Vương Tuyết Nghi

Chương 37: Tuyệt Thế Cực Phẩm Mỹ Nhân


Trong lúc mọi người còn đang xôn xao náo nhiệt, một đạo ánh sáng bảy màu đột nhiên phát ra khiến đám người chú ý, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy toàn thân Thất Mỹ điêu phát sáng, nó vỗ cánh chậm rãi bay lên, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn thẳng vào mắt Vương Tuyết Nghi, lập tức một luồng uy áp khổng lồ phát tán đẩy đám người xung quanh nó bay ra xa. Cũng chỉ có Tam Bất Hảo cùng đại trưởng lão có thể ổn định đứng tại chỗ.

Đám người bên dưới bị uy áp cường đại này làm cho kinh hãi, hai mắt mở to nhìn cảnh tượng trên đài.

Tiểu nữ nhân kia thế nhưng không bị uy áp đánh bay, bọn họ có thể nhìn thấy tu vi của nàng bất quá chỉ là bát cấp nhân Sư, thế nào không bị ảnh hưởng trước uy áp của nhân Tôn cảnh giới? Nhưng mà cảnh tượng tiếp đó, lại càng khiến cho bọn họ tò mò kinh ngạc.

Vương Tuyết Nghi vốn dĩ có thể đứng yên tại chỗ, chính là bởi vì nàng không thể cử động, chính xác là uy áp kia hướng nàng định tại chỗ, dồn ép nàng không thể di chuyển.

Sau đó, nàng cảm thấy một luồng khí kì lạ chui vào trong người, luồng lách khắp nơi khiến nàng khó chịu, toàn thân bỗng nhiên bị rút hết sức lực trở nên nhẹ bẫng, cuối cùng lại bị nhấc lên không trung.

Mọi người kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân bình thường kia ở giữa không trung đột nhiên phát ra hào quang chói mắt.

Lúc này, Thất Mỹ điêu bay lơ lửng đối diện với Vương Tuyết Nghi, đôi cánh chậm rãi vỗ đều theo nhịp, một luồng ánh sáng bảy màu từ đôi cánh hướng Vương Tuyết Nghi bay đến, đem nàng bao bọc bên trong.

Toàn thân Vương Tuyết Nghi phát ra ánh sáng bảy màu đẹp đẽ chói mắt, thân ảnh tuyệt mỹ mờ ảo ẩn hiện, hào quang chiếu sáng rực rỡ, giữa màn đêm mịt mờ, phảng phất giống như tinh linh xuất thế, làm cho người ta muốn đui mù.

Hào quang bảy màu đột nhiên biến hóa, dần dần trở nên nhu hòa trong suốt, để lộ ra một cái đại kinh diễm đập vào trong mắt mọi người, khiến cho bọn họ trợn lớn mắt không thể tin nổi.

Ba ngàn sợi tóc tung bay, thân ảnh tuyệt mỹ yêu kiều mềm mại lơ lửng giữa không trung, lung linh mờ ảo không giống thực, mái tóc đen tuyền không có vướn bận thoải mái bay tán loạn, mềm mại như tơ lụa, làn da bạch ngọc trơn bóng mịn màng, ở trong bóng tối lại phảng phất càng phát sáng rực rỡ, nhìn đến gương mặt của nàng, lại khiến cho người ta muốn đứng không vững, thiên địa tất cả tựa hồ trở nên mờ nhạt, phảng phất không còn tồn tại, trong mắt chỉ còn lại duy nhất một tuyệt thế dung nhan. Gương mặt tinh xảo giống như được tỉ mỉ khắc họa, mỗi góc cạnh đều như nhau tinh xảo khiến người ta muốn thất hồn lạc phách, một đôi mắt phượng đen lưu chuyển sóng nước, ôn nhu mềm mại, lại giống như mê hồn trận không thể thoát ra, tựa hồ chỉ cần nàng khẽ động một cái, hồn phách cũng sẽ bị nàng câu đi, cái mũi cao thon thả tinh tế, tóc mai của nàng khẽ vướn vào đôi môi nhỏ đỏ mọng xinh xắn, làm ra một loại dụ hoặc khó cưỡng…

Thời khắc này, dung nhan đó hiển hiện giữa đất trời, giống như bảo vật trân quý xinh đẹp nhất thế gian, xinh đẹp đến ngẹt thở.

Toàn bộ những người có mặt ở đây, lúc này đều giống nhau phát ngốc đứng yên một chỗ, hồn phách đã lạc tới phương nào, tựa hồ chỉ cần bọn họ cử động một cái, cũng sẽ khiến cho tinh linh xinh đẹp kia biến mất.

Đến khi ánh sáng bảy màu dần tan biến hết, Vương Tuyết Nghi cũng bị đặt xuống mặt đất, trực tiếp ngất xỉu.

Thật lâu sau, không biết là ai tỉnh lại đầu tiên thốt lên một tiếng, nhất thời khiến cho toàn trường vỡ òa, từ trong mộng cảnh trở về lấy lại ý thức.

Rung động, rung động đến cực điểm, bọn họ ở trong lòng không ngừng kêu gào: Mỹ nhân này, nhất định phải tranh về cho bằng được. Đây là cái thể loại mỹ nhân như thế nào? Đẹp đến điên đảo thế nhân? Bọn họ không có cách nào hình dung vẻ đẹp của nàng. Dung nhan của nàng, vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của bọn họ.

“Thiên a! Ngươi đánh ta đi! Là ta đang nằm mơ có phải không?”

“Ngươi cũng đánh ta một cái đi! Thế gian thật sự có mỹ nhân như vậy tồn tại hay sao?”

“Mẹ ơi! Con nhìn thấy tiên nữ?”

“Nàng là tinh linh trong truyền thuyết sao?”

“Yêu nữ! Nàng ta chính là yêu nữ hiện thế!”

“Bất luận nàng là gì, lão tử cũng nhất định muốn nàng rồi.”

Nhất thời, cả đám người giống như bùng nổ lớn tiếng bàn tán, kích động đến loạn thành một đoàn.

Đỗ Phi Nhạn từ lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nữ tử kia, cũng là sững sờ đến á khẩu, là nữ nhân nhưng cũng không tránh khỏi bị mê hoặc trước mỹ mạo kinh người trước mắt. Nàng trước nay luôn tự nhận bản thân mỹ mạo hơn người, hôm nay nhìn thấy người này, cũng là để cho nàng một phen kinh động.

Âu Dương Hạo, Âu Dương Liên cùng Lữ Nhiên đều đồng dạng không thể tin nổi, trong lòng cũng là chấn kinh không nhỏ.

Âu Dương Tề lúc này kích động không nói nên lời. Quả thật chính là nàng rồi. Nhưng hắn lại vừa mừng vừa sợ. Bây giờ mọi người đều nhìn thấy nàng, hắn đối phó không phải dễ dàng, nguy cơ trùng trùng điệp điệp, rình rập khắp nơi, nhìn đến vẻ mặt của bọn nam tử, nhất thời mày kiếm nhíu chặt.

“Là nàng ta. Nàng ta chính là nữ tử cưỡi bạch hổ bên trong rừng Nguyệt Lâm.” Không biết là kẻ nào đột nhiên nhận ra nàng, liền không tự chủ được lớn tiếng hét lên. Lời này giống như một viên đá lớn nặng nề rơi xuống mặt hồ, tạo thành một làn sóng sôi sục dữ dội, đánh thẳng vào tâm trí của mọi người.

“Đúng rồi, lúc đó ta cũng có mặt, nàng chính là cô nương cưỡi bạch hổ chạy đi.” Một nam tử nghe vậy, cũng nhớ ra nàng, kích động lớn tiếng nói.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người trở nên sáng ngời, nhìn chằm chằm thiếu nữ đang bất tỉnh ở đằng kia không chớp mắt.

Lúc này, toàn bộ người dưới đài đã kích động đến điên cuồng, chen lấn nhau trèo lên đài, miệng không ngừng la hét, toàn trường nhất thời trở nên hỗn loạn.

“Mỹ nhân là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đoạt.”

“Nàng từ khi nào là của ngươi? Xem quả đấm của lão tử!”

“Nếu bắt được nàng, ta nhất định sẽ rất giàu.”

“Có được nàng chính là có được bạch hổ trong Nguyệt Lâm, ta chính là bá chủ rừng Nguyệt Lâm. Ha ha…”

“Nằm mơ. Ngươi còn chưa có bản lĩnh đó.”

“Bắt lấy nàng.”

Đám nam nhân điên cuồng không ngừng hướng Vương Tuyết Nghi chạy tới, phần lớn đã nhảy lên đài, lao về phía nàng, tình thế vô cùng hỗn loạn.

“Muốn bắt mỹ nhân của lão tử? Một đám nhãi nhép các ngươi về nhà bú sữa mẹ đi!”

Tam Bất Hảo nhíu mày khó chịu nhìn đám người điên cuồng kia, uy áp cường đại lập tức phóng thích, trực tiếp đem bọn họ đẩy lùi ra xa, té ngã trên mặt đất. Thất Mỹ điêu ở một bên tức giận phóng ra mấy đạo hồng quang tấn công đám người, không cho bọn họ lại gần Vương Tuyết Nghi. Nhưng bọn họ lúc này cũng không thèm để ý, liều mạng đạp lên nhau lao về phía trước. Trước mắt chính là tuyệt thế cực phẩm mỹ nhân đấy, nàng lại cùng với bạch hổ chúa tể rừng Nguyệt Lâm có quan hệ, dù thế nào cũng là một cái hấp dẫn cực lớn, hôm nay cho dù có bỏ mạng, bọn họ cũng muốn thử một lần, cơ hội thế này không phải dễ dàng xuất hiện lần nữa. Hôm nay, bọn họ nhất định muốn cược một lần.

Đại trưởng lão nhìn uy áp của Tam Bất Hảo, trên nét mặt già nua không khỏi co giật. Mới một thời gian không thấy, lão già này đã tiến vào cảnh giới nhân Thánh? Lúc trước ta cùng với lão cũng là bằng nhau, hôm nay lại khác biệt như vậy, xem ra là bản thân ta tu luyện không đủ.

Âu Dương Tề nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, không khỏi kinh hãi. Bản thân hắn làm hoàng đế đứng ở đây cũng trực tiếp bị bỏ qua, cứ như vậy quả thật không ổn chút nào.

Ngay lập tức, Âu Dương Tề đưa sáo ngọc lên miệng thổi ra một đoạn âm thanh cao vút, muốn ra lệnh cho Thất Mỹ điêu mang nàng về cung.

Thất Mỹ điêu đang tấn công đám người điên cuồng kia, nghe thấy âm thanh sáo ngọc, trong mắt lóe lên một tia gian xảo. Ngay lập tức, nó xoay lại gắp ngang người Vương Tuyết Nghi, đôi cánh lớn cấp tốc vỗ thật nhanh, mang theo thân thể thiếu nữ đang bất tỉnh bay vút lên trời cao, trong màn đêm mịt mờ nó thu hết ánh sáng hướng đến phía rừng rậm bay đi.

Âu Dương Tề nhìn phương hướng Thất Mỹ điêu bay đến, chân mày không tự chủ nhíu lại, nghi hoặc mà nhìn. Đến khi xác định Thất Mỹ điêu là mang nàng đi mất, không phải đến hoàng cung, hắn mới kinh hãi trợn lớn mắt. Tức giận đến ngẹn họng, Thất Mỹ điêu trước nay luôn nghe theo lệnh, bây giờ vì sao dám phản bội? Chẳng lẽ, nó cũng muốn một mình chiếm lấy nàng ta?

“Con chim thối! Dám nhân lúc lão tử không để ý mang mỹ nhân của lão đi, hôm nay không vặt sạch lông của ngươi lão tử không làm Tam Bất Hảo.”

Tam Bất Hảo còn đang hăng say đánh người đến sảng khoái, đột nhiên phát hiện Thất Mỹ điêu mang mỹ nhân đi, nhất thời tức giận xung thiên, nhảy một cái liền đuổi theo.

Mọi người lúc này mới tạm thời ổn định lại một chút, nhìn phương hướng Thất Mỹ điêu bay đi, lại hùng hổ xoay người điên cuồng đuổi theo.

Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có, Mỹ nhân đài năm nay chân chính xảy ra biến động lớn, xuất hiện tuyệt thế đại mỹ nữ, sau này được ghi chép vào sử sách Ngân Hỏa quốc, làm kinh hãi nhiều thế hệ sau này.

Vương Tuyết Nghi bị Thất Mỹ điêu mang đi vào sâu trong rừng rậm, nó xoay người nhìn phương hướng Tam Bất Hảo đang đuổi theo ở phía sau, rồi cẩn thận đem Vương Tuyết Nghi giấu vào một gốc cây lớn, đem lá cây cẩn thận phủ kín.

Tiếp đó, toàn thân Thất Mỹ điêu phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ chói mắt, đến khi ánh sáng tan biến, để lộ ra thân ảnh một nữ tử xinh đẹp yểu điệu.

Tam Bất Hảo vừa lúc hạ xuống, hai mắt liền phát sáng.

Hắn nhìn thấy chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nàng một thân y phục bảy màu rực rỡ, mái tóc xanh lục mềm mại xinh đẹp, dáng người lồi lõm hấp dẫn, làn da trắng ẩn hiện bên dưới lớp áo, nhất là đôi gò bồng đầy đặn mập mờ khiêu khích người ta đến khó thở.

“Ây dô! Chân của ta đau quá, vị ca ca này, có thể hay không giúp ta xem một chút?” Thất Mỹ điêu biến thành mỹ nữ lúc này một bộ nũng nịu ngồi trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp đáng thương, ngước lên đôi mắt đẹp nhìn Tam Bất Hảo, toàn thân tỏa ra một loại mị hoặc khó cưỡng.

Nghe thấy mỹ nhân nhờ mình, Tam Bất Hảo nhất thời quên hết trời đất, mặt mày cười tươi rói bước đến gần Thất Mỹ điêu, tay chân luống cuống.

“Chao ôi mỹ nhân, nàng đau ở đâu?”

“Chân của ta bị rắn cắn, ở đây này, thật đau quá mà!” Mỹ nữ giọng nói nũng nịu đáng thương, đưa tay chậm rãi vén lên váy dài từ gót chân, lộ ra bàn chân trắng muốt.

Vừa nhìn thấy, Tam Bất Hảo hai mắt liền phát sáng, miệng không ngừng hỏi:

“Ở đâu ở đâu? Ta trị giúp nàng! Ở nơi nào?”

“Ở đây này…” Mỹ nữ âm thanh mị hoặc kéo dài, bàn tay mềm mại chậm rãi vén lên làn váy thu hút ánh mắt Tam Bất Hảo, đợi đến khi gương mặt của lão gần sát mặt của nàng, liền thổi ra một luồng khí màu hồng, phả vào mặt của lão.

“Mỹ nhân, sao nàng biến thành hai người rồi? Không…là…là ba người…”

Nhất thời, ánh mắt Tam Bất Hảo trở nên mơ hồ, đầu óc lão quay cuồng, trước mắt là một mảng mờ mịt, cuối cùng toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất bất tỉnh.

“Một lão già háo sắc, ngũ cấp nhân Thánh cũng phải bại dưới tay của ta.” Thất Mỹ điêu đứng lên, khinh thường đá một cái vào chân Tam Bất Hảo. Sau đó nó nhanh chóng đến chỗ Vương Tuyết Nghi, đem nàng cẩn thận đặt xuống trước mặt.

Nhìn dung mạo trước mắt, Thất Mỹ điêu trong lòng không tránh khỏi một loại xúc động, càng nhiều hơn là mừng như điên.

“Thật là đẹp! Đợi sau khi ta ăn ngươi rồi, dung mạo này liền là của ta. Ha ha ha… Ta đợi thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một tuyệt thế dung nhan. Ngươi đừng trách ta, có trách, thì hãy trách ngươi lớn lên lại đẹp như vậy.” Thất Mỹ điêu mừng rỡ âm độc nói, dung mạo của nó, chính là lấy từ những cô nương xinh đẹp mà có, mỗi lần phát hiện một nữ tử mỹ mạo hơn người, nó liền bắt về, dựa vào một loại yêu thuật hấp thụ hết sắc đẹp của bọn họ, làm cho nó càng ngày càng trở nên xinh đẹp.

Vốn dĩ đã rất hài lòng với mỹ mạo hiện tại, nhưng từ khi nhìn thấy Vương Tuyết Nghi, nó mới biết bản thân so với nàng còn thua kém rất xa. Vì vậy, nó liền bất chấp tất cả cho dù phản lại mệnh lệnh, nó cũng phải lấy được dung mạo này.

Để không xảy ra chuyện bất trắc, Thất Mỹ điêu ngay lập tức bắt đầu triển khai yêu thuật, trong lòng sốt ruột mong chờ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Tuyết Nghi