Vô Tự Thiên Thư

Chương 61: Lực lượng tuyệt đối (hạ)

Chương sau
Danh sách chương

" Ân, kỳ thật rất đơn giản." Tiểu Khai nói: " Ngươi cảm thụ một chút tiên linh khí trên mạt chược, sau đó dùng ý niệm khu động là có thể làm cho trận pháp tổ hợp, đơn giản vậy thôi." Hắn tiện tay đem ra tờ giấy ghi mạt chược hồ bài quy tắc đại toàn: " Nha, ngươi xem, chỉ cần tổ hợp ra một bộ hồ bài là được rồi."

Mấy vị chưởng môn nhân nhìn nhau, không ai nghĩ tới, thoạt nhìn một bảo bối huyền diệu như vậy, nhưng khi sử dụng lại đơn giản như vậy, quả thật có điểm như đùa giỡn.

" Nhưng..nhưng là.." Vẻ mặt Tùng Phong đau khổ nói: " Ta vốn không cảm thụ được tiên linh khí trên mạt chược a."

" Thì do ngươi không có duyên phận." Tiểu Khai nghiêm trang hạ kết luận.

" Nhưng..nhưng là..." Tùng Phong cứ nhưng là cả hồi lâu, rốt cuộc nhìn Hiểu Lâm đứng bên cạnh: " Hiểu Lâm, con tới thử xem."

" Sư phó, con cũng không được." Hiểu Lâm nói: " Con không cảm thụ được gì hết."

Ánh mắt mọi người cổ quái nhìn Tiểu Khai, nhịn không được nhất thời sinh ra lòng ghen ghét, đầu tiên là Vô Tự Thiên Thư, rồi đến Phong Ma Khẩu Quyết, bây giờ lại là bộ mạt chược, tiểu tử này gặp được những bảo bối cần phải có duyên phận, mà tiểu tử này hết lần này tới lần khác cũng đều có duyên với bảo bối tuyệt thế, duyên phận đến mức siêu nhân như vậy, cũng khó trách mọi người nhịn không được mà ghen ghét.

" Hiểu Lâm, gọi đệ tử Hoàng Sơn đến thử xem." Tùng Phong khẽ cắn môi, cố chấp nói: " Ta cũng không tin trong mấy ngàn đệ tử của Hoàng Sơn, lại không có được một người hữu duyên."

Trơ mắt nhìn tình hình, đối với Hoàng Sơn đúng là sinh tử tồn vong thời khắc, chỉ trong một đêm, Hoàng Sơn chẳng những mất đi linh mạch, còn mất đi tất cả tiên khí, nếu không có người kế thừa bộ mạt chược này, thì Hoàng Sơn thật sự không còn cơ hội nào nữa, có lẽ rất nhanh sẽ rơi xuống thành môn phái nhị lưu.

Chuyện kế tiếp có điều nhàm chán, một đám rồi một đám đệ tử tràn ngập hy vọng tiêu sái đi tới, rồi lại một đám rồi một đám đệ tử cúi đầu ủ rũ quay trở về, mắt thấy một đệ tử cuối cùng của Hoàng Sơn đều thử xong rồi, thế nhưng vẫn chưa tìm được một người có thể cảm ứng được tiên linh khí.

" Chẳng lẽ....trời thật muốn diệt Hoàng Sơn ta hay sao?" Tùng Phong như tuyệt vọng nhìn Hoàng Sơn Vân Vụ đại sảnh phía xa xa.

" Còn có ai chưa thử không?" Tùng Phong có chút gấp gáp hỏi: " Gọi mấy người hầu trà, tạp vụ, nấu bếp, toàn bộ kêu lên thử một lần."

" Sư phó, đều thử qua rồi." Một đệ tử cung kính nói: " Toàn bộ thử xong rồi."

Con mắt Hiểu Lâm xoay chuyển, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: " Sư phó, còn có một người chưa thử."

Tùng Phong nhảy dựng lên: " Còn chờ cái gì, kêu hắn tới thử a!"

" Hắn còn bị nhốt ở biệt viện sau núi đó." Hiểu Lâm trộm nhìn Tùng Phong: " Con nói chính là tiểu sư đệ...hắn lần trước trộm đánh mạt chược, không phải bị sư phó đích thân hạ cấm chế nhốt lại sao?" Nguồn: http://truyenfull.vn

Tùng Phong nhảy lên: " Đi, ta tự mình đi giải phong cho hắn!"

Hoàng Sơn biệt viện kỳ thật là rất lớn, ngoại trừ biệt viện tại Thiên Đô Ẩn Phong, ở sau núi còn có một biệt viện, nếu muốn đi thì trước tiên phải xuống Thiên Đô Ẩn Phong, đương nhiên phải ngự phi kiếm mới có thể tới, Tiểu Khai bây giờ không dám tìm Hiểu Lâm hỗ trợ nữa, hắn vừa mới làm cho sư phó người ta hộc máu, nên có điểm sợ tiểu nha đầu đẩy hắn ngã chết, cho nên định chạy tới chỗ Tuyết Phong, vừa mới nói câu: " Tuyết Phong chưởng môn..." Câu kế tiếp còn chưa kịp nói thì bỗng nhiên nghe được một thanh âm thật ôn nhu dễ nghe: " Thiên Tuyển môn chủ nếu như không chê, Lam Điền Ngọc nguyện ý đưa môn chủ đoạn đường." Đích thân chưởng môn nhân của Lưu Vân Thủy Tạ mở miệng muốn giúp đỡ.

Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn, giờ phút này Lam chưởng môn chỉ cách vài thước, khuôn mặt tinh tế không một tia tì vết nào, ánh mắt ôn uyển hiền lành, thần thái ôn nhu mỉm cười, mặc dù mặc áo đen, nhưng gió núi thổi tới, tóc dài phiêu phù, thế nhưng có loại phiêu nhiên xuất trần vẻ đẹp, so với nữ hài tử bình thường thì lộ ra mỹ thái, một phong vị bất đồng, Tiểu Khai vừa nhìn thấy thì có chút ngẩn người, chỉ cảm thấy thế gian mỹ nữ, tới cảnh giới này có thể xem như là cực hạn.

Lam Điền Ngọc thấy Tiểu Khai không đáp, một bàn tay trắng như ngọc đưa ra quơ nhẹ trước mắt Tiểu Khai, thản nhiên cười: " Môn chủ, nghĩ cái gì vậy?" Theo ngọc thủ vươn ra, một hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, Tiểu Khai giật mình gật đầu nói: " Đương nhiên là có thể, đa tạ chưởng môn."

Lam Điền Ngọc mỉm cười, bàn tay đưa lên mái tóc dài trên đỉnh đầu gỡ xuống một vật, đón gió nhoáng lên, vừa đến không trung liền hóa thành một cái thuyền nhỏ, nói: " Đi lên đi."

Tiểu Khai là lần đầu tiên gặp loại phi hành thế này, trong lòng âm thầm tán thưởng, nghĩ thấy còn tốt hơn phi kiếm rất nhiều, bước vào trong, bảo bối này hình dáng y hệt chiếc thuyền nhỏ, khẽ khàng lay động, Tiểu Khai không thể đứng yên, liền ngã qua một bên, nhưng tay có thể chụp ngay một thứ gì đó, hắn ôm lấy, cuối cùng đứng vững thân thể, lúc này mới nhận ra mình vừa chộp trúng bàn tay của Lam Điền Ngọc, không khỏi đỏ mặt lên, cuống quýt buông tay.

Lam Điền Ngọc nhìn hình dáng của hắn, cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn hắn đầy thâm ý, hé miệng cười, ôn nhu nói: " Môn chủ ngồi vững nhé." Không nghe rõ nàng thấp giọng niệm chú ngữ gì đó, thuyền nhỏ cũng chầm chậm bay ra ngoài, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng lại cực kỳ vững vàng, Tiểu Khai ngồi trên thuyền, nhìn trái nhìn phải, còn có vẻ nhàn nhã quan sát phong cảnh biển mây bốn phía, trong lòng lặng lẽ đánh giá chiếc thuyền nhỏ này là pháp bảo phi hành tốt nhất.

Giờ phút này, vô luận là đệ tử Hoàng Sơn, hay là mấy vị chưởng môn nhân, đều đã phi xa xa phía trước mặt, hai người một thuyền này đã là người đi cuối cùng, Hoàng Bội từ xa xa quay đầu lại nhìn chiếc thuyền nhỏ liếc mắt, trong mắt càng khinh miệt hơn vài phần, trong lòng lặng lẽ hồ nghi nói: " Lam Điền Ngọc lại sử dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh đối với hắn, không biết có ý nghĩa gì, chẳng lẽ một tên háo sắc vô học bất tài như hắn mà cũng có giá trị lợi dụng nào đó sao?"

Nàng nghĩ tới đây, trong đầu liền hiện lên một màn cảnh tượng khi bị Tiểu Khai nhìn thấy bên dưới quần mình, nhất thời sắc mặt lạnh lùng, thầm nghĩ: " Nếu để cho ta nhìn thấy hắn làm ra việc gì thương thiên hại lý, ta nhất định phải thay trời hành đạo một kiếm trảm chết hắn!"

Tiểu Khai không biết có người có chủ ý chém chết mình, hắn ngồi ở trong thuyền nhỏ, vừa tấm tắc xưng tán, vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía, ánh mắt thủy chung không nhìn Lam Điền Ngọc, bởi vì hắn chợt nghĩ lực hấp dẫn của vị chưởng môn này thật sự không nhỏ, mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng càng ngồi gần thì càng cảm thấy động lòng người, làm cho người ta nhịn không được mà tâm trạng nhảy lên, loại phong độ nghi thái này thật sự xinh đẹp đến làm cho người ta run sợ, nếu mình càng nhìn nàng thêm nữa, thì có thể xảy ra chuyện thật sự, thế nhưng là vì Tiểu Trúc, hắn tuyệt đối không để cho mình động tâm với bất cứ nữ nhân nào khác.

Lam Điền Ngọc không biết điều này, mỉm cười nói: " Môn chủ cảm thấy Thất Bảo Kim Thuyền này như thế nào?"

" Tốt lắm, thật hay lắm." Tiểu Khai có chút cứng ngắc nói: " Theo ta xem, đây là pháp bảo phi hành tốt nhất."

Lam Điền Ngọc khẽ gật đầu, bỗng nhiên nói: " Đã như vậy, ta đưa bảo bối này cho môn chủ nhé?"

" A! Đưa cho ta?" Tiểu Khai chấn động: " Không nên, không nên, vật này quá quý trọng rồi, ta làm sao thu được chứ."

" A a, đây cũng không phải là vật phẩm quý trọng gì, bất quá năm đó ta mua một vật trang sức bình thường mà thôi. Mấy năm nay nhàn rỗi vô sự, mới tu luyện thành một món đồ bảo bối, dùng để thưởng thức phong cảnh." Lam Điền Ngọc cười cười, thanh âm càng nhu hòa, trầm thấp: " Nếu ngày sau có rảnh, môn chủ có hứng thú đến làm khách Lưu Vân Thủy Tạ không?"

" A, ngươi nói gì?" Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi.

" Ta có ba gã đệ tử thân truyền, đại đệ tử năm nay hai mươi ba tuổi, tên là Bạch Lộ, dung mạo tố nhã khiết tịnh, tại tu chân giới có được hiệp danh, nhị đệ tử hai mươi tuổi, tên Ngưng Hương, phong vận uyển trí, trời sinh có dị hương, tiểu đệ tử vừa mới qua mười bảy, chưa trưởng thành tên là Khinh Hồng, chính là thiên tài tu chân được công nhận của Lưu Vân Thủy Tạ." Thần sắc của Lam Điền Ngọc có chút phức tạp, ánh mắt dừng ở mây trắng trên bầu trời, khẽ nói: " Nếu có ba nữ đệ tử này bồi tiếp, chẳng biết môn chủ có ý đến làm khách hay không?"

Lời nói xong, thần thái Lam Điền Ngọc vẫn điềm tĩnh thế nhưng vẫn có chút ba động, hai mắt không nháy nhìn ánh mắt Tiểu Khai, có chút khẩn trương chờ mong câu trả lời.

Tiểu Khai có chút kỳ lạ gật gật đầu: " Được a, ta còn đang muốn tìm cơ hội đến các đại môn phái tham quan, để tăng trưởng kiến thức, cho nên cái gì mà bồi tiếp gì đó, bỏ qua đi."

Hàm răng ngọc của Lam Điền Ngọc càng cắn chặt, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, hít sâu một hơi dài: " Vậy ý của môn chủ là...chẳng lẽ...muốn ta..tự mình bồi tiếp?"

Một câu này nói xong, gương mặt vốn bình tĩnh tố tịnh như nước mùa thu có chút hồng lên, còn mang theo một tia quyết tuyệt, như đã làm ra sự lựa chọn gian nan!

Tiểu Khai hoàn toàn hồ đồ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Tự Thiên Thư


Chương sau
Danh sách chương