Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 70: Yêu cầu của Lãnh Như Phong

Chương sau
Danh sách chương

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong bất giác khẽ lắc đầu, phủ định ý nhĩ trong lòng.

Hắn ta tự phụ không có tài cán gì, nhưng mà, nhìn người tuyệt đối không sai, như là a hoàn xảo quyệt đêm qua, tuy trên người nàng ta mặc y phục a hoàn của thất vương phủ, nhưng thân phận tuyệt đối không phải là một a hoàn bình thường.

Bởi vì, không a hoàn nào dám to gan, ngay cả một lục vương gia như hắn ta mà còn dám trêu chọc, mà còn khi đã biết thân phận của hắn ta.

Nghĩ đến tối qua, khuôn mặt tuấn mĩ của Lãnh Như Phong bất giác lộ tia cười, tuy rằng a đầu ấy trêu chọc hắn ta, nhưng mà không biết tại sao, hắn ta không chút không vui mà ngược lại trong lòng còn có một cảm giác vui vẻ.

Nghĩ thế, Lãnh Như Phong bất giác cười nhẹ nói: “ồ? Thì ra nàng ta không phải là mĩ nhân mà thất hoàng đệ tặng cho huynh, nhưng mà nếu đã như vậy, thất hoàng đệ sẽ mất một mĩ nhân! Thất hoàng đệ, món lễ vật ấy, huynh không cần nữa, huynh chỉ cần một người, không biết đệ có đồng ý?”

Lãnh Như Tuyết sắc mặt âm trầm, lạnh lùng đáp: “trong phủ của thần đệ có người mà lục hoànghuynh muốn? Lục hoàng huynh đang đùa phải không?”

Lãnh Như Phong vẫn trầm luân trong tình cảnh gặp gỡ với Ưu Vô Song đêm hôm qua, không nhìn thấy thái đô lạnh như băng tuyết của Lãnh Như Tuyết, buộc miệng nói: “đệ yên tâm, huynh không đòi mĩ nhân của đệ chỉ muốn lấy một người từ đệ, nàng ta chẳng qua chỉ là một a hoàn nho nhỏ trong phủ của đệ thôi!”

A hoàn? Nghe thấy câu này, mặt của Lãnh Như Tuyết càng đen hơn, nếu như nàng ta đúng là a hoàn, vậy thì hắn không chút do dự mà tặng cho Lãnh Như Phong, nhưng mà, vấn đề là, ả điên ấy là chính phi của hắn!

Hắn còn chưa từ ả, làm sao có thể tặng ả cho Lãnh Như Phong? Và điều khiến hắn bất mãn nhất là, thân ca ca của mình lại yêu thích ả điên ấy! Còn muốn đưa ả đi!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lãnh Như Tuyết càng phẫn nộ, hắn lạnh lùng nói: “chẳng qua chỉ là một a hoàn, lục hoàng huynh hà tất để trong lòng? Trong phủ của thần đệ có nhiều mĩ nhân, tùy lục hoànghuynh lựa chọn! Còn về a hoàn đó, lục hoàng huynh đừng nhắc nữa!”

Việc Lãnh Như Tuyết cự tuyệt, nằm ngoài ý nghĩ của Lãnh Như Phong.

Bởi vì, Lãnh Như Tuyết thường ngày tuy rằng lãnh ngạo (kiêu căng), tính khí nóng nảy, nhưng mà tuyệt đối không ích kỉ, ngay cả mĩ nhân giấu trong phủ còn có thể tùy tiện tặng, lần này hà tất vì một a hoàn nho nhỏ mà cự tuyệt hắn ta?

Không lẽ, ngay cả thất hoàng đệ cũng thích a đầu đó?

Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Phong bất giác trầm xuống, nếu đã nhu vậy, hắn ta muốn lấy a hoàn ấy từ tay Lãnh Như Tuyết, lại càng khó hơn!

Nghĩ vậy, Lãnh Như Phong bất giác nói: “thất hoàng đệ, huynh thập phần ưa thích a hoàn đó, mong thất hoàng đệ có thể suy nghĩ lại! Nếu thất hoàng đệ có thể tặng nàng ta cho huynh, huynh sẽ đưa hai mươi a hoàn mĩ mạo lanh lợi để làm hồi lễ, thế nào?”

Trong lòng Lãnh Như Tuyết phẫn nộ đến đỉnh điểm, ả điên đó, quả nhiên là người có tâm cơ thâm sâu, không biết liêm sỉ, mới một đêm mà có thể khiến lục hoàng huynh vì ả mà không tiếc dùng hai mươi a hoàn đổi lấy!

Lãnh Như Phong là huynh trưởng của hắn, tính cách của hắn ta đương nhiên hắn hiểu rõ, Lãnh Như Phong là người phong lưu, mĩ mạo thị nhân trong phủ nhiều vô kể, thậm chí, ngay cả a hoàn trong phủ cũng là mĩ nhân trăm người chọn một, lần này, có thể khiến hắn la chịu dùng hai mươi mĩ nhân để trao đổi, không thể không nói rằng, hắn ta thật sự muốn có được Ưu Vô Song!

Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Tuyết càng tức giận, không biết tại sao, hắn không muốn nghĩ tới việc Lãnh Như Phong biết được người hắn ta gặp đêm hôm ấy là chính phi của hắn, hắn càng không muốn để Lãnh Như Phong biết rằng qua ngày mai, hắn sẽ từ nữ nhân ấy!

Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết vốn không trả lời mình, trong lòng Lãnh Như Phong càng hoài nghi, theo lí mà nói, a hoàn đêm hôm qua quả là dung mạo không ai sánh bằng, nhưng mà, hắn ta dùng hai mươi a hoàn để đổi, như vậy đã rộng lượng lắm rồi, dù sao đi nữa, a hoàn ấy dù có đẹp thế nào, cũng chỉ là xuất thân một a hoàn, hắn có cần suy nghĩ lâu vậy không?

Nghị vậy, Lãnh Như Phong bất giác lại nói: “thất hoàng đệ, không lẽ dù như vậy, đệ cũng không chịu tặng a hoàn kia cho huynh? Theo như huynh biết, a hoàn trog phủ đệ không thiếu, thất hoàng đệ hà tất vì một a hoàn mà để ý như thế?”

Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “vậy lục hoàng huynh hà tất để ý ả ta như vậy? Nếu như lục hoàng huynh biết a hoàn trong phủ thần đệ không thiếu, vậy thì thần đệ hà tất dùng ả ta để trao đổi với lục hoàng huynh?”

Câu nói này của Lãnh Như Tuyết khiến Lãnh Như Phong á khẩu, kì thực, hắn ta cũng không biết bản thân vì sao lại chỉ găp qua a hoàn ấy một lẩn mà đã có hứng thú như vậy, hắn ta đối với Ưu Vô Song không thể nói là thích, bởi vì, dù gì thì cũng chỉ gặp có một lần, hơn nữa, hắn ta còn bị nàng trêu một trận, nhưng mà, không biết tại sao, trong lòng hắn đối với nàng lại có hứng thú sâu đậm như vậy, cho nên, hắn ta mới đề ra yêu cầu này đối với Lãnh Như Tuyết.

Lãnh Như Tuyết thấy Lãnh Như Phong không còn nhắc đến việc trao đổi nữa, sắc mặt dần dịu xuống, trầm giọng nói: “lục hoàng huynh, việc này sau này đừng nhắc nữa, lục hoàng huynh hãy tự lo cho mình trước đi! Có lẽ, không cần đến mai, người của phụ hoàng sẽ đến phủ của thần đệ!”

Lãnh Như Phong trầm tư một lúc, đột nhiên ngẩn đầu, nói với Lãnh Như Tuyết: “nếu như thất hoàngđệ không chịu tặng huynh, vậy thì, huynh cũng không miễn cưỡng, nhưng mà, huynh muốn trước khi rời khỏi, gặp a đầu ấy một lần, yêu cầu này thất hoàng đệ sẽ không cự tuyệt huynh chứ?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Phi Của Bạo Vương


Chương sau
Danh sách chương