Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 55: Tiểu Trúc Đã Khóc!

Chương sau
Danh sách chương

- A Tú: Cái giọng điệu này là đúng ta không hoa mắt (sau mấy giây bàng hoàng, ngỡ ngàng). Sao ngươi không nói ngươi là nữ tặc chuyên đi trộm đồ, mượn tiền không trả, lâu lâu còn vào rình trộm người khác tắm, còn...

- Tiểu Trúc: Sau bao lâu không gặp, ngươi chỉ nhớ ta là kẻ trộm đồ người khác thôi sao, ta nhìn người khác tắm không nhìn ngươi ngươi tức à, thiệt làm ta thất vọng!

- A Tú: Chẳng có người mắc nợ nào mà ngang ngược như ngươi hết! (tức nhưng không cãi lại được)

- Tiểu Trúc: Thôi bây giờ ta cũng không có hứng chọc ngươi, đây trả tiền ngươi nè, yên tâm ta đã đếm đi đếm lại trên dưới mười lần, không thiếu đâu!

- A Tú: (nhìn tiểu Trúc bằng ánh mắt khác) Có gì đó là lạ, đây đâu phải tính cách của ngươi, ngươi đói bụng sao, để ta tìm gì đó cho ngươi ăn, bếp trong vương phủ vương gia đã chuyển ra ngoài rồi! (xoay lưng tính rời đi)

- Tiểu Trúc: Ta không đói! (ngồi dựa vào cây)

- A Tú: Có chuyện gì sao, kể ta nghe hay ca ca ta trách phạt gì ngươi!

- Tiểu Trúc: Huynh ấy không có khả năng đó đâu! Ngươi biết vì sao hôm nay vương gia huy động tất cả lực lượng cấm cung không?

- A Tú: Sao lại không biết, Hỏa Lan quốc đang đưa quân tiến vào kinh thành, vương gia với tên “đầu đàn” có ân oán từ rất lâu, lâu hai bên cứ đánh nhau nhưng ta không ngờ lần này chúng manh động đưa cả quân vào kinh thành!

- Tiểu Trúc: Vì chúng biết nội bộ triều đình đang bất ổn nhưng may mà vương gia biết đường tiến của chúng mà kịp thời có cách bố trí!

- A Tú: Không ngờ vương gia có nhiều thị vệ giỏi thật ca ca ta, sư huynh A Hoang,... cả ta nữa vậy mà ngài ấy vẫn còn thêm thị vệ nữa! (đi đi lại lại trước mắt tiểu Trúc)

- Tiểu Trúc: Đồ ngốc, vì bây giờ nội bộ đang bất ổn nên ngay cả A Hoang vương gia cũng triệu về ngươi nghĩ ngoài kia còn ai nữa!!! (gương mặt ấm ức)

- A Tú: Thế là ai mà tài giỏi thế, biết cả đường đi nước bước của quân Hỏa Lan quốc???

- Tiểu Trúc: Còn ai nữa là vương phi đấy! (gương mặt dần đỏ lên)

- A Tú: Hửm, sao lại là vương phi, người hay đau bệnh, cơ thể ốm yếu như thế sao làm được!

- Tiểu Trúc: Vì an nguy của bá tánh, của cấm quân triều đình, của chúng ta và của cả vương gia lạnh như băng mà người không ngại nguy hiểm trà trộn vào đội quân của Hỏa Lan quốc, làm biết bao nhiêu công việc cực khổ, hầu hạ tên chủ soái ác độc, có thể chết bất cứ lúc nào đấy, ngươi là đồ ngốc, cả nhà ngươi là đồ ngốc!!! (vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, nói xong thì vụt chạy mất)

A Tú vẫn đứng đó đờ mặt ra, lần đầu tiên A Tú thấy tiểu Trúc khóc, năm xưa cùng luyện tập trong hàng ngũ thị vệ, dù có đau đớn, cực khổ như nào ngay cả thử cả chất độc nhưng chưa bao giờ tiểu Trúc than vãn hay kêu ca một tiếng nào.Một nữ nhân quật cường, vô cung cứng đầu như vậy, thế mà hôm nay kể về vương phi Lam Ninh, tiểu Trúc lại vô cùng bực tức và cô gái này đã rơi nước mắt. Gió bắt đầu nổi lên, lá trúc rơi xuống đất rất nhiều, mây đen kéo đến, một lần nữa cả hoàng cung bị bao trùm lấy.

- Đằng Khương Phong: Một nam nhân tốt sẽ không bao giờ làm nữ nhân khóc, dù cho nữ nhân đó có tính cách như nam nhân! (từ đâu bước ra)

- A Tú: Bái kiến ngũ vương gia! (khom người)

- Đằng Khương Phong: Ngươi phải thắc mắc vì sao khi thị vệ tiểu Trúc đấy kể về vương phi lại khóc như thế, là vương phi của Du quốc đang trong tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, cô ta có thể mất vương phi bất cứ lúc nào, cảm giác ấy cũng giống như một lúc nào đó ca ca của ngươi không còn bên cạnh ngươi nữa!!!

- A Tú: (im lặng)

- Đằng Khương Phong: Ta nói như thế ngươi còn không hiểu, đúng là ngươi ngốc thật, còn đứng đó làm gì, chạy theo mau! (hét lớn)

- A Tú: Ơ chạy theo???

- Đằng Khương Phong: Chạy theo mau, tên ngốc!!! (hét lớn hơn nữa)

- Đằng Khương Phong: Đúng là thị vệ của Cảnh huynh trong chiến trường thì hay lắm, còn trong chuyện tình cảm thì ngờ nghệch như nhau. Ta mà như huynh ấy thà làm hoạn quan còn hơn, đúng là lời tẩu tẩu đúng “ khối băng di động”. Ơ, sao ta lại quan tâm chuyện người khác vậy, tính đi báo huynh ấy bên chỗ mình sắp xếp ổn thõa rồi, nhưng bên đây thiếu chiến mã tính lại hỏi mượn huynh ấy, ai ngờ đi ngang đây tình cờ nghe được câu chuyện của hai thị vệ, xong cái quên chuyện của mình, mình đúng là rãnh rỗi thật!!!

Tại một khu nghỉ dưỡng cao cấp của gia đình họ Lam

- Mẹ Lam Ninh: Không biết con bé có chịu không, em sợ nó sẽ sốc mất!

- Cha Lam Ninh: Không sao, con bé tính tình hòa đồng, lại yêu thích trẻ con. Bây giờ có một đứa em, cho Lam Ninh bớt công việc, có thời gian nghỉ ngơi, càng ngày anh thấy nó càng ốm, xanh xao.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ


Chương sau
Danh sách chương