Vương Tuyết Nghi

Chương 31: Rốt Cuộc Tìm Được Ngươi


“Ai?” Vương Tuyết Nghi nghe thấy tiếng động, liền hốt hoảng hét lên một tiếng, cả người nhanh chóng ngụp xuống làn nước, che dấu bên dưới lớp hoa hồng, chỉ nhô lên cái đầu cảnh giác nhìn xung quanh.

Đến khi nàng nhìn thấy bóng dáng nam tử mặc hoàng y mờ ảo trong bóng tối, liền nhíu chặt mày.

Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nàng vươn người với lấy bộ y phục đã chuẩn bị từ trước, qua loa mặc vào trên người.

Nàng vội vàng chụp lấy túi hành lý để trên giường, nhảy ra cửa sổ, chạy thục mạng.

Vì cái gì ư? Chính là hắn tu vi vô cùng cao. Là tam cấp nhân Tông đó! Hai vị thúc thúc kia ba mươi mấy tuổi mới đến cảnh giới nhân Tông, đã rất lợi hại rồi. Còn hắn, bao nhiêu tuổi? Còn trẻ như vậy? Nàng không tranh thủ chạy thì chờ chết sao?

Hắn ta…hắn ta lại nhìn trộm nàng tắm. Hừ! Nếu không phải hắn mạnh, nàng đã sớm đem hắn đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Tốt nhất đừng để nàng gặp lại!

Chết tiệt! Ai kêu nàng yếu quá làm gì? Lo chạy trước rồi tính.

Vì thế, một bóng dáng mỹ lệ, tóc đen xõa dài cứ như thế lướt qua thật nhanh trên các mái nhà. Khiến nàng phiền muộn nhất lúc này, chính là không thể tìm một chỗ hóa trang lại một phen.

Bên trong căn phòng một khách điếm, nam tử hoàng y vẫn còn đứng ngây người.

Bỗng một nam tử hắc y từ cửa sổ nhảy vào, chắp tay cung kính hướng hắn cúi đầu.

“Hoàng thượng! Người của thái hậu đã đi rồi, người có thể ra ngoài.”

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, hắc y nhân ngước đầu lên nhìn bộ dạng thất thần của chủ tử, trong lòng kinh ngạc.

“Hoàng thượng?” Hắn lại gọi một tiếng nữa, thành công kéo hoàng y nam tử trở về, ngơ ngác nhìn hắn.

“Chuyện gì? Ngươi đứng đây từ lúc nào? Người đâu? Đúng rồi, nàng đâu rồi?” Vừa nói hắn vừa nóng vội chạy đến bên bể chứa trước đó nàng tắm tìm kiếm khắp nơi. Nước còn ấm, vung vãi ướt cả sàn nhà, mùi hương thanh mát còn phảng phất bên chóp mũi.

Là sự thật. Nàng quả thật có tồn tại, hắn không có nhìn lầm. Dung nhan khuynh đảo nhân tâm đó, còn tràn ngập khắp tâm trí hắn đây này.

Âu Dương Tề vừa vui mừng vừa nóng vội bước nhanh đến nắm lấy cổ áo hắc y nhân.

“Nàng đâu rồi? Nữ nhân vừa mới ở nơi này đi đâu rồi?”

“Nô tài…nô tài không biết. Mới vào chỉ thấy hoàng thượng thôi.” Nhìn gương mặt nguy hiểm lúc này của hoàng thượng, hắc y nhân kinh ngạc trả lời lắp bắp.

Không đợi hắn trả lời hết, Âu Dương Tề đã vứt hắn sang một bên, chính mình nhảy ra cửa sổ đuổi theo.

Tại Ngân Hỏa quốc của hắn, ngay trong kinh thành của hắn, từ lúc nào có mỹ nhân như vậy xuất hiện, hắn lại không biết một chút gì cả?

Nàng là ai?

Lần này hắn xuất cung, chính là làm theo lời tiên đoán của thái sư Hạ Lục Tào. Hắn nói, gần đây cảm nhận được mãnh liệt điềm gở, nói có kẻ muốn cướp Hỏa linh châu, hắn đang ở trong thành. Hỏa linh châu đối với hắn quan trọng cỡ nào, làm sao có thể yên tâm giao cho thuộc hạ đi tìm kẻ kia. Vẫn là bản thân hắn tự mình đi tốt hơn. Vì thế, sau khi mẫu hậu phát hiện, liền phái người tìm hắn về, mới có một màn như hôm nay. Hắn thấy phòng không có người, mới vào để trốn. Lại không ngờ…để cho hắn gặp được nàng…

Vương Tuyết Nghi chạy được một lúc lâu, mới thả lỏng cước bộ, mệt mỏi ngồi trên mái nhà nghỉ ngơi. Nhìn về phía khách điếm, ánh đèn rực rỡ của kinh thành đã bị nàng bỏ xa. Nàng đã chạy đến một chỗ tương đối vắng người trong kinh thành, tên kia chắc không đuổi theo đâu nhỉ?

Cẩn thận xem xét xung quanh, nàng chỉnh sửa lại quần áo, kéo hai sợi dây cột lại phần eo, gọn gàng tươm tất. Mái tóc đen lúc này đã muốn khô, nhưng vẫn còn ẩm ướt, dính trên mặt nàng.

“Cô nương! Nàng có cần ta giúp gì không?”

Ngay trong lúc nàng định xoay người rời đi, phía sau liền vang lên tiếng nói của nam tử.

Vương Tuyết Nghi quay lại, nhìn thấy tên hoàng y nam tử lúc nãy. Hắn có một mái tóc đỏ, giống với màu của Âu Dương Liên cùng mấy vị đi cùng cô ta. Ngay lúc nhìn thấy hắn, nàng liền giật thót tim, quay lưng đối diện với hắn. Kiềm nén hoảng hốt trong lòng, nàng giữ bình tĩnh nói.

“Không có chuyện gì. Ta đi trước.” Nói xong nàng liền chạy một mạch đi. Nhưng mà hắn lại đột nhiên chắn trước mặt nàng.

Lần nữa nhìn thấy dung nhan của nàng, lại còn ở khoảng cách gần như vậy, liền khiến cho hắn lâm ra ngây ngốc. Ánh mắt không che dấu nổi say mê rung động, hắn quả thật không có từ ngữ nào để hình dung được nàng… Xinh đẹp đến như thế…

Lợi dụng lúc này, Vương Tuyết Nghi liền di chuyển, muốn chạy đi. Nhưng là để hắn ý thức được, vươn tay muốn bắt lấy nàng, lại bị Vương Tuyết Nghi tức giận bắn ra một quả cầu nước tập kích hắn.

Bị tấn công bất ngờ, Âu Dương Tề trúng một chiêu của nàng, bị xướt đi một mảnh áo trên vai. Nhưng mà tấn công của một kẻ ở cảnh giới nhân Sư làm sao đối với một kẻ cấp bậc nhân Tông gây ra thương tổn.

“Thì ra nàng là ma pháp sư. Cảnh giới thấp như vậy!” Âu Dương Tề mỉm cười, lại tiếp tục nói.

“Theo ta về, ta giúp nàng tu luyện.” Hắn nói ra ý định, nghe qua lại giống như là ra lệnh. Ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi trên người nàng.

“Không cần. Ngươi để cho ta đi, nếu không ta sẽ không khách khí.”

Vương Tuyết Nghi lạnh lùng nhìn hắn, bước chân bất giác lui về phía sau. Nếu như hắn cố chấp, nàng sẽ thả A Bóng ra. Nó từng nói với nàng, nếu không phải có việc cấp bách, thì đừng gọi nó ra ngoài, nếu không…

Âu Dương Tề bất giác nhíu mày, nữ nhân…chỉ cần hắn mở miệng, liền tự động đưa tới cửa, nếu là hắn yêu cầu, thì lại càng điên cuồng vui mừng. Thân làm hoàng đế, hắn đã quen ra lệnh cho người khác, luôn dùng một giọng điệu kiêu ngạo như vậy để ra lệnh.

Nhưng mà nàng lại thẳng thắn từ chối. Được rồi…

“Ta là hoàng đế Ngân Hỏa quốc. Thế nào? Nàng theo ta về đi!” Nói ra thân phận của mình, hắn kiêu ngạo đứng ở đó nhìn nàng, khóe miệng mang ý cười.

“Ta nói không thì sao? Hoàng đế thì thế nào? Ngươi về đi!” Vương Tuyết Nghi mặc dù kiêng dè hắn, nhưng mà nếu đã quyết định đối mặt cùng hắn, khí thế của nàng cũng không thua bất luận kẻ nào.

Lập tức ý cười bên khóe môi Âu Dương Tề cứng lại. Hắn kinh ngạc có, tức giận cũng có, nhưng là lại càng thưởng thức nàng hơn.

Nàng…rất đặc biệt.

“Đã vậy…nữ nhân, đừng trách ta thô bạo với nàng.” Dứt lời, hắn mỉm cười thâm ý, từng bước chậm rãi hướng Vương Tuyết Nghi đi tới.

Ngay lúc này, Vương Tuyết Nghi liền mở ra nhẫn giới, dùng thần thức gọi A Bóng.

“A Bóng! Đi ra, giúp ta.”

Ngay khi Âu Dương Tề sắp chạm vào Vương Tuyết Nghi.

“Graooo…”

Một con báo trắng muốt to lớn đột nhiên nhảy lên người hắn cắn xé. Răng nanh dữ tợn sắt bén muốn cắn tới trên người Âu Dương Tề, cắn lên bả vai hắn. Máu tươi lập tức tràn ra.

Ý thức được nguy hiểm, Âu Dương Tề liền tụ lại một quả cầu lửa, đánh vào bụng dưới con báo, khiến nó văng ra va chạm mạnh lên mặt đất, lửa cháy bộ lông dưới bụng nó.

Nhưng nó lại không để ý tới vết thương, hung hăng bổ nhào đến Âu Dương Tề. Thân thủ nhanh nhẹn né tránh công kích của Âu Dương Tề, thỉnh thoảng lại gầm lên làm chói tai hắn, rồi tấn công vào người hắn. Cả hai không ai yếu thế, chốc lát máu đã thấm ướt bộ lông trắng muốt, Âu Dương Tề thương tích cũng không kém.

“A Bóng!” Vương Tuyết Nghi nhìn A Bóng vì cứu mình mà bị thương, trong lòng nóng như lửa đốt. Nàng chỉ có thể ở một bên tung ra mấy quả cầu nước yếu ớt hỗ trợ nó. Trong lòng lại hận chính bản thân vô dụng.

Từ trước đến nay, nàng đều không thể tự mình giải quyết mọi chuyện. Đều dựa vào người bên cạnh nàng, trước kia cũng vậy, đều là bà nội âm thầm giải quyết cho nàng. Căn bản nàng chưa làm việc gì nên hồn cả.

Vương Tuyết Nghi, ngươi thật là vô dụng.

Lúc nãy ngươi có phải nên theo tên kia về không phải tốt rồi sao? Lại để A Bóng thay ngươi giải quyết nguy hiểm?

Vương Tuyết Nghi vừa giúp A Bóng vừa thầm mắng bản thân. A Bóng bình thường rất tự hào về sức mạnh của mình, nó nói…bởi vì nàng còn rất yếu, cho nên ảnh hưởng đến sức mạnh của nó, chỉ cần nàng mạnh lên, mở phong ấn, nó cũng theo đó dần khôi phục sức mạnh vốn có của mình.

Trong lòng nàng lại một lần nữa hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên cường. Có như vậy, nàng mới có thể không để A Bóng, không để Đại Bảo thay nàng bảo vệ. Chỉ có trở nên cường, nàng mới có thể thoải mái được là chính mình, không cần phải trốn tránh cải trang như vậy nữa. Hơn bao giờ hết, khát vọng trở nên mạnh mẽ của nàng lại mãnh liệt đến thế, nàng khao khát sức mạnh, vô cùng khao khát.

A Bóng lại bị văng ra, cố sức vùng dậy, nhưng cơ thể nó lại không cho phép, đứng không nổi.

Vương Tuyết Nghi đau lòng ôm lấy nó. Cả hai dùng ánh mắt băng lãnh đề phòng nhìn Âu Dương Tề đang đến gần.

“Nữ nhân! Muốn có được nàng thật khó! Không ngờ nàng có một con ma thú mạnh mẽ như vậy bên cạnh.” Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một kẻ yếu đuối như nàng, thế nào lại được một con ma thú có thể coi là đối thủ của hắn bảo vệ?

“Hoàng thương!” Hắc y nhân lúc nãy đến, nhìn thấy chủ tử bị thương nặng, liền hốt hoảng. Lập tức giương kiếm hướng Vương Tuyết Nghi tức giận, nghiêm trọng đề phòng. Nhưng mà…nhìn thấy nàng, hắn lại thất thần…

Âu Dương Tề mỉm cười, khoát tay ý bảo hắc y nhân hạ kiếm, hắn từng bước chậm rãi đi tới, hoàng y đã nhuốm máu đỏ.

Có được nàng hắn trả giá lần này thật hơi đắt.

Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên biến đổi. Màu vàng nhàn nhạt của ánh trăng thay thế ột màu đỏ quỷ dị, bao phủ cả bầu trời.

“Ha ha ha…Nguyệt vương nữ, ta rốt cuộc tìm được ngươi.”

Giọng nói nam tử quỷ dị truyền tới từ không trung, uy áp vô hình đột ngột theo đó ập đến, trực tiếp đánh ngất xỉu Âu Dương Tề cùng thuộc hạ của hắn.

Vương Tuyết Nghi cảnh giác nhìn xung quanh, nàng cảm thấy…khí tức này rất quen thuộc…

Trên không trung, những luồng sáng đỏ bằng tốc độ mắt thấy nhanh chóng hội tụ lại, cuối cùng hiện ra một nam tử hắc y, khí thế mãnh liệt đầy uy áp, ngạo nghễ thiên hạ, lại mang nét yêu mị khó tả…

Hắn dần hạ xuống, đứng trước mặt nàng, trên dung nhan yêu nghiệt đến cực điểm kia hé ra một nụ cười băng lãnh, ánh mắt tà mị nhìn Vương Tuyết Nghi, nhìn chằm chằm.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Tuyết Nghi