Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 111: Lý luận (1)


“ Tại hạ muốn kiện Bạch đại tiểu thư vô cớ bắt người. Sáng nay chính mắt ta nhìn thấy nàng ta bẳt trói rất nhiều nam nhân đi trên đường lớn." Vân Minh chấp tay hướng lên phía quan tri phủ phía trên cúi người nói, đuôi mắt đảo về phía ả ta.

Cái gì chứ? Khuôn mặt của Bạch đại tiểu thư ngay lập tức đen thui , dần chuyển qua nóng giận, đây là cái ngày gì. Hai kẻ này ngang nhiên lôi tiểu đệ của ả lên công đường, nay còn muốn kiện ả, bổn tiểu thư là người mà người khác có thể đánh động tới sao. “ Vậy thì sao?" Nói đoạn cười lạnh. " Tại Tùy châu thành này, ngươi nên biết người mà bổn tiểu thư đặt vào mắt thì chính là của ta rồi. Quá chăng chỉ là bọn họ không biết thời thế nên bổn tiểu thư phải dùng biện pháp mạnh.”

Lời lẻ vô sỉ này mà cũng nói ra được , không hổ là người của Bạch gia. Đối với bộ dáng không biết mất mặt của ả , Vân Minh cười càng lãnh. “ Nga?” Đúng là không coi thiên lí ra gì mà. " Theo luật pháp Hiên Thiên quốc. Trừ phi tiểu thư cằm khế ước bán thân của những nam nhân kia, mới có quyền bắt người như vậy."

“ Bốn tiểu thư hành sự như vậy, ngươi có điều dị nghị thì mặc ngươi, ta không quản." Bây giờ ả mạnh cũng không được, yếu cũng không được , đánh người thì không bằng người, dụ người thì dụ không thành, ả chỉ còn cách một bước nước đôi. " Được, ta sẽ kiêu gia nhân thả bọn họ ra là được chứ gì." Bắt lại cũng không phải chuyện gì khó. “ Bây giờ , chúng ta cũng không quấy rầy quan tri phủ nữa.” Quay sang tiểu đệ mình cười đắc ý. “ Đệ đệ về Bạch phủ.”

Dạ Phong thần cười nhạt, dễ dàng như vậy sao. " Bạch Đại tiểu thư, bắt người là bắt thả là thả, đâu đơn giản như vậy. Huống hồ tiểu thư muốn đem công tử đi, chuyện này... e là không được." Trên thân còn có tội danh giết người muốn rời khỏi công đường, hắn tất nhiên không cho phép.

" Ngươi ngươi... Không phải là không có nhân chứng dám đứng ra luận..." Ả hét lên trả treo nói lại. Nhưng lời vừa nói một nửa...

Bên ngoài một đạo bóng dáng nhỏ nhắn đã chạy ào vào , quỳ xuống công đường khấu quan tri phủ một tiếng rồi mới cất tiếng nói. “ Thưa tri phủ đại nhân , việc nhị công tử dùng roi đánh đến tiểu cô nương kia vong mạng , tiểu nhị ta có thể làm chứng.” Tiểu nhị này chính là anh hùng rơm trong Vân Nhã lâu kia, hắn đến đây bởi vì chuyện Bạch gia cũng đã khó chịu lâu rồi, hôm nay có dip nói một tiếng, còn có người cũng ở đây, tự mình niềm chút điểm công vậy. Nhưng hắn coi như xuất hiện đúng lúc, không có cái phần phiền hà phía sau rồi.

Một nhân vật đột nhiên xuất hiện khiến cục diện mọi thứ nhanh chóng lệch về một bên. Ả tiểu thư nhìn thấy tiểu nhị nói như vậy tức giận, hận không thể đem hắn đi bâm thay vạn đoạn , biểu tình vốn đắc ý liền hóa thành phẫn nộ , ánh mắt tóe ra lữa nhìn chầm chầm bóng lưng nhỏ của hắn. “ Khá lắm , ngươi và bọn họ cùng một thuyền phải không? Cả gan vu oan cho tiểu đệ nhà ta... ngươi... ngươi...” ả ta diễn rất chân thật cứ như người chịu khuất nhục chính là hai tỷ đệ ả ta mới phải.

Người xem bên ngoài đã hận người Bạch gia tới xương tủy rồi , nghe lời nói đầy cuồng ngôn của ả càng câm hận người Bạch gia nhiều hơn. Người làm chuyện thương thiên hại lý lại nói ra lý luận ngụy biện như thế mà mặt không đỏ tay không run, lời lẽ xảo biện hùng hồn. Đáng khen! Đáng khen. Nhiều người cố gắng kiềm nén xúc động , không tiến lên đánh hai tỷ đệ không biết liêm sỉ này một phen.

Nói nghe rất hay , nhìn một đôi tỷ đệ này , có phải hay không đang diễn hý khúc , làm người ta thực khó cười ra mặt a. Dạ Phong Thần coi như hôm nay mở rộng tâm mắt. “ Tiểu thư nói như vậy là khinh người quá đáng. Chúng ta với tiểu nhị này nào có quen biết gì vì sao lại nói như vậy chứ.?”

“ Ai nói như vậy chứ?”

Một đạo âm thanh khác , thâm trầm , chất chứa một tia khinh thường , cùng phẫn nộ vang lên. Công đường hôm nay thật là náo a! Lại có người gia nhập màn kịch hay này a. Lần này , là hai người. Đi trước là một lão mỗ tầm ngũ tuần , thân hình mập mạp không thua gì ả tiểu thư kia cả , trên người mặt trường bào hoàng sắc được làm từ tơ tầm thượng hạng , đầu đội hoàng mão , chân đi giày thêu chỉ vàng , ngón tay đeo đầy những nhẫn ngọc , cả người toát ra khí thế đại phú đại quý lại có phần... thô tục như nhân giàu mới nổi , thích khoe khoang. Nhất là đôi mắt hí nhỏ híp lại của lão , thỉnh thoãng lại lóe lên vài tia tà khí. Người này nhìn vào liền biết là kẻ âm hiểm , nhưng chung quy lại quá triển lộ làm người khác ngay lập tức đề phòng. Còn nam nhân đi cùng không ai khác là Bạch đại công tử của chúng ta , khuôn mặt bầm dập không nhìn ra bộ dáng thường ngày.

Khí thế lão nhân này cũng không tồi , vừa cất tiếng nói liền làm đại cục ngay lập tức trở lại cân bằng. Con ngươi của lão lướt qua hai người Vân Minh và Dạ Phong Thần , chợt lóe lên vài tia ngưng thị. Mới cúi đầu nói với quan tri phủ phía trên kia. “ Thưa tri phủ đại nhân lão mỗ , Bạch Bưu đến đây để kháng kiện cho nhi tử.”

Nhân vật chính cuối cùng cũng đến , người vốn ngồi ngoài cuộc nãy giờ như quan tri phủ cũng nhanh chóng xốc lại , trưng ra bộ mặt quan nhân mà đối với lão. “ À , là Bạch phú hào.” Coi như chào hỏi một câu , bây giờ chỉ chờ cho hai bên này đối đáp như thế nào. Thực là khỏi ngủ trưa gì rồi , nhưng bạc...bạc...a.

Nhìn bộ dáng nhàn nhã kia , Bạch Bưu cảm thấy mọi chuyện dễ giải quyết hơn tưởng tượng. Lão biết hai người này đều là những nhân vật bất phàm , nhưng bây giờ là ở trên công đường , không phải là nơi mà cho bọn họ muốn lộng như thế nào thì lộng. Trước hết phải danh chính ngôn thuận đổ lên đầu hai người này tất thẩy các tội trạng. “ Là hai vị cáo trạng nhi tử của ta?” tầm mắt lóe lên tia tính toán.

Vân Minh cùng Dạ Phong Thần nhếch môi cười , biết rồi còn cố hỏi. “ Bạch phú hào , ông muốn nói gì cứ nói thẳng. Chúng ta không phải là kẻ thích dài dòng.” Nhất là dài dòng với hạn người như thế này, chịu đựng ban nãy đến giờ coi như đủ kiên nhẫn.

“ Hai vị nói vậy chí phải.” Con ngươi lóe lên tia ngoan độc , nãy giờ trên đường lão đến đây cũng đã hỏi thăm mấy bá tánh rõ ràng mọi chuyện rồi , muốn nhi tử lão gánh tội trạng cũng không phải chuyện dễ dàng. “ Vậy hai vị nói , vì cớ gì lại nói nhi tử của ta sát nhân?” bài ra bộ dáng thân thiện dễ nói chuyện với hai người.

Muốn chơi thì chơi đến cùng. Dạ Phong Thần không tin lão có thể chối cãi mọi chuyện được. “ Việc trước mắt thấy , vì chướng mắt nên mới nhúng tay vào.” con ngươi nhanh chóng bắt được tia sáng lóe lên trong mắt lão , hắn càng lúc càng thấy mọi chuyện thú vị rồi.

“ Vậy làm sao mà hai vị lại xác nhận là tiểu cô nương đó đã chết?” lão lại đưa ra tiếp một cái mồi câu , chờ hai người mắc vào. Chỉ cần họ thừa nhận một cái coi như thành công đổ mọi thứ lên đầu hai người , chỉ cần sơ hở một tí thôi...

Thì ra là như vậy? Muốn người khác mắc câu thì cũng nên coi cái cần câu có chắc níu được cá hay không , bằng không mất luôn cả chì lẫn chài a. Vân Minh vẫn là bộ dáng thiếu niên bồng bột buộc miệng nói ngay. “ Là ta phát hiện mạch tượng của nàng ngưng đập.”

“ A , vậy người cuối cùng chạm vào tiểu cô nương ấy là tiểu huynh đệ này sao?” con ngươi của lão chợt lóe lên tia đắc ý , khí tức thâm trầm ngay lập tức triển lộ tia sáng lạnh. Khóe mắt liếc biểu tình của hai người , thấy trong mắt của Dạ Phong Thần chợt lóe lên tia không ổn , lão mới hài lòng phun ra một câu. “ Vậy nếu hai vị nhân lúc đó hạ sát nàng ta thì sao? Vậy thì lại rất hữu ý đổ lên đầu nhi tử của Bạch mỗ ta. ” cố tình nhấn mạnh chữ hạ sát. Trong lòng lão âm thầm đắc ý , nhìn hai người khinh bỉ : Còn non lắm.

Dạ Phong Thần nhíu mày nhìn tiểu huynh đệ của mình, hắn không nghĩ đến Vân Minh lại hấp tấp như thế để lão bắt được sơ hở mà phản bác lại như thế này. Nhưng ngay tại lúc thất vọng ấy , trong thâm tâm hắn lại nghĩ có hay không là ‘bẫy trong bẫy’. Tiểu huynh đệ này của hắn đâu phải là một kẻ bình thường chỉ với mấy chiêu trò là có thể qua mắt được. Chỉ mong là vậy.....

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi