Vũ Khuynh Thành

Chương 54: Đã không tin tưởng, như vậy là yêu sao?

Chương sau
Danh sách chương

Nằm giữa đại lục, vượt trội về địa lý cũng như nhận được sự ưu ái của thiên nhiên, Trung Ngọc quốc bốn mà xuân hạ thu đông rõ rệt, mang đến cho con người những trải nghiệm rõ ràng về thiên nhiên đất trời. Hoàng tộc Trung Ngọc quốc, chuộng văn yêu võ, nhân tài nhiều không đếm xuể, có lẽ vì vậy đứng đầu trong tam đại đến quốc Trung Ngọc vương triều đứng vững gót chân trên Ngọc Phong đại lục gần trăm năm.

Không ai biết, người thâu tóm vương quyền của Trung Ngọc, không phải là cửu ngũ chí tôn Ngọc đế mà là nhị vương gia Hoàng Liệt Nhật- đại ca của Ngọc đế. Vị vương gia này bí ẩn vô cùng, chưa từng một ai thấy rõ gương mặt thật sự của y, chỉ biết lời nói của y có trọng lượng còn hơn cả đế vương, y chẳng qua không ham cái ngôi vị đừng đầu thiên hạ đó, nếu không người ngồi trên ngài vàng kia tuyệt đối là y. Ngọc đế là người ôn hòa, tuy nhiên dã tâm không nhỏ, sáu năm trước trong một lần yến tiệc cung đình, gặp mặt Tiêu đại công tử, thăm dò gã tiểu công chúa mình sủng ái nhất cho Tiêu công tử, tuy nhiên Tiêu đại công tử từ chối khéo léo, nhiều năm cho người truy tìm tin tức của Tiêu đại công tử, cũng có thể hiểu được ý đồ của Ngọc đế này.

Nếu như Chu đế là người dày rộng, ẫn nhẩn cơ trí, Nam đế lãnh khốc tàn nhẫn thì vị Ngọc đế này chắc chắn là vạn năm phúc hắc một bụng hồ li. Tuy nhiên, mặc dù tâm cơ thâm trầm, khắc tinh không phải không có, tỷ như vị nhị vương gia bí ẩn Hoàng Liệt Nhật này hoàn toàn chính là khắc tinh của ngài, không phải sợ Hoàng Liệt Nhật ảnh hưởng đến ngôi vị đế vương mà trái lại tình cảm huynh đệ giữa hai người rất tốt, năm xưa ngôi vị đế vương này cũng là Hoàng Liệt Nhật nhường lại cho ngài, chỉ là Ngọc đế Hoàng Liệt Phổ, ngài sợ..sợ có một ngày người làm sụp đỗ Trung Ngọc quốc này chính là vị huynh trưởng kính yêu của mình, bởi lẽ một hồi bói quẻ của một vị lão giả, một câu tiên đoán hơn hai mươi năm về trước cứ quanh quẫn trong trí óc ngài, đuổi đi không được, quên mất cũng không thể.

Làm vua một nước, sợ nhất chính là mất nước, không chỉ có lỗi với lê dân bách tính mà còn có lỗi với liệt tổ liệt tông, năm xưa quốc gia này dùng không biết bao nhiêu tính mạng tướng sĩ, đổ không biết bao nhiêu máu tươi của con người, chết không biết bao nhiêu tổ tiên của bọn họ mới có được giang sơn gấm vóc như họa ngày hôm nay, một khi sụp đỗ, ôm hận ngàn năm a.

Liên Thành cung, tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ, chỉ cần đủ hoàng kim vạn lượng thì chuyện gì ngươi muốn biết cũng có thể dò ra. Tổ chức này thành lập cách đây chỉ có ba mươi năm nhưng lực lượng của nó quả thật dài rộng vô cùng, cung chủ Liên Thành cung là nhân vật bí ẩn nhất võ lâm, ba mươi năm quét ngang giang hồ nhưng chưa một ai có thể biết rõ được gương mặt thật sự của y, chỉ biết mỗi khi hành động y đeo một cái mặt nạ màu bạc tinh xảo, chạm trỗ hình bạch liên, thế gian gọi y: ‘Liên thần’. Bởi vì một khi y ra tay, tuyệt đối chưa từng thất thủ.

Liên Thành cung tọa lạc chót vót trên sườn Hắc Thung-dãy núi cao nhất Trung Ngọc quốc. bước vào Liên Thành cung, cái cảm giác uy nghiêm lãnh khốc ngay lập tức đập vào mắt, tòa Liên Thành cung này hoa quý cùng đồ sộ vô cùng, quy mô tựa như một tòa cung điện tráng lệ nằm ngạo nghễ trên dãy Hắc Thung vậy. Tận sâu bên trong tòa cung nguy nga này, là một Hàn động, nơi đây là cấm địa của Liên Thành cung, không ai có thể bước vào trừ phi người đó muốn xuống địa ngục. Hàn động, tên cũng như ý nghĩa, tòa động lạnh như băng, nhiệt độ của nó lúc nào cũng âm độ, lạnh rét, người có võ công tuyệt đỉnh cũng chỉ ở dưới đó được vào canh giờ vì khó chống được cái rét buốc óc của tòa Hàn động này.

Tuy nhiên lạnh lẽo như vậy, không có nghĩ là không có người, cũng không có nghĩa là không ai dám vào. Chẳng hạn như ngay lúc này đây, một hắc y nam tử đang chầm chậm bước đến, cước bộ trầm ổn nhẹ nhàng, xung quanh nam tử này tỏa nhè nhẹ lãnh khí, đôi băng mâu lãnh khốc khiến cho người ta chùn bước khi nhìn vào nó. Hắc y nam tử tuổi chừng ba mươi, gương mặt tuấn mỹ dương cương, đôi ưng mâu lãnh khốc, hàng mày kiếm ngạo nghễ càng khiến cho dung mạo tuấn mỹ kia thêm một phần bá khí, bạc môi mỏng, lạnh lùng. Nam nhân này, mỗi một giơ tay nhấc chân, mỗi một cử chỉ nho nhỏ điều biểu lộ khí phách quân lâm thiên hạ, khiến cho người ta kính ý cùng ngưỡng mộ. Hắc y nam tử không nhanh không chậm bước vào hàn động, mi gian lạnh lùng lúc này bỗng dung nhè nhẹ đau xót, đôi ưng mâu lãnh nghễ kia dường như nhu lại, noãn y nhè nhẹ. Hắc y nam tử bước thật chậm, thật chậm như thể đang sợ đánh thức người nào đang ở trong Hàn động này vậy.

Hàn động, bên trong lạnh lẽo nhưng sáng rực, những viên dạ minh châu tỏa sáng khiến cho căn u động này sáng sủa hẳn lên, hàn động không quá lớn, đằng sau cánh cửa băng dày cứng kia là một hàn giường, chiếc giường lạnh lẽo ngọc bích, trên giường đang nằm một giai nhân, đúng vậy một giai nhân. Phải nói như thế nào về nữ nhân này nhỉ, dung mạo đẹp tựa thiên tiên giống như Hằng Nga lơ đãng dạo chơi dưới phàm trần chẳng may mãi vui quên mất đường về, ngủ lại chốn nhân gian này vậy. Ngũ quan tuyệt bích, mi mục như họa, đôi mắt nhắm lại chỉ để lộ hàng mi dày rập rờn như cánh bướm xinh đẹp, cái mũi tinh xảo khéo léo, môi anh đào xinh đẹp chỉ là nhợt nhạt không có chút máu. Nếu như xem nhẹ nữ nhân này cả người nhợt nhạt thì chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy nàng ta đang bình yên ngủ thôi, chỉ có điều…người này không có chút sinh khí.

“ Thành nhi..!” hắc y nam tử ôn nhu lên tiếng, thanh âm khản đặc không giống như âm thanh của một nam tử ba mươi tuổi. Y nhẹ nhàng mơn trớn dung nhan như họa của người trên giường, mi gian đau xót vô ngần, khiến cho người ta không thôi ngạc nhiên, rốt cuộc nữ nhân này là ai lại khiến cho kẻ lạnh lùng như y lại hóa thành nhiễu chỉ nhu như vậy?

“ Thành nhi…!!” Y lại lên tiếng, âm thanh như nỉ như non, như lời ái nhân nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt y từ lâu rút đi vẻ lãnh khốc chỉ còn lại nhu tình đậm sâu cùng đau đớn khôn cùng, y mở miệng, âm thanh vẫn như vậy khản đặc: “ Thành nhi, nàng ngủ thật lâu…đến khi nào mới tỉnh lại nha, ta chờ nàng, chờ nàng đã hơn hai mươi năm rồi”. Y cầm lấy tay của nữ nhân trên giường, áp đôi tay lạnh như băng kia vào khuôn mặt của y, nhân khí nhè nhẹ lan tỏa trên đôi tay lạnh như băng của nữ nhân khuynh quốc khuynh thành này. “ Thành nhi! Nàng biết không, ba năm trước ta từng gặp một tiểu cô nương, cô nương ấy thật sự rất giống, rất giống nàng khiến cho ta cứ ngỡ nàng như đứng trước mắt ta, nở nụ cười nghịch ngợm nhìn ta”. Y vùi mặt mình vào đôi tay lạnh băng kia, khẽ nức nỡ, lúc này đây y như một hài tử lạc đường, mịt mờ cùng mê mang, mang theo khốn cùng bất lực, bóng lưng bỗng nhiên cô tịch đến vô cùng, y lại cười khẽ, chỉ có điều nụ cười này của y chua chót đến xót lòng: “ chỉ là, Thành nhi…chung quy không phải nàng!!”

Y rất mệt, rất mệt, thực sự rất đau, rất đau, đau đến chết lặng nhưng y lại không thể chết, nếu như cái chết là điều sợ hãi của con người thì đối với y lại là một sự giải thoát, nhưng y lại không thể chết, y rốt cuộc phải làm như nhế nào đây, hốt nhiên y mịt mờ. Trên đời này,nếu như..nếu như có hai từ là ‘nếu như’ ấy thì tốt biết bao, như vậy y cũng không sẽ hối hận đến như vậy, cũng sẽ không điên cuồng đến như vậy, nếu như y biết trân trọng, biết tin tưởng, thì liệu rằng kết cục giữa y và nàng có đến bước này đây? Y luôn hỏi mình như vậy, hơn hai mươi năm, y luôn tự hỏi mình như thế, chung quy vẫn không có câu trả lời, nhưng mà y biết y hối hận rồi, thật sự hối hận, hối hận đã không tin tưởng nàng, không trân trọng nàng, để cho đến khi nàng đi rồi…để lại y cô đơn giữa cõi trần thế này, y mới biết, tình của mình dành cho nàng không bằng yêu của nàng dành cho y dù là một nửa.

Y quyền cao chức trọng, y bễ nghễ lãnh khốc, coi trời bằng vung, y thiếu niên anh hùng đắc chí luôn xem thường người khác. Không phải y kiêu ngạo mà là y có đủ bản lĩnh để ngạo nghễ với thế gian. Y từng là đương kim thái tử Trung Ngọc quốc, y là chiến thần của Trung Ngọc quốc đồng thời cũng là Minh chủ võ lâm của Ngọc quốc. Y tuấn mỹ hơn người, y tài năm hơn người, y cuồng vọng hơn người, y là Hỏa Liệt Nhật. Y phong lưu đa tình, tùy ý tiêu sái, nữ nhân nhiều vô số kể, hồng nhan tri kỉ khắp nơi, y đa tình nhưng không lạm tình, y phong lưu nhưng không hạ lưu, nữ nhân đối y, điên cuồng vô số, song kẻ lãnh tình như y lúc nào cũng cười nhạt phớt qua, mãi cho đến khi y gặp được nàng….

Trong cơn mưa đào hoa rực rỡ ấy, trong cái sắc hồng hoa tuyệt diễm ấy, nàng bạch y trắng muốt, mi mục tuyệt luân, quay đầu mỉm cười ôn nhu nhìn y, khoảnh khắc ấy, bóng hình giai nhân ấy khắc sâu trong lòng, không thể quên được. Bạch y nữ tử, dung nhan khuynh thành khuynh quốc, mi gian điểm đóa hồng liên, sóng mắt ôn nhu ấm lòng, tiếu dung nhàn nhạt noãn ý, đẹp đến thánh khiết khiến cho người ta không dám đến gần, chỉ sợ một động tác quá thô lỗ sẽ tiết bẩn đến dung nhan quá thánh khiết ấy, lúc đó, Hỏa Liệt Nhật, y trong lòng chỉ có một câu nói chính là: nữ tử này nhất định sẽ phải là của y…

Nữ tử ấy tên gọi Liên Thành, nữ tử ôn nhuận như nước, thông minh sắc xảo vô cùng ấy khiến cho y cơ đồ điên đảo, tâm của y bị nữ nhân ấy vĩnh viễn cướp đi, không bao giờ trả lại…..

Liên Thành! Nàng trả lại cho ta, trả tâm lại cho ta, trả lại một Hỏa Liệt Nhật phong lưu tiêu sái, không vướng ai chữ ái tình đảo điên đó.

Hoàng Liệt Nhật, tâm của ngươi, ta không cần.

Thành nhi! Dù cho nàng không thương ta, nhưng nam nhân của nàng nhất định phải là ta.

Hoàng Liệt Nhật, ngươi bá đạo vô lý.

Đúng vậy, ta là bá đạo vô lý, nhưng ta hết cách.

Hoàng Liệt Nhật, ngươi buông đi, chúng ta…không hợp nhau

Không phải ta không muốn buông, mà là buông không được..

Trời mưa như vũ, như bão, mưa đến choáng ngợp, bạch y nữ nhân chạy trong mưa, cả người ướt đẫm, ôn nhu cười nhìn y mà nói:

“ Hoàng Liệt Nhật….chúng ta…cùng điên đi”

“ Thành nhi! Nàng nhất định …thích ta đúng không”

Hoàng Liệt Nhật, với ta…yêu là tin tưởng cùng trân trọng, ngươi..làm được không. Bạch y nữ tử mê mang, Hoàng Liệt Nhật, nam nhân này chiếm lấy lòng nàng, bá đạo cướp mất tâm nàng, nàng thích hắn, nàng yêu hắn, nhưng mà nam nhân này có thể cho nàng yêu mà nàng hi vọng không?

Hai năm sau

“ Liên Thành! Nói a, nàng nói…mọi chuyện không phải như thế này đúng không, Liên Thành…nàng nói a….” y điên cuồng gào thét, nắm lấy vạc áo nàng lớn tiếng vấn, đôi ưng mâu lạnh như băng cùng tàn khốc. Tâm y tưởng chừng như bị ai đó bóp nát, vỡ vụn, máu tươi đầm đìa khi y nhìn thấy nữ nhân mà y yêu không một mảnh vải trên giường cùng nam nhân khác.

“ Hoàng Liệt Nhật, ngươi…có tin tưởng ta hay không”. Bạch y nữ tử thê lương cười, lệ trong mắt rơi như mưa. Thiên hạ có thể không tin nàng, cả thế gian này có thể phỉ nhổ nàng, chỉ có y…có y là không được.

“ Ta….” y luống cuống, không dám nhìn vào đôi mắt của nàng, sự nghi ngờ, sự phản bội chiếm lấy cả tâm trí ý, y điên cuồng…

“ Hoàng Liệt Nhật…ngươi …không tin ta….thật sự..không tin ta”, bạch y nữ tử cười khẽ, vẫn như vậy ôn nhuận vô cùng, thất hồn lạc phách bước đi. Nàng không muốn giải thích cũng không muốn đối diện cùng y, một lần không tin sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…nàng yêu rất cực đoan, rất ích kỷ, một vết sẹo nhỏ cũng đủ làm lòng nàng đau đến triệt phế tâm can, yêu của nàng, không dung nhập dù chỉ là một vết nứt nhỏ, như vậy Hoàng Liệt Nhật…chúng ta..ly đi..

“ Ngươi không được đi, ngươi là của ta, là của ta, dù ngươi phản bội ta nhưng ngươi tuyệt đối không được rời khỏi ta, Liên Thành, ngươi có nghe rõ không…” y điên cuồng giày vò nàng, một đêm mưa gió tầm tả, một đêm sấm giông đầy trời, y điên cuồng chiếm lấy thân thể nàng, từ nay về sau tình đoạn….vết thương lòng không bao giờ…khép lại.

Hôm sau gặp lại, bạch y giai nhân, mi mục như họa, ôn nhu mỉm cười nằm trên giường, an tường đi vào giấc ngủ, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Tuyệt thế dung nhan an tường ngủ dung khiến cho người ta không dám quấy rầy, giống như nhiều năm về trước trong cơn mưa đào hoa rực rỡ ấy nàng mỉm cười ôn nhu nhìn y, thánh khiết khiến cho y không dám bước lại lần, chỉ là…tại sao nàng…không mỉm cười ôn nhu nhìn ta…

Hoàng Liệt Nhật, ta từng nói với ngươi, đã không tin tưởng, tuyệt đối không phải là yêu mà ta muốn

Hoàng Liệt Nhật….ta và ngươi từ nay về sau…ân đoạn nghĩa tuyệt

Y sai rồi, y điên rồi cho nên y mới như vậy đối nàng, y thật sự điên rồi…, y không xứng, y thật sự không xứng có được tình của nàng, y sai rồi, là y đã sai, y …không tin tưởng nàng, cao ngạo như nàng..sao y lại như vậy đối nàng được? như vậy…chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ đưa y xuống địa ngục

“ Thành nhi…đừng, ta cầu nàng, cầu nàng mở mắt nhìn ta…Thành nhi! Đừng mà…cầu nàng. Ta sai rồi, ta sai rồi, là ta không đúng, là ta nên tin tưởng nàng, là ta ngu ngốc…Thành nhi cầu nàng…” y thất thanh la lớn, y nghẹ ngào nức nở, y cần xin tha thiết. Nhưng rốt cuộc bạch y giai nhân ấy vĩnh viễn không mở mắt nhìn y, vĩnh viễn không nở nụ cười ôn nhu ấy với y. Là y đã sai, kẻ hãm hại nàng đáng chết trăm lần nhưng y lại đáng chết vạn lần…

Hoàng…Liệt…Nhật…nếu như có kiếp sau…ta không mong..gặp lại ngươi…như vậy sẽ không đau không thương. Nếu như nhân sinh có kiếp sau, ta nguyện làm gió ngao du khắp nơi, ta nguyện làm mây ngơ ngẩn cả đời, ta nguyện là tảng đá vô tri vô giác, như vậy không có tâm sẽ không yêu, không có tâm sẽ không đau, không có tâm sẽ không khóc….

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Khuynh Thành


Chương sau
Danh sách chương