Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 2: Xuyên , phế tài tiêu chuẩn (2)


- Sắc trời quỷ quái này, bỗng dưng thay đổi thất thường?... Xem ra trời muốn mưa going, tản đi thôi, đều trở về nhà mau.

Sắc trời biến đổi thất thường, người bên ngoài đều lầm rầm, nhanh chóng thu lại công việc đang làm, bước nhanh về chỗ trú mưa… Bên ngoài gian nhà trệt nhất thời trở nên yên tĩnh, trừ tiếng khóc của phụ nhân cũng không còn gì khác nữa.

Xoẹt! Ầm ầm…

Một tiếng sét nổ tung trời, quang điện màu lam nhất thời bổ đôi tầng tầng mây đen ngay trên không trung gian nhà trệt. Ngay sau đó, trận trận những tiếng sấm rền liên tiếp vang lên, kéo dài chưa hết…

Một đạo sấm sét này khiến cho gian phòng cũng bị rung lên. Phụ nhân đang khóc thảm thiết bên trong gian nhà trệt cũng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn.

Hai mắt đẫm lệ, hiển nhiên người phụ nhân này đã khóc không ít, đôi mắt sáng sớm đã chuyển thành đỏ. Trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, da ngăm đen, vừa nhìn liền biết là con nhà nghèo, trong lúc nhất thời cũng bị vẻ kinh hãi che lấp đi nét bi thương.

Bất quá, nỗi kinh hãi này cũng chỉ trong chớp mắt liền tán đi. Nỗi bi thương một lần nữa lộ ra, nước mắt theo đó chảy dài, miệng tiếp tục cất lên những tiếng khóc thổn thức bi thương cho người thiếu niên nằm hấp hối trên giường.

- Dật thiếu gia suốt đời cực khổ, hắn vốn có thân phận tôn quý lại bị đám hạ nhân lăng nhục, cái chết có khi là một loại giải thoát không chừng…

- Nhưng lão phụ được tiểu thư nhắc nhở ngay lúc lâm chung, chiếu cố tới cuộc sống của Dật thiếu gia… Có điều, hôm nay…

Nghĩ đến nỗi bi thương, phụ nhân rất buồn, âm thầm rơi lệ, rồi lại khóc lên nức nở.

Phụ nhân cúi đầu rơi lệ, dáng dấp thê lương. Nhưng ngay tại phía sau, bên ngoài cửa sổ đột nhiên bắn ra một đạo quang mang kim sắc, mạnh mẽ chui vào mi tâm người thiếu niên, vùng lông mày của hắn nhất thời nhíu chặt lại, phảng phất như đang chịu nỗi thống khổ nào đó. Kim sắc quang mang chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt rồi lập tức bao trùm lên toàn bộ thân thể, lập lòe phát sáng.

Mà phụ nhân lúc này còn đang đau khổ khóc than, hơn nữa kim sắc quang mang còn bị lớp chăn đệm che mất, không hề hay biết…

Kim mang lóe ra, biến hóa không ngớt, đủ qua một lúc lâu…

- Oa!...

Một ngụm máu đen đột nhiên phun ra từ trong miệng người thiếu niên, bay thẳng lên người phụ nhân đang ngồi thất thần bên cạnh. Cả người phụ nhân run lên, ngẩng mạnh đầu, sợ hãi hô lên:

- Dật thiếu gia, Dật thiếu gia…

Trong lòng phụ nhân nóng như lửa đốt, vội vàng đỡ lấy thân thể người thiếu niên, nước mắt càng đua nhau lăn xuống…

Phun ra một ngụm tiên huyết này, khuôn mặt đang trắng bệch của người thiếu niên cũng nhanh chóng khôi phục lại chút huyết sắc. Hai tròng mắt vẫn khép chặt chậm rãi mở ra…

Khi hắn thấy phụ nhân trước mặt, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ mơ hồ, lẩm bẩm nói:

- Ngươi là…

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trong đầu “ong” lên một tiếng, phảng phất như có thứ gì bị vỡ tan. Một cỗ tin tức không lồ đột nhiên dâng lên từ tận sâu trong bộ não, người thiếu niên không nhịn được, sắc mặt một lần nữa trở nên tái nhợt, thống khổ kêu lên một tiếng rồi nghiêng đầu, rơi vào hôn mê…

- Dật thiếu gia, Dật thiếu gia…

Trong lòng phụ nhân chết lặng, nước mắt nhạt nhòa, kinh hô lên…

Không biết đã hôn mê bao lâu, La Dật mới dần dần tỉnh lại. Mờ mịt mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đồ đạc rách nát cũ kỹ, gian nhà trệt thấp bé, tối tăm… Tựa hồ đang trong gian phòng hoàn toàn xa lạ.

- Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này?

Trong mắt La Dật hiện lên tia nghi hoặc, đang muốn chống tay đứng dậy nhìn xung quanh, đột nhiên trên ngực tê rần, cơ thể như không còn chút lực nào hết. Hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống trên giường, nằm thở dốc, mồ hôi đầy mình.

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại thụ thương? Vì sao lại ở chỗ này?

Không chờ hắn hồi phục lại tinh thần, một lượng tin tức khổng lồ lại nổ tung trong đầu. Sắc mặt hắn tái đi, thống khổ nhíu mày. Thời gian, lặng lẽ trôi qua…

Cũng không biết thời gian bao lâu, trên giường đột nhiên vang lên một tiếng than nhẹ…

- Xuyên qua… Không nghĩ tới, chính mình cư nhiên gặp được…

La Dật dở khóc dở cười nằm trên giường. Là người của thế kỷ mới, thế kỷ hai mươi mốt, chuyện xuyên qua như này ngược lại cũng từng nghe qua nhiều lần. Tuy rằng đại bộ phận là do đám tác giả viễn tưởng nói bừa rồi làm ra, nhưng cũng không ngăn cản người ta có thêm nhận thức về loại chuyện này.

Đơn giản mà nói, chính là một người xuyên qua không gian, linh hồn nhập vào một cỗ thân thể hoàn toàn xa lạ, sống tại một thế giới hoàn toàn xa lạ…

La Dật cúi đầu nhìn thoáng qua tình trạng hiện tại của chính mình, lại hồi tưởng một chút những ký ức xa lạ như ẩn như hiện trong đầu, kết quả cho hắn biết… Hắn đã xuyên qua rồi, là linh hồn xuyên qua…

La Dật dở khóc dở cười nằm trên giường, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý lại cỗ ký ức xa lạ trong đầu kia…

La Dật… Tên người này thật ra lại giống với mình, không biết trong minh minh, có hay không có gì liên quan, hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Đại Hoa quốc, phủ Thiên Đô, đệ tử đích hệ đời thứ ba của La gia.

Phụ thân La Thiên Phong, thiên tài tuyệt thế, mất sớm…

Phế tài trời sinh, tinh thần lực và thân thể đều cực kỳ yếu nhược…

Gia gia là tộc trưởng, nhưng do bản thân thiên tư không tốt, không được coi trọng…

Địa vị trong gia tộc, không giống như nô bộc, nhưng thậm chí còn kém hơn. Do một thị nữ của mẫu thân nuôi nấng, cảm tình sâu đậm…

Tin tức cứ từng cái từng cái hiện ra trong đầu. Chuyện này khiến cho La Dật cũng phải lắc đầu cười khổ… Đây quả thực là tiêu chuẩn phế vật trong các cuốn tiểu thuyết dạng dị giới…

Tới khi biết được nguyên nhân bị thụ thương, La Dật cũng hơi ngây người, lông mày không khỏi nhíu lại.

Trong đầu, một bộ hình ảnh dần dần hiện lên…

Một gã trung niên nhân có thân hình cao lớn, khuôn mặt lành lạnh, dùng vẻ cao cao tại thượng nhìn bao quát chính mình, thản nhiên cất lời xúc phạm.

- Con ta thiên tư ngút trời, lại phải chịu sống cả đời tàn phế. Ngươi nửa người nửa phế, nào có tư cách chân tay nguyên vẹn?

La Dật nhíu mày.

- Chỉ vì nhi tử mình trọng thương thân tàn, liền vô cớ đánh người khác thành trọng thương? … Còn có thể bá đạo hơn này được không?

Nhưng ngay lập tức, một cỗ lửa giận đột nhiên không chút dấu hiệu bùng phát tại tận sâu trong linh hồn, sắc mặt La Dật nhất thời hơi tái, phải qua một lát sau mới có thể khôi phục được bình tĩnh…

- Xem ra, tên xấu số này có oán niệm sâu đậm với người kia a…

La Dật thở dài ra một hơi, vừa hơi trở mình, lại động tới vết thương, nhịn không được ho khan một trận kịch liệt.

- Dật thiếu gia, Dật thiếu gia…

Thanh âm lo lắng truyền đến từ bên ngoài cửa. La Dật không khỏi cố ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vị phụ nhân từ cửa đi tới.

Khi nàng tới bên giường thì La Dật đã tính táo lại, nhưng vẫn còn ho khan, thân thể giống như bị sét đánh rã rời. Khuôn mặt người phụ nhân mừng rỡ, kìm lòng không được quỳ gối trên mặt đất, gào khóc lên:

- Thần thánh phù hộ, tạ ơn thần thánh phù hộ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Cực Đỉnh Phong