Vũ Khuynh Thành

Chương 70: Loạn lạc tam quốc

Chương sau
Danh sách chương

“ Phụ hoàng, người không xem mẫu phi sao?....” Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu vấn nam nhân hoàng bào trước mặt, âm thanh vẫn như vậy lạnh nhạt không chút tình cảm gì, khiến cho Bắc Chu đế không biết nên cười hay khóc nửa

“ Khụ..khụ..! có lẽ…nàng ấy..không hi vọng trẫm đến…” Bắc Chu đế nhàn nhạt thở dài….nữ nhân cao ngạo như nàng ấy vĩnh viễn không muốn để cho trẫm thấy mặt chật vật của mình, nữ tử ấy lúc nào cũng vậy…, haiz! Bắc Chu đế cả người dường như đã già đi rất nhiều, có lẽ ngài đã mệt mỏi quá lâu rồi…

“ Người…có từng hận mẫu phi?” Diễm Thiên Vũ như có như không hỏi

“ Đã từng…nhưng bây giờ có lẽ không cần nửa rồi, chung quy…là trẫm có lỗi với nàng ấy trước…” Bắc Chu đế thở dài, là ngài lợi dụng thế lực của nhà mẹ đẻ nàng ấy để cân bằng ngai vị của mình, ngài lợi dụng cảm tình của một tiểu cô nương ngây thơ thiện lương để rồi yêu hận khiến cho tiểu cô nương ấy trở nên như ngày hôm nay

“ Nếu là nhi thần…nhi thần sẽ không lấy người mình không yêu, sẽ không khiến cho người khác đau khổ vì mình càng không lợi dụng hai chữ ái tình ấy để dành được quyền lời…” Diễm Thiên Vũ nhẹ giọng cười, nói với Bắc Chu đế như vậy, ngài thở dài, âm thanh não nề: “ đế vương, có cái bất đắc dĩ của đế vương, Thiên Vũ con không hiểu hết đâu?”

“ Là vì ngài không phải là người mạnh nhất, đế vương của một nước mà không bảo vệ được người mình quan tâm nhất thì còn có ý nghĩa gì đây! nhi thần nhất định sẽ trở thành kẻ mạnh nhất để không còn ai dám uy hiếp đến người nhi thần quan tâm, chắc chắn là vậy….” Diễm Thiên Vũ gằn từng tiếng nói với Bắc Chu đế, ánh mắt quyết tuyệt, khí thế bỗng chốc bao trùm lấy thân hình bé nhỏ của tiểu hài tử ấy. Bắc Chu đế mỉm cười ôn nhu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “ trẫm tin rồi một ngày Thiên Vũ nhất định sẽ làm được như vậy….” đúng rồi! có một ngày hài tử ấy nhất định sẽ khiến cho người ta cúi đầu kính ngưỡng. Khi đó là lúc ngài có thể an tâm buông xuống mọi việc đi tìm nàng ấy rồi. Bắc Chu đế dù thiên hạ ca tụng ngài là minh quân nhưng chưa bao giờ ngài cho rằng mình là vị vua tốt, khiến cho người yêu mình đau lòng, khiến cho người mình yêu khổ sở, ngài…không là một vị vua tốt…..!!

Đúng vậy, rồi có một ngày hài tử ấy tung hoành xa trường, sải cánh bay khắp thế gian phồn hoa này, khiến cho thiên hạ thần phục thế gian cúi đầu xưng tụng hai tiếng ‘vạn tuế’ nhưng đến cuối cùng lại khiến cho người mình yêu không biết bao nhiêu lần rơi lệ, lúc đó nó mới hiểu, thì ra cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, dù thiên hạ có nằm trong lòng bàn tay, dù ý chí ngạo nghễ khinh cuồng ra sao đôi khi cũng khó chống lại hai chữ: “ vận mệnh!”

Vũ Khuynh Thành mỉm cười hạnh phúc nhìn ba ba mẹ mẹ vui sướng ôm tiểu hải tử của huynh trưởng, vậy là ba ba mẹ mẹ của nàng đã có cháu nội rồi. Vũ Khuynh Thành cũng không hiểu vì cớ gì mình lại có thể trở về hiện đại được, dù chỉ là hồn phách nhưng cũng không dấu nỗi vui mừng vì có thể nhìn thấy lại những người thân yêu của mình, mới đó mà nàng đã rời xa hiện đạ hơn mười năm rồi, lão huynh đã có thê tử mà ba ba mẹ mẹ đã già đi rất nhiều nhưng vẻ mặt hạnh phúc sung sướng của ba ba mẹ mẹ khiến nàng được an ủi nhiều lắm

“ Ba ba…mẹ mẹ…Thành nhi! Rất nhớ hai người…” Vũ Khuynh Thành đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của hai vị phụ mẫu nhưng lại không thể chạm lấy được, chỉ có thể lướt qua, Vũ Khuynh Thành cười khổ, nàng quên mất giờ này đây nàng chỉ là một linh hồn thôi

“ Khuynh Quốc, tiểu oa nhi này thật sự rất giống tiểu muội của con nha…” Vũ mẫu thở dài, ôn nhu vuốt mặt tiểu hài tử, nữ nhi của bà không hiểu vì có gì đột nhiên mất tích hơn mười năm…

“ Đúng vậy, thật sự rất giống tiểu muội khi nhỏ, ánh mắt này…thật đẹp…” Vũ Khuynh Quốc ôn nhu mỉm cười, ánh mắt trở về một thuở xa xăm niệm tưởng

“ Ba, con đặt tên cho hài tử này là Niệm Khuynh, Vũ Niệm Khuynh được không?” Vũ Khuynh Quốc lên tiếng vấn. Vũ ba gật gật đầu, cười nhẹ: “ Niệm Khuynh… Niệm Khuynh..rất hay…!”

Thì ra cả nhà vẫn chưa từng một ngày quên nàng “ ba ba, mẹ mẹ, ca ca… Thành nhi sống rất tốt mọi người không cần lo, thực sự là Thành nhi đã sống rất hạnh phúc…” Vũ Khuynh Thành mỉm cười, nhẹ giọng nỉ non, thật muốn ôm lấy người nhà, muốn ba ba mẹ mẹ ôm lấy nàng, muốn huynh trưởng ôn nhu vuốt đầu nàng như thuở còn ngày xưa, đưa tay đụng đến ba người họ, cười yếu ớt: “ mọi người đừng lo cho con….con đã tìm được người khiến cho con lưu luyến một đời…cho nên mọi người cũng sống thật hạnh phúc nha….” linh hồn của nàng nhợt nhạt dần rồi tan biến vào hư không tựa như một giấc mộng vô ngân….

“ Khuynh Quốc dường như ta nghe được âm thanh của Thành nhi?...” Vũ mẫu bỗng dưng hốt hoảng nói….

“ Con …cũng nghe được…” Vũ Khuynh Quốc sững sốt gật đầu

“ Có lẽ Thành nhi của chúng ta đang sống rất hạnh phúc ở một nơi xa thật xa đúng không? Có lẽ hài tử ấy vẫn còn vướng bận về chúng ta cho nên mới tìm về đây?” Vũ ba nhợt nhạt mỉm cười, đôi mắt từ ái nhìn về phía chân trời xa xăm

Dù không ở bên cạnh chỉ cần trong lòng luôn niệm tưởng đến, chỉ cần trong tim luôn ghi nhớ chỉ cần trong óc mãi không quên thì dù cách xa một vòng trái đất, dù cách xa ngàn năm thời không, cách xa cả một thế giới nhưng mối quan hệ ràng buộc giữa chúng ta vĩnh không hề đứt…bởi vì chúng ta mãi mãi là thân nhân, mãi mãi là một gia đình, thế thôi…!!!

Nguyên niên 846 Nam Phong triều tiến quân vào biên giới Bắc Chu quốc theo ba đường, cùng lúc đó Trung Ngọc cũng chia ra hai đường thủy bộ tiến về Bắc chu, phá vỡ hiệp ước ba trăm năm không xâm phạm lẫn nhau của Chu Khánh đế. Dưới tình hình nhị quốc liên hợp tấn công Bắc Chu, người người lo lắng, cùng là một trong tam đại đế quốc nhưng bị hai nước còn lại xâm lược thì liệu Bắc chu có chống đỡ qua kiếp nạn này?

Dưới tình hình căng go đó, Bắc Chu đế tự mình thân chinh, dẫn bảy mươi vạn đại quân chia làm hai hướng bắc nam tiến đến biên giới Bắc Chu, đi theo lần này có ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ, triều đình điều phản đổi ý kiến đưa ngũ hoàng tử làm một trong các đại tướng trong cuộc chính chiến lần này vì lý do ngũ hoàng tử tuy xuất sắc hơn người nhưng còn quá nhỏ, trước những ý kiến tranh luận của bá quan, Diễm Thiên Vũ nói rằng: “ vậy trong các ngươi ai có thể tự mình dẫn quân tiên phong dùng 1 vạn quân đối đầu cùng 10 vạn quân của nhị quốc?” tức thời bá quan câm lặng. Nho nhỏ tiểu hài tử lạnh lùng cười, chỉ một câu nói, một cử chỉ hay một hành động, một cái liếc mắt lạnh lùng cũng toát ra khí chất uy nghiêm hơn người, như vậy thì còn lo lắng gì cho hài tử đó nửa đây? Bắc Chu đế cười khẽ, Nhan nhi! Nàng có thấy nhi tử của chúng ta trưởng thành rồi không?

Hắc Vân thành, cũng là biên giới của Bắc chu giáp với nhị quốc, cũng là nơi diễn ra trận chiến lịch sử của Bắc Chu cùng với Nam Phong, Trung Ngọc, mở đầu cuộc chiến tam quốc, tình hình tam quốc loạn lạc, chiến hỏa liên miên, lần này ai thắng ai bại? cuối cùng ai là kẻ xưng vương? Ngọc Phong đại lục lần này liệu có thống nhất được không? Câu trả lời này có lẽ không lâu nữa sẽ có đáp án cả thôi…

Đứng trên tường thành ngắm nhìn hàng vạn binh lính dẫm đạp lên nhau, chiến hỏa văng khắp nơi, binh lính người bị thương người chết vô số kể, câu nói ‘một tướng công thành thây khô chất đống’ chính là nói tình trạng này đây. Đứng trên tường thành nhìn thấy cảnh như vậy Liễu Cô Phong cũng thấy xót lòng, y cười khổ: “ đến cuối cùng cũng không thể ngăn được loạn lạc tam quốc, là vận mệnh sao?” Tiêu Dạ Thần, bạch y vẫn thanh thoát tựa như trích tiên công tử không vướng bụi trần, y tao nhã cười, sóng mắt lạnh nhạt: “ cuộc chiến này không sớm thì muộn cũng sẽ có thôi, thiên hạ này phân rồi hợp hợp rồi phân là quy luật muôn đời!”

“ Tiêu Dạ Thần, rốt cuộc huynh dùng cách gì để cho Nam Phong cùng Trung Ngọc lại tiến công Bắc Chu trước vậy…” Liễu Cô Phong tò mò vấn, như vậy thì nhị quốc sẽ là người phá vỡ hiệp ước, người khiến cho dân chúng phỉ nhổ cũng là hoàng tộc nhị quốc, mà Bắc Chu chỉ là nạn nhân thôi, dân tâm hướng về Bắc Chu…mưu kế này quả nhiên đủ thâm đủ độc, chỉ có một Tiêu Dạ Thần mới dám dùng cách này khơi mào chiến tranh tam quốc.

Tiêu Dạ Thần cười khẽ, âm thành khàn khàn trầm thấp: “ chỉ là vận dụng thế lực của Dạ đế thôi, đừng quên chúng ta bắt sống được một đại vương gia của Trung Ngọc, chỉ cần hắn còn nằm trong tay ta thì Trung Ngọc đế dễ dàng khống chế hơn, còn Nam Phong triều, chỉ cần xoáy động tình hình kinh tế trong nước khiến cho hoàng tộc cũng đủ sức đầu mẻ trán rồi, khi đó cách giải quyết duy nhất chính là xâm lược bành trướng nước khác để giải quyết vấn đề trong nước”

“ Cuộc chiến này…người chịu khổ nhất cũng chính là lê dân bách tính thôi! Dạ Thần, như vậy huynh cũng chấp nhận sao?...” Liễu Cô Phong lắc đầu cười khổ. Tiêu Dạ Thần thật ra trên thế gian này ngoài một Vũ Khuynh Thành, vốn huynh chẳng để điều gì vào mắt. Tiêu Dạ Thần không nói, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía cuộc chiến diễn ra dưới thành, chỉ có một mảnh hoang vắng lạnh lẽo chết chóc, không một chút cảm xúc khác dao động

“ Nàng ấy….đã nửa năm nhưng vẫn chưa tỉnh lại….” y nhẹ giọng lên tiếng. đã nửa năm rồi, y chưa được nhìn thấy ánh mắt ấm áp của nàng ấy, chưa nghe được âm thanh ôn nhuận ấy, không thấy được nụ cười ôn nhu như nước cùng cái ôm ấp áp cõi lòng, y thật sự nhớ…rất nhớ….

Liễu Cô Phong không nói, tiếp tục yên lặng sóng vai cùng y mà đứng, nếu có thể ngăn chặn được cuộc chiến này cũng chỉ có một Vũ Khuynh Thành mà thôi! Ánh tà dương buông xuống Hắc Vân thành, bóng tối dần dần bao trùm nhưng cuộc chiến vẫn còn dai dẳng không dứt, chiến tranh đã khởi đầu được ba tháng rồi, tình hình căng go không ai biết được bên nào có ưu thế hơn, cuộc chiến này có lẽ sẽ kéo lâu nhất trong lịch sử mấy trăm năm của Ngọc Phong đại lục đi!

Nguyên niên 848, Bắc Chu với sự trợ giúp của nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần, phá vỡ tuyến phòng thủ của Trung Ngọc, lấy đi mười ba thành hai mươi quận huyện, quân đội Trung Ngọc rút quân về phía kinh đô chờ đợi cứu viện

Sơ thất nguyên niên 848, Trung Ngọc nhờ Nam Phong cứu viện chiếm lại được bảy thành trì phía nam nhưng lại trúng kế của Tiêu đại công tử, mất đi kinh đô Trung Ngọc, hoàng thất Trung Ngọc đành chạy về hoàng cung Nam Phong tránh nạn

Nguyên niên 849, mười ba tuổi ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ dẫn trong tay hai mươi vạn đại quân tiến công Nam Phong hoàng triều, sát ba vị đại tướng, bắt sống mười vạn quân địch, chiếm được ba hai thành trì Nam Phong, Nam đế phẫn uất mà ngã bệnh nằm liệt giường, giao lại mọi việc triều chính cùng binh quyền cho đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm

Mùa đông Nam Phong, năm 850, dưới sự công phá của ba mươi vạn bộ binh cùng thủy binh, Trung Ngọc quốc hoàn toàn bị Bắc Chu công chiếm, Trung Ngọc đế thẹn với tổ tông dùng kiếm tự vẫn trước bài vị tổ tiên, vậy là hơn hai trăm năm thành nước dựng nước, Nam Phong triều khép lại một thời đại phồn hoa thịnh thế

Niên lịch 852, toàn bộ binh lực Bắc Chu quốc công phá đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Phong, bắt sống hoàng đế cùng đại công chúa, sát mười vị đại thần cùng tướng quân, chiếm giữ kinh đô Nam Phong, đến tận đây một Nam Phong triều huy hoàng bị đóng dấu chấm hết.

Sáu năm chinh chiến xa trường, vó ngựa đạp tung tam quốc, cuối cùng một thời đại loạn lạc khép lại, mở đầu cho một đại lục phồn hoa

Mùa xuân năm 853, Bắc Chu đế hạ chỉ phong ngũ hoàng tử Diễm Thiên Vũ làm thái tử đồng thời cũng là nhiếp chính vương của Bắc Chu, ba tháng sau đế mất tích, Diễm Thiên Vũ lên ngôi, quân lâm thiên hạ, đổi tên nước Bắc Chu thành Dạ Vũ quốc, niên hiệu Vũ đế, phong cho mười ba vị có công lớn nhất trong đại chiến tam quốc, trở thành khai quốc công thần, phú quý vinh hoa một đời, lưu danh sử sách. Trong đó nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần có công lớn nhất, bởi vì kể sách đánh chiếm tam quốc điều từ vị tuyệt đại công tử ấy mà ra, không có Tiêu Dạ Thần thì không có được một Dạ Vũ quốc như ngày hôm nay, rất tiếc vị bạch y công tử ấy vô tâm vinh hoa phú quý, vô tâm chuyện thế gian chỉ nguyện cùng một người tay trong tay ngắm nhìn thiên địa bao la mà thôi

Mười bảy tuổi, từng là một tiểu hài tử non nớt thơ ngây trở thành một thiến niên trên lưng ngựa chinh chiến sa trường, kiếm nhuộm không biết bao nhiêu máu kẻ thù, cuối cùng bước lên chính tầng bao tháp quân lâm thiên hạ, thế gian điều cuối đầu xưng tụng hai chữ ‘vạn tuế’, nhưng mà lòng luôn trống rỗng..

Nhìn nhân dân cả nước ăn mừng vương triều mới thành lập, pháo hoa tung khắp trời, nở rộ trong đêm, một triều đại thịnh thế đang bắt đầu mở màng, Diễm Thiên Vũ vận long bào, thần thái uy nghiêm, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời: “ tỷ tỷ! nếu như tỷ ở đây lúc này thì tốt quá….” đệ không ngờ cũng có một ngày trở thành đế vương, đệ hi vọng tỷ tỷ trở thành nữ nhân tôn quý khiến cho thiên hạ kính ngưỡng nhưng mà Thần ca ca lại nói tỷ thích tự do tiêu sái….

“ Tỷ à..!! khi nào tỷ mới tỉnh đây, bảy năm…đã gần bảy năm rồi đấy, tỷ ngủ nhiều như vậy không chán sao?......”

Một bàn tay đặt trên vai của Diễm Thiên Vũ, giật mình quay đầu lại, y ôn nhu cười: “ ca ca, huynh chưa ngủ sao?”

“ Thiên Vũ, đệ đang buồn sao….” Thanh âm ôn nhu, nam nhân chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, thần thái ôn hòa, thanh y càng tôn lên vẻ thanh thoát của hắn, ánh mắt lấp lánh như vì sao, trong suốt vô ngần, khó có thể tin được một kẻ ở trong cung nhiều năm như vậy lại giữ cho mình một tâm hồn thiện lương cùng ánh mắt trong suốt đến như vậy, có lẽ vì thế mà Diễm Thiên Vũ y không thể ghét được nam nhân này đi? Nam nhân này từng chiếm hết sủng ái của mẫu phi, nhưng mà lúc nào cũng chạy sau lưng y, vui vẻ cười nhìn y, từng y cho rằng người này giả vờ ngây thơ thiện lương để hãm hại y nhưng mà bên cạnh càng lâu y càng thể không bỏ rơi được người này, haiz! Có lẽ người này chính là nợ nần của y đi

“ Không có, huynh uống say sao?...” Diễm Thiên Vũ đỡ lấy thân hình của Diễm Thiên Vân, tuy Diễm Thiên Vũ nhỏ hơn Diễm Thiên Vân ba tuổi nhưng vì nhiều năm chinh chiến sa trường cùng luyện võ mà thân hình của Diễm Thiên Vũ lại cao lớn hơn Diễm Thiên Vân rất nhiều

“ Không có a…ta không có say,..” Diễm Thiên Vân thanh âm có chút làm nũng, dựa vào người Diễm Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “ Thiên Vũ, giờ đệ đã trở thành đế vương rồi, có phải giống như phụ vương suốt ngày bận rộn không thèm để ý đến ta?”

Diễm Thiên Vũ có chút buồn cười, đỡ Diễm Thiên Vân nằm xuống, cười vấn: “ sao huynh lại nói vậy?” Diễm Thiên Vân cả người mềm nhũn, ánh mắt có chút mơ hồ nhưng vẫn cố chống mắt lên nói: “ mọi người…ai cũng dần dần bỏ ta đi, mẫu phi…rồi phụ hoàng…” sau đó bàn tay y ghì chặt lấy tay của Diễm Thiên Vũ vấn: “ có phải sau này đệ cũng bỏ ta mà đi?” Diễm Thiên Vũ nhìn huynh trưởng của mình dần dần chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay mình, than nhẹ: “ ngốc quá! Sao ta có thể bỏ huynh mà đi được, huynh là…thân nhân của ta kia mà……”

Địa lao

“ Đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm…chúng ta lại gặp mặt….” Diễm Thiên Vũ cười khẽ nhìn nữ nhân trước mặt, cả người bơ phờ tàn tạ đi rất nhiều, so với nhiều năm về trước đúng là một trời một vực

“ Ngươi….là..ai?...” Lam Tuyết Nhiễm nghi vấn nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, cả người đề phòng

“ Là người mà ngươi từng xô xuống Hắc nhai? Chẳng lẽ đại công chúa không nhớ sao?” Diễm Thiên Vũ buồn cười, như có như không vấn

“ À, thì ra là ngũ hoàng tử đó sao…. Đáng lẽ năm xưa ta phải giết ngươi, không ngờ mạng của ngươi lớn như vậy rơi xuống Hắc nhai mà vẫn còn sống được…” Lam Tuyết Nhiễm ha hả cười, thần thái điên cuồng, ánh mắt tràn đầy căm hận, từ một đại công chúa cao quý ba ngàn sủng ái vu một thân vậy mà giờ này đây chỉ còn là một phạm nhân, để cho người ta chà đạp, biểu sao nàng ta không điên, không cuồng, không luống cuống đến như vậy?

“ Lam Tuyết Nhiễm….đến cuối cùng ngươi cũng không hối hận vì những gì mình đã làm, loại người như ngươi đúng là đáng chết cả trăm lần…” Diễm Thiên Vũ cười lạnh: “ người khiến cho tam quốc loạn lạc máu chảy thành sông, khiến cho hoàng tộc Nam Phong cùng Trung Ngọc tán loạn khắp nơi người sống kẻ chết, tội nhân thiên cổ chính là ngươi…”

“ Hừ! ngụy biện…một nữ tử như ta lấy sức đâu mà gây chiến loạn, là vì Tiêu Dạ Thần, y không ép Nam Phong thì phụ vương của ta cũng đâu phá mấy trăm năm hiệp ước của tam quốc…” Lam Tuyết Nhiễm cố cãi lạI

“ Là ai gây nên giang hồ nổi loạn vì ngũ đại thần quả, là ai xui khiến đại vương gia Trung Ngọc vào đại chiến Hắc nhai, là ai khiến cho tỷ tỷ của ta rơi xuống đoạn Hắc nhai? Lam Tuyết Nhiễm…tất cả nỗi đau mà ta đã chịu từng chút từng chút trả lại cho ngươi…” Diễm Thiên Vũ cười lạnh, tỷ tỷ bị gân mạch đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn…này đau này xót bảy năm qua một mình tỷ ấy phải lặng lẽ gánh lấy, ta khiến cho ngươi trả lại trăm lần nghìn lần

“ Vũ Khuynh Thành đó đáng chết vạn lần, không ngờ ả vẫn còn sống…ha hả nhưng mà nằm im một chỗ như vậy vĩnh viễn chỉ là cái xác không hồn, Tiêu Dạ Thần ơi là Tiêu Dạ Thần, ngươi có đau lòng không?...” Lam Tuyết Nhiễm điên cuồng cười: “ vậy hận ta đi, như vậy ít ra trong lòng ngươi có ta, đúng không, đã không yêu vậy thì cứ một đời hận ta như vậy đi….” Lam Tuyết Nhiễm lẫm bẫm

“ Hừ! người như ngươi đáng để cho Thần ca ca lưu lại trong lòng sao? Nói cho ngươi biết huynh ấy biết ngươi ở đây nhưng vẫn không muốn đến gặp ngươi giao cho ta toàn quyền xử lý là vì huynh ấy ghê tởm ngươi, trong lòng huynh ấy ngươi vĩnh viễn chỉ là người xa lạ, kẻ không liên quan, không hận cũng không vướng bận trong lòng….” Diễm Thiên Vũ cười lạnh, mỗi câu nói như một mũi đao đâm vào tim của Lam Tuyết Nhiễm khiến cho nàng ta luống cuống, kinh hoàng không thể thốt thành lời

“ Không..không…thể nào như vậy được…ngươi nói dối..ngươi nói dối…” Lam Tuyết Nhiễm bịt tai lại không muốn nghe, chỉ là dối trá, chẳng lẽ nàng làm nhiều như vậy, điên cuồng lâu như vậy đến cuối cùng chẳng là gì cả sao? Ngay cả phân hận thù trong lòng hắn cũng không lưu cho nàng một chút nào sao? Ha hả…Lam Tuyết Nhiễm điên cuồng cười, đôi con ngươi ảm đạm không một sức sống, cả người không còn chút sức lực, giống như bị rút cả linh hồn

Diễm Thiên Vũ hờ hững nhìn nữ nhân kia tự điên cuồng, y sẽ không cho nàng ta dễ dàng chết như vậy đâu? Phải để nàng ta điên điên dại dại mà sống, từng là một nữ nhân cao quý nếu như sau này biết được mình điên điên khùng khùng thân tàn ma dại nhiều năm như vậy thì liệu sẽ như thế nào nhỉ? Con người không phải đáng sợ nhất là cái chết, mà là tôn nghiêm, cảm tình bị dẫm đạp, nhất là những kẻ càng kiêu ngạo thì cái đó càng đáng sợ hơn cả cái chết

“ Người đâu, cho giam nàng ta lại, mỗi ngày chỉ cho nàng ta húp cháo để duy trì sự sống, dù là còn hơi thở cũng được, nếu để cho nàng ta tự tử hay chết thì đem đầu các ngươi đến gặp ta…” Diễm Thiên Vũ lạnh lùng ra lệnh, nữ nhân ngươi đã gây nên chuyện thì hậu quả phải tự gánh lấy, năm xưa ta đã từng thề dùng huyết tẩy sạch hoàng tộc Nam Phong thì không một kẻ nào có thể sống xót, còn ngươi…nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết!

Yêu hận cuồng si một đời, đến cuối cùng cũng không được một chút gì cả, rốt cuộc là đúng hay đã sai?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Khuynh Thành


Chương sau
Danh sách chương