ chờ đi."

Sau câu nói này bình đài lại yên tĩnh trở lại.

Trong đám khói, giờ đây Thanh Phong chợt động, quyền đầu bất ngờ giơ lên, kèm theo đó là không gian ẩn ẩn có chút vặn vẹo lan sang xung quanh với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Đây là!!!" Hồng y nữ tử cùng Ma Lang kinh ngạc mà thốt lên, có chút không thể tin vào mắt mình.

"Thú vị, không ngờ một lần nữa lại được chứng kiến." Vẫn đang yên lặng từ trước nam tử bên trái bất ngờ lên tiếng, giọng nói cảm khái vạn phần, đôi mắt mông lung mà hồi ức nhớ lại.

Đã từng là một hài tử tung ra chiêu thức đó, trấn áp hết tất thảy, vô địch cùng cấp.

Đã từng được chứng kiến cảnh tượng hắn dùng chiêu ấy.

Đã từ rất lâu rồi.

Nam tử này ánh mắt mong chờ mà nhìn xuyên qua lớp khói trắng dày đặc, toàn bộ lực chú ý dồn lên tay của Thanh Phong, miệng lưỡi có chút nóng rát.

Thanh Phong giơ cao lên quyền đầu, miệng âm trầm nói ra: "Đón lấy ta một..."

Đúng lúc này dị biến phát sinh.

Khói trắng lấy tốc độ mắt thường cũng thấy được đang mờ dần đi, không đến quá mười giây, khung cảnh khói trắng toàn bộ biến mất hòa vào không gian.

"Hôc! Hộc!" Độc tử giờ đây quỳ rạp dưới đất, điên cuồng thở dốc, mồ hôi tuôn ra như mưa thấm đẫm quần áo, mặt mày tái mét, cố gắng gượng lấy một chút sức lực mà buông ra một câu nói:

"Ta chịu thua, Thanh Phong điện hạ, ngài thắng rồi."

Thanh Phong vẻ mặt cổ quái nhìn một màn này, đồng thời cũng nhanh chóng thu lại quyền đầu, ý niệm trong đầu cấp tốc vận chuyển điên cuồng suy nghĩ.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Quá khó hiểu.

Nhận thấy Thanh Phong sát khí đã tán đi, Độc tử thở ra một hơi, mệt nhọc đứng dậy, chậm rãi đi xuống đài, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người biến mất.

Trên bình đài, cả ba vị giám khảo đều tỏ thất vọng, lắc đầu nhẹ một cái.

Hồng y nữ tử cười cười trêu ghẹo nam tử bên trái: "Hắc Sư, ngươi chắc là người thất vọng nhất trong đám này đấy."

Nam tử hiệu là Hắc Sư chỉ cười nhạt một cái mà không đáp lại, trong ánh mắt vẫn chưa nguôi đi sự hi vọng, hắn vẫn chờ được.

...

"Còn ai lên." Thanh Phong lạnh lùng quát lên, tâm trạng có chút không được vui.

"Ta lên." Một thiếu niên thân hình to lớn, mạnh mẽ bước lên võ đài, cánh tay giơ lên chắp một cái, cơ bắp rắn chắc hiển lộ rõ rệt.

"Tại hạ, Trần Đông, võ giả hậu thiên cảnh tam trọng, mong được Thanh Phong điện hạ chỉ giáo."

Trần Đông vừa dứt lời, gồng lên một cái, quát to:

"Thạch sơn quyết, thức thứ nhất, Hóa đá."

Ngay sau đó cơ thể của Trần Động bắt đầu vặn vẹo biến đổi, làn da ngăm đen dần dần chuyển thành màu xám nhạt, hơi chút gồ ghề hướng hình dạng người đá mà tiến.

Xong hết tất cả, Trần Đông thở ra một hơi, cười cười mà nhìn Thanh Phong.

Đối diện Thanh Phong chỉ nhàn nhạt nhìn rồi thu lại ánh mắt.

Hưu một tiếng, Thanh Phong thân ảnh hoàn toàn biến mất, Trần Đông tuy có chút giật mình nhưng vẫn không hề nơi lỏng phòng thủ cùng cảnh giác, trái lại còn củng cố hơn gấp bội phần.

Quyền ảnh từ xa bay đến, nhằm lên thân thể Trần Đông mà đánh.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Từng tiếng trầm đục vang lên, quyền ảnh tiến tới ngày một nhiều, mà lực đạo cái sau lại mạnh hơn cái trước.

Ban đầu Trần Đông còn có thể miễn cưỡng dùng lớp da đá mà chống lại quyền ảnh, nhưng dần dần Trần Đông mặt mày tái mét đi.

Hắn ẩn ẩn có cảm giác sắp đến giới hạn chịu đựng của mình.

Nếu cứ tiếp tục, đại bại là cái chắc.

Chỉ thấy Trần Đông hét lên một tiếng, thạch quyền giơ lên vung ngang một vòng, kèm theo đó là thân ảnh nhanh chóng lùi về phía sau.

Rắc! Từng mảng đá tảng trên da bắt đầu có dấu hiệu lung lay rời ra, từng cơn đau nhói khắp người truyền đến, Trần Đông cắn răng chịu đựng, ánh mắt theo dõi sát sao thân ảnh đang hiện diện trước mặt.

Thanh Phong cười như không phải cười mà nhìn, toàn bộ quyền vừa rồi hắn đã bộc phát toàn bộ những tạp niệm lưu lại trong đó, cứ mỗi một quyền hạ xuống tâm tình lại dịu bớt đi một phần.

Có thể coi Thanh Phong đang chơi đùa với Trần Đông, lấy Trần Đông làm bao cát xả đi cơn giận.

Mà hiệu quả mang lại, lại vô cùng tốt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Tình Chi Lộ