Vương Tuyết Nghi

Chương 7: Mĩ Nữ Ở Dị Giới (01)

Chương sau
Danh sách chương

Sáng sớm, Vương Tuyết Nghi thức dậy, phát hiện cả đêm qua mình ngủ trên đống rơm trong chuồn ngựa nhà người ta. Lúc này mới giật mình vội vã rời đi. Cũng may nàng có lấy đi cái áo choàng của tên hắc y nhân nọ, lúc này mới che hết cơ thể của nàng, còn gương mặt thì bôi ít bùn đất lên, thành công hóa trang thành một gương mặt sần sùi đen đúa, bởi vì trước giờ nàng đã từng giả trang nhiều lần để chạy trốn, nên tay nghề rất khá. Tóc thì làm rối lên, che đi nửa khuôn mặt. Lúc này nàng mới có chút an tâm đi ra ngoài đường phố,cả đêm chạy trốn, trong bụng không có gì cả, thật là đói đến muốn ngất rồi.

Thành Bắc Ngạn này rất phồn hoa, chỉ thấy hai bên đường người qua lại đông đúc, hàng hóa trưng bày khắp phố, ồn ào náo nhiệt chẳng thua kém ở hiện đại, thế nhưng Vương Tuyết Nghi không có cảm thấy khó chịu, người ở đây tràn ngập sức sống, thật là một nơi sinh động. Nhưng lúc này nàng không có nhiều tâm trạng đi quan sát phố thị cổ đại, trong đầu nàng chỉ có câu nói: quán ăn ở đâu?

Cuối cùng, Vương Tuyết Nghi vào một tiệm nhỏ, chọn một chỗ khuất trong quán ngồi xuống. Rất nhanh tiểu nhị chạy ra, niềm nở hỏi han xem nàng ăn món gì. Vương Tuyết Nghi thật không biết ở đây người ta ăn như thế nào, chỉ biết hỏi:

“Xin hỏi, quán của ngươi có những món gì?”

Tiểu nhị nghe thấy giọng nói của nàng liền xững người, thầm nghĩ vị cô nương này giọng nói thật hay, có lẽ không phải nhân vật bình thường đi, kinh nghiệm nhìn người của hắn cũng có nhiều, nên rất nhanh giới thiệu một loạt món ăn mà nàng chưa nghe bao giờ, đành gọi bừa vài món mà tiểu nhị đã nói qua. Rất nhanh món ăn được mang lên.

Mắt thấy món ăn lần lượt bày ra trước mặt, những món ăn ở đây trông thật sơ sài, đa phần hình như chỉ nướng với luộc. Mặc kệ, trước tiên lót bụng cái đã, cầm đũa ăn một miếng, cảm nhận trong miệng thật nhạt nhẽo, hình như món ăn ở thế giới này không có gia vị. Nhưng nàng đang đói, không để ý được nhiều như vậy, trực tiếp ăn thật nhanh, động tác của nàng tuy nhanh, nhưng bản thân là đương kim tiểu thư của Vương gia - tập đoàn kinh tế lớn nhất cả một khu vực, phong thái lúc ăn làm sao có thể bình thường.

Tiểu nhị nhìn nàng ăn, liền nhận ra nàng là đang rất đói, nhưng là chưa từng thấy ai đói mà lại có phong thái ăn thanh nhã nhanh mà gọn gàng như vậy, thậm chí hắn cảm thấy có chút gì đó, đẹp hơn cả các tiểu thư quý tộc.

Ăn một lát, nàng đã muốn no, lúc này mới nhận ra tiểu nhị nhìn mình chằm chằm, mới giật mình tự hỏi: chẳng lẽ hắn phát hiện điều gì?

“Ngươi còn muốn nhìn ta ăn sao?”

“À không, xin lỗi cô nương, mời tiếp tục dùng bữa.” Nói rồi tiểu nhị nhanh chóng lui vào trong.

“Này, nghe nói Lưu Quang Khánh hôm qua mới nạp thiếp thứ mười, rất xinh đẹp đấy!”

“Vậy sao? Ngươi đã nhìn thấy người ta chưa mà bảo?”

“Có chứ, chậc chậc…Ta may mắn nhìn thấy, cô ta thậm chí còn đẹp hơn thập thiếp của hắn nữa!”

“Đẹp đến vậy sao? Có cơ hội nhất định ta phải xem mới được!”

Vương Tuyết Nghi ngồi nhàn nhã ăn cơm nghe chuyện phím, đây cũng là một cách thu thập thông tin rất hữu hiệu a.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng của một nam nhân hớt hãi chạy vào, một tay chống vào cánh cửa, tay kia chỉ ra ngoài đường, hổn hển nói:

“Mau… mau… ra xem đoàn người của Ngân Thủy quốc, bọn họ hộ tống… công chúa Thủy Nhan trên đường đến hoàng cung…”

Giống như nghe được tin động trời, cả đám người giống nhau đều đứng bật dậy.

“Ngươi nói thật không? Công chúa Thủy Nhan sắp đi ngang qua nơi này?”

“Thật không? Thật không?”

Cả đám người nhôn nhao cả lên, trên mặt hung phấn giống như đang nghe tin vui nhất trong đời vậy.

“Ay…Ta lừa các ngươi làm gì, bọn họ đã đến cổng thành rồi!

“Ngươi xem ngươi xem, công chúa đang đến kìa.” Một thiếu niên chạy vào thông báo, nói rồi cả đám người trong phòng đều phóng như bay ra ngoài.

Vương Tuyết Nghi trố mắt ra nhìn đám người trong phòng chỉ có mấy giây đã không còn một ai, ngay cả tiểu nhị cùng chủ quán cũng đi cả…Này, vị công chúa kia thế nào mà lại khiến họ như vậy? Tò mò, nàng cũng đứng dậy ra ngoài.

Ra đến cửa, đã thấy người hai bên đường đầy kín, xa xa nàng nhìn thấy một binh đoàn hùng hậu đang đến gần, thấp thoáng thấy được những cổ kiệu to lớn. Vương Tuyết Nghi quay sang hỏi tiểu nhị trong quán cũng đứng gần nàng:

“Tiểu nhị! Vị Thủy Nhan công chúa kia là ai, tại sao mọi người lại phản ứng như vậy?” Vương Tuyết Nghi lúc này cảnh giác hơn, hạ giọng nói xuống đến mức thấp nhất hỏi tiểu nhị, thật sự giọng nói của nàng dù cố thế nào cũng không thể làm khác đi được bao nhiêu.

Tiểu nhị lại nghe thấy giọng nói mềm mại kia, nhất thời liền quên luôn mình đang háo hức muốn nhìn thấy Thủy Nhan công chúa, mà lại muốn tiếp tục nghe vị cô nương kì lạ này nói chuyện. Nhưng khi ý thức được nàng hỏi cái gì, hắn lại trợn mắt kinh ngạc:

“Đừng bảo là cô nương không biết a? Thiên a! Cả Ngân Kim quốc có ai không biết công chúa Thủy Nhan?”

“Ta từ trên núi xuống, nên nhiều chuyện không biết rõ, phiền huynh nói một chút!”

“Thì ra là vậy, ta nói cô nương, vị công chúa này là nhị công chúa của Ngân Thủy quốc, là đệ nhất mĩ nhân Ngân Thủy quốc, xinh đẹp tài giỏi nổi danh từ nhỏ, chỉ sợ cả đệ nhất mĩ nhân Ngân Kim quốc chúng ta cũng không thể sánh bằng nàng.”

“Đẹp đến vậy? Công chúa đến Ngân Kim quốc làm gì?” Nàng cũng muốn nhìn xem mĩ nhân của thế giới này a, phong thủy tốt như vậy, chắc là cũng phải nghiêng nước nghiêng thành mới được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Tuyết Nghi


Chương sau
Danh sách chương