Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 90: Giả bệnh

Chương sau
Danh sách chương

"Được rồi, khó có dịp Nguyệt Nguyệt và Thanh Tư đều về, Bác Nhân và Bác Dương đâu rồi?”, lão tướng gia mặt lạnh hỏi, đại phu nhân thấy nhi tử không tới, vội cười nói, “Đã phái người đi kêu rồi, lập tức tới ngay ạ”, lão phu nhân không dám nói lời nào, ra hiệu a ma sau lưng đem lọ thuốc cất đi.

“Đây là muội phu (em rể) con, công tử nhà Lý thái phó, Lý Cách”, Hàn tướng gia chỉ vào nam tử ngồi kế bên noí, nam tử kia đứng lên, “Bái kiến vương gia vương phi nương nương”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Thì ra là muội phu a, thật là thất lễ, hai người thành thân ta cũng không kịp về, đều là người một nhà, không cần đa lễ”, lại quay đầu nhìn Hàn Thanh Tư nói, “Muội muội xuất giá, tỷ tỷ không thể tới, thật ngại quá, mong muội bỏ qua cho”, Hàn Thanh Tư lập gia đình lúc nào nàng không hề hay biết gì cả.

Lúc ở Dược Cốc, không biết tin tức bên ngoài, cũng không ai nói cho nàng biết, trước khi nàng đi Hàn Thanh Tư còn đang một lòng muốn quyến rũ Mạnh Dịch Vân, không ngờ mới hơn một năm, đã lập gia đình, chắc là đại phu nhân căm hận lắm đây, vì dù Lý Cách có xuất sắc thế nào đi nữa cũng chỉ là nhi tử của một đại thần mà thồi, làm sao có thể so sánh được với Mạnh Dịch Vân là vương gia, nếu không phải có lão tướng gia ở đây, chắc chắn đại phu nhân đã nổi điên lên rồi.

“Tỷ tỷ khách khí rồi, tỷ tỷ đi một cái là mất hơn cả năm, làm cho cả nhà lo lắng gần chết”, thật đúng là mạng lớn, rơi xuống vực sâu vạn trượng mà vẫn còn sống, hơn nữa lại sinh được hai nhi tử.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, nhìn Mạnh Dịch Vân, “Cũng tại vương gia lo lắng cho hai nhi tử, không cho ta về cùng”, Hàn Thanh Tư vặn xoắn khăn tay, đại phu nhân liếc Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng rất không thoải mái.

“Vương gia thật thương yêu vương phi”, tam phu nhân nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Thanh Diệp muội muội năm nay cũng 15 rồi, đã định hôn ước chưa?”, Hàn Thanh Diệp không dám ngẩng đầu, nhị phu nhân thấy vậy, vội nói “Chưa có, dù sao nó vẫn còn chưa hiểu chuyện lắm, còn cần dạy bảo thêm”, nhị phu nhân vẫn sợ đại phu nhân, còn đại phu nhân ở đây, hôn sự của Thanh Diệp chắc chắn là không đến phiên mình làm chủ rồi, giờ Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi vậy, chẳng khác gì phan ột đao.

Tam phu nhân bất mãn liếc nhị phu nhân một cái, rõ ràng là mình mở miệng khen, sao lại hỏi hôn sự của Hàn Thanh Diệp mà không hỏi nữ nhi Thanh Vân của bà, cũng đã 13 rồi.

“Ngươi hận ta sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng sau lưng Hàn Thanh Tư, nhìn tuyết rơi, “Không dám, Thanh Tư nào dám hận vương phi nương nương chứ”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười, “Ta biết ngươi hận ta, nhưng cho dù ngươi hận cỡ nào đi nữa, cũng không thay đổi được hiện thực, cho nên ta cũng chẳng quan tâm ngươi cảm thấy thế nào”, vừa rồi ở trong đại sảnh, người khác có thể không biết, nhưng nàng thấy rất rõ, ánh mắt Hàn Thanh Tư nhìn Mạnh Dịch Vân vẫn giống hệt như trước, lớn mật như vậy, chẳng lẽ không sợ trượng phu nàng ta thấy hay sao?

“Đúng thì sao? Ta hận ngươi, hận ngươi cướp đi tất cả của ta, nếu như không có ngươi, mọi thứ hôm nay đều là của ta”, Hàn Thanh Tư xoay người, nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không sợ, tiến lên vài bước đối mặt với Hàn Thanh Tư.

“Thì ra trong lòng ngươi và mẫu thân ngươi hận ta như vậy, nhưng đáng tiếc a, ngươi cho rằng trong mắt mình chứa đầy kỳ vọng và đáng thương thì vương gia sẽ đồng tình với ngươi? Sẽ cưới ngươi sao? Ta thật thấy bi ai cho Lý công tử”, trước kia chưa có gia đình thì không nói, nhưng giờ đã gả cho người ta còn dám ở trước mặt trượng phu mình quyến rũ chồng người khác, thật quá đáng mà.

“Ngươi….”, Hàn Thanh Tư bị nói trúng tim đen, không biết phản bác làm sao, quả thật nàng ta còn thích Mạnh Dịch Vân, hôn sự với Lý Cách là do phụ mẫu định đoạt, nàng ta không thể phản kháng được.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh, “Mặc kệ thế nào, dù gì ngươi cũng là muội muội của ta, ta không thể thấy chết mà không cứu, nhắc nhở ngươi một câu, chớ để ghen tuông làm mờ mắt, làm ra chuyện không thể cứu vãn được, đến lúc đó không chỉ mình ngươi gặp nạn, mà còn kéo theo cả Lý phủ và Tướng phủ”, thấy Hàn Thanh Tư không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người đi vào đại sảnh.

Những gì nên nói nàng đã nói rồi, nếu Hàn Thanh Tư cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ, vậy cũng không thể trách nàng thấy chết mà không cứu.

Người đến vương phủ chúc tết rất nhiều, mỗi ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đều phải tiếp đãi phu nhân của các quan lại trong triều, lễ lớn quá không thể nhận, đáp lễ lại không thể qua loa, Hàn Nguyệt Nguyệt thương lượng với Vương quản gia, hiện tại kẻ nhòm ngó Vân vương phủ không chỉ có một, nếu có nhược điểm bị người bắt được, cứ cho là Mạnh Dịch Hiên không tin, cũng không thoát được miệng lưỡi thế gian.

“Vương gia, đã tìm được vị trí chính xác của căn cứ Lục Phi Hổ”, Hắc Ưng nói, Mạnh Dịch Vân suy nghĩ trong chốc lát, “Hiện tại Lục Phi Hổ có khoảng bao nhiêu binh khí?”, những binh khí đã thấy mấy năm trước tại cấm địa ở Minh Nguyệt Sơn Trang thì ra do bọn họ đúc để chuẩn bị mưu phản, thời gian lâu như vậy chắc đã đúc được không ít rồi.

“Lúc trước nhận được tin tức, Lục Phi Hổ vận chuyển đi ba lần, một lần đến Ly Thành, hai lần đến Từ Châu”, mỗi lần đều không dưới một vạn, đây đúng là một con số khổng lồ.

“Trước tiên cứ phá hủy căn cứ của bọn chúng, hơn nữa phải phái người điều tra xem ngoài vận chuyển binh khí đến hai nơi này còn có nơi nào khác nữa không”, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm rồi, không thể kéo dài thêm nữa, sẽ gây ra hậu quả khó lường.

“Vâng, vương gia”, Hắc Ưng đi ra, Mạnh Dịch Vân đi tới kệ sách, mở chốt cơ quan, sau giá sách xuất hiện một cánh cửa, Mạnh Dịch Vân đi vào, giá sách lại khôi phục nguyên trạng.

Hàn Nguyệt Nguyệt bưng một chén cháo vào thư phòng, không thấy bóng dáng Mạnh Dịch Vân, xoay người đi ra ngoài, rõ ráng noí ở thư phòng, sao không thấy bóng người, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chén cháo trong tay: hầm cả canh giờ, rất thơm ngon, đành phải tự mình xử thôi, chỉ có thể trách Mạnh Dịch Vân không có số hưởng.

“Vương phi, An quận chúa cầu kiến”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Trúc Thanh thông báo, noí “Mời vào đi”, tránh mặt mãi cũng không phải là biện pháp.

“Quận chúa, mời ngồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, Tô An bước tới “Quầy rầy vương phi rồi”, mấy lần trước tới cầu kiến, đều nói vương gia không có ở đây, nhưng trong phủ ai mà không biết từ khi Hàn Nguyệt Nguyệt trở về vương gia luôn ở trong Trúc Viên chứ.

“Quận chúa khách khí rồi, quận chúa là khách, ta phải chiêu đãi chu đáo mới đúng, đáng tiếc thời gian này vội chuẩn bị cho năm mới, nên nếu có chỗ nào không chu đáo, mong quận chúa bỏ qua cho”, không biết những lời ngày đó là Mạnh Hinh hù dọa nàng hay do Mạnh Dịch Vân không đồng ý, mà mấy ngày qua vẫn không thấy thánh chỉ gì cả.

“Là An An quấy rầy mới đúng”, kể từ khi biết thân phận của đối phương thì quan hệ giữa hai người lạnh nhạt hẳn, không còn như trước được.

“Sao lễ mừng năm mới mà quận chúa không về phủ công chúa thăm cô cô, hôm trước ta và vương gia đến chúc tết cô cô, cô cô hỏi đó”, lễ tết mà không về nhà, thật không biết nói sao.

Tô An cười một tiếng, “Vốn định về, đáng tiếc mấy đêm trước đó bị cảm lạnh, sợ mang bệnh về nhà, nên không về nữa, chờ khỏe lại mới đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, bệnh? Thật là cái cớ hay, nếu để trưởng công chúa biết không biết sẽ gây sự với nàng thế nào đây.

Hàn Nguyệt Nguyệt giả vờ kinh ngạc, “Quận chúa bị bệnh sao không ai tới báo cho ta một tiếng, bọn nô tài này đúng là lá gan càng ngày càng lớn, giờ đã đỡ hơn chưa? Đã kêu ngự y tới khám chưa? Không thể qua loa được, càng để lâu càng nguy hiểm, Sắc Âm? Đi mời Công Tôn thái y tới khám cho quận chúa”, Hàn Nguyệt Nguyệt làm vẻ mặt lo lắng nhìn Tô An, ngã bệnh? Nàng là ai chứ, nhìn một cái là biết có bệnh hay không liền, e là do nàng ta biết hôm nay Mạnh Dịch Vân có ở đây nên mới tới thôi.

“Vâng, vương phi”, Sắc Âm vội đi, Tô An thấy thế, liền nói “Không cần, không cần đâu, ta đã khám đại phu lấy thuốc rồi, giờ đã tốt hơn nhiều”, Hàn Nguyệt Nguyệt làm bộ nghiêm túc nói, “Như vậy sao được, bệnh nhẹ không lo chữa cho tốt sẽ thành bệnh nặng đó, đại phu bình thường sao có thể so với thái y chứ, nên khám lại cho chắc ăn”, Sắc Âm thấy ánh mắt ra hiệu của Hàn Nguyệt Nguyệt, không để ý tới Tô An vội chạy ra ngoài.

Tô An nhìn Sắc Âm chạy đi, nụ cười trở nên cứng ngắc, “Làm phiền vương phi rồi”, nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Hàn Nguyệt Nguyệt làm y như thật.

Trước khi Hàn Nguyệt Nguyệt trở về, cả vương phủ không ai dám đắc tội với nàng, giờ Hàn Nguyệt Nguyệt đã về, những hạ nhân kia cũng bắt đầu làm trái ý nàng, vào Trúc Viên còn phải thông báo, trong lòng rất không phục, nàng đường đường làm một quận chúa, muốn đi đâu còn phải xin phép sao, rõ ràng là xem thường nàng mà.

“Công Tôn thái y, quận chúa có sao không?”, thấy Công Tôn thái y khám xong, Hàn Nguyệt Nguyệt liền hỏi, Công Tôn thái y nói, “Vương phi yên tâm, bệnh của quận chúa không đáng ngại, gần đây trởi lạnh, cần phải chú ý, lão phu kê phương, uống mấy ngày thì hàn trong người quận chúa sẽ tán hết thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Làm phiền Công Tôn thái y rồi”, Công Tôn thái y viết xong, Hàn Nguyệt Nguyệt kêu Trúc Thanh đi lấythuốc.

Trúc Thanh sắc thuốc xong, bưng chén thuốc đến, Tô An thấy tránh không khỏi, đành nhắm mắt uống cho xong, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, không phải là bị bệnh sao? Vậy phải uống thuốc mới được.

Đã muộn, thấy Tô An còn không chịu về, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, “Tối rồi, quận chúa ở lại dùng cơm luôn nhé?”, Tô An lắc đầu, “Thôi khỏi, ta về viện dùng, hôm nay quấy rầy vương phi rồi, An An cáo từ”, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không giữ lại, kêu Trúc Thanh tiễn.

Cứ như vậy cũng không tốt, sớm muộn cũng sẽ có chuyện, mặc dù nàng rất tin tưởng Mạnh Dịch Vân, nhưng vì phòng ngừa ngộ nhỡ có kẻ thừa cơ ra tay, vẫn nên nghĩ biện pháp đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ thì hơn, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, đã trễ thế này, không biết Mạnh Dịch Vân đi đâu rồi, rõ ràng nói hôm nay ở nhà, nhưng cả ngày không thấy bóng dáng, trong thư phòng cũng không có, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài một tiếng, thôi chân ở trên người chàng, chàng muốn đi đâu thì đi vậy.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Gia Ta Biết Sai Rồi


Chương sau
Danh sách chương