Vương Gia Phúc Hắc

Chương 39: Thất độc thất diệp thảo


Loại độc này là chí âm chi độc, dùng bảy thứ trùng độc bảy thứ cỏ độc trộn lẫn nghiên cứu chế tạo mà thành, bí phương đã sớm thất truyền, sao có thể lại xuất hiện? Cả bốn người nhìn Lục Vương gia, không thể nói gì, theo truyền thuyết, người trúng loại độc này chỉ sống đúng 7 tuần - 49 ngày thì độc phát vong mạng. . . . . .

"Lão tử biết kẻ nào hạ độc Vương gia, nhất định phải lột da hắn, dù thế cũng khó giải mối hận trong lòng lão tử!" Phong nện một quyền lên vách tường, thở hổn hển, mặt tức giận tới tím tái.

"Trần, huynh chắc chắn có biện pháp đúng không?" Ảnh nắm tay Trần, hỏi.

"Ta cũng không có cách, loại độc này ta từng nghe sư phụ nói qua, ta sẽ dùng tuyết liên[51] ngàn năm ở Kỳ Liên sơn chế thành thuốc cho Vương gia uống, nhưng chỉ có thể giảm bớt nhất thời, hơn nữa tuyết liên này cực kỳ trân quý, e rằng không có nhiều!"

Trần cũng không có cách, lúc trước sư phụ y từng nhắc tới loại độc này nhưng không nói cách giải, có lẽ vì sợ loại thuốc này sẽ gây hại cho người!

"Vậy bây giờ nên làm gì?" Mạc cau mày.

"Cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước." Trần trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói.

Thất độc thất diệp thảo. . . . . .

Nhan Sắc Sắc trong lúc vô ý đứng ở cửa đã nghe hết đoạn đối thoại, ánh mắt cũng trở nên ngày càng thâm thúy. . . . . .

Gió lạnh buổi sớm thổi bay một lớp rèm, trên đầu ngọn cây, mấy con chim nhỏ líu ríu không ngừng, Nhan Sắc Sắc ngồi ở nhà nghỉ mát, chăm chú nhìn từng con cá hân hoan lộn qua đảo lại, vẻ mặt vô cảm.

"Sắc Sắc. . . . . ."

Nhan Sắc Sắc ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt sâu thẳm trong suốt, mỉm cười, nụ cười vương chút chua xót, "Sao lại ra đây? Không phải ở trong phòng an tâm dưỡng bệnh sao?" Nói xong, ném cần câu xuống.

"Nàng muốn hù cá chạy hết sao?" Sở Dạ nhìn đàn cá trong hồ, ngồi xuống cạnh nàng, "Làm việc không nên nóng vội, cố học cách chín chắn, nóng vội quá đôi khi kết quả lại hoàn toàn ngược với mong muốn."

Nhan Sắc Sắc không nói, trong mắt lấp lánh lệ quang.

"Ta không sao, đại phu nói bệnh của ta đã giảm, có điều, sắp tới có thể ta phải đi đến một nơi rất xa . . . ."

Sợ là phải đi đến thế giới bên kia đi? Nhan Sắc Sắc tự nhủ, đau lòng.

"Vì sao không thể mang tôi đi?" Nhan Sắc Sắc hỏi lại.

"Chỗ ấy quá xa, không giống ở đây nhàn nhã tự tại, hơn nữa, nàng không thể chăm sóc bản thân, việc gì cũng cần đến ta hỗ trợ, nàng đi không phải khiến ta thêm bận rộn sao?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Gia Phúc Hắc