Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 48: Ta chỉ muốn huynh đệ


- Lâm đại ca, người có thể dạy chúng ta phương pháp bảo vệ tính mạng mình không?

Sở Nam dừng bước….

Tiếng nói của Tư Đồ Dật Tiêu lại vang lên:

- Nếu như có thể thì sau này chúng ta sẽ luôn nghe lời Lâm đại ca.

vipvanda:

- Nếu như có thể thì sau này chúng ta sẽ nghe lời Lâm đại ca.

Sở Nam nghe thấy những lời này thì quay đầu lại nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, không chỉ nhìn hắn có đủ tin cậy hay không, mà còn nhìn hắn có năng lực hay không, năng lực này không phải là tư chất, mà là trái tim, một trái tim có đủ bền tâm vững chí hay không, một trái tim muốn trở thành cường giả….

- Cho ta một lý do!

Sở Nam hỏi.

- Ta muốn trở thành cường giả!

Ánh mắt của Tư Đồ Dật Tiêu trở nên sáng quắc:

- Ta phải bảo vệ muội muội của ta, bằng hữu của ta, huynh đệ của ta, ta muốn bọn hắn có được những ngày tốt lành, ăn sung mặc sướng, ta muốn để chúng ta không bị người khác khinh bỉ, không để người khác khi dễ, không để người khác muốn quát thì quát, muốn đánh thì đánh, ta muốn lập một bầu trời của mình, ta muốn có ột thế lực, đứng trên đỉnh của đại lúc này. Ta muốn trong mảnh thiên địa này sẽ lưu lại một dấu vết thuộc riêng mình ta!

Dừng lại một chút, Tư Đồ Dật Tiêu còn nói thêm:

- Vì thế, ta dùng máu và mạng của mình thề với trời, vĩnh viễn theo bên cạnh người! Tôn người làm chủ!

Tư Đồ Dật Tiêu không hề che dấu chút nào, nói rõ ràng từng câu một, hắn biết rõ đây là một cơ hội, bỏ lỡ là bỏ lỡ vĩnh viễn, cho nên hắn phải nắm lấy thật chặt cơ hội này, hắn phải đánh cuộc một lần.

Mà Sở Nam nghe thấy lời này, lại nhìn thấy trên người Tư Đồ Dật Tiêu bóng dáng quen thuộc của mình năm xưa, hắn phải trở nên mạnh mẽ còn không phải vì bảo vệ người thân yêu của mình, không để người khác gọi là phế vật, để được đứng trên đỉnh cao hay sao….

- Ta bây giờ cũng không phải là một cường giả!

Sở Nam trả lời.

Tư Đồ Dật Tiêu cười cười nói:

- Người so với ta mạnh hơn, cho nên người chính là cường giả!

- Người mạnh hơn ngươi còn có rất nhiều!

- Nhưng người cứu mạng ta cũng chỉ có mình người, có thể khiến ta cam tâm tình nguyện tôn làm chủ cũng chỉ một mình người!

Trong lời nói của Tư Đồ Dật Tiêu tràn ngập những lời lẽ khắc cốt ghi tâm.

- Có một ngày nếu như ta không còn mạnh hơn ngươi thì sao?

- Người ngay cả một phút giây cũng không bỏ lỡ, làm sao có thể không trở thành cường giả được, hơn nữa, với trực giác của ta, người sẽ trở nên rất mạnh mẽ!

Nhìn thấy Sở Nam có thể xách được trọng kiếm, lại có thể lạnh lùng giết người mà không nương tay thì loại trực giác này lập tức xuất hiện trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu.

Trong mắt Sở Nam lại càng sáng thêm vài phần, hắn nghĩ đến Càn Khôn Cửu Chuyển của sư phụ, nhưng hắn sẽ không dễ dàng truyền thụ, hắn chỉ lạnh lùng nói:

- Còn phải đáp ứng ta một điều kiện.

- Lâm đại ca mời nói.

- Ta không muốn ngươi tôn làm chủ, ta muốn ngươi trở thành huynh đệ của ta!

Tư Đồ Dật Tiêu lại lần nữa khiếp sợ, nhiệt huyết trong thân thể bị hai chữ “Huynh đệ” kích thích đến sôi trào, mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, không hề nháy mắt lấy một cái, mà Sở Nam lúc này lại nói tiếp:

- Ta muốn những người ngồi đây đều là huynh đệ của ta, có thể đồng cam cộng khổ, có thể giúp đỡ nhau mà không tiếc tính mạng, có thể hăng hái chiến đấu xả thân quên mình, có thể là huynh đệ tương giao!

- Huynh đệ!

Đại Vũ ôm tiểu Vũ hét lớn, trong mắt chỉ có cảm kích.

Tư Đồ Dật Tiêu cũng không nói hai lời, lập tức nói:

- Tốt, từ nay về sau ngươi sẽ là đại ca của chúng ta, chúng ta sẽ là huynh đệ của ngươi, huynh đệ chân thành!

Sở Nam vươn tay ra, Tư Đồ Dật Tiêu nắm chặt lấy, hai bàn tay ở trong không trung vỗ “bốp” một cái, hai người đồng thanh nói:

- Huynh đệ!

Lúc này, ở bên cạnh lại đột ngột vang lên một thanh âm:

- Ta thì sao?

Sở Nam nhìn về phía Trầm Mạch Hân, cười nói:

- Ngươi cũng là huynh đệ của ta.

- Ta là nữ.

- Nữ cũng có thể trở thành huynh đệ!

- Ta không muốn!

- Vậy ngươi làm muội muội của ta.

- Cái này cũng không tệ.

Trầm Mạch Hân quệt miệng nói.

Trải qua chuyện vừa rồi, Sở Nam đã sáp nhập vào tiểu thế lực của đám người Tư Đồ Dật Tiêu, Tư Đồ Dật Tiêu muốn đi chuẩn bị đồ ăn thì lại bị Sở Nam gọi lại, bỗng nhiên hỏi:

- Kể chuyện xưa của các ngươi, và cả tình huống của thành Hùng La nữa.

Tư Đồ Dật Tiêu không chút do dự, vừa mở miệng đã kể.

Thì ra đám người Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân từ nhỏ đã lớn lên tại thành Hùng La, chỉ có điều bọn hắn đều là những tên ăn mày, con đường này của bọn hắn lại càng là con đường dành cho những người nghèo khổ.

Ăn mày tự nhiên suốt ngày bị người khác bắt nạt, còn có vô số ánh mắt khinh thường, cho đến một ngày Tư Đồ Dật Tiêu trong lúc vô tình có được một quyển võ quyết tên là Liệt Diễm Quyết thì hắn liền theo võ quyết đó mà tu luyện, mất gần một năm thì Tư Đồ Dật Tiêu đã đạt đến cảnh giới cao cấp Võ Sĩ, sau đó hắn liền tập hợp đám bạn cùng lớn lên từ nhỏ của mình rồi truyền thụ Liệt Diễm Quyết cho bọn hắn, chỉ có điều có lẽ do thiên phú của bọn hắn chênh lệch cho nên nhiều năm qua, phần lớn chỉ đạt đến cao cấp Võ Sĩ, thậm chí ngay cả Đại Vũ cũng chỉ mới tấn thăng trung cấp Võ Sĩ không lâu, tuy nhiên tư chất của Trầm Mạch Hân cũng không tệ, đã là sơ cấp Võ Sư rồi, về phần Tư Đồ Dật Tiêu, mặc dù có tư chất kinh thiên, nhưng bởi vì Liệt Diễm Quyết chỉ có hai ba tầng công pháp cho nên Tư Đồ Dật Tiêu phải mất một năm mới có thể tấn thăng đến trung cấp Võ Sư, mà bởi vì không có phần sau của võ quyết cho nên tu vi cũng dừng lại không tăng tiến nữa.

Tư Đồ Dật Tiêu chỉ bằng vào tu vi trung cấp Võ Sư và đám sư huynh đệ bên cạnh, dốc toàn lực tại nơi mạnh được yếu thua này giành lấy một con đường, làm nơi an thân của bọn họ.

Sở Nam nghe thấy Tư Đồ Dật Tiêu kể vậy thì trong lòng vô cùng chấn động, trực giác của hắn cho thấy tư chất của Tư Đồ Dật Tiêu khẳng định so với Bạch Trạch Vũ còn tốt hơn gấp trăm lần, vẻn vẹn chỉ hai năm đã đạt đến tu vi trung cấp Võ Sư, nếu như có võ quyết công pháp nguyên vẹn thì Tư Đồ Dật Tiêu bây giờ nhất định có thể đạt đến cảnh giới Đại Võ Sư.

- Nếu như Tư Đồ Dật Tiêu có thể tiếp tục tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển của Càn Khôn Tông thì nói không chừng hắn có thể tái hiện những ngày huy hoàng của sư phụ!

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, chợt hỏi:

- Thế lực tại thành Hùng La này phân bố như thế nào?

- Thế lực lớn nhất tại thành Hùng La chính là thế lực của Thành chủ, thế lực của Thành chủ tất nhiên là Hứa gia, mà dưới thế lực của Hứa gia lại có những bang phái quy mô lớn vừa nhỏ, đại bang phái có hai cái, một gọi là Lam Thiểm Bang, một gọi là Hoàng Vân Bang, về phần bang phái quy mô trung đẳng thì có mấy chục cái, còn tiều bang phái thì có hơn trăm, giống như Mãnh Bang của Hàn Mãnh và thế lực của chúng ta chỉ chiếm lĩnh một con phố, xem như thuộc loại tiểu bang phái!

- Hứa gia thế lực cực lớn, tại sao lại cho phép nhiều bang phái như vậy cùng tồn tại? Sao không đem từng bang phái diệt trừ, như vậy không phải là Hứa gia sẽ độc bá thành Hùng La sao?

Sở Nam không hiểu hỏi.

Tư Đồ Dật Tiêu cười cười, chậm rãi nói:

- Vốn ta cũng không hiểu tại sao, nhưng những năm gần đây sau khi cân nhắc thì ta đã hiểu rõ một phần.

- Ồ?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Nghịch Càn Khôn